← Ch.0176 | Ch.0178 → |
Luật Vô Kỵ hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật dụng ý lại rất rõ ràng, là khơi mào lửa giận của Hàn Tiên Khách, dẫn lửa giận của Hàn Tiên Khách đi đốt Giang Trần.
Quả nhiên, Hàn Tiên Khách một bụng tà khí không chỗ phát tác, ánh mắt âm tàn, bắn về phía Giang Trần.
Giang Trần đối với Hàn Tiên Khách này khó chịu đã lâu, bị ánh mắt của Hàn Tiên Khách trừng, càng khó chịu nói:
- Đừng hỉ mũi trừng mắt. Mắng người khác phế vật, cũng phải suy nghĩ thoáng một phát mình có thể cũng là phế vật hay không. Là phế vật, thì đừng có kiêu ngạo như vậy. Hiện tại xuống đài không được, lại biên chuyện ma quỷ vụng về sứt sẹo, ngươi không biết là rất buồn cười sao?
- Phế vật? Giang Trần, ngươi điên rồi, ngươi lại dám nhục mạ thiên tài tông môn là phế vật? Ta nhìn ngươi là không muốn sống a!
Luật Vô Kỵ lửa cháy đổ thêm dầu.
Diệp Đại cũng nhíu mày:
- Lão Tứ, tùy tùng của ngươi, thật không hiểu chuyện. Hắn tính toán cái gì, lại dám xem thường đệ tử tông môn? Hắn một tiểu tử từ nông thôn đến không hiểu chuyện, ngươi cũng đi theo không hiểu chuyện?
Diệp Dung bị Diệp Đại quát lớn, nhất thời im lặng.
Nhưng Giang Trần lại cười ha ha:
- Đại vương tử, ngươi mở miệng một tiếng tiểu tử ở nông thôn. Ta ngược lại muốn thỉnh giáo ngươi người ở đại địa phương, đến cùng Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, là bị bệnh gì? Ngươi không phải tiểu tử ở nông thôn, ngược lại cho ta một cách nói? Ngươi nói ra, ta phục ngươi. Nói không ra, thì đừng có trang lão sói vẫy đuôi?
Lời vừa nói ra, toàn trường nghiêm nghị. Thằng này, cũng quá không biết sợ đi à nha? Ngay cả Đại vương tử cũng dám chống đối?
Cũng không phải Giang Trần cố ý cùng Diệp Đại này gây khó dễ, bất đắc dĩ Đại vương tử này một lần lại một lần khiêu khích, một lần một lần hùng hổ dọa người.
Giang Trần không muốn thêu dệt chuyện, nhưng mà không chịu nổi đám người kia lần lượt khiêu khích.
Nói Giang Trần hắn là tiểu tử ở nông thôn, loại lời này Giang Trần tự nhiên sẽ không chú ý. Chỉ là, Đại vương tử cao cao tại thượng, cảm giác về sự ưu việt, làm cho Giang Trần vô cùng chán ghét.
Loại cảm giác chán ghét này, ban đầu ở trên người Long Cư Tuyết từng có, trên người mấy đệ tử Tử Dương Tông từng có, giờ khắc này, ở trên người đám người Đại vương tử kia, lại một lần nữa xuất hiện.
Phảng phất, bọn hắn là Thiên chi kiêu tử, mà những người khác, đều nên bị bọn hắn quát lớn, bị bọn hắn nhục nhã, bị bọn hắn dẫm nát dưới chân!
Giang Trần chán ghét nhất, là loại ngu xuẩn rõ ràng cái gì cũng không phải, lại ưa thích giả bộ như thiên chi kiêu tử này.
Muốn nói thiên tài, muốn nói thiên chi kiêu tử, Giang Trần kiếp trước với tư cách Thiên Đế chi tử, ai có thể so với hắn càng có tư cách?
Thế nhưng mà Giang Trần, lại chưa từng tự xưng thiên tài, cũng chưa bao giờ dùng tư thái cao cao tại thượng đi áp bách người khác.
Thiên tài chính thức, sẽ cần quảng cáo rùm beng? Sẽ cần đi chèn ép người khác đạt được khoái cảm?
Đan Phi thấy Giang Trần vậy mà mở miệng chống đối Diệp Đại, hơi có chút ngoài ý muốn, vốn định hoà giải, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại muốn nhìn Giang Trần này, rốt cuộc là người như thế nào. Hoà giải đến bên miệng, lại bị nàng nuốt trở vào.
Lúc này Nhị vương tử Diệp Kiều cũng cười nói:
- Đúng vậy, Đại ca, ngươi hẳn là có cao kiến gì, nói ra để cho mọi người kiến thức a.
Diệp Dung cũng rất không thoải mái, Đại vương tử Diệp Đại này trên danh nghĩa là quát lớn Giang Trần, kỳ thật còn không phải nhằm vào Diệp Dung hắn.
- Đại ca, ngươi mắng ta không hiểu chuyện, vậy ngươi làm một sự tình hiểu chuyện cho chúng ta noi gương. Lão gia tử phiền não, nếu như ngươi giúp lão nhân gia ông ta giải quyết, mấy huynh đệ chúng ta, cũng phục ngươi. Bằng không thì, ngươi ở nơi này làm mưa làm gió, chỉ biết mắng chửi người, sao làm gương cho các huynh đệ?
Diệp Dung vương tử, cho tới bây giờ đều không có công khai chống đối qua Diệp Đại. Nhưng mà giờ khắc này, hắn rốt cục không muốn nhịn nữa.
Diệp Đại cười lạnh:
- Tùy tùng này của ngươi, ngay cả tông môn thiên tài cũng dám khinh thường, hắn còn có cái gì không dám làm? Còn cần chúng ta nói cái gì?
Luật Vô Kỵ vội vàng hát đệm:
- Đúng vậy a Giang Trần, ngươi ngưu bức thổi lớn như vậy, nói thiên tài tông môn không được, chẳng lẽ ngươi được?
Hàn Tiên Khách cũng lãnh đạm nói:
- Giang Trần, ngươi một con sâu cái kiến ở thế tục, lại dám nói ta kiếm chuyện ma quỷ, đây là vũ nhục đệ tử tông môn, cũng là vũ nhục Bảo Thụ Tông.
Nguyên một đám hùng hổ, nhao nhao dùng ngôn ngữ để áp bách Giang Trần.
Giang Trần mây trôi nước chảy, cười nhạt nói:
- Đừng cố làm ra vẻ, tông môn đệ tử muốn chứng minh mình, cần nhờ thực học, dựa vào chiêu bài tới dọa người khác, đây không phải thiên tài, mà là củi mục. Ngươi nói ta là con sâu cái kiến thế tục. Nếu như cuối cùng ngươi phát hiện, vấn đề mà "thiên tài" như ngươi không giải quyết được, lại bị một con sâu cái kiến giải quyết. Ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Mặt mũi hướng ở đâu đặt?
- Ngươi?
Hàn Tiên Khách nhịn không được cười ha hả.
- Ngươi một kẻ tài trí bình thường Tiên cảnh cũng không phải, ngay cả tư cách tới gần Phượng Giao cũng không có, ngươi giải quyết? Ngươi giải quyết được, Hàn Tiên Khách ta lập tức thừa nhận mình là củi mục, ngươi là thiên tài, từ nay về sau làm chó của ngươi!
- Làm chó của ta? Ha ha, chỉ sợ ngươi không đủ tư cách.
Giang Trần tùy ý cười cười.
Đan Phi mắt hạnh khẽ nhúc nhích, trong con ngươi hiện lên một tia hi vọng:
- Ngươi gọi Giang Trần? Ngươi mới vừa nói, con thú này gọi là Phượng Giao Ngũ Dực Thú?
Giang Trần gật gật đầu:
- Đúng vậy, danh tự chuẩn xác, là Phượng Giao Ngũ Dực Thú.
- Thế nhưng mà, chúng ta một mực gọi nó là Phượng Giao a.
- Phượng Giao là lai lịch của nó, Ngũ Dực thú là ngoại hình của nó. Phượng cùng Giao tạp giao, huyết mạch Thượng Cổ truyền thừa, một đời một đời huyết mạch pha loãng, Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, xem như truyền thừa tương đối thấp. Phượng Giao có mười hai cánh, đó mới gọi lợi hại.
- Mười hai cánh?
Trong mắt Đan Phi bắn ra sắc thái khó có thể tin.
- Giang Trần, ngươi đừng khoác lác như vậy. Biên câu chuyện ai không biết! Ngươi ngược lại nói xem, Phượng Giao này đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Hàn Tiên Khách cả giận nói.
- Ngươi đừng kích ta, việc này, ta biết so với ngươi nhiều hơn một chút.
Con ngươi Đan Phi khẽ động:
- Giang Trần, chẳng lẽ ngươi thật sự biết rõ? Nói mau nói mau, đến cùng Phượng Giao này là chuyện gì xảy ra?
- Phượng Giao này, lão gia tử ở thời kì thú con liền thu nuôi sao? Như vậy tính toán ra, có lẽ trước sau có ba mươi năm a?
- Cái này... Làm sao ngươi biết?
Đan Phi sững sờ.
Mà lão gia tử một mực ngồi ở trên ghế, trong đôi mắt, đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, hướng bên Giang Trần quét qua.
- Đầu Phượng Giao này, từ các loại cảm xúc biểu hiện ra, hẳn là công. Nếu là mẫu thú, sẽ không xuất hiện những vấn đề này.
- Ngươi cũng biết chuyện này? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi âm thầm quan sát?
Đan Phi càng khó hiểu.
- Cái gì không quen khí hậu, dã tính chưa hết, đều là vô nghĩa. Phượng Giao thú, ở trong Linh thú có Thượng Cổ huyết mạch, xem như dễ thuần dưỡng nhất. Nó như vậy, nguyên nhân chỉ có một.
*****
- Cái gì?
Đan Phi vô ý thức hỏi.
- Rất đơn giản, nó suy nghĩ về tình yêu rồi.
Giang Trần cười ha ha.
Đan Phi đỏ bừng cả mặt:
- Giang Trần, ngươi nói hưu nói vượn.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Thế gian sinh linh, Âm Dương giao phối, chính là tự nhiên chi lý, như thế nào sẽ nói hưu nói vượn?
Thấy Giang Trần nói nghiêm trang, Đan Phi đỏ mặt, nhưng vẫn hỏi:
- Ngươi nói nó... nó cái cái gì kia.... Tạm thời coi như ngươi đúng, thế nhưng mà vì cái gì trước kia không có? Đột nhiên... nó cái kia...
- Đần a! Ta nói nó đại khái ba mươi năm, chẳng lẽ là nói vô ích sao? Nhân loại chúng ta mười ba mười bốn tuổi phát dục, bắt đầu hiểu được chuyện nam nữ. Phượng Giao thú này đần độn một chút, phát dục kỳ đều là chuyện sau 30 tuổi. Trước kia không có, đó là nó còn nhỏ, hôm nay phát dục rồi, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Hiểu chưa?
Nữ tử hào phóng như Đan Phi, cũng bị Giang Trần nói mây đỏ đầy mặt. Không biết tại làm sao, nghe Giang Trần kết luận, có chút giống như nói bậy, thế nhưng mà nàng lại không khỏi tin bảy tám phần.
Không thể không nói, Giang Trần nói, quả thực là nghe rợn cả người.
Ở đây những con dòng cháu giống kia, tám chín phần mười đều không tin, cảm thấy Giang Trần nói bậy. Bất quá coi như là nói bậy, bọn hắn cũng rất bội phục dũng khí của Giang Trần.
Phải biết rằng, ở lúc này nói bậy, phong hiểm rất lớn a. Ngồi ở kia, là Vương Quốc Bất Hủ Phong Bi Diệp Trọng Lâu Diệp thái phó a.
Hơn nữa, Giang Trần này nói, nếu là nói bậy, không thể nghi ngờ là công khai trêu chọc Đan Phi tỷ, nếu cuối cùng nhất để cho Đan Phi biết rõ Giang Trần nói bậy, Giang Trần này tất nhiên sẽ chết rất khó coi.
Người nào không biết, coi như là những vương tử vương thất kia, ở trước mặt Đan Phi, cũng không dám mở miệng ngả ngớn, bằng không mà nói, Đan Phi sẽ mặt lạnh tương đối.
Diệp Dung thấy Giang Trần nói chậm rãi, trong lòng là nửa vui nửa buồn. Hắn cũng biết, Giang Trần này, nhiều lần có hành động kinh người. Nhưng mỗi một lần, đều tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Vui chính là Giang Trần xuất thủ, lo là nếu như lần này Giang Trần làm sai, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tuy Diệp thái phó sẽ không giận ra mặt, nhưng Đan Phi tỷ chỉ sợ sau này sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Diệp Dung chỉ có thể ở trong nội tâm cầu nguyện:
- Giang Trần a, ngươi ngàn vạn lần đừng đập phá. Mà thôi, Giang Trần là ta mời đến, nếu Diệp Dung ta không tin hắn, ai còn tín nhiệm hắn? Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Nếu như Diệp Dung ta lập chí cạnh tranh Thái tử vị, liền phải có độ lượng của một thái tử quốc gia. Ta ở phương diện nào, cất bước đều không bằng Diệp Đại, nếu như ngay cả đảm lượng mạo hiểm cũng không bằng Diệp Đại, còn lấy cái gì cùng hắn cạnh tranh?
Diệp Dung cũng là người quyết đoán, chính như thời điểm lần thứ nhất hắn mời chào Giang Trần nói, hắn và Giang Trần, đều là vàng giấu trong cát.
Hắn cảm thấy, mình cùng Giang Trần là người một đường, nhất định sẽ trổ hết tài năng, bao trùm trên tất cả.
Cho nên, hắn quyết định, đánh bạc, đem tiền đặt cược áp ở trên người Giang Trần.
Lúc trước Diệp Đại bị Giang Trần trách cứ, dùng Đại vương tử tôn sư như hắn, nội tâm tự nhiên cảm thấy phi thường sỉ nhục, giờ phút này thấy Giang Trần chậm rãi nói, nghe như thế nào cũng giống như biên chuyện.
Diệp Đại biết rõ, lúc này, đúng là cơ hội ra tay đả kích đối thủ.
Hắn tiến lên một bước, quát:
- Giang Trần, Đan Phi tỷ là tuyệt đại giai nhân, ngươi đừng vội ở trước mặt nàng nói bậy! Ngươi nơi nào là chẩn đoán bệnh, quả thực là đùa nghịch lưu manh! Thối không biết xấu hổ!
Diệp Đại như giữ gìn Đan Phi, bộ dáng quân tử nhẹ nhàng.
Lại chắp tay, đối với Đan Phi nói:
- Đan Phi tỷ, kẻ này là đệ tử một tiểu chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, là hương dã thôn phu, hắn ở đâu hiểu được Linh thú chi đạo? Tiểu tử này nhanh mồm nhanh miệng, há miệng nói bậy, Đan Phi tỷ không nên mắc lừa.
Luật Vô Kỵ cũng hát đệm nói:
- Đúng, tiểu tử này ngoại trừ biết ăn nói ra, căn bản không có bổn sự chân thật gì.
Tam vương tử Diệp Tranh cũng thở dài:
- Không thể tưởng được đường đường Thiên Quế Vương Quốc chúng ta, con dòng cháu giống mọc lên san sát như rừng, cao nhân vô số, lại nghe một kẻ nhà quê nói hưu nói vượn.
Diệp Đại được nhiều người lên tiếng ủng hộ như vậy, càng là lực lượng mười phần, lời lẽ chính nghĩa quát:
- Lão Tứ, nếu như ngươi còn muốn thể diện vương thất, còn không bảo hương dã thôn phu kia im ngay. Nói bậy như thế, khinh nhờn Đan Phi tỷ, ngươi có rắp tâm gì?
Cái mũ thật lớn, trực tiếp khấu trừ qua.
Khinh nhờn Đan Phi tỷ, cái tội danh này, đủ để cho hiện trường, nguyên một đám đối với Giang Trần sinh ra tâm lý cùng chung mối thù.
Phải biết rằng, những người tuổi trẻ này, tám chín phần mười, hoặc nhiều hoặc ít đều đối với Đan Phi có một cách nghĩ vi diệu, Đan Phi cao nhã xinh đẹp, vui vẻ hào phóng, vẫn là Nữ Thần trong lòng bọn chúng.
Bên ngoài tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, lại là đệ tử được Diệp thái phó sủng ái nhất, bất luận từ góc độ nào đến xem, Đan Phi đều là Nữ Thần hoàn mỹ.
Diệp Dung bị Diệp Đại chèn ép, cũng không vui nói:
- Đại vương tử, ta kính ngươi là huynh trưởng, vẫn đối với ngươi chèn ép bảo trì thái độ dễ dàng tha thứ. Ngươi nói Giang Trần nói bậy, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có chứng cớ gì bảo hắn nói bậy? Người ngươi mời đến không được, chẳng lẽ không cho phép người ta mời đến lên tiếng?
- Chứng cớ? Hắn nói những lời nói hoang đường kia, chẳng lẽ còn cần chứng cớ đến đả đảo?
Diệp Đại cười lạnh, cảm thấy Diệp Dung này đầu óc có phải bị cửa kẹp hay không?
- Không có chứng cớ, ngươi là ngậm máu phun người rồi?
Diệp Dung cũng không chút nào lui. Hắn biết, một khi mình lui, vậy đời này hắn chẳng khác nào bị Đại vương tử đánh ngã, không còn có bất luận khả năng xoay người.
Trái lại, nếu như lúc này chống đỡ, thậm chí lật bàn, tất sẽ để cho Diệp Dung hắn ở vương đô thanh danh phóng đại, từ đó có đủ tư cách cùng Diệp Đại công bình cạnh tranh!
Đan Phi thấy hai huynh đệ bọn họ bên nào cũng cho là mình phải, cũng rất khó xử. Lúc này, nếu như nàng thiên vị bất luận ai, đều sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết, để cho cục diện càng thêm hỗn loạn.
Lời nói trong nội tâm, nàng không nghĩ Giang Trần là loại dê xồm muốn chiếm nàng tiện nghi. Thiếu niên này, Đan Phi âm thầm quan sát qua, mặc dù lúc ấy hắn đưa Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu được tuyển làm áp trục chi bảo, biểu lộ cũng không có bất kỳ gợn sóng, loại biểu lộ không thèm để ý kia, tuyệt không phải giả vờ.
Mà chọn làm áp trục chi bảo, có thể hướng lão gia tử thỉnh giáo, vậy mà Giang Trần này trực tiếp buông tha, tặng cho hai đồng bạn.
Đan Phi cũng biết, có chút người trẻ tuổi thích cố ý trang thâm trầm, trang tùy ý, đến hấp dẫn Đan Phi nàng chú ý.
Mới đầu, Đan Phi cũng hoài nghi Giang Trần này là trang.
Nhưng trải qua mấy lần nàng hữu ý vô ý quan sát, nàng phát hiện mình nghĩ nhiều rồi. Người ta căn bản không phải trang, mà thật sự không thèm để ý.
← Ch. 0176 | Ch. 0178 → |