Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0204

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0204: Đại vương tử, chúng ta lại gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Diệp Dung gật gật đầu:

- Lần này, tuyệt đối không thể thất thủ. Một con Linh thú, so với giết 100 hung thú càng đáng giá. Lần này trong đội ngũ của Đại vương tử, mời rất nhiều Tiên cảnh cường giả. Ta lo lắng, lần thu săn này, thành tích của bọn hắn sẽ viễn siêu đội ngũ chúng ta.

Trong giọng nói của Diệp Dung, vẫn còn có chút hâm mộ. Đại vương tử xuất thân tốt, bối cảnh thâm hậu, giao thiệp rộng, tùy tùy tiện tiện có thể khuynh đảo Tiên cảnh cường giả, thậm chí ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông, cũng có thể mời đến.

Tuy Diệp Dung cũng có thể kết giao đệ tử Bảo Thụ Tông, nhưng muốn đệ tử Bảo Thụ Tông bán mạng cho hắn, kia căn bản không có khả năng.

Nói cho cùng, vẫn là nội tình chênh lệch, bối cảnh không đủ, nhân mạch chưa đủ.

Trong nội tâm Diệp Dung thở dài, nếu như Giang Trần không bị Đan Phi tỷ điều động, lần thu săn này, Diệp Dung hắn tuyệt đối có hi vọng cạnh trục quán quân.

Nhưng mà hôm nay...

Chỉ có thể đem hết toàn lực, tuy truyền ra tin tức, tháng giêng sang năm sẽ định ra Thái tử vị, nhưng Diệp Dung không tin, một lần thu săn, có thể quyết định hết thảy.

Nhưng mà, hắn cũng không thể lười biếng, tối thiểu nhất, phải biểu hiện ra thái độ tích cực.

Lúc này, Tiết Đồng đi tới nói:

- Tứ vương tử, bốn phía sơn cốc này hẹp hòi, cửa vào cũng nhỏ, nơi này... có chút tà môn a.

- Tiết Đồng, ngươi có lo lắng gì sao?

Ưu thế lớn nhất của Diệp Dung, là lắng nghe ý kiến của bộ hạ, hơn nữa rất dễ dàng hiểu ý tứ của bộ hạ.

- Thuộc hạ lo lắng, có khả năng Linh thú này bị người điều khiển, cố ý dẫn chúng ta đến nơi đây. Bằng không thì, sao chúng ta có vận khí tốt như vậy, gặp được một con Linh thú bị thương? Hơn nữa, bên ngoài cánh đồng bát ngát như vậy, tại sao nó lại trốn vào trong u cốc không có đường ra?

- Ngươi cảm thấy, có người cố ý thao túng?

- Vâng, vừa rồi thuộc hạ xem xét địa hình, sơn cốc này chỉ có một cửa vào, cũng chỉ có một lối ra, giống như một cái túi, chúng ta đã chui vào rồi.

Tuy Tiết Đồng không phải thủ hạ của Diệp Dung, nhưng nếu ở trong một đội ngũ, hắn nguyện ý đem lời nói trong nội tâm nói ra.

Diệp Dung trầm ngâm một lát, những ngày này chung đụng, hắn đối với sức phán đoán của Tiết Đồng, kỳ thật cũng không nghi ngờ, thậm chí có chút tin phục.

Luận thực lực, mấy người Lăng Thiên Lý, tự nhiên mạnh hơn Tiết Đồng một bậc. Nhưng luận tầm nhìn, sức phán đoán cùng năng lực phân tích, Tiết Đồng này tuyệt đối là nhất đẳng.

- Tứ vương tử, một con Linh thú, không giết được, đằng sau còn có cơ hội. Nhưng mà, đội ngũ chúng ta, không đánh bạc nổi. Địa hình sơn cốc này, một khi bị vây, chúng ta tuyệt đối không ra được. Hơn nữa, một khi ở đây phát sinh chém giết, ngoại giới cũng sẽ không biết.

Tiết Đồng đã đem lời nói rất rõ ràng.

Diệp Dung biến sắc, rốt cục dao động:

- Truyền lệnh xuống, buông tha săn giết. Lập tức ly khai sơn cốc.

Dù sao cũng sinh ở đế vương gia, rất nhiều chuyện vừa liên tưởng, Diệp Dung liền biết rõ nặng nhẹ.

Mê Cảnh Thu Liệp, không phải là một trận vương tử tranh đấu sao? Bên ngoài nói không cho chém giết, nhưng quy củ là chết, người là sống.

Tiết Đồng nói, điểm tỉnh Diệp Dung.

Diệp Dung hạ lệnh, hai thân vệ đang muốn đi thông tri Lăng Thiên Lý, đột nhiên bên tai Tiết Đồng khẽ động, biến sắc.

- Có người vào cốc rồi!

Sắc mặt Diệp Dung phát lạnh, hai gã thân vệ là tử sĩ theo hắn từ nhỏ, liền bảo hộ Diệp Dung ở sau lưng.

Mấy người khác trong đội ngũ, cũng xúm lại rất nhanh.

Lăng Thiên Lý đang lùng bắt Linh thú, tựa hồ cũng cảm ứng được nguy cơ, mấy cái lên xuống liền lướt trở lại, tất cả mọi người trong đội ngũ, đều tụ tập ở trên đất trống trong sơn cốc.

- Ha ha ha, thế giới mê cảnh này, quả nhiên là nhỏ. Lão Tứ, không nghĩ tới ở nơi này, huynh đệ chúng ta sẽ chạm mặt.

Diệp Đại đi đầu xông tới.

Mà sau hắn, thì đi theo một nhóm lớn người, đội ngũ của hắn thì có chín người, cộng thêm Tam vương tử Diệp Tranh tám người.

Hai chi đội ngũ cộng lại, là mười bảy người.

Mà trong mười bảy người này, thủ hạ của Đại vương tử Diệp Đại, thì có một Tiên cảnh nhị trọng, cộng thêm ba Tiên cảnh nhất trọng thiên, bên Diệp Tranh, cũng có một Tiên cảnh nhất trọng thiên.

Trừ lần đó ra, còn có bốn nửa bước Tiên cảnh.

Tiên cảnh cộng với nửa bước Tiên cảnh, chỉ là Tiên cảnh, thì có chín người, vượt qua một nửa nhân số đội ngũ.

Tám người khác, kể cả Diệp Đại cùng Diệp Tranh ở bên trong, đều là Chân Khí cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu cũng không kém.

Diệp Dung chứng kiến Diệp Đại cùng Diệp Tranh đi chung một chỗ, trong nội tâm âm thầm nghiêm nghị.

- Đại ca, đại lộ chỉ thiên, mỗi người đi một phía. Chúng ta ở chỗ này săn giết Linh thú, ngươi không phải muốn chặn ngang một gạch chứ?

Diệp Dung cười cười:

- Con Linh thú này, tu vi cực cao, đội ngũ của chúng ta làm không được, vừa vặn các ngươi người nhiều, cao thủ cũng nhiều, có lẽ có thể thử.

Diệp Đại giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Dung.

- Lão Tứ, đừng giả bộ. Ngươi cho rằng, chúng ta tới sơn cốc này, là cùng ngươi đoạt Linh thú sao?

Diệp Tranh cười lạnh hỏi.

- Tam ca, ngươi có ý tứ gì?

Sắc mặt Diệp Dung trầm xuống.

- Ngươi không thấy, sơn cốc này rất u tĩnh, phong thuỷ rất tốt sao? Nếu như thành nơi táng thân của ngươi, có lẽ không tồi a?

Diệp Tranh nhe răng cười.

- Đại ca, này là ý đồ đến của ngươi?

Diệp Dung ngưng mắt nhìn Diệp Đại.

Diệp Đại cười nhạt nói:

- Lão Tứ, nếu như ngươi như trước kia, thành thành thật thật, đừng gây sóng gió, ta sẽ không chèn ép ngươi. Bất quá, ngươi lại không thành thật, một lần một lần đối nghịch với ta, ở vương đô, quyết tâm muốn cùng ta đoạt danh tiếng. Ngươi nói một chút, để ta nhìn ngươi thế nào?

- Đại ca, ta và ngươi đều là huyết mạch của phụ vương, huynh đệ tầm đó cạnh tranh công bình. Chẳng lẽ, ngươi thân là huynh trưởng, ngay cả độ lượng tiếp thu huynh đệ cạnh tranh cũng không có?

- Công bình cạnh tranh? Ngươi dựa vào cái gì cùng ta cạnh tranh? Diệp Đại ta là con trai trưởng, nhà mẫu thân của ta là ba đời tam công, quyền nghiêng một nước, ta vừa sinh ra, liền có vô số cơ hội chờ ta, muốn ta tiếp nhận vị trí của phụ vương. Mỗi một bước của ta, đều đã trải tốt, đều đi đến Long tọa. Ngươi một đứa con hoang do Trắc Phi, ngoại trừ có một nửa huyết mạch của phụ vương, ngươi còn có cái gì? Ngươi dựa vào cái gì tranh với ta?

Ở đây không có người ngoài, cũng không phải vương đô, Diệp Đại dứt khoát xé toang da mặt, không hề ngụy trang.

- Đại ca, cái này là tư cách luận của ngươi? Nếu như ngươi vừa ra đời, liền tiếp nhận vị trí của phụ vương, còn sinh những vương tử chúng ta làm gì?

- Đây chẳng qua là thú tính nhất thời của hắn, mới có các ngươi!

Giờ phút này, ngay cả phụ vương, Diệp Đại cũng không có nửa phần tôn trọng.

Diệp Tranh nghe xong lời này, trên mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lại bị hắn che dấu.

- Nói như vậy, hôm nay ngươi là quyết tâm muốn giết ta?

Diệp Dung lạnh lùng hỏi.

- Ngươi nói đúng. Bất quá nể tình huynh đệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội tự sát.

Diệp Đại u ám cười nói.

*****

- Nếu như chờ chúng ta ra tay, vậy ngươi phải ăn một ít đau khổ rồi. Ta cam đoan, sẽ không để cho ngươi thống thống khoái khoái chết.

- Hảo hảo, quả nhiên là hảo nhi tử của phụ vương, quả nhiên là Đại vương tử ra vẻ đạo mạo. Diệp Đại, ta xem như nhìn thấu ngươi rồi.

- Ha ha, ngươi nhìn thấu ta thì như thế nào? Ngươi ngụy trang lại tốt thì như thế nào? Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, những ngụy trang trước kia của ngươi, hoàn toàn không có tác dụng, hiện tại chỉ cần ta vung tay lên, là có thể triệt để nghiền áp ngươi.

Ánh mắt Diệp Dung bắn về phía Diệp Tranh:

- Lão Tam, ngươi đồng lõa với hắn, có nghĩ tới, của ta hôm nay, ngày mai của ngươi hay không. Ngươi cho rằng, bên cạnh giường, hắn sẽ cho ngươi ngủ say?

Diệp Tranh cười ha hả:

- Lão Tứ, ngươi cho rằng đến lúc này, châm ngòi ly gián hữu dụng với ta sao? Ta đối với Thái tử vị, không có nửa điểm hứng thú. Ta cũng thừa nhận, ta ở các phương diện đều không bằng Đại ca, ta lấy cái gì tranh với hắn? Đã không thể tranh, còn không bằng thức thời, làm tốt bổn phận của mình, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi người này, là không biết thức thời.

Diệp Đại rất thưởng thức gật gật đầu, hiển nhiên là đối với Diệp Tranh tỏ thái độ rất thoả mãn.

Diệp Dung than nhẹ, nhìn nhìn Lăng Thiên Lý, lại nhìn hai gã thân vệ một chút.

Lăng Thiên Lý thản nhiên nói:

- Đừng nhìn ta, ngươi dùng quốc sĩ đối đãi ta, ta tự nhiên dùng quốc sĩ hồi báo. Sẽ không vứt bỏ ngươi mà đi.

- Thề sống chết bảo hộ Tứ vương tử!

Hai gã thân vệ cũng kiên quyết.

Tiết Đồng thở dài một hơi, nắm Huyết Sát cung trên tay, làm ra tư thái thề sống chết chiến đấu.

Mặc dù biết trận chiến này không có bất kỳ hi vọng, nhưng trong thế giới Võ Giả, sẽ không có chuyện thúc thủ chịu trói.

- Diệp Dung, ngươi muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Vùng vẫy giãy chết?

Diệp Đại quát.

- Diệp Đại, ngươi muốn ta chết, ta có thể chết. Nhưng mà, những người này, bọn họ cùng ta quan hệ không lớn, chỉ là tạm thời tổ đội, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?

- Ha ha, lão Tứ, đến giờ phút này, ngươi còn chơi giả nhân giả nghĩa sao? Ngươi cho rằng ta sẽ cảm động, sau đó thả bọn hắn đi?

Sắc mặt Diệp Đại trầm xuống:

- Đừng ngây thơ nữa, bọn hắn đi theo ngươi, kia chính là nguồn gốc của tội lỗi, là tử tội! Cuối cùng hỏi ngươi một câu, tự sát, hãy để ta tiễu sát?

Mặt mũi Diệp Dung tràn đầy đắng chát:

- Chư vị, không nghĩ rằng, lần này sẽ phiền hà các ngươi. Một khi khai chiến, không cần lo cho ta, nếu như có cơ hội, chạy đi!

- Tiết Đồng, ngươi ý nghĩ thanh tỉnh, trong chiến loạn, nếu như có thể chạy đi, liền tìm Giang Trần, tìm Đan Phi tiểu thư.

Tiết Đồng than nhẹ, nhìn điệu bộ này của đối phương, hiển nhiên là không thể nào chạy thoát được.

- Tứ vương tử, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, liều chết chiến một trận a.

Trên mặt Tiết Đồng, mang theo vẻ quyết nhất tử chiến.

Liều chết chiến một trận!

Diệp Dung rút trường kiếm ra, giương giọng quát:

- Diệp Đại, ngươi một mực tự xưng là thiên chi kiêu tử, tự xưng lợi hại hơn chúng ta, có gan, cùng ta đơn đả độc đấu một trận không? Nếu không, coi như ngươi lấy nhiều thắng ít, thắng ta, ta cũng không phục, vương tử khác, cũng sẽ không phục.

- Đơn đả độc đấu? Ngươi cũng xứng?

Diệp Đại không để mình bị đẩy vòng vòng, cao giọng hạ lệnh.

- Giết hắn đi, ai lấy thủ cấp của hắn, ngày khác lúc ta đăng cơ, phong vạn hộ hầu!

Diệp Tranh cũng kêu lên:

- Một tên cũng không để lại, giết!

Ngay lúc này...

Ba ba ba!

Trong bụi cây, bỗng nhiên truyền ra thanh âm vỗ tay chói tai.

- Người nào?

Vốn là chiến cuộc vận sức chờ phát động, thoáng cái bị âm thanh vỗ tay phá vỡ, mọi ánh mắt, đều nhìn lại nơi phát ra âm thanh kia.

Trong bụi cây, hai đạo thân ảnh lướt ra, trực tiếp rơi vào trong trận doanh Diệp Dung.

Một người trong đó, trên mặt mang vẻ châm chọc, đúng là Giang Trần. Một người khác không biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt bảo trì một tầng sương lạnh, không phải Đan Phi là ai?

- Giang Trần?

Trong mắt Diệp Đại, bắn ra vẻ không thể tin được, đồng thời trong ánh mắt mang theo tức giận, bắn về phía Càn Lam Bắc Cung Lưu Xán.

- Ngươi không phải nói, ngươi nhìn bọn hắn chằm chằm, căn bản không ở kề bên này sao?

Trong mắt Lưu Xán, cũng tràn đầy sắc thái như gặp quỷ.

Cái này... Điều này sao có thể? Mình rõ ràng điều tra bọn hắn, căn bản không ở gần bên này. Sao hai ba ngày không thấy, liền xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa làm sao tìm được đội ngũ của Diệp Dung?

- Ta... Đại vương tử, trước kia, bọn hắn hoàn toàn không có ở cùng đội ngũ của Diệp Dung. Chẳng lẽ, bọn hắn trùng hợp gặp nhau?

Vẻ mặt Lưu Xán đau khổ giải thích.

- Phế vật!

Diệp Đại chửi nhỏ một tiếng.

Nếu như chỉ là Giang Trần xuất hiện, chẳng những Diệp Đại không tức giận, ngược lại sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà Giang Trần xuất hiện, lại thêm Đan Phi, tình huống liền hoàn toàn bất đồng rồi.

Giang Trần xuất hiện, hắn có thể giết cả Giang Trần, đây là chuyện tốt cầu còn không được.

Nhưng mà thêm Đan Phi, tuy Diệp Đại hung ác, nhưng cho tới nay, đối với Đan Phi vẫn luôn bảo trì một loại cảm giác kính sợ, nịnh nọt, muốn hắn giết Đan Phi diệt khẩu, một thời ba khắc là hạ thủ không được.

- Lưu Xán, đừng giả vờ giả vịt. Trên đường ngươi cố ý lưu lại rất nhiều sơ hở, để cho ta có thể một đường đi theo ngươi, không phải là để cho ta có thể tìm được các ngươi sao?

Sắc mặt Lưu Xán đại biến:

- Giang Trần, ngươi đừng ngậm máu phun người. Ta lúc nào lưu lại sơ hở, lúc nào cố ý dẫn ngươi theo?

Giang Trần cười mà không nói. Hắn tự nhiên không phải nhờ sơ hở mà Lưu Xán lưu lại, mà là hắn để một loại thuốc bột kỳ lạ ở trên người Lưu Xán, để cho hắn có thể theo hương vị một đường truy tới.

Hắn nói như vậy, hiển nhiên là cố ý muốn Lưu Xán khó chịu, châm ngòi quan hệ giữa Lưu Xán cùng Diệp Đại.

Diệp Đại nghe xong lời này, sắc mặt quả nhiên phát lạnh:

- Lưu Xán, ngươi có ý gì? Là ngươi cố ý dẫn bọn hắn đến?

Lưu Xán luống cuống:

- Đại vương tử, ngươi tin chuyện ma quỷ của hắn sao?

- Lưu Xán, dám làm không dám chịu? Ngươi dẫn ta đến, chẳng lẽ không phải muốn chúng ta long tranh hổ đấu, ngươi trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?

Lưu Xán chửi ầm lên:

- Giang Trần, ngươi rắm thí! Lão tử không phải vương tử, mưu lợi bất chính làm gì?

- Ai biết được? Có lẽ, ngươi đầu phục Nhị vương tử Diệp Kiều? Hôm nay ván cục này, là Nhị vương tử Diệp Kiều một tay bày ra?

Giang Trần cười ha ha nói.

Biểu lộ của Diệp Đại càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn qua Lưu Xán, cũng càng thêm âm lãnh!

Lưu Xán nóng nảy:

- Đại vương tử, Lưu Xán ta là người nào, ngươi còn không biết sao? Nhị vương tử tính toán cái gì? Hắn xách giày cho ngài cũng không xứng, ta đi theo hắn, có tiền đồ gì a?

- Đại vương tử, không nên nghe chuyện ma quỷ của Giang Trần, người này quỷ kế đa đoan, nhất định là châm ngòi ly gián.

Lúc này, bên người Diệp Đại, tên đệ tử Bảo Thụ Tông, Tiên cảnh Nhị trọng thiên thần sắc đạm mạc kia nhàn nhạt khuyên nhủ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)