← Ch.0209 | Ch.0211 → |
- Cái này không là vấn đề, Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, có không gian sinh tồn đặc biệt, tên là Vạn Hào thạch ổ, từng Vạn Hào thạch ổ, đều có thể dung nạp mấy trăm vạn tử tôn. Vạn Hào thạch ổ này, liên quan đến bí pháp không gian, cũng là một trong những kỹ năng truyền thừa của chúng ta. Giống như tổ ong vậy, không phải tộc của ta, không cách nào lý giải.
- Vạn Hào thạch ổ? Một cái lớn đến bao nhiêu?
Ở trong trí nhớ của Giang Trần, tựa hồ nhớ Phệ Kim Vương Thử, hoàn toàn chính xác có một loại đồ vật tên Vạn Hào thạch, nhưng hắn không biết đó là cái gì. Nguyên lai là ổ của Phệ Kim Thử nhất tộc?
- Có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ cỡ nắm đấm, lớn thì như hòn đá này.
- Chỉ như hòn đá này?
Giang Trần không thể không bội phục, bất luận tộc đàn nào, đều có bổn sự đặc thù, như Vạn Hào thạch ổ này, ở nhân loại xem ra, hiển nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Những tảng đá kia, tuy lớn như con trâu, nhưng cuối cùng cũng không tính lớn. Dung nạp mấy trăm vạn Phệ Kim Thử, cái này thật sự là kỳ lạ quý hiếm.
- Vạn Hào thạch ổ này, liên quan đến bí pháp không gian, bên trong tất nhiên là tầng tầng trọng điệp, vận dụng Không Gian Pháp Tắc đến trình độ đỉnh phong. Xem ra, từng tộc đàn đều có trí tuệ không dậy nổi, có lực lượng thần thông bất phàm.
Bất quá loại thần thông này, nhân loại cũng có. Mượn Không Gian Giới Chỉ mà nói, một cái nhẫn nho nhỏ, lớn có thể ẩn thiên nạp địa, nhỏ có thể chứa người cất vật, đó chẳng phải cũng vận dụng bí thuật không gian sao?
Nói cho cùng, Vạn Hào thạch ổ, trên thực tế nguyên lý cùng đạo cụ trữ vật của nhân loại không sai biệt lắm.
Chỉ có điều tộc đàn bất đồng, trí tuệ bất đồng, thủ đoạn bất đồng mà thôi.
Tộc đàn Phệ Kim Thử này, ước chừng có hai ba trăm triệu con, mặc dù là Vạn Hào thạch ổ, cũng trên trăm cái, cũng may Không Gian Giới Chỉ của Giang Trần coi như rộng rãi, cuối cùng thả xuống được.
Bất quá, mang một ổ Phệ Kim Thử này đi ra ngoài, là phúc hay họa, ai cũng không biết.
Giang Trần cùng Phệ Kim Thử Vương thương lượng tốt, để tộc chúng nó chuẩn bị trước, Giang Trần lại mang chúng đi. Loại sự tình này, phải tránh tai mắt người cho thỏa đáng.
Bằng không thì, để cho đồng bạn biết hắn thoáng cái mang hai ba trăm triệu Phệ Kim Thử ra ngoài, cái kia không hù chết người mới là lạ.
Nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ toàn bộ 16 quốc, từng quốc quân đều khó có thể bình an.
Cái này so với đại quân Kim Dực Kiếm Điểu còn đáng sợ hơn.
Số lượng đại quân Kim Dực Kiếm Điểu, mặc dù nhiều, nhưng không có nhiều đến loại trình độ khủng bố này.
Hơn nữa, lực phá hoại của Phệ Kim Thử, càng vượt xa Kim Dực Kiếm Điểu. Nhất là Phệ Kim Thử Vương, bản thân hắn tương đương với Tiên cảnh hậu kỳ của nhân loại, cũng là Thiên Linh Cảnh, cách Linh Vương không xa.
Nhưng mà, Phệ Kim Thử nhất tộc, lúc nào dùng thân thể đến đả bại đối thủ?
Nhìn Phệ Kim Thử cuồn cuộn như nước thủy triều, vậy mà thật sự thối lui, bọn người Diệp Dung có một loại cảm giác không chân thực, cơ hồ hoài nghi chuyện vừa rồi, là một ác mộng.
Nhưng mà, nhìn địa bàn bị Phệ Kim Thử nghiền áp qua, đầy đất bừa bộn, không có một tấc nguyên vẹn, bọn hắn lại không thể không tin, vừa rồi, đích thật là có Phệ Kim Thử triều tới.
Hô...
Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, thật tốt
Đan Phi thấy bộ dạng Giang Trần giống như cười mà không phải cười, cũng hiếu kỳ đi tới:
- Giang Trần, ngươi thuyết phục Phệ Kim Thử Vương lui binh?
- Ngươi là làm sao làm được a?
Đan Phi rất hiếu kỳ.
Giang Trần cười nói:
- Ta vừa vặn biết vài câu thú ngữ, tùy tiện cùng hắn nói mấy câu, dù sao thường xuyên qua lại sẽ thân quen, nó đang tìm kiếm cừu địch giết tử tôn của nó. Ta nói cùng chúng ta không quan hệ. Nó giống như có thủ đoạn đặc thù, điều tra ra chúng ta không phải hung phạm, cho nên lui lại rồi.
Lời nói này, nửa thật nửa giả, nhưng khiến Đan Phi tin không phải, không tin cũng không phải.
Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, phản bác nói:
- Nếu như chúng có thủ pháp điều tra, vậy hẳn sẽ tra được, không phải bọn người Diệp Đại làm. Vì sao bọn người Diệp Đại, lại bị ăn không còn một mống?
- Ai bảo bọn hắn không hiểu thú ngữ chứ? Cái này là tác hại khi không có văn hóa.
Tâm tình của Giang Trần thật tốt, hắn không giết đám người Diệp Đại, kết quả đám người kia tội ác chồng chất, thiên lý bất dung a.
Tâm tình tốt như hắn, còn có Diệp Dung.
Tìm được đường sống trong chỗ chết cố nhiên là tốt, nhưng mà lần này Diệp Đại chân chân thật thật chết rồi, hắn tự nhiên có lý do cao hứng.
Huynh đệ tầm đó đến một bước như bọn hắn, sớm đã không còn cảm tình cốt nhục, có chỉ là tranh đấu không chết không ngớt.
Diệp Đại như thế, Diệp Dung cũng như thế.
- Tứ vương tử, các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi xem sơn cốc kia. Tựa hồ nhớ rõ, ở trong sơn cốc kia, giống như có chút Linh Dược, vừa rồi đi gấp không có ngắt lấy.
Giang Trần tìm cái cớ, lưu lại bọn người Diệp Dung, đi rất nhanh.
Hắn đi, tự nhiên là đi mang Phệ Kim Thử nhất tộc, chỉ chờ bọn hắn tiến vào Vạn Hào thạch ổ, liền thu chúng vào không gian giới chỉ, dẫn đi ra ngoài.
Đến sơn cốc ước định, Phệ Kim Thử Vương kia đợi chờ đã lâu.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong.
Phệ Kim Thử Vương thở dài.
- Nhân loại, lúc này, ta đem vận mệnh toàn bộ tộc đàn, đều ký thác vào trên người của ngươi, cũng không biết là lựa chọn chính xác, hay là lựa chọn ngu xuẩn. Hi vọng, ngươi đừng gạt ta.
- Nếu như ngươi không muốn theo chúng ta đi, ta có thể truyền thụ bí pháp cho ngươi, đương nhiên, ta biết cũng không nhiều, có thể hữu dụng với các ngươi hay không, ta không cách nào cam đoan quá nhiều.
- Không cần nói nữa, ta đã quyết định, thế giới này bị phong bế, căn bản không có tiền đồ, ta nghe nói ngoại giới vô cùng vô tận, đó mới là Thiên Đường.
- Có Thiên Đường, thì có Địa Ngục. Ngươi cũng đừng xem ngoại giới quá mỹ hảo.
Giang Trần cười nói.
- Chỉ cần ngươi không gạt ta, dù đi ra, bị tộc đàn cường đại tiêu diệt, cái kia cũng không trách ngươi. Cái này là lựa chọn của ta, cũng là lựa chọn của tộc ta.
Nói xong, Phệ Kim Thử Vương cũng chui vào Vạn Hào thạch ổ.
Giang Trần dùng tốc độ nhanh nhất, thu Vạn Hào thạch ổ. Thuận tiện ở trong sơn cốc dạo một vòng, góp nhặt một ít Linh Dược, coi như đối phó qua loa, lúc này mới trở về.
- Đi thôi...
Nhìn thấy bọn người Đan Phi, Giang Trần nói một tiếng, đội ngũ lại lần nữa xuất phát.
Trải qua bên cạnh thi cốt bọn người Diệp Đại, Diệp Dung ngừng lại, nhìn hai gã thân vệ nói:
- Trần truồng đến, lại không thể trần truồng đi. Diệp Đại này, từ nhỏ áp bách ta, nhưng hôm nay chết cũng đã chết, dù sao cũng phải có địa phương chôn xương. Tìm một chỗ, chôn bọn họ đi.
Nói là chôn, trên thực tế cũng không có cái gì để chôn. Chỉ có một chút bột phấn xương cốt, phân không rõ là ai.
Hai gã thân vệ góp nhặt một chút, toàn bộ vùi lại với nhau.
*****
Lúc này, ngay cả xương cốt cũng bị gặm thành cặn bả, tự nhiên không có lưu lại di vật gì. Lui một bước mà nói, dù có di vật, bọn hắn cũng sẽ không nhặt.
Đội ngũ ra khu vực này, đi vào một nơi trống trải, đến nơi đây, mới không có bị Thử Triều phá hư.
Đội ngũ vừa đi ra khu vực an toàn, liền chứng kiến phía trước có một chi đội ngũ, nhìn thấy bọn người Giang Trần đi ra, người của đội ngũ này, cả đám đều tràn đầy ngạc nhiên.
- Diệp Kiều.
Tứ vương tử Diệp Dung, là cái thứ nhất phát hiện đội ngũ này, quả nhiên là người của Diệp Kiều.
- Lão Tứ?
Xa xa, Diệp Kiều đang ngồi trên một tảng đá, xa xa chứng kiến đội ngũ của Diệp Dung, biểu lộ trên mặt cũng cực kỳ đặc sắc.
Cái miệng mở lớn, cơ hồ nhét vào một quả trứng gà. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, địa phương Phệ Kim Thử tàn sát bừa bãi, vậy mà có người sống đi ra?
- Nhị ca, tựa hồ có chút xảo a.
Diệp Dung ngăn chặn lửa giận trong nội tâm, mỉm cười đi đến.
Mặt mũi Diệp Kiều cũng tràn đầy tươi cười, bước nhanh đi tới, đôi mắt dò xét Diệp Dung, thấy trên người Diệp Dung sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết bác đấu gì, đầu óc không khỏi mơ hồ.
Coi như là nghỉ phép, cũng không thể sạch như vậy a?
Chẳng lẽ Diệp Dung này, không có đụng phải đám người Diệp Đại? Cái này không đúng? Thám tử hồi báo, đám người Diệp Đại tiến vào sơn cốc, mà đám người Diệp Dung, cũng sớm một bước đi vào.
Sơn cốc kia không có đường ra, hai cổ thế lực nhất định là không thể buông tha.
Dù hai thế lực không phát sinh xung đột, giải quyết hòa bình. Nhưng Thử Triều khôn cùng kia, sao sẽ bỏ qua bọn hắn?
Muốn nói bọn hắn có thể ở trong Thử Triều chạy trốn, Diệp Kiều càng không tin. Thử Triều kia, đừng nói bọn hắn, dù đội ngũ cường đại gấp 10 lần, cũng không có khả năng còn sống
- Nhị ca, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Sao ta cảm thấy ngươi chứng kiến ta, giống như rất kỳ quái? Chẳng lẽ ta không nên xuất hiện ở chỗ này?
Diệp Dung ngữ mang hai ý nói.
- Ha ha, ở đâu, ở đâu a.
Diệp Kiều cười to.
- Ta thấy trên người của ngươi sạch như vậy, người không biết, còn tưởng rằng ngươi là khách du lịch. Ngươi không săn giết Linh thú sao?
- Ân, nhị ca, ta nhìn ngươi tựa hồ cũng rất thanh nhàn a. Ngồi ở chỗ này ngắm phong cảnh? Hay là chờ tin tức gì?
Diệp Dung nhàn nhạt cười hỏi.
Diệp Kiều khẽ giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử này biết rõ cái gì?
Bất quá Diệp Kiều lập tức phủ nhận ý nghĩ này, lần này làm thần không biết, quỷ không hay a. Diệp Dung ở trong sơn cốc, càng không có khả năng biết rõ.
- Ta vừa vặn đi ngang qua đây, đội ngũ nghỉ ngơi và hồi phục thoáng một phát, không nghĩ tới gặp được lão Tứ ngươi. Đúng rồi, sau khi ngươi đi vào, có thấy đại ca không?
- Nhị ca, không phải ngươi cùng Đại ca không hợp sao? Như thế nào quan tâm đến hắn rồi?
Diệp Kiều ngượng ngùng cười nói:
- Huynh đệ tầm đó, nào có thù cách đêm gì chứ? Đúng rồi lão Tứ, vừa rồi ta muốn vào, lại nghe người nói bên trong bạo phát Thử Triều, rất đáng sợ. Chẳng lẽ tin đồn là giả?
Diệp Kiều vẫn nhịn không được thăm dò Diệp Dung. Hắn căn bản không có hoài nghi Diệp Dung biết Thử Triều cùng hắn có quan hệ, cho nên truy vấn.
Diệp Dung tại giòn giả ngu đến cùng:
- Thử Triều? Ở đâu có Thử Triều gì? Chỉ có vài con chuột Kim sắc mà thôi, nhị ca quá khoa trương rồi.
- A, là nhị ca lầm rồi.
Diệp Kiều không cam lòng, thấy Diệp Dung dầu nước không tiến, biết rõ là lấy không ra tin tức gì rồi.
Nhưng Giang Trần lại bỗng nhiên đi tới vài bước, xuyên qua Diệp Kiều, đi vào bên người mấy thân vệ.
Ánh mắt lợi hại, nhìn chằm chằm vào hai thân vệ trong đó, nhàn nhạt hỏi:
- Nhị vương tử, đây là thân vệ của ngươi sao?
- Ân?
Diệp Kiều sững sờ.
- Bọn hắn tên gọi là gì?
Giang Trần lại hỏi.
- Giang Trần, ngươi đường đường là người có được Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, sao đối với hai thân vệ của ta cảm thấy hứng thú như vậy?
Diệp Kiều cười cười.
- Đều là từ nhỏ đi theo ta, không tên không họ.
- Không tên không họ? Coi như là con chó, cũng phải có một tính danh a? Nhị vương tử, ngươi đối đãi thuộc hạ như vậy, không quá phúc hậu a.
Sắc mặt Diệp Kiều trầm xuống:
- Giang Trần, ngươi có ý gì?
- Ta có ý gì?
Giang Trần cười ha ha.
- Nhị vương tử, sau khi ra ngoài, buổi tối ngủ cũng đừng mơ ác mộng? Ta nghe nói, Phệ Kim Thử triều rất đáng sợ.
Khóe mắt Diệp Kiều hiện lên một đạo sát cơ lạnh thấu xương, nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống. Hắn và Diệp Đại bất đồng, Diệp Đại với tư cách Đại vương tử, quyền thế lớn, chỗ dựa mạnh, từ nhỏ liền không kiêng nể gì cả, thói quen dùng thực lực tuyệt đối nghiền áp.
Diệp Kiều lại bất đồng, hắn am hiểu vận dụng ý nghĩ, càng hiểu xem xét thời thế.
Đội ngũ của hắn, từ trên thực lực tuyệt đối, chí ít có chín thành nắm chắc nghiền áp đội ngũ Diệp Dung. Nhưng mà lúc này cứng đối cứng, tuyệt không phải một thời ba khắc có thể giải quyết chiến đấu.
Hơn nữa đây là nơi trống trải, một khi giao chiến, hắn không cách nào cam đoan giết sạch tất cả mọi người, một khi có cá lọt lưới, kết quả thiết tưởng không chịu nổi.
Vương tử tranh đấu, ngươi có thể âm thầm dùng vô số thủ đoạn, chỉ cần không bị phát giác, không có chứng cớ, liền không ảnh hưởng toàn cục.
Thế nhưng mà công khai giết chóc, trừ khi ngươi có thể bảo chứng không chê vào đâu được, tuyệt đối sẽ không lộ ra sơ hở gì, bằng không mà nói, một khi tin tức bị mang ra ngoài, Diệp Kiều hắn liền thất bại trong gang tấc.
Huống chi, Diệp Kiều cũng có kiêng kị như Diệp Đại lúc ấy, chính là Đan Phi.
Tuy Diệp Kiều có niệm tưởng nữ nhân, nhưng so với Diệp Đại lại ít hơn nhiều. Tuy hắn cũng thèm thuồng Đan Phi, nhưng sẽ không điên cuồng như Diệp Đại.
Hắn thèm thuồng Đan Phi, một là vì Đan Phi xinh đẹp nổi tiếng vương đô, khí chất siêu quần, nhưng mà trọng yếu hơn, là địa vị Đan Phi quá lớn, lấy được Đan Phi, chẳng khác nào đạt được Thái Phó đại nhân ủng hộ.
Có Thái Phó đại nhân ủng hộ, chẳng khác nào có được hết thảy.
Diệp Dung cười ha ha:
- Nhị ca, nhìn ngươi thanh nhàn như vậy, có lẽ lần này thu hoạch rất lớn a. Xem ra ta không thể rớt lại phía sau, đi trước một bước.
- Ha ha, dễ nói, dễ nói.
Diệp Kiều có chút không yên lòng.
- Nhị ca, nếu như gặp đại ca, nhớ thay ta gửi lời thăm hỏi.
Diệp Dung cười cười, mang theo đội ngũ ly khai
...
Lại nói nhóm người Giang Trần, đi ước chừng hơn mười dặm, Giang Trần bỗng nhiên dừng lại.
- Tứ vương tử, ta ở trên người hai thân vệ kia, nghe thấy một tia huyết tinh chi khí, cùng huyết tinh chi khí của Phệ Kim Thử, là hoàn toàn đồng dạng. Hai người kia, tuyệt đối là đầu sỏ gây nên chuyện vừa rồi.
- Ngươi xác định?
Vừa rồi Diệp Dung dùng ngôn ngữ thăm dò Diệp Kiều, kỳ thật cũng có chín thành nắm chắc, xác định việc này là Diệp Kiều gây ra.
Chỉ là, mặc kệ hắn xác định như thế nào, cuối cùng không có chứng cứ trực tiếp nhất. Diệp Kiều xuất hiện ở vùng này quá quỷ dị, nhưng không có chứng cớ, hắn cũng chỉ có thể thăm dò.
← Ch. 0209 | Ch. 0211 → |