Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0217

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0217: Trưởng lão Bảo Thụ Tông áp bách
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cái này ý ở ngoài lời là, ngươi tuổi còn trẻ, về sau muốn vào Bảo Thụ Tông, sẽ rơi vào trong tay ta, còn không bằng hiện tại ngoan ngoãn, giao ra một nửa, không nên lầm tiền đồ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, rủ mí mắt xuống, không muốn lý thằng này nữa. Hắn như thế nào không biết, thằng này là cố tình tìm việc. Nếu như Giang Trần hắn giao ra một nửa, vậy thì chờ bị thằng này lợi dụng, gián tiếp đánh mặt Diệp lão gia tử.

Việc này còn là nhỏ, Thiết trưởng lão này, rõ ràng là mượn cơ hội muốn cùng lão gia tử khiêu chiến.

- Ngươi đây là thái độ gì?

Thiết trưởng lão thấy Giang Trần hung hăng càn quấy, trong nội tâm không khỏi bốc lên một cỗ tà hỏa.

Diệp lão đầu ngưu bức hò hét, đó là bởi vì thực lực của hắn siêu quần, tư cách lão, hắn không làm gì được, nhưng mà tiểu tử này, chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà cũng dám như vậy với hắn?

Hơn nữa, xem cái thái độ này, so với Diệp lão đầu còn cuồng.

- Thiết trưởng lão, oan có đầu, nợ có chủ. Ngươi đối với ai có ý kiến, tìm người đó phát tiết đi. Ta tuổi còn nhỏ, chịu không nổi kinh hãi.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt, nhưng hiển nhiên là không ăn tính tình của Thiết trưởng lão.

Thiết trưởng lão phiền muộn, vốn hắn muốn mượn Giang Trần này, uy hiếp đe dọa một phen, để cho hắn giao ra một nửa, mượn chuyện này đánh mặt lão gia tử thoáng một phát, chọc thủng chuyện ma quỷ của hắn.

Nào biết được, tiểu tử này dầu muối không tiến, còn ám chỉ hắn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, không làm gì được Diệp Trọng Lâu, lại lấy hắn làm mộc.

Tuy đây là lời nói thật, nhưng lời nói càng thật, ở loại trường hợp này càng để cho Thiết trưởng lão khó chịu.

- Ngươi... Ngươi tên gì? Đệ tử gia tộc nào của Thiên Quế Vương Quốc? Hiểu cái gì gọi là quy củ không? Có biết thân phận lão phu hay không?

Giang Trần không hiểu thấu nhìn Thiết trưởng lão, nghĩ thầm ngươi có tật xấu sao? Ta cũng gọi ngươi Thiết trưởng lão rồi, còn không biết thân phận của ngươi?

Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng cùng trưởng lão Bảo Thụ Tông này đấu mồm mép, cười khổ một tiếng, ý định chủ động ly khai. Một lão chó điên luôn kêu ở trước mặt, tuy không cắn người, nhưng tóm lại là không thoải mái.

Chỉ là, hắn vừa cất bước đi, lại triệt để chọc giận Thiết trưởng lão.

Cái này... Đây quả thực là triệt để bỏ qua trưởng lão Bảo Thụ Tông a.

- Đứng lại.

Giang Trần không để ý đến, nhưng lúc này Diệp Dung lại đi tới, giữ chặt cánh tay Giang Trần:

- Huynh đệ, nói vài lời nhuyễn, đối phó qua coi như xong.

Thiết trưởng lão chỉ vào Diệp Dung:

- Tiểu gia hỏa, ngươi tránh ra, ở đây không có chuyện của ngươi.

Diệp Dung cười khổ:

- Thiết trưởng lão, niên kỷ của hắn nhỏ, ngài đừng nóng giận.

Thiết trưởng lão sinh khí, cùng Giang Trần lớn hay nhỏ kỳ thật một chút quan hệ cũng không có, hắn khó chịu chính là thái độ không hợp tác của Giang Trần.

- Tốt, tốt, tốt, hiện tại người trẻ tuổi Thiên Quế Vương Quốc, là càng ngày càng có tính cách. Tiểu tử, ngươi không nói danh tự, đừng tưởng rằng lão phu tra không được ngươi.

Giang Trần nhẹ nhàng đẩy tay Diệp Dung ra, mày kiếm giương lên:

- Thiết trưởng lão, không cần ngươi tra xét, ta gọi Giang Trần, nhớ kỹ, Giang trong đại giang, trần trong bụi trần.

- Tốt, hảo tiểu tử, ngươi rất có gan, Giang Trần đúng không? Lão phu minh xác nói cho ngươi biết, đời này, ngươi đừng nghĩ vào cánh cửa Bảo Thụ Tông.

Thiết trưởng lão nói cả buổi, đây là câu uy hiếp cực kỳ có lực sát thương mà hắn có thể nghĩ đến.

Giang Trần vốn không có ý định gây chuyện, hôm nay có thể nói là tai bay vạ gió. Thiết trưởng lão này ở chỗ Diệp lão gia tử đụng phải thiết bản, lại đem nóng tính phát tiết lên người Giang Trần hắn.

Giang Trần cũng không phải loại mặc người khác lấn.

Nể mặt đối phương là trưởng lão Bảo Thụ Tông, ngay từ đầu Giang Trần đã lựa chọn nhường nhịn, tận lực không để ý thằng này.

Ai nghĩ đến, thằng này hỉ mũi lên mặt, càng ngày càng quá phận. Cuối cùng vậy mà không tiếc công nhiên tuyên bố, muốn đại biểu Bảo Thụ Tông phong sát Giang Trần hắn.

Giang Trần nhẫn lâu như vậy, cũng không thể nhịn được nữa. Hàm dưỡng lại tốt, gặp loại gia hỏa không thể nói lý này, cũng nhịn không được phát tác a.

- Thiết trưởng lão đúng không? Vốn có vào Bảo Thụ Tông hay không, ta cũng không sao cả. Nhưng ngươi đã nói như vậy, ta lại muốn vào cho ngươi xem. Chẳng những muốn vào, còn nở mày nở mặt tiến vào, cho Bảo Thụ Tông các ngươi đến cầu ta vào, hãy đợi đấy.

Giang Trần phát tiết ra một bụng nóng tính, cũng chẳng muốn đi xem sắc mặt Thiết trưởng lão này, cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Thiết trưởng lão hiển nhiên là đánh giá cao quyền uy của hắn, cũng đánh giá thấp dũng khí của Giang Trần. Ở trong nhận thức của hắn, một người trẻ tuổi Vương Quốc thế tục, ở trước mặt Bảo Thụ Tông, vốn phải thấp ba phần. Hơn nữa hắn là trưởng lão Bảo Thụ Tông, chỉ cần hơi chút áp bách, hắn sẽ không kiên trì nổi.

Nói ra phong sát, người trẻ tuổi nào của Thiên Quế Vương Quốc gánh vác được?

Hắn cho rằng, người trẻ tuổi kia nhất định sẽ chịu thua, cúi đầu hướng hắn nhận lầm. Nào biết được, người trẻ tuổi kia, hoàn toàn không theo như sáo lộ hắn thiết kế.

Chẳng những không có chịu thua cầu xin tha thứ, ngược lại so với hắn càng cuồng

Hắn hoàn toàn không thể tưởng được, người trẻ tuổi hiện tại, vậy mà có tính cách, có tính tình như vậy.

Hắn tức đến toàn thân phát run, chỉ tay hét lớn:

- Giang Trần, ta mặc kệ sau lưng ngươi có bao nhiêu chỗ dựa, đời này nếu ngươi có thể tiến vào Bảo Thụ Tông, Thiết mỗ ta, lấy đầu cho ngươi đá.

Hắn đường đường là trưởng lão Bảo Thụ Tông, bị một người tuổi trẻ làm cho xuống đài không được, lửa giận trong nội tâm có thể nghĩ. Trong nội tâm cũng nảy sinh ác độc, dù có Diệp Trọng Lâu đề cử, lần này, hắn nhất định phải liên hợp một ít đồng liêu, đem Giang Trần cự bên ngoài cửa.

Có Thiết trưởng lão hắn ở Bảo Thụ Tông một ngày, liền tuyệt không để Giang Trần gia nhập Bảo Thụ Tông.

Hắn thân là trưởng lão Bảo Thụ Tông, quyền lực không nhỏ. Muốn cự tuyệt một đệ tử thế tục tiến vào tông môn, cái này căn bản không phải việc khó.

Thực lực của Diệp Trọng Lâu rất mạnh, nhưng mà, thực lực của hắn cường thịnh trở lại, cũng không làm chủ được Bảo Thụ Tông.

Không khí hiện trường vốn đang có chút áp lực, nhìn thấy trận xung đột này, đệ tử khắp nơi đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Ở bọn hắn xem ra, cái này hoàn toàn là không thể tưởng tượng nổi.

Một đệ tử thế tục, vậy mà đối chọi trưởng lão Bảo Thụ Tông? Cái này đầu óc bị cửa kẹp sao? Hay là bị con lừa đá? Kêu gào với trưởng lão Bảo Thụ Tông, cái này không phải tự mình muốn chết sao?

Còn bị trưởng lão Bảo Thụ Tông phong sát.

Dù ngươi có thiên phú, có tài hoa bất phàm, không vào được tông môn, thành tựu cả đời có thể nhiều đến bao nhiêu? Đơn giản là vinh hoa phú quý thế tục mà thôi.

Thế nhưng mà, vinh hoa phú quý thế tục, ngươi đắc tội trưởng lão Bảo Thụ Tông, có thể hưởng vinh hoa phú quý thế tục?

Có một ngày trưởng lão Bảo Thụ Tông nhớ tới ngươi, tùy tùy tiện tiện phái một đệ tử xuống, là có thể trấn áp ngươi.

*****

- Giang Trần này, tại vương đô hỗn quá thuận lợi, ở cửa ra vào của Bảo Thụ Tông cũng dám giương oai, xong rồi?

- Đáng đời, thực hi vọng nhiều người như Giang Trần một chút, về sau thời điểm tông môn tuyển bạt, đối thủ cạnh tranh của ta liền ít một chút.

- Tiểu tử này thật có cốt khí, nếu là ta, chỉ sợ dũng khí nói cũng không có?

- Ai, hắn cũng là không may, bị trưởng lão Bảo Thụ Tông bới móc. Giao đồ vật ra, là đắc tội Diệp thái phó, không giao, sẽ đắc tội Thiết trưởng lão. Kẹp ở chính giữa hai nhân vật cường thế, nhất định là không may.

Những đệ tử trẻ tuổi ở đây, các loại suy nghĩ đều có. Có vì Giang Trần đáng tiếc, cũng có vì Giang Trần cảm thấy bất công, đương nhiên cũng không thiếu nhìn có chút hả hê, hi vọng Giang Trần càng thêm không may.

Giang Trần ngay cả thái độ của trưởng lão Bảo Thụ Tông cũng không để ý, há sẽ để ý người bên cạnh nghĩ như thế nào? Như không có việc gì hướng ra ngoài sơn môn.

Thời điểm đi ngang qua Đan Phi, Đan Phi hơi có chút áy náy, đôi mắt dễ thương nhìn Giang Trần, cái miệng nhỏ nhắn nhúc nhích, nhưng lại không biết an ủi Giang Trần như thế nào.

Chuyện này, đích thật là Diệp lão gia tử dẫn ra phiền toái, mà Diệp lão gia tử lại không có đứng ra giảng hòa cho Giang Trần.

Cái này để cho những người ở hiện trường, càng cảm thấy bi quan cho tiền đồ của Giang Trần. Đều cảm thấy Giang Trần thành con rơi của Diệp lão gia tử, bị lão gia tử từ bỏ.

Chính vì như vậy, trong lòng Đan Phi áy náy mới càng nặng.

Thấy Giang Trần một người ra ngoài, mí mắt Đan Phi nhảy lên vài cái, có chút ủy khuất liếc nhìn lão gia tử.

Chỉ thấy lão gia tử mỉm cười, phảng phất hết thảy cùng hắn không có quan hệ.

- Tiểu Đan, có phải cảm thấy lão đầu ta bất cận nhân tình, không giải vây cho Giang Trần hay không?

Trong nội tâm Đan Phi hoàn toàn chính xác có ý nghĩ như vậy, chỉ là, nàng đối với lão gia tử rất tôn trọng, tự nhiên sẽ không thừa nhận.

- Hắc hắc, tiểu gia hỏa, rất có ý tứ. Lão phu thích nhìn hắn như vậy. Người trẻ tuổi nha, phải ngạo một ít, phải nóng nảy một chút. Như vậy mới có sức sống.

- Lão gia tử, chỉ sợ Giang Trần sẽ cảm thấy chúng ta không có nghĩa khí.

Đan Phi nghĩ đến Giang Trần cống hiến, trong nội tâm xác thực có chút áy náy, thầm nghĩ.

- Trong nội tâm Giang Trần, hiện tại nhất định rất ủy khuất.

- Tiểu Đan, nếu như ngươi nghĩ như vậy, chứng minh ngươi chưa hiểu rõ Giang Trần.

Lão gia tử ý vị thâm trường cười cười.

- Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta cũng đi thôi.

Đan Phi tâm sự nặng nề đi theo.

Ngay cả Diệp Dung, nhìn thấy Giang Trần như vậy, trong nội tâm cũng có chút bất bình thay hắn. Chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn không phải Giang Trần sai.

Là Thiết trưởng lão tìm việc.

Thiết trưởng lão không làm gì được Diệp lão gia tử, lại lấy Giang Trần khai đao, đích thật là có chút không có nhân phẩm. Bất quá, tuy trong nội tâm Diệp Dung nghĩ như vậy, nhưng loại lời này, tự nhiên không có cách nào nói ra.

Trở lại vương đô, Diệp Dung nói với Tiết Đồng:

- Tiết Đồng, trở về khích lệ Thiếu chủ của ngươi, chuyện này, về sau lại từ từ suy nghĩ biện pháp, xe đến trước núi ắt có đường.

Tiết Đồng ngược lại vô cùng tiêu sái, cười cười:

- Tứ vương tử yên tâm đi, Thiếu chủ nhà ta nói, có lẽ Thiết trưởng lão cảm thấy rất cuồng, nhưng trên thực tế, dùng cách nhìn của ta đối với Thiếu chủ, hắn chưa hẳn xem trọng một trưởng lão Bảo Thụ Tông.

Diệp Dung cảm thấy im lặng, chủ tử cuồng, như thế nào ngay cả tùy tùng cũng cuồng như vậy.

Bất quá ngẫm lại cũng thế, Giang Trần một đường đi tới, sáng tạo vô số kỳ tích, tựa như hắn nói, Giang Trần là vàng giấu trong cát, nhất định sẽ đại phóng dị sắc.

Dùng thiên phú kinh diễm của Giang Trần, nếu như Bảo Thụ Tông không thu hắn, cũng chưa chắc là Giang Trần tổn thất. Mà thiên tài còn trẻ như Giang Trần, sẽ có rất nhiều tông môn đến đoạt.

Liên minh 16 nước, tông môn cường đại cũng không chỉ Bảo Thụ Tông.

Sau khi về đến nhà, ly khai một tháng thời gian, trong nhà ngược lại cũng thái bình, không có phát sinh sự tình đặc thù gì, để cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, một tháng thời gian, tu vi của Quách Tiến, vậy mà lại tiến thêm một bước, theo sau Tiết Đồng, đột phá chín mạch chân khí, thành công tiến vào Chân khí đại sư.

- Xem ra, Ngọc Kỳ Quả trong tay Tiết Đồng kia, là phải cho Quách Tiến rồi.

Câu Ngọc bế quan, còn chưa có đi ra. Xem ra, sau khi phục dụng Ngũ Long Khai Thiên Đan, hẳn là có đại thu hoạch, rất có thể sẽ nhất cổ tác khí, trùng kích Tiên cảnh.

Thoải mái nhất, ngược lại phải kể tới Kiều Bạch Thạch. Theo thời gian trôi qua, Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão, càng lúc càng không muốn ly khai Kiều Bạch Thạch.

Hai người ở chung lâu, lại thật sự lâu ngày sinh tình. Tuy Ninh trưởng lão lớn hơn Kiều Bạch Thạch mấy tuổi, nhưng cái này không là vấn đề.

Ninh trưởng lão chủ động xuất kích, đuổi ngược Kiều Bạch Thạch, hai người vậy mà thật sự bị Giang Trần nói trúng.

Bất quá Kiều Bạch Thạch vẫn rất biết điều, biết rõ thân phận của mình. Dù cùng Ninh trưởng lão xác định quan hệ, nhưng đối với Giang gia, như cũ là trung thành và tận tâm.

Chỉ cần ở vương đô, cơ hồ cách hai ba ngày, đều đến Giang gia nhìn xem, chiếu ứng một chút.

- Trần Nhi, ta nghe Tiết Đồng nói, thời điểm ngươi rời sơn môn Bảo Thụ Tông, cùng trưởng lão Bảo Thụ Tông xảy ra xung đột?

- Phụ thân, việc này không cần phải lo lắng. Việc nhỏ mà thôi.

Giang Trần biết rõ, phụ thân là lo lắng cho tiền đồ của hắn, thế nhưng mà ở Giang Trần xem ra, chỉ là trưởng lão Bảo Thụ Tông, hắn còn không để vào mắt.

Giang Phong thở dài:

- Trần Nhi, ở trên người của ngươi phát sinh hết thảy, hiện tại vi phụ ngẫu nhiên nhớ tới, còn cảm thấy có chút khó tin. Con đường của ngươi, ta làm phụ thân bổn sự thấp kém, không thể vì ngươi trải đường. Về sau, phải dựa vào chính ngươi đi từng bước một.

- Đúng rồi phụ thân, ngài ở Chân Khí cảnh đỉnh phong dừng lại lâu như vậy, cũng nên trùng kích Tiên cảnh thoáng một phát rồi. Ta có một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan, chính là tuyệt thế đan dược trùng kích Tiên cảnh. Có thể cho ngươi có chín thành nắm chắc trùng kích Tiên cảnh.

Diệp Phong chấn động:

- Ngươi nói cái gì? Chín thành?

Kỳ thật Giang Trần còn nói bảo thủ, lần này hắn lấy ra, là một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan Thượng phẩm. Ngũ Long Khai Thiên Đan Thượng phẩm, đó là chín thành chín nắm chắc.

Nếu không phải tuổi phụ thân khá lớn, bỏ lỡ cơ hội Hóa Linh tốt nhất, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ nói chín thành.

Lần trước, hắn luyện chế Ngũ Long Khai Thiên Đan, có năm viên là hợp cách. Trong đó hai viên Hạ phẩm, một viên Trung phẩm, hai viên Thượng phẩm.

Trung phẩm cho Câu Ngọc.

Thượng phẩm, chính hắn dùng một viên, còn lại một viên, tự nhiên là cho phụ thân rồi.

- Phụ thân, việc này không nên lộ ra, sau khi ngươi được viên thuốc này, bế quan ăn vào, trùng kích Tiên cảnh, hẳn là không có vấn đề gì.

Giang Trần tận lực dùng khẩu khí bình tĩnh nói ra, nhưng mà nghe vào lỗ tai Giang Phong, vẫn như là chuông lớn, chấn cả người hắn có chút run run.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)