Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0222

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0222: Phệ Kim Thử Vương lập công
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Luật Vô Kỵ nhe răng cười đi vào, một cước dẫm lên bàn tay Tiết Đồng, vừa dùng lực, chỉ nghe xương ngón tay của Tiết Đồng tạch tạch tạch đứt gãy.

Tay đứt ruột xót, đầu ngón tay đau xót, trực tiếp đau nhức đến trong nội tâm.

Tuy Tiết Đồng đau nhức, nhưng lại cắn chặt hàm răng, không kêu một tiếng. Mồ hôi lạnh như mưa từ trên trán chảy xuống.

- Tiểu tử, ngươi còn rất bướng bỉnh?

Luật Vô Kỵ thích nhất là tra tấn phạm nhân, bào chế phạm nhân, nghe phạm nhân cầu khẩn, nghe con mồi gào thét.

Thế nhưng mà, Tiết Đồng quật cường, lại để cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu.

Dưới chân càng thêm dùng sức, một bên giẫm, một bên gào thét:

- Tiểu tử, nhìn ngươi lên tiếng hay không, nhìn ngươi cầu xin hay không, nhìn ngươi có thể nhịn đến khi nào.

Không thể không nói, Tiết Đồng rất kiên cường, mặc kệ Luật Vô Kỵ dùng biện pháp gì ra tấn hắn, hắn thủy chung không kêu một tiếng, thậm chí ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, phảng phất các loại tra tấn của Luật Vô Kỵ, căn bản không phải làm ở trên người hắn.

Luật Vô Kỵ đầu đầy mồ hôi, thủy chung nghe không được nửa câu yếu thế của Tiết Đồng.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng không lên tiếng, ta không có biện pháp làm gì ngươi? Ngươi chẳng qua là một con chó của Giang Trần, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi khỏi chết.

Tiết Đồng cười ha hả:

- Luật Vô Kỵ, ngươi loại người nhu nhược này, cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh ấy sao? Thủ đoạn sửa chữa người của Long Nha vệ ngươi, không phải rất nhiều sao? Đến a, ta sẽ sợ người nhu nhược như ngươi?

- Luật Vô Kỵ, ngươi cho rằng, bắt ta lại, có thể động Thiếu chủ nhà ta? Ngươi cho rằng bắt ta, ngươi sẽ không phải người nhu nhược? Ngươi sai rồi, nếu như ngươi không phải người nhu nhược, nên đao thật thương thật tìm Thiếu chủ nhà ta đánh, mà không phải ở sau lưng làm trò mèo. Thân là Long Nha vệ, vậy mà mở cửa sau cho tổ chức sát thủ. Luật Vô Kỵ, ngươi thật là tăng thể diện cho Long Nha vệ.

Tiết Đồng hồn nhiên không sợ, đối với Luật Vô Kỵ chửi ầm lên.

Luật Vô Kỵ giận tím mặt, một cước đá vào ngực Tiết Đồng, chân đạp ở trên cổ hắn:

- Tiểu tử, ngươi là muốn chết sao?

Tuy Tiết Đồng bị giẫm, nhưng vẻ mặt lại khinh thường:

- Ngươi muốn giết ta, cứ việc động thủ. Thiếu chủ nhà ta, sớm muộn gì cũng sẽ khiến các ngươi đầu rơi xuống đất.

Luật Vô Kỵ phát hiện mình rất khó chịu, hắn học những thủ đoạn kia, bề ngoài giống như không có tác dụng với Tiết Đồng.

- Tiết Đồng, Giang Trần kia, đến cùng cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi chẳng qua là một thân vệ của hắn, dù hắn tốt với ngươi, ngươi cũng không quá đáng là thân vệ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, về sau, có hằng hà vinh hoa phú quý chờ ngươi.

- A?

Tiết Đồng cười lạnh, hắn ngược lại muốn nghe xem, đến cùng Luật Vô Kỵ này còn có trò gì.

Thấy thái độ của Tiết Đồng hòa hoãn, Luật Vô Kỵ cố gắng nở nụ cười, kéo qua một cái ghế, dần dần hướng dẫn:

- Chỉ cần ngươi nói ra chân tướng trong Mê Cảnh Thu Liệp, nói ra nguyên nhân Đại vương tử Diệp Đại chết, đi ra tố cáo Giang Trần cùng Diệp Dung, ta đảm bảo, ngươi nhận vinh hoa phú quý, tuyệt đối chạy không được.

- Vinh hoa phú quý? Bao nhiêu phú quý?

Tiết Đồng trừng mắt nhìn, hỏi.

- Ngươi lập công lớn như vậy, ít nhất là Nhị phẩm quý tộc.

Tiết Đồng cười hắc hắc:

- Luật phó đô thống, không biết bây giờ ngươi là mấy phẩm quý tộc?

Luật Vô Kỵ ngạo nghễ nói:

- Ta không đến 30 tuổi, dựa vào thực lực bản thân, đạt được thân phận Tam phẩm quý tộc, há là loại nhà giàu mới nổi như Giang Trần có thể so sánh?

- Chậc chậc, ngươi bất quá là Tam phẩm quý tộc, lại hứa cho ta Nhị phẩm quý tộc? Luật Vô Kỵ, là ngươi não tàn? Hay là ngươi cảm thấy ta não tàn như ngươi?

Sắc mặt Luật Vô Kỵ cứng lại, hắn nhìn ra, Tiết Đồng này ở đâu là hòa hoãn, hắn căn bản là trêu đùa mình.

- Tiểu tử, xem ra, ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử. Tốt, tốt, ta sẽ không giết ngươi, chờ ngươi tận mắt nhìn Giang Trần phơi thây ở trước mặt ngươi, ta nhìn ngươi còn có thể ngạnh được không?

Luật Vô Kỵ thở phì phì xoay người đi ra ngoài, đối với Huyết Tam nói:

- Huyết Tam, bên chúng ta sẽ gây áp lực, để thượng diện hủy bỏ toàn thành giới nghiêm, chế tạo cơ hội cho các ngươi. Giết Giang Trần, các ngươi đến cùng có nắm chắc hay không?

Huyết Tam thản nhiên nói:

- Luật phó đô thống, các ngươi làm tốt sự tình của mình, chúng ta tự nhiên cũng sẽ làm tốt sự tình của chúng ta. Còn lại, chỉ có tám chữ... mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Luật Vô Kỵ thật muốn đánh Huyết Tam này một chầu, chảnh cái gì chứ? Có kế hoạch gì, nói ra sẽ chết à? Cần phải khoe khoang sao?

Bất quá, hắn cũng biết, chút thực lực ấy của mình, muốn đánh Huyết Tam, đó là nằm mơ, không bị đối phương đánh răng rơi đầy đất đã không tệ.

Sau khi rời khỏi, Luật Vô Kỵ về đến nhà. Ngồi trong chốc lát, quyết định vẫn là đi tìm cậu Dương Chiêu bẩm báo cho thỏa đáng.

- Vô Kỵ, chuyện này, mặc dù hồi báo lớn, nhưng mà phong hiểm cũng rất lớn. Diệp Đại đã chết, lật lại bản án cho hắn, chẳng qua là muốn cắn chết Diệp Dung cùng Giang Trần. Một bước này dù thành công, ngươi muốn bồi dưỡng vương tử Diệp Hào. Diệp Hào kia tuổi còn nhỏ, tính dẻo sẽ tương đối mạnh một ít. Nếu như ngươi có thể thành công đưa hắn thượng vị, tương lai vị trí Long Nha vệ Đại tổng quản, chắc chắn rơi xuống trên tay ngươi.

Luật Vô Kỵ bị buổi nói chuyện này, nói đến nhiệt huyết sôi trào, nhưng vẫn nói:

- Cậu, Tiết Đồng kia rất cứng đầu, bất kể ta tra tấn hắn thế nào, hắn cũng không khai.

- Một cái không được, còn có những người khác. Lúc ấy người theo Diệp Dung tiến vào mê cảnh, lại không chỉ Tiết Đồng. Hơn nữa, dù người Diệp Dung mang vào, cũng như một khối thiết bản, thì tính sao? Chỉ cần vặn ngã Giang Trần, diệt trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Dung, nội tình của Diệp Dung hắn chưa đủ, sẽ bộc lộ ra. Đến lúc đó, thế lực khắp nơi khác, tự nhiên sẽ hành động. Đến lúc đó muốn tìm mấy người ra làm chứng, lại có cái gì khó? Vô Kỵ, ngươi phải nhớ kỹ, quyền lực giác trục, đơn giản chính là thế, ai cường thế, vậy hắn đen cũng có thể biến thành trắng; nếu như ai thất thế, vậy hắn trắng cũng có thể bị lộng thành đen. Không có cái gọi là trong sạch hay không trong sạch, mấu chốt là có thể để cho hắn thất thế hay không.

Dương Chiêu lời nói thấm thía, khai đạo lấy Luật Vô Kỵ.

Luật Vô Kỵ gật đầu:

- Cậu nói chuyện, quả nhiên để cho ta hiểu ra. Ngươi yên tâm, lần này Truy Mệnh Ám Môn phái sát thủ tới, đều là Tiên cảnh. Lần này, bọn hắn không giết Giang Trần, thề không bỏ qua. Tăng thêm chúng ta yểm hộ, giết Giang Trần, cơ hội rất lớn.

Dương Chiêu thở dài:

- Giang Trần này, sớm nên cường thế diệt sát, chờ tới bây giờ mới ra tay, đã hơi trễ rồi. Hi vọng lần này sẽ không có sai lầm.

Lại nói tiếp, tuy Giang Trần ở vương đô hô phong hoán vũ, nhưng mà Dương Chiêu quan sát, thấy Giang Trần này cùng quý tộc uy tín lâu năm có bất đồng.

*****

Hắn ở Vương đô không có nội tình gì, thủ hạ thân vệ cũng không có cường giả gì, hơn nữa ở trên số lượng, cùng đại quý tộc khác hoàn toàn không thể so sánh.

Vương đô quý tộc, thân vệ nhà ai không có hơn mấy trăm một ngàn.

Mà thủ hạ của Giang Trần, tính toán đâu ra đấy, vậy mà không tới mười người.

Cho nên, Dương Chiêu cho rằng, mặc dù Giang Trần có nhiều thủ đoạn, nhưng ở phương diện thực lực tuyệt đối, vẫn có khuyết điểm rất lớn.

Cho nên, hắn cũng cho rằng, người Truy Mệnh Ám Môn rất có cơ hội.

- Vô Kỵ, lúc này Điền Thiệu trên nhảy dưới tránh, rất là tích cực. Bây giờ hắn là đối thủ chủ yếu của ngươi, ngươi phải chú ý thoáng một phát. Nếu để cho Điền Thiệu thượng vị, về sau ngươi sẽ không có cơ hội nào cùng hắn cạnh tranh. Nếu như tương lai Diệp Dung đăng cơ, Điền Thiệu này, nói không chừng là Đại tổng quản.

- Điền Thiệu.

Trong mắt Luật Vô Kỵ hiện ra sát cơ.

- Điền Thiệu này, trước kia ta là đánh giá thấp hắn.

Dương Chiêu gật đầu:

- Tốt rồi, ngươi về trước đi, khoảng thời gian này mẫn cảm, ngươi tốt nhất ít đi đi lại lại ở bên ngoài, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không, không nên tới tìm ta.

- Sự tình thương lượng cửa sau cho Truy Mệnh Ám Môn, tận lực làm ẩn nấp, không nên lộ ra sơ hở. Một chiêu này sai, sẽ thua cả bàn.

- Cậu, ngươi yên tâm, lúc này đây ta đã có kinh nghiệm. Sẽ không đánh bậy bạ, cũng tuyệt đối không đứng ra làm chim đầu đàn. Ta đã nhìn ra, muốn đối phó Giang Trần, phải dùng ám chiêu.

Dương Chiêu rất thoả mãn cười cười, xem ra lần trước chịu thiệt, cháu ngoại trai của mình quả nhiên khai khiếu rất nhiều, xuất hiện cải biến rất lớn.

Luật Vô Kỵ ly khai phủ Dương Chiêu, tâm tình thật tốt, về đến trong nhà.

Mà hắn và Dương Chiêu đều không nghĩ tới, khi bọn hắn nói chuyện, dưới đại sảnh, có một bóng dáng Kim sắc, đang rời đi Dương gia rất nhanh, dùng tốc độ làm cho người giật mình, ở dưới mặt đất chui tới chui lui, đi về phủ đệ của Giang Trần.

Giang Trần ở trong mật thất, bỗng nhiên bên tai hơi động một chút, cảm ứng được dưới mặt đất có chấn động, sau một khắc, đầu của Phệ Kim Thử Vương dò đi ra.

- Lão Kim, ngươi trở lại rồi.

- Trần thiếu, người ngươi bảo ta nhìn chằm chằm, quả nhiên không có sai.

Phệ Kim Thử Vương rất hưng phấn.

- Người gọi Luật Vô Kỵ kia, quả nhiên có quỷ.

Phệ Kim Thử Vương đem tin tức nó ở dưới đại sảnh Dương gia nghe được, một năm một mười truyền đạt cho Giang Trần.

- Truy Mệnh Ám Môn?

Giang Trần nghe thế, lập tức nhớ tới cảnh ở vô tận địa quật bị đuổi giết. Chính vì lần đuổi giết kia, khiến Giang Trần trốn vào đệ tứ trọng cấm địa của vô tận địa quật, nhận thức Mãng Kỳ, cùng Mãng Kỳ kết xuống quan hệ chủ tớ, cũng từ đó mang đại quân Kiếm Điểu ra, nghịch tập Long gia.

- Truy Mệnh Ám Môn.

Giang Trần niệm lại một câu.

- Ta còn tưởng rằng, thù lần trước, ta không tìm các ngươi tính sổ liền thôi, lúc này, lại khiêu khích đến trên đầu ta. Rất tốt, rất tốt, xem ra, Giang Trần ta vẫn quá dễ nói chuyện. Giết ba người kia, liền không có miệt mài theo đuổi. Không nghĩ tới, các ngươi ngược lại tìm tới ta rồi.

Ngữ khí của Giang Trần lành lạnh, sát cơ bắt đầu khởi động.

- Lão Kim, lần này vất vả ngươi rồi. Nói không chừng, còn phải làm phiền ngươi một chút.

Phệ Kim Thử Vương cười khổ nói:

- Trần thiếu, loại lời này đừng nói nữa. Yêu cầu của ta chỉ có một, ngươi chớ quên hứa hẹn trước kia.

Giang Trần nghiêm mặt nói:

- Lão Kim, ngươi ba phen mấy bận giúp ta, nếu như Giang Trần ta không vì tộc của ngươi ra chút sức, vậy ta còn không bằng heo chó. Ngươi yên tâm, nếu như ta không giúp tộc ngươi tiến hóa huyết mạch, nếu như bất dụng tâm, trời tru đất diệt.

Phệ Kim Thử Vương thấy Giang Trần nói chăm chú như vậy, cũng tỏ thái độ:

- Trần thiếu, ngươi yên tâm. Đã biết đối thủ là ai, người nào đang giở trò, vậy liền dễ xử lý. Nếu như ngươi lo lắng, để cho con cháu ta đi làm, ta nhất định cứu người của ngươi ra. Ngươi muốn những sát thủ kia chết như thế nào, ta có thể để cho bọn hắn chết như thế đó.

Giang Trần cười rộ lên:

- Để cho bọn hắn chết? Cái này cũng quá tiện nghi bọn hắn rồi. Luật Vô Kỵ cùng Dương Chiêu còn chưa từ bỏ ý định, lúc này đây, liền chơi lớn một chút.

- Lão Kim, ngươi tiếp tục đi nhìn chằm chằm Luật Vô Kỵ, xem bước tiếp theo hắn có thể cùng những sát thủ kia liên hệ hay không. Có nhiệm vụ tiếp theo, ta sẽ triệu hoán ngươi.

Giang Trần phái Phệ Kim Thử Vương ra, vẫn là hơi muộn. Bỏ lỡ thời cơ Luật Vô Kỵ cùng tên sát thủ kia gặp mặt.

Bằng không thì hiện tại có thể tập trung vị trí của Tiết Đồng.

Giang Trần nghĩ trước tiên, vẫn là an nguy của Tiết Đồng. Hôm nay từ tình báo đến xem, có lẽ Tiết Đồng còn chưa chết, nhóm người này, còn ý định từ trong miệng Tiết Đồng moi ra sự tình ở thế giới mê cảnh. Muốn Tiết Đồng đi ra tố cáo Giang Trần hắn cùng Diệp Dung, mượn chuyện này vặn ngã Diệp Dung.

- Thái tử chi tranh... Thật không ngờ, Thái tử chi tranh này nhìn như hết thảy đều kết thúc, lại vẫn có nhiều người chưa từ bỏ ý định như vậy, Diệp Hào vương tử? Là tiểu thí hài kia sao?

Giang Trần đối với Thái tử chi tranh, kỳ thật cũng không có hứng thú gì. Nhưng mà lúc này, Dương Chiêu cùng Luật Vô Kỵ, đã triệt để chọc giận tới Nghịch Lân của Giang Trần

- Dương Chiêu, ngươi già mà không kính, muốn nhảy ra gây chuyện, lúc này đây, Giang Trần ta liền cho ngươi nhận thức thoáng một phát, hậu quả đắc tội Giang Trần ta là gì.

Lúc này, Giang Trần thật sự nổi giận, triệt để nổi giận.

Trước đó lần thứ nhất, Luật Vô Kỵ khiêu khích hắn, nhằm vào hắn, Giang Trần vì gõ một số Linh Dược, buông tha Luật Vô Kỵ một lần.

Lần kia, cũng không phải Giang Trần nhân từ, mà là hắn biết rõ, dựa vào chút sai lầm này, muốn Luật Vô Kỵ đầu người rơi xuống đất, vẫn là thiếu một tí.

Còn nữa, lần kia Giang Trần hắn vừa tới vương đô, căn cơ còn không tính vững chắc, cho nên không có triệt để náo lớn. Lúc này lại bất đồng.

Lúc này, Luật Vô Kỵ cấu kết Truy Mệnh Ám Môn, động người của Giang Trần hắn, có thể nói là xúc động ranh giới của Giang Trần.

Giống Long gia lúc trước, một khi xúc động điểm mấu chốt của Giang Trần, Giang Trần trả thù, tuyệt đối sẽ không nương tay, không đánh tới đối thủ tuyệt vọng, tuyệt sẽ không bỏ qua.

Điền Thiệu được thủ hạ mật báo, nói Giang Trần muốn tìm hắn, liền dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Giang gia.

Chuyện lần này, áp lực của hắn cũng rất lớn. Giang gia vinh nhục được mất, kỳ thật cũng là Điền Thiệu hắn vinh nhục được mất. Nếu như Giang gia bị người phá đổ, bước tiếp theo bị người phá đổ, có khả năng chính là Điền Thiệu hắn, lại tiếp theo, rất có thể là Thái tử Diệp Dung rồi.

Cho nên, sau khi chuyện lần này phát sinh, áp lực của hắn như núi.

- Trần thiếu, ngươi tìm ta?

Chứng kiến hốc mắt của Điền Thiệu hãm sâu, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, Giang Trần cũng hơi cảm động, biết Điền Thiệu này rất tận lực.

Dù sao, chuyện này rất khó điều tra, Long Nha vệ cấu kết kẻ thù bên ngoài, dù bọn hắn có suy đoán, muốn tìm được chứng cớ cũng rất khó.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)