Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0269

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0269: Chật vật không chịu nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Thanh Phong kiếm xa xa vung lên, Linh lực của Tiên cảnh tứ trọng, dùng xu thế gió nổi mây phun, cuộn tất cả mà lên, kiếm khí như cầu vồng, cuồng phong như mưa rào, hướng những Kim Dực Kiếm Điểu kia thiết cắt mà đi.

Khí tràng của Địa Linh cảnh cực kỳ cường đại, một khi toàn lực thi triển, hình thành khí tràng là phi thường đáng sợ.

Kiếm khí như cầu vồng còn không có giết đến, khí tràng cường đại kia đã xông lên vân tiêu, hình thành vòng xoáy phong vân vô hình đụng lên.

Ngày đó Chu Dật ở biên cảnh, được chứng kiến Kim Dực Kiếm Điểu. Cũng biết, đối phó Kim Dực Kiếm Điểu, phải dùng khí tràng Địa Linh cảnh cường đại trấn áp.

Bất quá, lúc này không giống ngày xưa.

Lúc trước, Tiên cảnh cường giả có thể trấn áp đại quân Kiếm Điểu, là vì linh phàm khác biệt. Khi đó đại quân Kiếm Điểu đều là phàm phẩm.

Kim Dực Kiếm Điểu mạnh nhất, cuối cùng cũng chỉ là linh cầm phàm phẩm.

Giống như Chân Khí cảnh đối kháng Tiên cảnh, kia không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, chỉ có phần bị nghiền áp.

Nhưng mà, 24 con Kim Dực Kiếm Điểu này, đều là bách luyện thành kim, là nhóm đầu tiên đột phá Linh phẩm, chúng ở trong Kim Dực Kiếm Điểu, cũng là tồn tại nổi tiếng.

Hơn nữa sau khi tấn chức Linh phẩm, khí hải trong cơ thể hình thành, đối với khí tràng sớm có hiểu rõ, tự nhiên không có khả năng như thời điểm Phàm phẩm, chỉ có phần bị nghiền áp.

Huống chi, hôm nay chúng hình thành chiến trận, khí tràng tương thông lẫn nhau, lực lượng hỗ trợ, hình thành một loại khí tràng cùng Tâm lực cộng minh.

Loại cộng minh này, làm cho chúng cực kỳ ăn ý.

Khí tràng cường đại của Chu Dật xông lên, lại phát hiện, cục diện nghiền áp trong tưởng tượng, căn bản không có xuất hiện.

Một cỗ khí tràng so với khí tràng của hắn cường đại hơn, trực tiếp trấn áp vòng xoáy khí tràng của hắn. Khí thế kia, giống như một bàn tay đập diệt ánh nến, dĩ nhiên là không cần tốn nhiều sức!

Một màn này, làm cho da đầu Chu Dật run lên.

Lúc trước hắn xa xa nhìn thấy, biết rõ bọn linh cầm này tổ hợp lợi hại, nhưng trong lòng vẫn có một ít nắm chắc, cùng 16 tên đệ tử chấp pháp nội ứng ngoại hợp, cơ hội rất lớn. Thế nhưng mà Chu Dật bi ai phát hiện, hắn lại một lần nữa nghĩ quá đơn giản. Công kích hắn tỉ mỉ tính toán, vậy mà đã bị hóa giải đơn giản. Cái này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, trận hình của những linh cầm kia khẽ trương khẽ hợp, vậy mà quấn Chu Dật vào trong chiến trận.

Vốn Chu Dật còn ở bên ngoài làm người đứng xem, thoáng cái thành người trong cục.

Mà giờ khắc này, trong Giang phủ, dưới sự dẫn dắt của Câu Ngọc cùng Điền Thiệu, đại quân Kim Dực Kiếm Điểu cũng chen chúc mà ra, vây quanh trên không Giang phủ.

Kim Dực Kiếm Điểu tiến lên, vẫn là dùng trận hình Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, phân bố ở tám khu vực, đem trọn hư không vây lại.

Tám gã thân vệ của Giang Trần, mỗi người khống chế một phương vị.

Tám người bọn hắn, thông qua thời gian dài tu luyện, hôm nay đối với Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, đã lĩnh ngộ chín thành.

Dùng tu vi tám người bọn hắn, mặc dù chống lại cường giả Tiên cảnh bình thường, cũng có lực đánh một trận.

Dẫn dắt đại quân Kim Dực Kiếm Điểu tiến lên, bố trí Bát Hoang Nhiếp Linh Trận cỡ lớn, sức chiến đấu tất nhiên đạt đến cấp bậc khủng bố.

- A!

Trong chiến trận Kim Dực Kiếm Điểu Linh phẩm, một gã đệ tử chấp pháp hơi không lưu ý, liền bị một móng vuốt sắc bén đánh trúng, trực tiếp rơi xuống đất.

Một tiếng kêu thảm này, lập tức ảnh hưởng tới đồng bạn. Những đệ tử chấp pháp kia, chưa bao giờ có loại kinh nghiệm giao chiến này, mặc bọn hắn phá vòng vây, xung phong liều chết như thế nào, cũng thủy chung không cách nào phá vỡ, cảm xúc khủng bố cùng tuyệt vọng vốn lan tràn trong lòng kia, giờ khắc này nhìn thấy đồng bạn bị đánh rơi, tự nhiên là càng thêm kinh hồn táng đảm.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, không ngừng truyền tới.

Một người tiếp một người, không ngừng từ không trung ngã xuống.

Chu Dật liên tục huy động Phong Vân Kiếm, bốn phía cứu hoả, ý đồ cứu vãn bại cục, trợ giúp những đệ tử chấp pháp này chống đỡ thoáng một phát, giảm bớt áp lực.

Chỉ là, giờ phút này bọn hắn bị xông loạn, giống như quấn vào dòng nước xiết, hoàn toàn không cách nào hình thành hô ứng. Chu Dật có thể cứu một cái, lại cứu không được cái khác.

Thật giống như một gian phòng ở cũ kỹ, một khi mưa to, bốn phía rỉ nước. Ngươi ngăn ở đây, địa phương khác lại bắt đầu rỉ nước rồi.

Chu Dật nhảy đi nhảy lại, nhưng căn bản không cách nào ngăn cản đệ tử chấp pháp bị đánh rơi.

- A!

Chu Dật điên cuồng hét lên, con mắt đỏ bừng, Phong Vân Kiếm trong tay vung vẩy, kiếm khí như cầu vồng, như là thiên nữ tán hoa.

Kiếm khí như thiên hoa bay loạn, rơi vào trong Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, nhưng lại như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không cách nào suy giảm tới những Kim Dực Kiếm Điểu kia.

Đường đường Địa Linh cảnh, giờ khắc này, Chu Dật bất đắc dĩ bay lên một loại cảm giác tuyệt vọng.

- Lần này bại, thật sự bại!

Trong nội tâm Chu Dật hối hận không thôi, tại sao lại dính vào vũng nước đục này? Tại sao lại tới trêu chọc Giang Trần?

Ngay cả sư tôn Thiết Xán cũng không thể làm gì được, sao mình lại ngu ngốc, đến trêu chọc hắn?

Vốn bọn hắn không phục, cảm thấy Giang Trần là có Diệp Trọng Lâu bảo hộ, mới khiến sư tôn Thiết Xán ăn thiệt thòi.

Giờ khắc này, Chu Dật rốt cục minh bạch, chính là vì Giang Trần này có Diệp Trọng Lâu bảo hộ, làm cho mọi người đối với thực lực cá nhân hắn, xuất hiện sai lệch nghiêm trọng, đánh giá thấp Giang Trần!

- Không được, nhất định phải phá tan trận pháp này, bằng không thì coi như là ta, cũng có thời điểm kiệt lực. Một khi kiệt lực, những súc sinh này, nhất định sẽ thôn phệ ta đến xương cốt không thừa!

Trong nội tâm Chu Dật kinh hãi, phát hiện ngay cả mình an toàn cũng chưa hẳn có thể bảo đảm, còn có tâm tư đi quản những đệ tử chấp pháp kia?

Bên tai truyền đến từng tiếng kêu thảm, nhưng Chu Dật lại mắt điếc tai ngơ. Phong Vân Kiếm đông chạy tây đột, ý đồ tìm ra nhược điểm của Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, xông ra vòng chiến.

Hắn biết rõ, xông không ra, mình sớm muộn sẽ bị khốn chết!

Có lẽ, những linh cầm này không có thực lực thoáng cái đánh gục hắn, nhưng mà, đây là chiến trận, là quần ẩu một mình hắn.

Tiêu hao, nhất định là hắn nhanh hơn. Dù hắn có tu vi Địa Linh cảnh, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng ở dưới chiến trận tiêu hao, đầu tiên kiệt lực, nhất định sẽ là Chu Dật hắn.

Huống chi, bên ngoài còn có hơn một ngàn con linh cầm, mặc dù chỉ là Phàm phẩm, nhưng đều là Phàm phẩm đỉnh phong. Giả sử sau khi mình kiệt lực, mặc dù chạy ra vòng chiến, chỉ sợ cũng vô lực xung phong liều chết, đánh vỡ vòng chiến bên ngoài.

Cho nên, trước mắt phải nắm chặt thời gian, đột phá vây quanh thứ nhất, chạy trốn để khỏi chết!

Nghe đệ tử chấp pháp bên cạnh kêu thảm, bên Thiết Đạt Chí kia hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ảnh hưởng.

Giờ phút này, hắn đã dùng Hắc Long trường kích tới đỉnh phong, nhưng vô luận hắn cường hãn như thế nào, lại thủy chung không thể hạ Giang Trần.

*****

Từ khi Thiết Đạt Chí xuất đạo đến nay, từng cùng vô số thiên tài trong tông ngoài tông giao thủ, nhưng không có một lần nào, lại biệt khuất như hôm nay.

Giang Trần này, tu vi cảnh giới rõ ràng không bằng hắn, nhưng Thiết Đạt Chí hắn lại hết lần này tới lần khác không làm gì được đối phương.

- Thiết Đạt Chí, nghe thấy không, những đồng bạn ngươi mang đến kia, giống như chống đỡ không nổi a.

Chiến đao của Giang Trần tịch cuốn, đao như núi đổ, như thác nước từ trên chín tầng trời rơi xuống, như thiên quân vạn mã tiếp cận, không thể ngăn cản.

Đang!

Một đao kia, trảm ở trên Hắc Long trường kích, tóe ra vô số ánh sao lấp lánh.

Linh lực va chạm, từng vòng khuếch tán ra.

Ánh mắt Thiết Đạt Chí thoáng nhìn, vậy mà chứng kiến trên Hắc Long trường kích của mình, xuất hiện một vết rách!

- Làm sao có thể?

Trong nội tâm Thiết Đạt Chí nhấc lên sóng to gió lớn.

Hắc Long trường kích này, vẫn luôn là cậy vào lớn nhất khi Thiết Đạt Chí đối kháng đối thủ đồng cấp.

Đối thủ cùng cấp bậc, ở trên binh khí, cơ hồ là không bằng hắn.

Mà Thiết Đạt Chí hắn, dựa vào Hắc Long trường kích này, không biết nghiền áp qua bao nhiêu cường giả đồng cấp, cơ hồ có thể nói, đây là cậy vào lớn nhất để hắn tung hoành tông môn.

Thế nhưng mà giờ khắc này, cậy vào lớn nhất của hắn, ở trước mặt Giang Trần, lại thành sắt vụn!

Một đao kia, vậy mà để lại vết rách trên Hắc Long trường kích!

Tuy không phải tổn thương có tính chất huỷ diệt, nhưng tính chất của Hắc Long trường kích này, nghe nói là Hắc Long ở biển sâu tọa hóa, xương cốt hóa kim, bị đào móc ra, luyện chế thành trường kích.

Hơn nữa, thông qua Luyện Khí Đại Sư năm lần rèn luyện, Hắc Long trường kích ở trong một đời trẻ tuổi, tuyệt đối là thần binh lợi khí để cho đại đa số người hâm mộ đỏ mắt. Sau đó... thần binh lợi khí này, lại bị một đao kia của Giang Trần, chém ra vết rách! Hắc Long trường kích xuất hiện vết rách, ở trong đạo tâm của Thiết Đạt Chí, cũng đi theo xuất hiện vết rách, theo từng tiếng kêu thảm của đồng bạn truyền đến, Thiết Đạt Chí không ai bì nổi, ở sâu trong nội tâm lần thứ nhất sinh ra thoái ý, sinh ra một tia hối hận không hiểu.

Ánh mắt thoáng nhìn phía dưới, trên mặt đất, đông một cái, tây một cái, tất cả đệ tử chấp pháp đều bị đánh rơi, sinh tử không biết.

Mà Chu Dật, cũng bị đám linh cầm kia vây khốn, nhìn về phía trên, cũng rất cố sức.

- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, lại dám giết đệ tử chấp pháp của Bảo Thụ Tông!

Thiết Đạt Chí hét lên, điên cuồng huy động Hắc Long trường kích, từng đạo khí lưu màu đen, như Hắc Long Khiếu Thiên, gào thét mà đến.

Công kích như khốn thú vùng vẫy kia, Giang Trần tự nhiên không sợ.

Nhìn cũng không nhìn, hai tay nắm chặt vô danh đao, thân hình như mũi tên bắn ra, chém ra một đao, miệng quát:

- Phá cho ta!

Xoẹt!

Đao thế cường hãn, như Thái Cổ hung thú, xé mở từng đạo khí lưu Hắc Long kia!

Thiết Đạt Chí kinh hãi, thoái ý trong nội tâm càng tăng lên.

Ánh mắt Giang Trần quyết tuyệt, một không làm, hai không ngớt. Thiết gia này đã công khai trở mặt, như vậy Giang Trần hắn cũng không phải thịt cá mặc người chém giết.

Trong nội tâm sát ý bạo tuôn, đã có ý định toàn diệt đối phương.

Trong miệng cười lạnh, ý bảo những Kim Dực Kiếm Điểu Linh phẩm kia khởi xướng tổng tiến công, toàn lực công kích Chu Dật, không cần lưu thủ.

Đạt được mệnh lệnh của Giang Trần, những Kim Dực Kiếm Điểu kia vốn chỉ dùng một nửa thực lực, lập tức như Phong Ma, hướng Chu Dật phát khởi công kích điên cuồng.

Một khi Kim Dực Kiếm Điểu toàn lực ứng phó, uy lực của trận pháp này, liền triệt để phát huy ra.

Chu Dật chỉ cảm thấy trong nháy mắt, áp lực đột nhiên tăng lên gấp bội, mặc hắn sử dụng mọi thủ đoạn, cũng không cách nào ngăn cản áp lực trận pháp không ngừng đề thăng.

Từng đạo công kích điên cuồng, làm cho Chu Dật thân ở trong đó khổ không thể tả.

Xùy!

Bỗng nhiên sau lưng mát lạnh, một móng vuốt sắc bén công kích, đã cắt vỡ da thịt của hắn.

Xùy!

Lại một đạo công kích, đánh trúng bắp đùi của hắn!

Chu Dật liên tục kêu khổ, trong nội tâm kinh hãi, hắn biết rõ, lại như vậy xuống dưới, phòng ngự của hắn, tuyệt đối không ngăn được một phút đồng hồ.

Quả nhiên, Chu Dật liên tục trúng chiêu, máu tươi rơi vãi, càng kích phát hung tính của Kim Dực Kiếm Điểu. Những Kim Dực Kiếm Điểu này hung tính đại phát, công kích càng thêm cuồng dã, càng thêm điên cuồng.

- Thiết sư huynh, mau tới cứu ta!

Chu Dật nóng nảy, hắn biết rõ, mình nhịn không được rồi. Lại như vậy xuống dưới, lập tức sẽ bị những linh cầm này công phá phòng ngự, trở thành huyết nhục chi thực của đối phương.

Thiết Đạt Chí nghe Chu Dật gọi, trong nội tâm kinh hãi.

Chấp pháp đệ tử ngã xuống, hắn trở về đã không dễ bàn giao. Nếu như Chu Dật là thiên tài Địa Linh cảnh chết ở Vương Quốc thế tục, vậy hắn trở về càng không có cách nào khai báo.

Chu Dật, đây là môn hạ của thúc phụ Thiết Xán, một trong những đệ tử thân truyền đắc ý nhất, nếu Chu Dật chết, chỉ sợ bên thúc phụ Thiết Xán kia hắn cũng không cách nào bàn giao.

Rơi vào đường cùng, chỉ phải vứt Giang Trần xuống, lao đến vòng chiến bên Chu Dật.

Vung vẩy trường kích, hung hăng đánh tới ba con Kim Dực Kiếm Điểu trong đó.

Nếu như Giang Trần không nhúng tay, tùy ý Thiết Đạt Chí và Chu Dật nội ứng ngoại hợp, thật đúng là có vài phần nguy hiểm.

Dù sao, những Kim Dực Kiếm Điểu này mới vừa vào Linh phẩm, cảnh giới còn không tính vững chắc.

Thế nhưng mà giờ khắc này, Giang Trần làm sao cho phép Thiết Đạt Chí tính toán.

Trường đao xa xa truy kích, như Thiên Hà Chi Thủy đảo lưu, đuổi theo sau lưng Thiết Đạt Chí chém tới.

Thiết Đạt Chí cảm giác sau lưng như có một tòa núi lớn áp tới, rơi vào đường cùng, vung trường kích lên, chỉ có thể quay đầu lại đón đỡ.

Đang!

Một đao đánh xuống, thân hình Thiết Đạt Chí liên tục rút lui.

Lần này đón đỡ, hắn là bị động, không có làm tốt đầy đủ chuẩn bị.

Cho nên, dù cảnh giới của hắn hơn xa Giang Trần, nhưng dưới một đao cuồng ngạo kia, vẫn không khỏi rơi vào hạ phong.

- Giang Trần, ngươi...

Giang Trần mặt như băng sơn, không chút biểu tình, nhưng sát ý lại trào ra, không chút che dấu.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn nơi nào sẽ để cho Thiết Đạt Chí nói lời ngu xuẩn gì nữa?

Trong nội tâm chỉ có một ý niệm, giết!

Giết nói sau!

Tông môn đệ tử thì như thế nào? Thiên tài Thiết gia thì như thế nào?

Ngươi muốn giết ta, phải làm tốt tâm lý bị ta chém giết!

Giờ khắc này, Thiết Đạt Chí tựa như Long Ngâm Dã lúc trước, muốn dẫm nát Giang Trần hắn, muốn giết chết Giang Trần hắn. Đối với loại người này, chỉ có một cách giải quyết... giết!

Thiết Đạt Chí rốt cuộc là Tiên cảnh ngũ trọng, tuy bị Giang Trần bức bách có chút chật vật, nhưng trận thế lại không loạn, trường kích quét qua, đẩy Giang Trần ra.

Chỉ là, hắn vừa ngưng trệ, Kim Dực Kiếm Điểu lần nữa biến trận, co rút tầm đó, cũng quấn Thiết Đạt Chí vào trong chiến trận.

- Đạt Chí sư huynh, sao ngươi lại vào trận?

Chu Dật nhìn thấy Thiết Đạt Chí, vừa mừng vừa sợ.

Mừng là Thiết Đạt Chí xuất hiện, có thể vì hắn chia sẻ áp lực rất lớn, hai người liên thủ, nói không chừng có thể xông ra chiến trận.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)