← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Hỏa Nha Vương không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương, hai cánh hóa đao, không ngừng bổ chém trong khoang miệng Chu Lân Hỏa Tích.
Đầu lưỡi dài đến mấy mét của Chu Lân Hỏa Tích, cơ hồ bị đập nát tới gốc.
Đau đớn kịch liệt, làm cho toàn thân Chu Lân Hỏa Tích run rẩy.
Thế nhưng mà dù vậy, Chu Lân Hỏa Tích vẫn gắt gao ấn định hai chân Hỏa Nha Vương, chết không buông lỏng.
Hai chân của Hỏa Nha Vương bị răng nhọn cắn, tiến thối không được, ở trong phạm vi nó có thể phá hư, đã không còn gì có thể phá nữa.
Mà tổn thương ở trong khoang miệng, hiển nhiên còn chưa đủ để làm Chu Lân Hỏa Tích chết ngay. Dông dài như vậy, chờ khí lực của nó hao hết, vậy thì thật sự chỉ có thể trở thành vật trong bụng Chu Lân Hỏa Tích.
Tính cách của Hỏa Nha Vương hung tàn, lúc này liền triệt để thể hiện ra.
Cạch một cái, huyết nhục mơ hồ, hai chân lại bị kéo đứt.
Hai cánh của Hỏa Nha Vương vẽ một cái, trực tiếp từ yết hầu, nhảy vào trong lồng ngực của Chu Lân Hỏa Tích.
Hỏa Nha Vương này, vậy mà bỏ qua hai chân, tự phế thân thể, cũng muốn nhảy vào phần bụng của Chu Lân Hỏa Tích, chế tạo tổn thương trí mạng cho đối thủ.
Chứng kiến tình như vậy hình, Giang Trần không thể không bội phục tâm huyết cùng dũng khí của Hỏa Nha Vương.
Bất quá, chiến đấu đến loại cục diện này, trong nội tâm Giang Trần lại hơi vui vẻ. Hắn biết rõ, cơ hội của mình đến rồi.
Chu Lân Hỏa Tích phát hiện Hỏa Nha Vương bỏ qua hai chân, xông vào trong cơ thể của nó, biết rõ mình không xong, không ngừng gào rú, thân thể đập lên mặt đất, phảng phất muốn dùng loại phương thức này, đập Hỏa Nha Vương đi ra.
Thế nhưng mà, mục tiêu của Hỏa Nha Vương rất minh xác, một khi tiến vào, sao chịu đi ra?
Theo thời gian trôi qua, Chu Lân Hỏa Tích thảm thiết rống lên một tiếng, khí thế không ngừng sa sút. Thân hình to lớn vốn không ngừng lăn qua lăn lại, cuối cùng vô lực nhúc nhích, mãi cho đến hơi thở mong manh.
Đôi mắt đầm đìa máu tươi, tuy bị Hỏa Nha Vương phá hủy, lại thủy chung không có khép lại, thoạt nhìn là chết không nhắm mắt a.
Đường đường Thánh phẩm Linh thú, lại không thể khiêng qua một kiếp này.
Trong nội tâm Giang Trần cũng có chút chấn động, cường đại như Thánh phẩm Linh thú, ở thời điểm Dương thọ đến, công lực không ngừng tản mất, đối mặt sinh tử đại kiếp, cũng vô lực như thế.
Như thế đủ để thấy, tu luyện chi đạo này tàn khốc. Cường đại như Thánh phẩm Linh thú, ở thời điểm suy yếu, bị một đám súc sinh thực lực xa không bằng mình vây công, cũng khó tránh khỏi rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
- Xem ra, tu luyện chi đạo, không có cường hãn đến cảnh giới vĩnh sinh bất tử, đối mặt sinh tử đại kiếp, cũng như con sâu cái kiến, nhỏ bé không chịu nổi.
Giờ khắc này, tâm tình của Giang Trần cũng nhận lấy chấn động thật lớn, càng thêm kiên định tín niệm truy cầu Vô Thượng Đại Đạo. Chỉ có Vô Thượng Đại Đạo, mới có thể vĩnh sinh bất tử, vĩnh hưởng Thiên Đạo.
Long du nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Ở trên người Chu Lân Hỏa Tích, đạo lý này phát huy vô cùng tinh tế.
Giang Trần nhìn đã lâu, cũng biết cơ hội của mình đến rồi. Hắn một mực không đi, là mạo hiểm chờ cơ hội này.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Giang Trần khoan thai từ trong góc đi ra, hắn bỗng nhiên hiện thân, làm cho mấy con Hỏa Nha còn lại đều kinh ngạc không hiểu, nhao nhao kêu lên.
Một kích cuối cùng của Chu Lân Hỏa Tích, cơ hồ toàn diệt tất cả Hỏa Nha, còn lại, chỉ không đến mười con, hơn nữa mỗi một con đều có thương tích.
Những Hỏa Nha này, đối với Giang Trần tự nhiên không thể hình thành một chút uy hiếp.
Nhìn xem bảy tám con Hỏa Nha lao xuống, Giang Trần phảng phất nhìn cũng không nhìn, bước chân nhẹ nhõm đi đến thi thể của Chu Lân Hỏa Tích.
Mà bảy tám con Hỏa Nha kia đang lao xuống, trong giây lát mặt đất thoát ra bảy tám gốc dây leo, Hỏa Liên cực đại, cánh hoa như miệng rộng, một đóa nuốt một con Hỏa Nha, toàn bộ nuốt vào.
Đừng nhìn tu vi những Hỏa Nha này có thể so với Tiên cảnh nhất nhị trọng của nhân loại, nhưng mà bị Hỏa Liên thôn phệ, cơ hồ là không có sức phản kháng.
Cũng không kịp kêu thảm thiết, đã bị Hỏa Liên thôn phệ luyện hóa.
Hỏa Nha này, mỗi một con đều có tinh hạch Hỏa thuộc tính, mà huyết nhục của bọn nó cũng là vật đại bổ, đối với Hỏa Liên mà nói, tất nhiên là quá phù hợp rồi.
Giang Trần vòng quanh thi thể Chu Lân Hỏa Tích dạo vài vòng, thả Phệ Kim Thử Vương ra:
- Lão Kim, tinh hạch con Chu Lân Hỏa Tích này, còn có lân giáp của nó để lại cho ta, huyết nhục, đều quy Phệ Kim Thử nhất tộc các ngươi. Thuận tiện nói cho ngươi biết một câu, Chu Lân Hỏa Tích này, là Thánh phẩm Linh thú.
- Cái gì? Thánh phẩm Linh thú?
Phệ Kim Thử Vương tặc mi thử nhãn, bốc lên tinh quang, tham lam liếm liếm bờ môi, nước miếng cũng chảy ra rồi.
- Ân, ngươi một mực đều hô hào tiến hóa huyết mạch. Đây là một cơ hội, quên nói cho ngươi biết, trong cơ thể Chu Lân Hỏa Tích này, có huyết mạch Long tộc. Tuy truyền vô số đời, huyết mạch Long tộc phi thường pha loảng, nhưng Long tộc cuối cùng là Long tộc, nói như vậy, ngươi hiểu chứ?
Phệ Kim Thử Vương gật đầu:
- Đã hiểu, đã hiểu. Trần thiếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thánh phẩm Linh thú, như thế nào sẽ...
Phệ Kim Thử nhất tộc trời sinh nhát gan cẩn thận, dù bữa ăn ngon bày ở trước mặt, nó cũng phải hỏi tinh tường, sợ không cẩn thận chọc đại phiền toái.
Giang Trần cười cười:
- Ngươi nói có muốn hay không?
- Muốn, muốn.
Phệ Kim Thử Vương vội vàng nói.
- Cái kia chẳng phải được. Chỉ có điều, trước khi ngươi muốn thư thư phục phục ăn ngon, còn phải giải quyết một vấn đề.
- Vấn đề gì?
Phệ Kim Thử Vương vội hỏi.
- Rất đơn giản, trong bụng Chu Lân Hỏa Tích này, hiện tại có một con Hỏa Nha Vương. Bất quá con Hỏa Nha Vương này, thực lực bây giờ không đủ hai thành. Trạng thái đỉnh phong của nó, so với ngươi có lẽ mạnh hơn một chút, bởi vì nó có cánh, có ưu thế không trung. Nhưng thật muốn chiến đấu, nó cũng không làm gì được kỹ năng đào đất của ngươi. Ngươi nói cho ta biết, đối mặt một con Hỏa Nha Vương thực lực chưa đủ hai thành, còn không có hai chân, ngươi có sợ không?
- Thực lực chưa đủ hai thành?
Phệ Kim Thử Vương cẩn thận hỏi.
- Hai thành vẫn là đánh giá cao nó. Bất quá ngươi cũng phải nhanh lên, nếu để cho nó ăn hết tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích, vậy nó có khả năng đột phá Thánh phẩm rồi. Thừa dịp hiện tại nó vừa mới vào, ngươi phải tăng tốc độ, nếu không, qua lúc này, sẽ không có cơ hội nữa.
Phệ Kim Thử Vương nghe vậy, sao còn có thể lề mà lề mề, vèo một phát, liền chui vào trong miệng Chu Lân Hỏa Tích.
Qua không bao lâu, Giang Trần quả nhiên cảm giác được trong thân thể Chu Lân Hỏa Tích, truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt, hiển nhiên là Hỏa Nha Vương đấu với Phệ Kim Thử Vương.
Bất quá, chiến đấu cũng không kéo dài quá lâu. Chính như Giang Trần suy đoán, Hỏa Nha Vương căn bản chưa kịp nuốt tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích, đã bị Phệ Kim Thử Vương đánh chết.
*****
Hai con Linh thú Linh phẩm đỉnh phong, trực tiếp ở trong bụng Chu Lân Hỏa Tích quần nhau.
Hỏa Nha Vương còn sót lại không đến hai thành công lực, rất nhanh đã bị Hỏa Nha Vương giết.
Chỉ một lúc sau, Phệ Kim Thử Vương kéo lấy thi thể Hỏa Nha Vương chui ra. Toàn thân Hỏa Nha Vương bị Phệ Kim Thử Vương gặm đến hoàn toàn biến hình.
Giang Trần thuận tay lấy tinh hạch ra, cũng thu tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích.
Một viên tinh hạch của Nguyên cảnh Linh thú, đây tuyệt đối là giá trị liên thành.
Mà Hỏa Nha Vương tinh hạch, Linh phẩm đỉnh phong, tự nhiên cũng là trân quý vô cùng.
Viên tinh hạch này, Phệ Kim Thử Vương không dám tham. Nó biết rõ đồ vật Giang Trần muốn, tuyệt đối không thể tham, nếu không, Phệ Kim Thử nhất tộc nó sẽ bởi vì nhỏ mà mất lớn.
Kế tiếp, Phệ Kim Thử nhất tộc, nghênh đón một hồi thịnh yến.
Hiện trường nhiều huyết nhục của Hỏa Nha như vậy, còn có huyết nhục của Chu Lân Hỏa Tích, đầy đủ để cho Phệ Kim Thử nhất tộc ăn ngon một bữa rồi.
Chỉ là Chu Lân Hỏa Tích, đã đủ dọa người.
Còn có Hỏa Nha, mấy ngàn con, mỗi một con đều lớn như một người.
Một bữa ăn ngon, trọn vẹn giằng co hai canh giờ, Phệ Kim Thử nhất tộc còn có chút chưa thỏa mãn. Bất quá bữa tiệc này, hiển nhiên đã thu hoạch cực lớn.
Phệ Kim Thử Vương liếm liếm đầu lưỡi, nấc một cái. Lúc này đây, nó với tư cách Thử Vương, ăn tối đa nhất, cũng ăn thứ tốt nhất trên người Chu Lân Hỏa Tích.
Hặm hết huyết nhục, Giang Trần thu lân giáp của Chu Lân Hỏa Tích. Chu Lân Hỏa Tích to lớn như thế, lân giáp này, đủ làm thành áo giáp cho một hai trăm người.
Đương nhiên, sự tình xa xỉ như vậy, Giang Trần sẽ không đi làm. Lân giáp của Chu Lân Hỏa Tích, dùng để làm áo giáp cho người khác, tuyệt đối là lãng phí.
Sau khi lấy lân giáp của Chu Lân Hỏa Tích, còn lại khung xương, xương cốt, Giang Trần cũng không có buông tha.
Xương cốt này cứng rắn, ngoại trừ Phệ Kim Thử Vương có thể gặm một bộ phận ra, những Phệ Kim Thử khác tu vi thấp, thậm chí gặm cũng gặm không nổi.
Ngay cả Phệ Kim Thử là tộc đàn am hiểu gặm nhất, cũng không thể gặm nổi, có thể thấy được xương cốt của Chu Lân Hỏa Tích cứng đến cỡ nào.
- Cái này đều là đồ tốt a. Đánh bóng vũ khí, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Giang Trần đối với thứ tốt tuyệt đối là không buông tha, tự nhiên thu hết.
Còn có cánh chim của Hỏa Nha Vương, nhất là phần đuôi cánh, như là một mũi tên, bất kể là dùng làm vũ khí, chế tác phi đao, hay mũi tên, đều là lựa chọn tốt nhất.
- Ha ha, lần này thu hoạch, so với một cây Vân Viêm Chi Hoa còn lớn hơn.
Giang Trần kiểm kê lấy thu hoạch của mình, tâm tình thật tốt.
Vốn là hướng về phía một cây Vân Viêm Chi Hoa mà đến, kết quả thiếu chút nữa táng thân trong biển lửa. Không nghĩ tới sau khi vất vả tránh thoát một kiếp, vậy mà lại nhận được gặp gỡ như vậy.
Minh Diệt Cốc này, thật đúng là một địa phương thay đổi rất nhanh. Trong chốc lát là thiên đường, trong chốc lát là địa ngục.
Giang Trần một chút cũng không lãng phí, những đuôi cánh Hỏa Nha bình thường còn lại kia, cũng thu sạch.
Những Hỏa Nha này, đều là Tiên cảnh, thực lực tương đương với Tiểu Linh cảnh nhân loại. Đuôi cánh của chúng, chế tác phi đao, mũi tên, đồng dạng là tài liệu phi thường tốt.
Dùng tài liệu Linh phẩm chế tác vũ khí, không cần Luyện Khí Sư rèn luyện, cái kia cũng là Linh khí.
Một khi thủ đoạn của Luyện Khí Sư cao minh, phát huy công hiệu sẽ cao hơn.
Thứ tốt như vậy, Giang Trần làm sao có thể lãng phí. Coi như tương lai mình không dùng được, cũng có thể cho thủ hạ dùng.
Những thứ tốt này, đối với những thủ hạ kia, lại là bảo vật khó lường.
Bên ngoài trăm dặm, một thân ảnh thon gầy đứng trên sườn dốc, nhìn qua mảnh đất khô cằn phía trước, kinh ngạc ngẩn người.
- Giang Trần a Giang Trần, nếu như ta đoán không sai, bàn thạch yêu nghiệt bốn cửa trước kia, tất nhiên là ngươi. Hi vọng thời điểm đại hỏa thiêu đốt, ngươi không ở trong đó a.
Người này thì thào nói, phảng phất lầm bầm lầu bầu, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Người này, mặc trang phục khảo hạch, đeo mặt nạ, hai mắt mang theo ân cần nồng đậm, thậm chí còn có mấy phần lo nghĩ.
Mấy ngày nay, người này một mực tìm kiếm ở bốn phía Minh Diệt Cốc, chỉ là, mặc kệ người này tìm như thế nào, cũng không tìm được dấu vết qua lại của bàn thạch yêu nghiệt.
Cho nên, tuy người này không ngừng tự nói với mình, không nên suy nghĩ bậy bạ. Thế nhưng mà, theo thời gian trôi qua, người này vẫn nhịn không được hiện lên một ít ý niệm bi quan.
Ngay lúc này, hai mắt người này bỗng nhiên sáng ngời, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước.
Trong phế tích, vậy mà lướt ra một đạo thân ảnh.
Phảng phất như trong tận thế, thậm chí có người còn sống.
- Là hắn, bàn thạch yêu nghiệt.
Người này chứng kiến ở trong mảnh đất khô cằn, chạy ra một đạo thân ảnh, gánh nặng trong nội tâm cũng lập tức để xuống.
- Cám ơn trời đất, hắn quả nhiên không chết. Ta biết ngay, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy...
Chứng kiến đạo thân ảnh từ trong phế tích chạy ra kia, trong nội tâm người đứng ở trên sườn dốc kích động không thôi. Hai mắt bắn ra thần thái khác thường, có vui mừng, lại phảng phất vì bàn thạch yêu nghiệt tìm được đường sống trong chỗ chết mà cảm thấy kiêu ngạo.
Qua một lát, chứng kiến thân hình bàn thạch yêu nghiệt không ngừng tới gần, người trên sườn dốc kia mới thu cảm xúc, hai chân điểm một cái, tốc độ cũng cực nhanh, biến mất ở trong rừng rậm.
- Giang Trần, thuận buồm xuôi gió.
Thân ảnh người này biến mất, nhưng trong lòng thì mặc niệm.
Hiển nhiên, người này đã xác định bàn thạch yêu nghiệt là Giang Trần.
Thân ảnh từ trong phế tích chạy ra, đích xác là Giang Trần, cũng là người sống sót duy nhất sau khi hỏa thiêu trăm dặm. Bất quá, hắn lại không biết, ở ngoài mảnh đất khô cằn, có một người đã nhận định bàn thạch yêu nghiệt là Giang Trần hắn.
Bước ra khu vực khô cằn, Giang Trần cảm thụ được hương thơm từ hoa cỏ cây cối bốn phía mang đến, chỉ cảm thấy bỗng nhiên tầm đó, như đạt được trùng sinh.
Mấy ngày nay, cái mũi của Giang Trần cơ hồ chỉ hít lấy mùi khét.
Bấm tay tính toán, thời gian tiến vào Minh Diệt Cốc đã qua một nửa.
Đã có lần thu hoạch này, Giang Trần hành động, liền không mạo hiểm như trước nữa, mà chuyển sang lộ tuyến ổn định.
Chu Lân Hỏa Tích, Hỏa Nha Vương, những sinh linh cường đại này, đã cho Giang Trần một bài học, để cho Giang Trần biết rõ, ở trong Minh Diệt Cốc, tuyệt đối không thể tùy ý xằng bậy.
Hơi chút bất cẩn, sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu.
Ở trên sườn núi, Giang Trần đứng một lúc lâu, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh, hừ nhẹ một tiếng:
- Những hỗn đản kia, hùng hổ lao tới bên này, hẳn là đánh bàn tính tới trên đầu của ta a? Thật sự là không biết sống chết.
Bốn phía dốc núi, vậy mà vọt tới hơn mười thân ảnh, nhìn tư thế, rõ ràng là hướng về phía mình mà đến.
Mới đầu Giang Trần còn có chút kinh ngạc, sao thoáng cái lại có nhiều người đến như vậy?
Nhưng lập tức liền lý giải, nơi đây hỏa thiêu trăm dặm, nhất định sẽ kinh động rất nhiều người. Võ Giả ở chung quanh nơi này, đều tụ tập tới phụ cận, có xem náo nhiệt, cũng có quan sát thế cục.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |