Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0326

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0326: Một chiêu bại địch, Giang Trần cường thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hắn biết Võ Giả thế tục rất đáng thương, tài nguyên thiếu thốn, vũ kỹ thiếu thốn, nhưng không ngờ thiếu thốn đến loại trình độ này.

Thanh Minh Sinh Tử Ấn, cái này đối với đệ tử tông môn mà nói, thật giống như vũ kỹ vỡ lòng của tiểu hài tử ba tuổi, cái kia đều là trụ cột a.

Dùng loại vũ kỹ thô thiển này đối phó tông môn đệ tử?

Vị đệ tử Lưu Vân Tông kia, đã bắt đầu tính toán, làm sao có thể dùng phương thức thảm thiết nhất, hành hạ quán quân thế tục này ra lôi đài.

Bất quá, ý nghĩ kia còn không có chuyển bao lâu, sau một khắc, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Liệt Hỏa thủ ấn kia, quanh đi quẩn lại tầm đó, phun ra nuốt vào tầm đó, vậy mà hình thành một biển lửa đập vào mặt.

Lúc muốn chống đỡ, phát hiện hư không ở bốn phương tám hướng, giống như bị điểm đốt, toàn bộ bị biển lửa bao phủ.

Hô, hô, hô...

Vô luận hắn lui như thế nào, vậy mà hoàn toàn không cách nào rời khỏi biển lửa dây dưa.

Một chiêu, bao thiên.

Phanh...

Đại Thủ Ấn đáng sợ, như một con trâu đực bay nhanh mà đến, trực tiếp đâm vào ngực của đệ tử Lưu Vân Tông.

Sau một khắc, một đường vòng cung từ trên lôi đài, trực tiếp bay xuống dưới đài, nương theo một tiếng kêu thảm, phịch một tiếng, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Một chiêu, đường đường tông môn đệ tử, lại bị một đệ tử thế tục, dùng vũ kỹ thô thiển mà tông môn đệ tử đều chướng mắt, một chiêu đánh bại.

Cái này...

Những đệ tử tông môn trước kia lên tiếng mỉa mai Giang Trần, thậm chí trong miệng còn chưa nói xong. Thế nhưng mà tình hình chiến đấu, lại như một cái màn thầu lớn ngăn ở trong miệng bọn hắn, để cho bọn hắn cứng họng, nửa câu cũng nói không nên lời.

Vẽ mặt, đây mới thực là vẽ mặt.

Khi bọn hắn vẫn chưa trào phúng xong, sự thật, tự nhiên là phương thức vẽ mặt trực tiếp nhất, cũng tàn nhẫn nhất.

Những thứ này, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Ngoại trừ trên mặt nóng rát, trong nội tâm cũng khiếp sợ không hiểu.

Đây là một Võ Giả thế tục sao? Vậy mà dùng một chiêu Thanh Minh Sinh Tử Ấn, nhìn như bình thường, trực tiếp đánh bại một gã tông môn đệ tử.

Đánh bại một tông môn đệ tử, kia không có gì kỳ lạ quý hiếm. Kỳ lạ quý hiếm là một chiêu miểu sát. Loại ưu thế tuyệt đối này, lực trùng kích cho những đệ tử tông môn dưới đài, thật sự là quá lớn.

Vừa rồi thằng quỷ không may kia, mặc dù chỉ là một đệ tử Bính đẳng. Nhưng đệ tử có thể tham gia lần tuyển bạt này, dù là Bính đẳng, tu vi có thể yếu sao?

Bốn đại tông môn, đệ tử vô số, chỉ tuyển mấy ngàn người tới tham gia. Không người nào không chọn kỹ lựa khéo, ở trong tông môn chiến thắng rất nhiều đối thủ, mới đạt được tư cách tới Viễn Cổ di cảnh?

Thế nhưng mà, thất bại, thất bại phi thường sỉ nhục.

Thất bại, có rất nhiều loại phương thức. Đây không thể nghi ngờ là loại phương thức sỉ nhục nhất.

Trước khi chiến, các loại khinh thị trào phúng, lại bị người một chiêu miểu sát. Loại chênh lệch cực lớn này, cũng có thể coi là phương thức thất bại sỉ nhục nhất.

Dưới đài, tâm tình của Đan Phi lại kích động, tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn. Một màn này, ở trong đầu nàng suy diễn vô số lần.

Mà giờ khắc này, một màn kia rốt cục không còn là suy diễn trong đầu, mà là thật sự đã xảy ra.

- Giang Trần, ngươi quả nhiên không để cho lão gia tử nhìn lầm. Lão gia tử từng nói với ta, lần tuyển bạt này, ngươi sẽ nhất phi trùng thiên, để cho tất cả thiên tài tông môn, toàn bộ cúi đầu. Ta vẫn cảm thấy, lão gia tử nói quá sự thật. Hôm nay xem ra, là ánh mắt ta thiển cận, không nhìn lâu dài bằng lão gia tử. Một môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》bình thường, vậy mà ngươi có thể hóa mục nát thành thần kỳ, diễn biến ra khí tượng như vậy. Cái ngộ tính này yêu nghiệt bực nào?

Kỳ thật võ đạo thiên phú của Đan Phi cũng rất mạnh. Tuy không bằng Giang Trần, nhưng lý giải đối với võ đạo, có lão gia tử chỉ điểm, tự nhiên sẽ không kém.

Nàng tự nhiên biết rõ, có thể đem vũ kỹ bình thường, diễn biến ra nhiều loại khí tượng, cái kia đều là thiên tài, đều là yêu nghiệt.

Ở trong cấp độ tu luyện vũ kỹ, đây là cấp bậc cao nhất, là cấp bậc truyền thuyết.

Đan Phi hiểu được điểm này, những võ giả khác ở đây, tự nhiên cũng hiểu được điểm này. Ngay cả giám khảo, trong lòng cũng rất chấn động.

Theo Giang Trần đánh ra một chiêu, đám giám khảo cũng ẩn ẩn cảm thấy bóng dáng một thiên tài lắc lư ở trước mặt.

Lực lĩnh ngộ vũ kỹ bực này, tuyệt đối là cấp bậc truyền thuyết.

- Thế tục chi địa, quả nhiên không kém giống như trong truyền thuyết. Trước có Long Cư Tuyết Tiên Thiên thân thể, hôm nay quán quân sơ thí này, hiển nhiên cũng không phải hư danh nói chơi. Chỉ cần lĩnh ngộ đối với Thanh Minh Sinh Tử Ấn của hắn, liền viễn siêu tông môn tử đệ. Quán quân sơ thí này, đáng giá chờ mong.

Trong nội tâm giám khảo, cũng có một kết luận sơ bộ.

- Có tiếp tục khiêu chiến không?

Giám khảo hỏi Giang Trần.

Giang Trần gật đầu, hắn thật vất vả đợi đến lúc này, tự nhiên muốn tiếp tục khiêu chiến.

- Tốt, đối thủ thứ hai của ngươi, Ất đẳng Võ Giả, là Thiết Truyền Phong đến từ Bảo Thụ Tông.

Thiết Truyền Phong? Đệ tử Bảo Thụ Tông?

Khóe miệng của Giang Trần có chút co lại, trùng hợp như vậy sao, vậy mà gặp được một đệ tử Thiết gia? Cái này có thể coi là cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt a.

Mặc dù đối phương không biết mình, nhưng mà Giang Trần vừa nghĩ tới sắc mặt của Thiết trưởng lão Thiết Xán, liền tức giận không thôi.

Đan Phi phía dưới, cũng không khỏi bật cười. Thế giới này thật đúng là nhỏ, ở trên lôi đài, lại có thể gặp được đệ tử Thiết gia.

Bởi vậy, chỉ sợ Thiết Truyền Phong này sẽ hỏng bét rồi.

Bất quá giờ phút này, Thiết Truyền Phong kia hiển nhiên không có giác ngộ không may, với tư cách đệ tử Thiết gia, tuy không phải dòng chính, nhưng dù gì cũng là đệ tử thế gia của Bảo Thụ Tông, cảm giác bản thân rất hài lòng.

- Tiểu tử, ta không biết vừa rồi ngươi dùng thủ đoạn gì. Bất quá, đả bại một phế vật Lưu Vân Tông, cũng không có gì không dậy nổi. Thiết Truyền Phong ta, chính là đệ tử Thiết gia của Bảo Thụ Tông, không phải những a miêu a cẩu kia có thể so sánh. Ngươi rút thăm trúng ta, coi như ngươi không may.

Giang Trần cười lạnh một tiếng:

- Om sòm.

Người Thiết gia, tựa hồ đều có một tật xấu, là đặc biệt dong dài.

Thiết Truyền Phong này, hiển nhiên cũng lây nhiễm, dong dài không chịu nổi. Kể cả loại ngạo khí cùng không coi ai ra gì kia của đệ tử Thiết gia, hắn cũng học rất thuần thục.

Chỉ là, Giang Trần ngay cả Thiết Đạt Chí cũng đánh, huống chi là một Thiết Truyền Phong?

Tiến lên một bước, cánh tay khẽ nhấc, lại một màn để cho người nghẹn họng nhìn trân trối xuất hiện.

Giang Trần này, vậy mà lập lại chiêu cũ, đánh ra《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》.

Cùng một lôi đài, đối thủ bất đồng, vậy mà hắn dùng một loại vũ kỹ, hơn nữa là cùng một chiêu thức. Thậm chí tư thế, biên độ cùng khí thế ra chiêu, đều không có sai biệt.

Đây quả thực để cho tất cả người đang xem cuộc chiến, tròng mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

Ai cũng biết, Võ Giả tỷ thí, kiêng kỵ nhất là chiêu thức đồng dạng, lặp lại sử dụng.

*****

Nhất là cao thủ so chiêu, dùng nhiều chiêu thức đồng dạng, tất sẽ bị người khám phá, đây quả thực là tự mình tìm không thoải mái.

Vừa rồi hắn dùng một chiêu này, đánh bại đệ tử Lưu Vân Tông. Hiện tại, đối mặt Thiết Truyền Phong càng mạnh hơn nữa, vậy mà dùng chiêu đồng dạng.

Đệ tử thế tục này, dù vũ kỹ lại kém, cũng không thể thành bộ dạng như vậy a? Thậm chí ngay cả vũ kỹ bất đồng cũng không có sao?

Những đệ tử tông môn phía dưới kia, hư thanh nổi lên bốn phía.

Những gia hỏa trước kia châm chọc khiêu khích, lại một lần nữa miệng tiện. Tuy bọn hắn rất muốn nhịn xuống không nói lời nào, thế nhưng mà loại tình hình này, làm bọn hắn nhịn không được muốn mở miệng châm chọc.

- Kiềm lư kỹ cùng, thật sự là buồn cười.

- Đáng thương a. Trước kia đánh bại đệ tử Lưu Vân Tông, xem như có chút thực lực. Hôm nay xem ra, chỉ biết một chiêu sở trường như vậy.

- Vũ kỹ đồng dạng, dùng nhiều rồi, tổng sẽ bị khám phá. Cái gọi là quán quân thế tục, cuối cùng không gì hơn cái này. Ta đoán ván này, hắn sẽ bị Thiết Truyền Phong hoàn ngược.

- Hắc hắc, cho nên nói, Võ Giả thế tục cùng đệ tử tông môn chênh lệch, là toàn phương diện. Không đơn thuần là tài nguyên thiếu thốn, Vũ Kỹ Công Pháp, kiến thức khí độ, đây đều là chênh lệch trí mạng.

Giang Trần đánh ra chiêu này, ngay cả giám khảo cũng nhíu mày.

- Chẳng lẽ quán quân thế tục này, chưa bao giờ tu luyện qua vũ kỹ khác? Chẳng lẽ không có người dạy hắn? Vũ kỹ đồng dạng, kiêng kỵ lặp lại thi triển sao?

Nhưng Đan Phi ở dưới đài, lại mây trôi nước chảy. Nếu như nói ở đây có ai hoàn toàn yên tâm Giang Trần, kia chính là Đan Phi rồi.

Bởi vì Đan Phi biết rõ thân phận của Giang Trần, biết chiến tích huy hoàng của Giang Trần. Thiên tài như Thiết Đạt Chí, cũng thiệt thòi trong tay Giang Trần, huống chi là đệ tử chi thứ như Thiết Truyền Phong?

Dùng hiểu biết của Đan Phi đối với Giang Trần, hắn sử dụng vũ kỹ đồng dạng, nhất định là có thâm ý. Đây là chấn nhiếp đối thủ, cũng là coi rẻ đối thủ.

Một chiêu này, ẩn chứa khinh thị của Giang Trần đối với Thiết gia.

Thiết Truyền Phong cũng giận dữ, thân hình bay lên quát:

- Tiểu tử, lập lại chiêu cũ, ngươi là muốn chết.

Hai chữ "muốn chết" vừa ra miệng...

Trong lúc đó, bàn tay của Giang Trần như cành liễu rũ xuống.

Sau một khắc, Thiết Truyền Phong chỉ cảm thấy mình giống như đưa thân vào vòng xoáy không thể ngăn cản, khiến thân thể của hắn lắc lư bất định.

Hắn nào biết đâu rằng, Giang Trần ở trong chiêu này, sáp nhập vào Nguyên Từ chi lực, một cái thủ ấn quấy hư không, hình thành khí tràng vô hình.

Kể từ đó, Thiết Truyền Phong tựa như một con rối, hoàn toàn không cách nào tự điều khiển thân hình.

Một màn không thể tưởng tượng nổi, cứ như vậy xảy ra ở trước mắt bao người.

Thân hình của Thiết Truyền Phong kia, nhìn về phía trên giống như chủ động đưa đến trước mặt Giang Trần, chủ động nghênh tiếp Đại Thủ Ấn.

Oanh...

Thủ ấn khắc ở trên ngực Thiết Truyền Phong, Hỏa nguyên lực cường đại để lại ấn ký ở trên bộ ngực.

Lực trùng kích cường đại hung hăng xông lên, thân hình của Thiết Truyền Phong như diều đứt dây, bất lực té xuống dưới đài.

Phanh...

Thanh âm thân thể cùng mặt đất phát sinh tiếp xúc, chấn trái tim từng người đang xem cuộc chiến run rẩy kịch liệt.

Cùng một lôi đài, cùng một chiêu số, lại một thằng quỷ không may, bị oanh xuống dưới đài.

Nhất thời, tất cả người đang xem cuộc chiến, đều hít vào một hơi lãnh khí, ngay cả giám khảo, trên mặt cũng hiện ra biểu lộ khiếp sợ cùng suy nghĩ sâu xa.

Đệ tử Lưu Vân Tông bị oanh xuống đài, có thể nói là khinh địch, trong lúc vô ý, không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng Thiết Truyền Phong này, rất rõ ràng không thể nói hắn khinh địch. Thế nhưng mà, kết quả như thế nào? Vậy mà không sai biệt!

Thiết Truyền Phong, lại bị đối phương một chiêu oanh xuống đài. Không có bất kỳ sức tưởng tượng, cũng không có dây dưa dài dòng, thậm chí thoạt nhìn, giống như Thiết Truyền Phong tự mình đưa lên.

Một màn này, thật sự quá quỷ dị.

Những người nhịn không được trào phúng kia, lại một lần nữa phát hiện, mình lại bị vẽ mặt rồi. Ba ba ba, đánh gọn gàng mà linh hoạt.

Cả đám đều như ăn phải một con ruồi.

Bọn hắn có thể mắng đệ tử Lưu Vân Tông phế vật, nhưng mà Thiết Truyền Phong, đây chính là Ất đẳng Võ Giả, là đệ tử Thiết gia của Bảo Thụ Tông, cái kia tuyệt đối không phải phế vật.

Những tông môn đệ tử ngồi châm chọc kia, lần này lại không thể không thừa nhận, chỉ sợ trước kia, mình đánh giá thấp võ giả thế tục rồi.

Trước kia đủ loại thành kiến đối với Võ Giả thế tục, xem ra, là nên hảo hảo nghĩ lại một chút. Đổi vị trí suy nghĩ, nếu như mình đi lên, có thể lợi hại hơn Thiết Truyền Phong sao?

Nghĩ tới đây, những Võ Giả mở miệng châm chọc này, cả đám đều lặng yên lui vào đám đông. Trong nội tâm sinh ra một cỗ kiêng kị không hiểu.

Bọn hắn không muốn thừa nhận mình sợ hãi, nhưng không thể không nói, Giang Trần cường thế thắng liền hai trận, ngăn chặn miệng của những người này.

Đan Phi thấy tình hình này, nhịn không được vỗ tay ủng hộ.

Nàng vỗ tay, liền lộ ra thập phần đột ngột. Nguyên một đám tử đệ tông môn, đều dùng một loại ánh mắt phức tạp, thậm chí mang theo cừu hận nhìn nàng.

Đan Phi hiển nhiên biết rõ, lúc này vỗ tay là kéo cừu hận, sẽ để cho những đệ tử tông môn kia hận chết nàng.

Bất quá, nàng căn bản không ngại. Nàng thích nhìn Giang Trần đại phát thần uy, nàng đã không thể chờ đợi được vì Giang Trần vỗ tay ủng hộ.

Bốn phía, vô số ánh mắt mang theo địch ý, chẳng những không có để cho Đan Phi cảm thấy áp lực, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Những Võ Giả thế tục khác, chứng kiến Giang Trần biểu hiện như vậy, trong lòng hâm mộ, đồng thời lại ẩn ẩn có chút ghen ghét.

Bất quá, Giang Trần biểu hiện như vậy, cũng cho bọn hắn chút lòng tin. Ít nhất, cũng coi như thay Võ Giả thế tục tranh một hơi.

Cho tới bây giờ, đừng nói Võ Giả thế tục, ngay cả Võ Giả tông môn, lấy được hai trận thắng liên tiếp, cũng rải rác mấy cái mà thôi.

Hơn nữa, thắng gọn gàng linh hoạt như thế, lại một cái cũng không có.

Giang Trần dễ dàng thắng liền hai trận như vậy, tự nhiên khiến vô số chú mục. Ngay cả những tử đệ tông môn từ đầu hoàn toàn không nhìn Võ Giả thế tục kia, giờ phút này cũng nhịn không được vụng trộm đánh giá Giang Trần.

Trước kia, một ít Võ Giả Giáp đẳng tự tiếc thân phận, căn bản không chú ý tình hình chiến đấu, thẳng đến đám người không ngừng truyền bá, mới kinh động đến bọn hắn.

- Thắng liền hai cục? Đều là một chiêu giây sát? Rốt cuộc là đối thủ quá yếu, hay thực lực quán quân thế tục này siêu quần?

Trong nội tâm một Võ Giả Giáp đẳng sinh ra nghi vấn.

- Hừ, thế tục chi địa, lúc nào ra yêu nghiệt như vậy? Thằng này, cũng quá làm náo động a. Hi vọng vận khí hắn tốt, không nên rút thăm trúng ta. Nếu không, ta liền diệt uy phong của hắn. Bằng không thì, những đệ tử thế tục kia sẽ cho rằng, đệ tử tông môn đều là phế vật?

Bởi vậy, một ít Giáp đẳng Võ Giả tâm tính siêu nhiên, giờ phút này cũng từ trong minh tưởng tỉnh lại, bắt đầu chú ý đến Giang Trần.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)