Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0330

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0330: Tử Dương Tông, ta không có hứng thú
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Quách Nhân cười ha ha:

- Độc lập độc hành, một thớt Cô Lang. Nếu như không đoán sai, huynh đài ở thế tục, đích thị là một tán tu a? Bất quá, huynh đài đã tham gia tuyển bạt, liền cho thấy có ý đối với tông môn. Không phải bản thân nói ngoa, nếu truy cầu võ đạo, trong bốn đại tông môn, duy Tử Dương Tông ta độc tôn.

Lời này nói ra, Quách Nhân tràn đầy tự tin, phảng phất là đương nhiên, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có Vạn Linh Tông Lưu Văn Thải.

Lưu Văn Thải có chút xấu hổ, lắc đầu cười khổ.

Quách Nhân khẽ đảo mắt:

- Lưu Văn Thải, ngươi cười khổ cái gì? Hẳn là đối với lời này của ta, có dị nghị sao?

Quách Nhân này là hạt giống Số 1 của Huyền Linh khu, tu vi siêu cường, so với Lưu Văn Thải càng hơn một bậc. Mới mở miệng, là bá khí mười phần.

Lưu Văn Thải lại không phải loại người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cười nhạt một tiếng:

- Ngươi nói ngươi, ta cười của ta. Ngươi có phải quản quá rộng hay không?

Quách Nhân ngạo nghễ nói:

- Ngươi lại không cho là đúng, cũng không cải biến được sự thật vi tôn của Tử Dương Tông. Võ đạo chi lộ, liên minh 16 nước, vĩnh viễn là cách cục Tử Dương Tông độc đại. Vạn Linh Tông ngươi không cải biến được, Bảo Thụ Tông, Lưu Vân Tông, đồng dạng không cải biến được cách cục này!

Nói xong, cái cằm có chút giương lên, đối với Giang Trần nói:

- Huynh đài, Võ Giả thế tục, có thể có thiên phú như ngươi, quả nhiên là hi hữu. Hiện tại, ta đại biểu Tử Dương Tông mời chào huynh đài. Trước kia ân oán của ngươi cùng Thành thị huynh đệ, là chính bọn hắn có mắt không tròng, học nghệ không tinh. Chỉ cần huynh đài gật đầu, đáp ứng gia nhập Tử Dương Tông, những ân oán này, đều có thể xóa bỏ.

Quách Nhân này khẩu tài rất tốt, chào hàng Tử Dương Tông, nói gần nói xa, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.

Bất quá, hắn lại không biết, bốn đại tông môn, Giang Trần ghét nhất, cũng không có khả năng gia nhập nhất, là Tử Dương Tông.

Giang Trần nhẹ nhàng cười cười:

- Lôi đài luận võ, người thắng làm vua. Ta ngược lại không biết, tại đây còn có ma sát ân oán sao? Các hạ đây là đại biểu Tử Dương Tông mời chào ta? Hay là đại biểu Tử Dương Tông uy hiếp ta?

Quách Nhân đại khái cũng không ngờ tới Giang Trần sẽ trả lời như vậy, nao nao, lại bật cười.

- Uy hiếp cũng tốt, mời chào cũng tốt, trăm sông đổ về một biển. Chỉ cần các hạ lập chí ở võ đạo, Tử Dương Tông, cuối cùng là lựa chọn lý tưởng nhất của ngươi.

Quách Nhân tràn đầy tự tin.

Hắn cảm thấy, nói với ngươi nhiều như vậy, đã đủ khách khí, đủ chiêu hiền đãi sĩ rồi. Nếu như thằng này còn không đồng ý, thì không khỏi có chút không tán thưởng a.

Lưu Văn Thải không nói gì, đứng ở một bên, nhưng lại nhàn nhạt nhìn Giang Trần, hắn muốn nhìn một chút, đến cùng thiên tài thế tục này sẽ lựa chọn như thế nào?

Giang Trần nhịn không được cười lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn Đan Phi:

- Tiểu Phi huynh đệ, ngươi cảm thấy, nếu có người dùng khẩu khí như vậy mời chào ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?

Đan Phi giảo hoạt cười cười, nàng rất rõ ràng thân thế lai lịch của Giang Trần, tự nhiên biết rõ ân oán của Giang Trần cùng Long Cư Tuyết, biết chắc Giang Trần và Tử Dương Tông là không thể nào đi đến một khối.

- Thứ cho ta nói thẳng, loại mời chào này, quá tự cho là đúng. Thiên hạ to lớn, liên minh 16 nước ta cũng không quá đáng là một khối lớn cỡ bàn tay. Lại có ít người ở chỗ này cảm giác về sự ưu việt, chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.

Đan Phi nói, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, thoáng cái chắn chết không gian đàm phán.

Giang Trần nghe vậy, liếc nhìn Đan Phi, nghĩ thầm thằng này là người lanh lợi, biết rõ theo tâm tư của ta đáp trở về.

Lưu Văn Thải nghe vậy, cũng hơi có chút kinh ngạc. Lúc trước hắn chỉ chú ý Giang Trần, lại không nghĩ rằng, Võ Giả Số 2 thế tục, đồng dạng cũng góc cạnh rõ ràng, rất có tính cách a.

Như thế thú vị rồi.

Lời nói này, không thể nghi ngờ là đánh mặt Quách Nhân. Quách Nhân gần đây tự cho mình rất cao, một mực tự cho mình là đệ nhất thiên tài của Huyền Linh khu, không ai bì nổi, không coi ai ra gì.

Hôm nay, bị hai Võ Giả thế tục ép đến xuống đài không được, trong nội tâm Lưu Văn Thải thật sự là rất khoái ý, chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày thoải mái vô cùng.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Quách huynh, thái độ của Tiểu Phi huynh đệ này, trên cơ bản là thái độ của ta, cáo từ.

Đối với đệ tử Tử Dương Tông, Giang Trần là hoàn toàn không có hảo cảm. Hắn không có mở miệng mắng chửi người, cũng đã tính rất khắc chế rồi.

Quách Nhân biết rõ Võ Giả thế tục này có bản lĩnh, cuồng vọng, nhưng thật không ngờ, mình đường đường hạt giống Số 1 xuất mã, vậy mà sẽ bị lạnh nhạt như thế, thậm chí là châm chọc vẽ mặt!

- Huynh đài, này là thái độ của ngươi đối với Tử Dương Tông ta?

Thanh âm của Quách Nhân trở nên lạnh.

- Một, ngươi không đại biểu được Tử Dương Tông; hai, Tiểu Phi huynh đệ nói rất đúng, ngươi thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Chỉ biết thiên hạ có Tử Dương Tông, lại không biết thiên ngoại hữu thiên. Ba, Tử Dương Tông, ta không có hứng thú.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, phiêu nhiên mà đi. Vứt bỏ Quách Nhân sắc mặt tái xanh, toàn thân tức giận đến cơ hồ phát run.

Lưu Văn Thải rất cam tâm tình nguyện nhìn loại cục diện này, chứng kiến Quách Nhân mất mặt xấu hổ, hắn còn hưng phấn hơn so với mình lấy được trăm thắng liên tiếp.

Cười hắc hắc, lúc này mới quay người đi ra.

Hai mắt Quách Nhân phóng hỏa, gắt gao nhìn bóng lưng Giang Trần rời đi. Nếu ánh mắt có thể sát nhân, giờ phút này hắn hận không thể giết Giang Trần một ngàn lần.

- Quách sư huynh, tiểu tử này quá không tán thưởng. Tuy có thiên phú, cũng là tự tìm đường chết.

- Đúng vậy, Quách sư huynh, chỉ là một cuồng đồ thế tục, không cần chú ý. Hai mươi lăm thắng liên tiếp thì như thế nào? Chẳng qua là vận khí tốt, không có rút thăm được tuyển thủ hạt giống bài danh Top 10 mà thôi. Nếu rơi xuống trên tay Quách sư huynh ngươi, tiểu tử này nhất định sẽ bị Quách sư huynh hành hạ đến chết.

Quách Nhân bị bọn thủ hạ thổi phồng, tâm tình thoáng dễ chịu một tí. Bất quá hắn lại không có vì vậy mà mất đi lý trí, trong lòng của hắn rất rõ ràng.

Nếu như mình thật sự đụng phải cuồng đồ thế tục kia, thật đúng là chưa hẳn có mấy phần thắng.

Người này cường đại, đã đến loại trình độ khó giải quyết. Nếu không, dùng tính cách của Quách Nhân, quả quyết sẽ không chủ động ra mặt mời chào.

Chính là vì hắn không có nắm chắc đánh bại Giang Trần, mới nghĩ đến dụ dỗ mời chào, muốn dựa vào thân phận hạt giống Số 1 của mình, tăng thêm chiêu bài Tử Dương Tông thu phục người này.

Đáng tiếc, Quách Nhân bàn tính đánh rất tốt, nhưng lại không biết người hắn muốn mời chào, ghét nhất đúng là Tử Dương Tông, cùng Tử Dương Tông bọn họ, căn bản không thèm nghía tới.

- Hừ, cuồng đồ thế tục, tựa như nhà giàu mới nổi, tuy có phong quang nhất thời, lại khó lâu dài. Chỉ cần đến Địa Linh khu, chỗ đó thiên tài vô số, sẽ có người hành hạ hắn. Chỉ là con sâu cái kiến thế tục, lại dám can đảm coi rẻ Tử Dương Tông ta, hắn là muốn chết!

*****

Quách Nhân oán hận nói, vung tay lên, mang theo một đám thủ hạ rời đi. Trong nội tâm đã bắt đầu tính toán, có nên nghĩ kế sách, đối phó cuồng đồ này thoáng một phát hay không.

Quách Nhân tuyệt đối không hy vọng, ở Huyền Linh khu, có người có thể khiêu chiến địa vị hạt giống Số 1 của hắn.

Trên đường trở lại tiểu viện, Đan Phi cười nói:

- Bàn Thạch huynh, vừa rồi ta trả lời, có phải có chút quá phận hay không?

- Quá phận? Ta ngược lại cảm thấy, ngươi mắng không đủ hung ác.

Giang Trần cười nói.

- Hắc hắc, không đủ hung ác? Vậy nếu như lần sau thằng này lại đến, ta sẽ mắng hung ác một chút.

Giang Trần hỏi:

- Ngươi không sợ đắc tội Tử Dương Tông?

Đan Phi cười ha hả nói:

- Ngươi thiên tài so với ta càng xuất chúng, tiền đồ so với ta càng rộng lớn. Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì? Nói sau, Tử Dương Tông, cũng không phải chọn lựa đầu tiên trong nội tâm của ta.

Giang Trần hiếu kỳ hỏi:

- Trong lòng ngươi lựa chọn là cái gì?

Đan Phi bị hỏi, ngơ ngác xuất thần, lẩm bẩm nói:

- Lựa chọn của ta là cái gì?

Vấn đề này, kỳ thật trong nội tâm Đan Phi sớm có đáp án. Nàng tới nơi này, căn bản không phải hướng về tông môn mà đến. Đan Phi nàng, vĩnh viễn là môn đồ của Diệp Trọng Lâu lão gia tử.

Nàng tới nơi này, chỉ có một lựa chọn, là đi theo Giang Trần, chứng kiến Giang Trần quật khởi.

Bất quá, lúc này, làm sao nàng có thể nói ra tâm tư?

Thật lâu, nàng mới nhẹ nhàng cười cười:

- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Ta ngược lại hiếu kỳ, lựa chọn đầu tiên trong lòng Bàn Thạch huynh, là cái gì?

Giang Trần ngừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói:

- Nếu muốn nói lựa chọn đầu tiên trong nội tâm, là Bảo Thụ Tông. Bất quá, lời này, ta lại chưa bao giờ đề cập với ai. Huynh đệ ngươi cùng ta hợp ý, nói cho ngươi biết cũng không sao.

Đan Phi khẽ giật mình, nghĩ thầm quả nhiên là Bảo Thụ Tông.

Đẩy cửa vào, mấy đệ tử tông môn khác, đều không có trở lại trong viện. Xem ra, bọn hắn là cố ý tránh né Giang Trần.

Nhất là trận chiến hôm nay, Giang Trần ra tận danh tiếng, vô cùng cường thế. Những đệ tử tông môn này, trong nội tâm tự nhiên e ngại, không dám cùng Giang Trần chạm mặt.

Nhất là Thành Lan, đường ca Thành Chân của hắn bị Giang Trần đả thương, sống chết không rõ, hắn cũng không có tâm tư trở lại cùng Giang Trần chạm mặt.

Dù trở lại, hắn có thể làm gì? Đường ca Thành Chân cũng đánh không lại Giang Trần, bổn sự của Thành Lan hắn, còn có thể đòi lại chỗ tốt hay sao?

Đan Phi cười nói:

- Mấy gia hỏa này, xem ra đã bị dọa phá mật. Tốt nhất là đừng trở lại, chúng ta cũng vui vẻ được thanh tĩnh.

Giang Trần ngược lại không sao cả, dù sao những thứ này có trở về hay không, hắn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, vật ngã lưỡng vong, căn bản không lo lắng bị bọn hắn quấy rầy.

Đẩy cửa đi vào trong phòng của mình, Giang Trần thấy bộ dạng Đan Phi muốn vào lại do dự, cười nói:

- Làm sao vậy? Do do dự dự, sợ ta đánh hay sao?

Đan Phi cười hắc hắc:

- Bị lệnh đuổi khách của ngươi ngày hôm qua hù chứ sao.

Giang Trần nhịn không được cười lên, nhớ tới kinh nghiệm hôm qua, lúc ấy Võ Giả Số 2 này cũng tiến vào phòng của hắn, bị Giang Trần nói một câu "Gian phòng của ngươi, không ở chỗ này", sinh sinh đuổi ra ngoài.

Lại nói tiếp cũng kỳ quái, trải qua kết giao hôm nay, Giang Trần đối với Võ Giả Số 2 này, cảm nhận thoáng cái tốt lên rất nhiều, cảm thấy trong mơ hồ, có một loại cảm giác người quen lui tới.

Có lẽ, một ít cử động của Võ Giả Số 2 hôm nay, rất hợp khẩu vị của ta a?

Giang Trần hồi tưởng lại, đích thật là như vậy. Ở trước lôi đài, gặp phải Thành Chân khiêu khích, Võ Giả Số 2 này không có lùi bước, mà lựa chọn cùng hắn đứng một phe.

Hắn ở trên lôi đài luận võ thủ thắng, Võ Giả Số 2 này không để ý ánh mắt người bên ngoài, công nhiên vỗ tay khen ngợi.

Quách Nhân kia đi lên cố làm ra vẻ, Võ Giả Số 2 này không có khuất phục uy quyền của Tử Dương Tông, lựa chọn cùng hắn đứng ở một bên.

Những loại ăn ý này, khiến cho Giang Trần trên cơ bản đã đồng ý người này.

Đan Phi thấy Giang Trần không có đuổi nàng đi, biết rõ thân phận mới của mình, trên cơ bản đã được Giang Trần tán thành, trong lòng cũng cảm thấy có chút vui mừng.

Trong lúc nhất thời, nàng ngược lại cảm thấy, thân phận mới này rất thú vị. Ít nhất, xưa nay có chút không thể làm, có chút không thể nói, giờ phút này có thể làm, có thể nói.

- Bàn Thạch huynh, bình tĩnh mà xem xét, dùng thiên phú võ đạo của ngươi, Tử Dương Tông, có lẽ thật thích hợp ngươi nhất. Mặc dù Bảo Thụ Tông tốt, nhưng võ đạo truyền thừa, lại xa xa không bằng Tử Dương Tông kia.

Đan Phi chủ động khơi mào chủ đề.

Giang Trần cười ha ha:

- Võ đạo chi lộ, không nhìn được mất một sớm một chiều. Ta lựa chọn Bảo Thụ Tông, tự nhiên có đạo lý của ta.

- Đạo lý gì?

Đan Phi cố ý dùng khẩu khí nhẹ nhàng cười nói.

- Ta nghe nói, Tử Dương Tông mới thu một đệ tử thiên tài, là một mỹ nữ tuyệt sắc, gọi Long Cư Tuyết gì đó, là Tiên Thiên thân thể. Nghe nói, hiện tại đệ tử của bốn đại tông môn, cả đám đều dồn hết sức lực, muốn làm bầu bạn song tu của Long Cư Tuyết kia. Nếu gia nhập Tử Dương Tông, dùng thiên phú của Bàn Thạch huynh, có lẽ có thể làm quan hưởng lộc vua, gần chùa ăn lộc Phật a.

Đan Phi cố ý như vậy, nói xong chính mình cũng nở nụ cười.

Giang Trần khẽ giật mình, ánh mắt như đao, bắn về phía Đan Phi. Thằng này bỗng nhiên nhắc tới Long Cư Tuyết, chẳng lẽ đoán được thân phận của ta?

Bất quá cẩn thận cảm thụ, vừa rồi hắn không có cảm nhận được ác ý gì. Trong nội tâm cười khổ, cảm giác mình có phải quá đa nghi rồi hay không.

- Bàn Thạch huynh, ngươi sinh khí?

Đan Phi thấy ánh mắt của Giang Trần quét qua mình, lại không nói gì, nhịn không được hỏi.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Tiểu Phi huynh đệ, nếu như ngươi có hứng thú đối với Long Cư Tuyết kia, vừa rồi nên theo Quách Nhân kia. Hôm nay, ngươi đắc tội chết Tử Dương Tông, con đường truy cầu Long Cư Tuyết, cũng bị chính ngươi chắn rồi.

- Hắc hắc, ta có tự mình hiểu lấy, mới không trèo cao như vậy. Nói sau, Long Cư Tuyết kia như chúng tinh ủng nguyệt, ai chiếm hữu nàng, cũng chưa chắc là chuyện tốt. Bàn Thạch huynh ngươi nói đúng không?

Giang Trần từ chối cho ý kiến, hắn đối với chủ đề về Long Cư Tuyết, quả thực không có hứng thú gì.

- Bàn Thạch huynh, hỏi ngươi một vấn đề? Được chứ?

Đan Phi lại nổi lên dũng khí hỏi.

- Cái gì?

Trong nội tâm Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Tiểu Phi huynh đệ này, chỉ sợ là một gia hỏa mới ra đời, vừa nói đến chút sự tình này, mặt mày liền hớn hở, tâm tính vẫn không đủ ổn.

Bất quá, chứng kiến đối phương như vậy, phòng tuyến tâm lý của Giang Trần ngược lại buông lỏng một ít.

- Ta muốn hỏi, thiên phú của Bàn Thạch huynh tuyệt thế như vậy, một đường tu luyện đến nay, có... có người trong lòng không?

Cách mặt nạ, Đan Phi hỏi xong, giờ phút này cũng mặt đỏ tới mang tai.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)