← Ch.0494 | Ch.0496 → |
Hơn nữa, tìm ra năm hạt giống thuộc tính giống nhau, bên trong còn có một hạt giống hỏng, cũng cần chọn lựa ra.
Giang Trần vận dụng Thiên Mục Thần Đồng đến cảnh giới nhập vi, tựa như kính lúp, mở rộng thuộc tính của những hạt giống này vô hạn, ánh vào tầm mắt của hắn.
Giang Trần vận chỉ như bay, chọn ra năm hạt giống thuộc tính giống nhau.
Về phần hạt giống phế, đối với Linh Dược Sư mà nói, có lẽ tồn tại nan đề, nhưng đối với Giang Trần, căn bản không tồn tại nan đề gì.
Phế hạt, là hạt giống không có dấu hiệu tánh mạng.
Giang Trần cảm thụ thoáng một phát, liền chọn ra nó.
Khâu thứ ba, cũng thế như chẻ tre.
Chứng kiến tốc độ của Giang Trần nhanh như vậy, trong nội tâm người dự thi khác đều khiếp sợ không hiểu. Mặc dù là những người chọn lựa đứng đầu đan đấu kia, giờ phút này cũng mới vừa tiến vào khâu thứ ba mà thôi.
Mà Giang Trần, đã tiến vào khâu thứ tư rồi.
Khâu thứ tư là tổ hợp Linh Dược, cái khâu này, độ khó so với khâu thứ ba tăng hơn chút ít.
Hiện trường tổng cộng có 99 loại Linh Dược, yêu cầu người dự thi ở trong 99 loại Linh Dược, ít nhất tìm ra mười tám loại tổ hợp.
Cái gọi là Linh Dược tổ hợp, kỳ thật là Linh Dược ghép thành đôi.
Tại luyện đan giới, Linh Dược có phân chia chủ tài cùng phụ tài. Linh Dược gì có thể làm chủ tài, Linh Dược gì có thể làm phụ tài, Linh Dược gì đã có thể làm chủ tài, còn có thể làm phụ tài.
Mà những chuyện này, đều là học vấn.
Ai nắm giữ nhiều, học vấn của ai cao, trình độ đan đạo liền cao.
Loại trò chơi này, đối với Giang Trần mà nói, là như tiểu hài tử chơi xếp gỗ vậy. Những Linh Dược này, chỉ cần Giang Trần thoáng nhìn qua, lại đưa tay sờ, phóng tới mũi nghe nghe, trải qua ba bước nhìn sờ nghe, không có Linh Dược nào có thể làm khó hắn.
Rất nhanh, Giang Trần liền tổ hợp ra ba mươi sáu loại tổ hợp, hơn nữa bất luận một loại nào, đều tuyệt đối sẽ không sai.
Chứng kiến Giang Trần dễ dàng như vậy, những trọng tài kia cũng trợn mắt há hốc mồm.
Này sao là trận đấu, đây quả thực là chơi đùa a. Hơn nữa thủ đoạn, tốc độ, tâm tính kia, quả thực là quá nhẹ nhàng.
Giờ khắc này, trong nội tâm kinh hãi nhất, tuyệt đối là Vân Niết trưởng lão.
Vân Niết trưởng lão biết rõ, thiên phú đan dược của Giang Trần có lẽ rất cao, bằng không thì lúc trước không có khả năng nhẹ nhàng nghiền áp Ngôn Hồng Đồ như vậy, càng không có khả năng trợ giúp hắn hoàn thành luyện chế Huyền Long Đan sáu văn.
Thế nhưng mà, dù sao Giang Trần tuổi còn trẻ, ở trên vấn đề Huyền Long Đan sáu văn, Vân Niết trưởng lão cảm thấy, cái này có thể là ngoài ý muốn.
Có lẽ trong lúc vô tình, Giang Trần từng tiếp xúc qua Huyền Long Đan sáu văn.
Nhưng mà...
Giờ khắc này, chứng kiến Giang Trần thế như chẻ tre, Vân Niết trưởng lão biết rõ, Giang Trần này ở phương diện Linh Dược, tuyệt đối là thiên tài, cho dù là trong lịch sử của Đan Càn Cung, ở cái tuổi này, chỉ sợ cũng không có xuất hiện qua yêu nghiệt như vậy.
Trong lúc nhất thời, nội tâm Vân Niết trưởng lão khiếp sợ lại kích động.
Vài chục năm qua, Vân Niết trưởng lão luôn lo lắng một sự kiện, là Đan Trì Thánh giả quá chú trọng võ đạo, làm cho đan đạo của Đan Càn Cung nhận lấy ảnh hưởng nghiêm trọng.
Càng ngày càng nhiều người trẻ tuổi trầm mê võ đạo, trong lúc vô tình không để ý đến đan đạo.
Có thể nói, 60 năm qua, trình độ đan đạo của Đan Càn Cung hạ rất nhanh. Cái hạ này, không phải thể hiện ở trên người thế hệ trước, mà thể hiện tại người kế tục.
Đây là một sự thật, nếu không phải trẻ tuổi ở trên đan đạo xuất hiện cục diện giáp hạt, như Mộc Cao Kỳ, loại Đan sư mới vừa vào Nguyên cảnh, là không thể nào hút hàng như vậy.
Vân Niết trưởng lão càng thêm lo lắng, là Huyễn Ba Sơn đan đấu.
Vài chục năm nay, Vân Niết trưởng lão thông qua rất nhiều con đường, thu thập tin tức các đại phái của Vạn Tượng Cương Vực, các phương diện tình báo đều biểu hiện, Lục Đại tông môn đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực, trong vài chục năm qua đều điên cuồng bồi dưỡng thiên tài đan đạo. Nhất là Tam Tinh Tông cùng Tiêu Dao Tông, ở phương diện đan dược, càng là bồi dưỡng được rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn.
So sánh xuống dưới, nhóm thiên tài tuổi trẻ của Đan Càn Cung, lại vứt bỏ truyền thống tổ tông, toàn lực theo đuổi võ đạo.
Truy cầu võ đạo không phải sai, Vân Niết trưởng lão rất rõ ràng điểm này. Nhưng mà quá mức chuyên chú truy cầu võ đạo, mất đi truyền thống đan đạo, đây là sự thật không thể tranh cải.
Cho nên, Vân Niết trưởng lão rất lo lắng, đã sắp đến Huyễn Ba Sơn đan đấu, Đan sư trẻ tuổi, có thể địch nổi Tam Tinh Tông cùng Tiêu Dao Tông hay không, trong lòng của hắn không nắm chắc.
Loại lo lắng kia, cho tới giờ khắc này, Vân Niết trưởng lão bỗng nhiên thở dài một hơi.
Bởi vì...
Hắn phát hiện Giang Trần!
Trong lúc Vân Niết trưởng lão suy nghĩ, Giang Trần lại ra roi thúc ngựa, đã đến khâu thứ năm, phân giải đan phương.
Cái khâu này, độ khó lớn nhất.
Bởi vì, khâu này cung cấp năm đan phương, chỉ có một cái là chính xác, bốn cái sai lầm.
Trận đấu yêu cầu là phải phân giải toàn bộ đan phương, mặc kệ chính xác hay sai lầm, đều phải phân giải. Sai, ngươi phải chỉ ra vấn đề.
Cuối cùng lấy ra một đan phương chính xác.
Ở khâu thứ năm, độ phân chia hẳn là lớn nhất. Trình độ Đan sư cao thấp, ở trong khâu này, liền thể hiện ra.
Đương nhiên, tuy độ khó khâu này lớn một tí, nhưng đối với Giang Trần mà nói, như trước vẫn là đồ chơi cho con nít.
Kỳ thật Giang Trần cũng một mực chú ý những người khác.
Nhìn thấy đám người Mộc Cao Kỳ mới vừa hoàn thành khâu thứ ba, bởi vậy, nếu như mình quá nhanh, không khỏi nghe rợn cả người.
Cho nên, Giang Trần cố ý lề mề, dùng thần thức đi quan sát những người khác.
Trước đó Mộc Cao Kỳ từng giới thiệu qua, ngoại giới coi trọng nhất chính là Âu Dương Siêu, cũng là cháu ruột trưởng lão nào đó của Bản Thảo Đường; Lệnh Hồ Phong trước kia khiêu khích, là cháu ruột của Lệnh Hồ Nhàn, còn có một nữ Đan sư nhỏ nhắn xinh xắn tên Lăng Huệ Nhi.
Ba người này đều là kình địch của Mộc Cao Kỳ.
Giang Trần quan sát thoáng một phát, Mộc Cao Kỳ cùng ba người này cạnh tranh, hoàn toàn chính xác là lực lượng ngang nhau.
Bất quá, Giang Trần nhìn ra được, bất kể là Mộc Cao Kỳ, hay ba người khác, hiển nhiên đều lưu lại dư lực, tựa hồ lẫn nhau đều không muốn phát huy ra tất cả lực lượng.
Đối với Giang Trần, tuy mấy người kia có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng đều trầm khí, không có kinh ngạc quá phận, khiến tâm tình chịu ảnh hưởng.
Bọn hắn cảm thấy, thi đấu tuyển bạt này, nếu phát huy ra tất cả trạng thái, đến trận chung kết phía sau, ngược lại sẽ chịu ảnh hưởng.
Cho nên, bọn hắn đối với loại cử động này của Giang Trần, trong nội tâm không cho là đúng, cảm thấy Giang Trần là cố ý làm náo động.
Mộc Cao Kỳ nghĩ, tự nhiên không giống những người khác. Hắn biết rõ, đây là thực lực chân thật của Giang Trần.
Giang Trần ở khâu thứ năm, cố ý đè ép thoáng một phát, nhưng dù vậy, vẫn là người thứ nhất hoàn thành thi đấu.
Giám khảo nghiệm thu thành tích của hắn, cũng kinh ngạc không hiểu. Bởi vì mỗi nội dung của Giang Trần, không đơn thuần là đạt tới trình độ kiểm tra, mà còn đạt đến max điểm.
*****
Giám khảo phụ trách nghiệm thu kia lặng lẽ về tới bên người Vân Niết trưởng lão, ở bên tai Vân Niết trưởng lão nói mấy câu, trên mặt Vân Niết trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Hiển nhiên, sau khi Vân Niết trưởng lão biết đến thành tích của Giang Trần, cũng rất là tán thưởng.
Lệnh Hồ Nhàn đứng ở sau lưng Vân Niết trưởng lão, vãnh tai, hiển nhiên là đã nghe được tên giám khảo kia nói thầm, trong lòng lo lắng, con mắt có chút nhíu lại, nhìn về phía Giang Trần, trong mắt tràn đầy đề phòng, một ánh mắt căm thù chợt lóe lên.
Trong nội tâm Lệnh Hồ Nhàn nổi lên gợn sóng:
- Tên Giang Trần này, lần trước cự tuyệt lão phu mời, lần này lại tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu. Tên súc sinh này, chẳng lẻ muốn xấu đại sự của ta?
Lệnh Hồ Nhàn đối với Lệnh Hồ Phong, là phi thường cưng chiều, phi thường bao che khuyết điểm. Lần này tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu, hắn là nguyện nhất định phải có.
Thấy Giang Trần cường thế giết ra, trong nội tâm Lệnh Hồ Nhàn sinh ra một cảm giác nguy cơ.
Bởi vì, Lệnh Hồ Phong vốn phải đối mặt với Âu Dương Siêu, Lăng Huệ Nhi còn có Mộc Cao Kỳ.
Lăng Huệ Nhi cùng Mộc Cao Kỳ thì chưa tính, Lệnh Hồ Phong chẳng thèm ngó tới bọn họ, đều là dã đạo, không có đại lão của Bản Thảo Đường ủng hộ, thiên phú của bọn hắn lại cao, cũng sẽ có hạn.
Âu Dương Siêu thì bất đồng, cùng là cháu ruột của trưởng lão Bản Thảo Đường, Âu Dương Siêu ở phương diện đan đạo, tạo nghệ còn mạnh hơn Lệnh Hồ Phong.
Cho nên, hai danh ngạch đan đấu của Chí Tôn khu, có thể nói, Âu Dương Siêu đã sớm dự định một cái, là đứng đầu.
Mà Lệnh Hồ Phong, thì phải tranh thủ cái kế tiếp. Ở Lệnh Hồ Nhàn xem ra, cháu mình tranh đoạt động phủ còn lại, hẳn là sẽ vượt lên đầu.
Thế nhưng mà, chứng kiến Giang Trần biểu hiện cường thế như vậy, lòng tự tin của Lệnh Hồ Nhàn xuất hiện vết rách.
Mà lại nhìn Lăng Huệ Nhi cùng Mộc Cao Kỳ, hiển nhiên cũng không đem hết toàn lực, thoạt nhìn không phải là đèn đã cạn dầu.
Tuyển bạt thi đấu, Giang Trần trước nắm thứ nhất, dùng thân phận đệ nhất danh tiến vào trận chung kết.
Tiếp đó, Âu Dương Siêu thứ hai, Lệnh Hồ Phong thứ ba, Lăng Huệ Nhi thứ tư, Mộc Cao Kỳ thứ năm...
Loại trật tự bài danh này, tựa hồ một chút cũng không ra mọi người dự kiến, ngoại trừ đệ nhất danh Giang Trần.
Sau khi những người này hoàn thành, còn phải đợi người khác toàn bộ hoàn thành tuyển bạt, mới có thể định ra top 30.
Ước chừng một lúc lâu sau, tất cả thiên tài tham gia thi đấu tuyển bạt đan đạo, đều hoàn thành năm khâu.
Như thế, mới có thể bắt đầu tiến hành bài danh.
Đầu tiên bị nốc-ao, không phải hoàn thành trễ nhất, mà là ở trong nội dung, có các loại sai lầm.
Xuất hiện sai lầm, trực tiếp bị nốc-ao.
Cho nên, trình tự hoàn thành sắp xếp ở phía sau, đồng dạng có cơ hội tiến vào top 30.
Trải qua hai canh giờ nghiệm thu cùng thống kê, danh sách ba mươi người rốt cục ra lò. Giang Trần không hề tranh luận, nắm đệ nhất.
- Danh sách tuyển bạt đã ra, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, giờ Thìn ngày mai, trận chung kết khai hỏa. Riêng phần mình trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức. Trận chung kết, so với thi đấu tuyển bạt sẽ khó hơn rất nhiều.
Theo Vân Niết trưởng lão tuyên bố, tuyển bạt thi đấu chấm dứt.
- Trần ca, ngươi quá xuất sắc rồi.
Đi ra Thần Ly Cung, Mộc Cao Kỳ mặt mày hớn hở, hiển nhiên là tự đáy lòng cao hứng thay Giang Trần.
Giang Trần ngược lại rất bình tĩnh, dùng nội tình đan đạo của hắn, cầm cái quán quân, đó là thiên kinh địa nghĩa.
- Hừ, trước béo không tính béo, sau béo áp đảo giường. Quán quân tuyển bạt thi đấu có cái rắm dùng? Chí Tôn động phủ, còn phải dựa vào thực học ở trận chung kết. Làm náo động ở tuyển bạt thi đấu có rắm dùng?
Sau lưng, một âm thanh trào phúng truyền đến, lại là Lệnh Hồ Phong.
Mộc Cao Kỳ cười lạnh nói:
- Thôi đi... Lệnh Hồ Phong, ngươi có năng lực, sao không cầm quán quân nhìn xem? Đừng nói cho ta ngươi không có hâm mộ ghen ghét hận?
Ánh mắt Lệnh Hồ Phong âm trầm, nhìn chằm chằm vào Mộc Cao Kỳ:
- Tốt ngươi cái Mộc Cao Kỳ, nhìn không ra, ngươi ngược lại là trướng gan, có tin ta làm cho ngươi lăn lộn ở Đan Hà Cốc không nổi hay không?
Giang Trần nghe vậy, không đợi Mộc Cao Kỳ nói chuyện, liền khoát tay chặn lại, ngăn Mộc Cao Kỳ, cười lạnh nói:
- Ta thật không tin.
- Giang Trần, ngươi cũng đừng hung hăng càn quấy, ta biết sau lưng ngươi có chỗ dựa, bất quá ngươi một cái ở nông thôn nhỏ, muốn giương oai tại Đan Càn Cung, còn non lắm.
Đối với Giang Trần, Lệnh Hồ Phong cũng không dám nói để cho hắn lăn lộn không nổi.
Chỉ phải oán hận trừng Mộc Cao Kỳ, một bộ "ngươi chờ".
Mộc Cao Kỳ đã không phải Mộc Cao Kỳ năm đó, cũng không có bị khí thế của Lệnh Hồ Phong hù ngã, chỉ cười lạnh nhún vai, đối với Lệnh Hồ Phong uy hiếp, chẳng thèm ngó tới.
Lúc này, một ít đệ tử hạch tâm khác cũng đi ra, Giang Trần không muốn mất mặt xấu hổ với Lệnh Hồ Phong, nên cùng Mộc Cao Kỳ phiêu nhiên mà đi.
Lệnh Hồ Phong nhìn bóng lưng của Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, hùng hùng hổ hổ:
- Một cái xương mềm, một cái hương dã thôn phu, thật là sỉ nhục của Đan Càn Cung chúng ta.
Bên cạnh bỗng nhiên đi tới một người, cười cười nói:
- Lệnh Hồ, ngươi đã xem thường bọn hắn như vậy, tại sao lại bị bọn hắn làm tức giận? Ta xem ngươi có phải có chút chột dạ hay không?
- Âu Dương Siêu, ngươi có ý tứ gì?
Nhìn thấy người đến là Âu Dương Siêu mở miệng mỉa mai, hắn càng giận tím mặt.
Âu Dương Siêu thản nhiên nói:
- Ta không có ý gì, ta nói là, ngươi đã chột dạ, liền tranh thủ thời gian rời khỏi a.
- Nói nhảm, ta chột dạ cái gì? Ta là chính thống của Bản Thảo Đường, há là hương dã thôn phu kia có thể so sánh? Loại xương mềm như Mộc Cao Kỳ có thể so sánh?
- Vậy sao? Mộc Cao Kỳ ta không rõ lắm, nhưng Giang Trần kia rất có khả năng sẽ chiếm một cái động phủ Chí Tôn.
Lệnh Hồ Phong càng không vui:
- Hừ, lời này của ngươi, phảng phất hắn không phải đối thủ cạnh tranh của ngươi vậy. Ngươi không sợ, hắn sẽ trùng kích vị trí của ngươi?
Âu Dương Siêu nhún vai:
- Ta không sao cả, nếu như hắn thật sự mạnh hơn ta, cùng lắm thì ta đi cạnh tranh danh ngạch thứ hai. Nếu có hai người mạnh hơn ta, Âu Dương Siêu ta tài nghệ không bằng người, cũng chịu phục, không ngừng cố gắng chứ sao.
Lệnh Hồ Phong tức giận, hắn biết đây là Âu Dương Siêu đang châm chọc. Dù Giang Trần mạnh hơn hắn, hắn còn có thể cạnh tranh động phủ khác.
Nhưng mà bởi vậy, sẽ không có chuyện gì của Lệnh Hồ Phong hắn rồi.
Ánh mắt của Lệnh Hồ Phong nhoáng một cái, nhìn một cô thiếu nữ, âm hiểm cười nói:
- Lăng Sư muội, Giang Trần này kiêu ngạo như vậy, rõ ràng cho thấy đánh mặt của ngươi ta a. Hắn một người ngay cả Top 5 cũng chưa đến, lại cường thế như vậy, rõ ràng là thị uy chúng ta.
Cô gái kia dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhất là khuôn mặt hài nhi, lộ ra đáng yêu, lại làm cho người ta ưa thích. Nếu không nhìn quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm, cũng không thể che dấu cự khí trước ngực, chỉ nhìn khuôn mặt, sợ rằng sẽ đoán không ra người thiếu nữ này, đã mười tám tuổi rồi.
← Ch. 0494 | Ch. 0496 → |