Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0497

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0497: Giang Trần phản kích, Lệnh Hồ không may
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Nói gần nói xa, Lệnh Hồ Nhàn này đối với Giang Trần xuất thân, vẫn còn có chút xem thường.

Giang Trần cười ha ha:

- Ha ha, Lệnh Hồ trưởng lão, ta đến từ Bảo Thụ Tông là đúng, nhưng ai nói cho ngươi biết, ta không xứng với Chí Tôn khu? Ta kính ngươi là trưởng lão Bản Thảo Đường, cho ngươi ba phần mặt mũi. Nhưng nếu ngươi không đi, ta chỉ phải bẩm báo Đan Trì cung chủ.

Nghe được Đan Trì, sắc mặt của Lệnh Hồ Nhàn đại biến, bỗng nhiên đứng lên:

- Hảo hảo hảo, Giang Trần, ngươi tốt, ngươi có năng lực, lão phu tung hoành Đan Càn Cung nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là hậu bối thứ nhất dám xem nhẹ lời ta như vậy.

- Bảo Thụ Tông đúng không? Liên minh 16 nước đúng không? Giang Trần, lão phu nhớ kỹ.

Giang Trần nhíu mày, ý tứ của Lệnh Hồ Nhàn này, là muốn trả đũa liên minh 16 nước, đả kích Bảo Thụ Tông?

Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với Lệnh Hồ Nhàn, lão nhân này nhìn như diện mục hiền lành, kỳ thật trong nội tâm một bụng ý nghĩ xấu, ít nhất là người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.

Hơn nữa, lão nhân này rõ ràng cho thấy lòng dạ hẹp hòi, Giang Trần cự tuyệt hắn hai lần, quan hệ lẫn nhau thế tất như nước lửa.

Nhất là lần này, Giang Trần cự tuyệt Lệnh Hồ Nhàn, ở Lệnh Hồ Nhàn xem ra, là trực tiếp cướp đoạt cơ hội của cháu trai hắn.

Một khi Giang Trần đoạt được động phủ, mà Lệnh Hồ Phong thất bại. Như vậy Lệnh Hồ Nhàn này nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù.

Tại Đan Càn Cung, có lẽ Lệnh Hồ Nhàn hắn không dám ra tay với Giang Trần, nhưng trong tối ngầm phái người đi quấy rối Bảo Thụ Tông, thậm chí gây bất lợi với Bảo Thụ Tông, là có thể làm được.

- Lệnh Hồ Nhàn, hai tổ tôn ngươi, liên tiếp khiêu khích ta. Một khi khiêu chiến đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.

Giang Trần nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Nhàn ly khai, trong mắt lộ ra một đạo sát cơ.

Nếu như Lệnh Hồ Nhàn và Lệnh Hồ Phong, cùng Giang Trần hắn đấu pháp, Giang Trần tuyệt đối sẽ không sợ. Sợ là sợ loại tiểu nhân hèn hạ này, chuyên môn ra tay với người không liên quan khác.

Ví dụ như Bảo Thụ Tông, mặc dù Giang Trần đối với Bảo Thụ Tông chưa nói tới tình cảm thâm hậu, nhưng nếu như bởi vì chuyện của hắn, lại để cho Bảo Thụ Tông tao ngộ đả kích, Giang Trần hiển nhiên là không muốn chứng kiến.

Lệnh Hồ Nhàn đã thả ra uy hiếp, như vậy Giang Trần tuyệt đối phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Tuyệt không có thể đợi sau khi Lệnh Hồ Nhàn ra tay, còn muốn bổ cứu sẽ trễ.

Giang Trần phản hồi động phủ, Mộc Cao Kỳ thấy biểu lộ của Giang Trần ngưng trọng, vội hỏi nguyên do.

Giang Trần cũng không giấu diếm, đem sự tình nói một lần.

Mộc Cao Kỳ cũng mắng to:

- Lệnh Hồ nhất tộc gần đây hung hăng càn quấy, Lệnh Hồ Nhàn này càng là thế hệ cáo già, ở trong tông môn, rất nhiều người đều biết lão gia hỏa này rất khó dây, tựa như một đống gai, ai dính phải liền không may. Trần ca, ngươi phải đề phòng lão gia hỏa này.

Giang Trần gật gật đầu:

- Lão nhân này lòng dạ hẹp hòi, không thể không đề phòng. Hắn đại khái cho rằng đoán chừng ta. Ta sẽ không cho hắn cơ hội xuất thủ.

Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần bình tĩnh tự tin như thế, trong nội tâm cũng yên tâm không ít.

- Tốt rồi, Cao Kỳ, những chuyện này không cần để ý tới, chúng ta nói tiếp sự tình đan dược.

Một đêm này, Giang Trần dốc lòng dạy bảo, chỉ điểm cho Mộc Cao Kỳ rất nhiều. Một đêm nói chuyện với nhau, Mộc Cao Kỳ có thể nói là đẩy mây mù gặp thanh thiên, tiến nhập một cảnh giới hoàn toàn mới.

- Trần ca, nghe ngươi nói một buổi, thắng đọc sách mười năm. Ngươi thật sự là quý nhân của ta. Ngày khác nếu Mộc Cao Kỳ ta có thành tựu, Trần ca ngươi là đèn sáng chỉ đường của ta.

Mộc Cao Kỳ cảm kích không thôi.

- Ta và ngươi quen biết một hồi, nếu không phải ngươi có tâm nhân hậu, ta cũng sẽ không chỉ điểm ngươi. Cao Kỳ, ngày mai quyết chiến, ngươi cầm xuống động phủ Chí Tôn, so với ngôn ngữ cảm tạ gì thì càng có sức thuyết phục.

Mộc Cao Kỳ gật đầu:

- Trần ca, vốn ta chỉ có năm sáu thành nắm chắc. Hiện tại, ta cảm giác có chín thành nắm chắc. Ta nhất định phải ở sau ngươi, cướp lấy một động phủ Chí Tôn, để cho những gia hỏa mắt chó xem người thấp kia biết, Mộc Cao Kỳ ta, không phải người nhu nhược trong mắt của bọn họ.

Tính cách trước kia của Mộc Cao Kỳ, đích thật là có chút nhu nhược. Hắn làm người làm việc, tình nguyện mình chịu thiệt, giúp mọi người làm điều tốt, muốn làm người hiền lành, nịnh nọt tất cả mọi người.

Thế nhưng mà, cuối cùng nhất, hắn lại không có nịnh nọt đến ai. Tại Đan Hà Cốc, cũng không có mấy người, chính thức cùng hắn thành thật với nhau.

Không phải vì hắn không đủ hữu hảo, cũng không phải vì hắn không đủ chân thành, mà là thiên phú cùng tu vi võ đạo của hắn thật sự không đủ xem.

Hơn nữa, ở phương diện đan đạo, tuy thiên phú của Mộc Cao Kỳ rất tốt, nhưng ở trong trẻ tuổi, cũng không phải loại tuyệt đỉnh thiên tài.

Sau nửa đêm, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngồi xuống minh tưởng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần hai người vô cùng phấn chấn, đi tới Thần Ly Cung.

Vừa tới Thần Ly Cung, liền chứng kiến lão nhân Lệnh Hồ Nhàn kia, ánh mắt giống như cười mà không phải cười, khẽ quét qua Giang Trần, đột nhiên trong mắt phóng tới một đạo cảnh cáo.

Hiển nhiên là hạ tối hậu thư cho Giang Trần.

Giang Trần coi như không thấy, trong nội tâm cười lạnh:

- Lệnh Hồ lão nhi, nếu như ngươi muốn tìm chết, ta không ngại tiễn đưa tổ tôn các ngươi một đoạn đường.

Gặp Giang Trần cười lạnh, vậy mà không để ý tới hắn. Lệnh Hồ Nhàn cũng giận dữ, truyền âm nói:

- Giang Trần, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi tìm lý do rời khỏi. Sự tình trước kia, xóa bỏ. Ta hứa hẹn những điều kiện kia, chắc chắn làm theo. Nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận.

Bước chân Giang Trần đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mỉa mai, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn, cố ý lớn tiếng nói:

- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi để cho ta hối hận như thế nào, ta ngược lại muốn hiểu rõ a.

Lệnh Hồ Nhàn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Giang Trần sẽ đột nhiên lộ ra.

Lúc trước hắn chỉ dùng truyền âm cảnh cáo Giang Trần, cho nên tự nhiên là chết không nhận, làm ra vẻ mặt không hiểu thấu:

- Giang Trần, ngươi nói chuyện với lão phu sao?

Giả ngu.

Khóe miệng Giang Trần tràn ra một tia cười lạnh:

- Lệnh Hồ trưởng lão, ngươi sống một bó niên kỷ, ở trước mặt người trẻ tuổi giả ngu có ý tứ sao? Tối hôm qua ngươi dám đến động phủ của ta uy hiếp, hiện tại lại dám công nhiên truyền âm uy hiếp ta. Sao hiện tại, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?

Giang Trần cố ý nói lớn, lập tức đưa tới các ánh mắt hiếu kỳ. Mấy trưởng lão phụ trách đều nhao nhao đi tới, hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt Lệnh Hồ Nhàn chính khí nghiêm nghị:

- Giang Trần, có lẽ ngày hôm qua, cháu của ta Lệnh Hồ Phong cùng ngươi có chút xung đột? Ngươi cũng không cần vu hãm lão phu như vậy a? Lão phu làm người, từ trên xuống dưới Đan Càn Cung, người nào không biết. Ngươi một đệ tử mới nhập môn, lão phu cần uy hiếp ngươi? Uy hiếp ngươi cái gì?

*****

Lúc này, ngoài đại điện, Vân Niết trưởng lão vừa vặn đi đến.

Thấy ở đây tụ tập nhiều người, liền nhướng mày:

- Chuyện gì xảy ra?

Lập tức có người tiến lên báo cáo tình huống.

Vân Niết trưởng lão nhìn nhìn Lệnh Hồ Nhàn, lại nhìn Giang Trần một chút. Đứng trên vị trí Đường chủ Bản Thảo Đường như hắn, tự nhiên không thể rõ ràng giúp Giang Trần, chèn ép thuộc hạ của mình.

- Tranh đoạt Chí Tôn khu động phủ, là cung chủ đại nhân tự mình chủ trì. Bổn tọa không quản các ngươi ai có lý, ai vô lý. Ta chỉ nói một câu, ai ảnh hưởng tranh đoạt động phủ, Vân Niết ta là cái thứ nhất không buông tha.

Lệnh Hồ Nhàn liên tục gật đầu, phảng phất thập phần đồng ý.

- Đúng, lão phu cũng kiên quyết ủng hộ Vân Niết trưởng lão, đối với một ít người ác ý quấy rối, nhất định phải kiên quyết đả kích.

Khẩu khí này, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hành động mười phần.

Giang Trần liên tục cười lạnh, đột nhiên tay trảo một cái, một đạo Truyền Âm Phù hóa thành quang mang, rơi vào trong hư không.

- Lệnh Hồ trưởng lão, những lời tối hôm qua ngươi nói, sẽ không quên đi à nha? Hiện tại vừa vặn nhiều người ở đây, ta mời mọi người nghe một chút.

Giang Trần điểm thủ quyết, Truyền Âm Phù xuất hiện trong hư không, vang lên đối thoại ngày hôm qua.

Lúc ấy Lệnh Hồ Nhàn tới chơi, Giang Trần liền đề phòng một tay. Cho nên âm thầm động tay động chân, đem đối thoại giữa hai người, làm thành một cái Truyền Âm Phù.

Kỹ thuật hàm lượng của Truyền Âm Phù cũng không cao, thủ đoạn của Giang Trần lại cao minh, Lệnh Hồ Nhàn căn bản không nghĩ tới Giang Trần sẽ ra chiêu thức ấy.

Không khí hiện trường, thoáng cái trở nên cực kỳ xấu hổ.

Hiệu quả của Truyền Âm Phù, chẳng khác gì là tái hiện hiện trường.

Lệnh Hồ Nhàn nghe xong Truyền Âm Phù, liền biết không xong, Truyền Âm Phù còn không có phóng ra một phần ba, Lệnh Hồ Nhàn oa oa kêu to, thân thể nhảy lên, chộp tới Truyền Âm Phù.

- Hảo tiểu tử, lại dám mô phỏng thanh âm của lão phu, hãm hại lão phu, đáng chết.

Đang muốn nhảy ra, Vân Niết trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tay áo hất lên, hào quang chớp động, đã đẩy Lệnh Hồ Nhàn ra xa.

Sắc mặt của Vân Niết trưởng lão tái nhợt:

- Trong lòng ngươi không có quỷ, cần gì khẩn trương?

Một ít trưởng lão khác, đều nhao nhao gật đầu. Cả đám nhìn Lệnh Hồ Nhàn, ánh mắt đều tràn đầy đùa cợt cùng xem thường.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đã tin tưởng nội dung của Truyền Âm Phù này.

Truyền Âm Phù vừa kết thúc, liền biến mất trong hư không.

Ánh mắt của Vân Niết trưởng lão vô cùng rét lạnh, nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Nhàn, tràn ngập uy nghiêm.

- Vân Niết trưởng lão, ngươi phải tin tưởng ta. Lệnh Hồ Nhàn ta địa vị cao như vậy, có lý do gì đi chèn ép một nhân vật mới? Chư vị, các ngươi đều hiểu công đạo, các ngươi nói, Lệnh Hồ Nhàn ta có tất yếu chèn ép Giang Trần sao?

Vẻ mặt Lệnh Hồ Nhàn mướp đắng, vụng về giải thích, ý đồ để cho những đồng đạo của Bản Thảo Đường biện hộ thay hắn, thay hắn phân biệt.

Chỉ là lúc này, đừng nói cùng Lệnh Hồ Nhàn không có quá mệnh giao tình, dù có, ở trước mặt chứng cứ, ai dám đứng ra nói chuyện cho Lệnh Hồ Nhàn?

Hơn nữa Lệnh Hồ Nhàn làm người dối trá, cộng thêm cạnh tranh danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, những trưởng lão Bản Thảo Đường này, đều âm thầm hô thoải mái, đừng nói ra biện hộ cho hắn, không có bỏ đá xuống giếng cũng đã rất tốt.

Thiếu Lệnh Hồ Nhàn, chẳng khác nào cạnh tranh danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, thiếu một đối thủ mạnh mẽ a.

- Vân Niết trưởng lão, ta... ta thật là oan uổng. Tiểu tử Giang Trần này, hắn cùng cháu ta có xung đột, cố ý hãm hại lão phu, là muốn chèn ép cháu của ta, để cho hắn không cách nào dự thi, đây là thủ đoạn hèn hạ đả kích đối thủ cạnh tranh.

Lệnh Hồ Nhàn khàn cả giọng, nhưng ánh mắt của Vân Niết trưởng lão, lại càng ngày càng lạnh.

- Lệnh Hồ Nhàn, đến cùng ngươi là người ngu, hay ngươi coi chúng ta là kẻ đần?

Vân Niết trưởng lão lạnh lùng nói.

- Thanh âm có thể bắt chước, nhưng ngươi cảm thấy, những người chúng ta, sẽ nghe không ra bắt chước hay nguyên âm sao? Rất tốt, rất tốt, Lệnh Hồ Nhàn, ngươi rất có năng lực.

Lệnh Hồ Nhàn đại biến:

- Ta... Ta oan uổng. Vân Niết trưởng lão, ngươi không thể chèn ép ta.

- Chèn ép ngươi?

Vân Niết trưởng lão lạnh lùng nói.

- Ngươi phá hư quy tắc cạch tranh Chí Tôn động phủ, bỏ qua lời của cung chủ đại nhân, còn nói ta chèn ép ngươi?

- Ta... Ta không phục, ta muốn khiếu nại, ta muốn cáo Giang Trần vu oan ta.

Vân Niết trưởng lão mới chẳng muốn nói nhảm với hắn:

- Chấp Pháp đội ở đâu? Cầm xuống, trước lột bỏ bào phục trưởng lão của hắn.

Có bào phục trưởng lão, hắn là trưởng lão. Không có lớp da này, hắn chỉ là một lão đầu bình thường.

Lệnh Hồ Nhàn oa oa kêu to:

- Vân Niết, ngươi đây là hãm hại ta. Người nào không biết Giang Trần là ngươi đề bạt, đây là ngươi mượn tay Giang Trần, chèn ép ta.

Vân Niết trưởng lão cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mấy trưởng lão còn lại:

- Chư vị, Lệnh Hồ Nhàn này nói bổn tọa chèn ép hắn, các ngươi đều là nhân chứng hiện trường, các ngươi cảm thấy thế nào?

Lập tức có trưởng lão nhảy ra:

- Lệnh Hồ Nhàn là vừa ăn cướp vừa la làng, những người chúng ta, ai nghe không ra Truyền Âm Phù thật giả? Hơn nữa phân tích tình huống, hắn uy hiếp Giang Trần, tuyệt đối là thật sự.

- Đúng, hắn công nhiên bỏ qua lời của cung chủ đại nhân, nên môn quy hầu hạ.

Tường ngã mọi người đẩy, mọi người đều biết, Lệnh Hồ Nhàn này xem như xong đời. Cho nên, lúc này ai cũng không ngại đi lên giẫm hai cước.

Không thể không nói, Lệnh Hồ Nhàn là mua dây buộc mình. Theo Chấp Pháp Đường tham gia, Lệnh Hồ Nhàn uy hiếp đệ tử dự thi, rõ ràng cho thấy làm trái lại lời của Đan Trì cung chủ, nghiêm trọng phá hủy tính công bình khi cạnh tranh Chí Tôn động phủ, thậm chí, Lệnh Hồ Nhàn còn uy hiếp muốn ra tay với Bảo Thụ Tông, là phá hủy trụ cột kết minh giữa Đan Càn Cung cùng Bảo Thụ Tông.

Theo tội trừng phạt, Lệnh Hồ Nhàn bị lột bỏ danh hiệu trưởng lão, đánh vào đại lao của Đan Càn Cung.

Lệnh Hồ Phong cũng không hề lo lắng, bị tước đoạt tư cách dự thi. Danh ngạch thiếu, lấy đệ tử bài danh thứ ba mươi mốt bổ sung.

Lệnh Hồ Nhàn ngã, thế lực của Lệnh Hồ nhất tộc cũng đi theo sụp đổ. Vốn một ít cự đầu của Bản Thảo Đường bất mãn Lệnh Hồ Nhàn, cũng nhao nhao vạch trần, không ngừng bày ra chứng cứ phạm tội.

Những chứng cứ kia, thật sự là dọa người, xâm nhập điều tra, lại liên quan đến vài nhân mạng.

Từ trên xuống dưới Đan Càn Cung, chứng kiến tội danh chồng chất của Lệnh Hồ Nhàn, đều giận tím mặt. Đan Trì cung chủ cùng mấy cự đầu tông môn tại chỗ định án, đợi tranh đoạt động phủ Chí Tôn chấm dứt, bêu đầu thị chúng.

Từ sau khi Đan Trì tiền nhiệm Đan Càn Cung, môn quy rất sâm nghiêm.

Lệnh Hồ Nhàn này phạm nhiều tội trạng như vậy, chết mười lần cũng chưa hết tội.

Sau khi định tội Lệnh Hồ Nhàn, biểu lộ của Đan Trì nghiêm khắc, lần nữa nói.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)