Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0544

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0544: Yêu nữ Vệ Hạnh Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Mộc Cao Kỳ chạy trối chết, không dám ở lại thêm.

- Sư đệ, con khỉ nhỏ Mộc Cao Kỳ này xem ra đã triệt để phục đệ rồi.

Lăng Bích Nhi nhìn thấy Mộc Cao Kỳ như vậy cũng mỉm cười, cảm thấy tình cảm giữa các đệ tử trong cùng tông môn nên ấm áp như vậy mới đúng.

- Bích Nhi sư tỷ, mời ngồi.

Lăng Bích Nhi khẽ gật đầu, lại nói:

- Chúc mừng sư đệ, quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn xem ra đã sớm nằm trong túi sư đệ rồi.

Giang Trần cũng không nói gì, hắn chỉ cười gật đầu:

- Cung chủ và Vân Niết trưởng lão đã ra lệnh phải nắm được quán quân, ngôi vị quan quân này ta không dám không lấy a.

Lăng Bích Nhi nhìn thấy hắn ra vẻ nghiêm trang như vậy, tâm tình trở nên thoải mái hơn. Chỉ cần ở bên cạnh Giang Trần, dường như trên người hắn có ma lực vô tận, bất luận là chuyện không có khả năng gì, vào tay hắn đều sẽ biến thành chuyện có khả năng.

Trải qua mấy lần tâm lý rung động, đối với Giang Trần, lòng tin của Lăng Bích Nhi đã tăng lên rất nhiều.

Có lẽ Mê Thần chướng tra tấn phụ thân nàng vài chục năm, vào tay Giang Trần sư đệ có lẽ sẽ thực sự được giải quyết. Nghĩ tới đây, Lăng Bích Nhi có cảm giác muốn khóc.

Mà hình tượng của Giang Trần trong tâm tư nàng cũng ngày càng cao lớn, càng ngày càng rõ ràng. Từ ngày tới đêm, trong lúc lơ đãng đột nhiên xuất hiện trong lòng nàng.

Hai người nhìn nhau, nhìn ánh mắt thong dong, trong suốt của Giang Trần, Lăng Bích Nhi không biết tại sao lại cảm thấy có chút chột dạ. Lần này nàng tới đây kỳ thực cũng không có chuyện gì là đặc biệt, nàng chỉ thuần túy muốn tới gặp Giang Trần mà thôi. Thuận tiện chúc mừng Giang Trần một chút.

Ngay lúc này bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm mềm mại:

- Giang Trần sư huynh, tiểu muội Vệ Hạnh Nhi mạo muội tới bái phỏng.

Vệ Hạnh Nhi?

Trong đầu Giang Trần lập tức hiện ra một khuôn mặt vũ mị.

Vệ Hạnh Nhi kia trời sinh mị cốt, toàn thân cao thấp đều toát ra một vẻ mị hoặc tự nhiên. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc mười phần.

Nghe Vệ Hạnh Nhi tự báo tên tuổi, nét mặt đang thoải mái của Lăng Bích Nhi đột nhiên cau có lại, hiển đối với người có tên này cũng không phải quá yêu thích.

- Bích Nhi sư tỷ, tỷ có thể nhận ra nữ nhân này hay sao?

Giang Trần thấp giọng hỏi.

Lăng Bích Nhi trầm mặc một lát mới nói:

- Không, nhưng mà sau lưng có không ít lời ong tiếng ve. Sư đệ phải đề phòng nữ nhân này.

Trên thực tế Vệ Hạnh Nhi ở Vạn Tượng Cương Vực này cũng có danh tiếng không nhỏ, được người ta gọi là yêu nữ.

Đẹp như hoa đào, tâm như rắn rết.

Cánh cửa mở ra, Vệ Hạnh Nhi kia đang nghiêng người tựa vào khung cửa, trên mặt nở nụ cười vũ mị. Hai mắt lưu chuyển, giống như là nước chảy.

Vòng eo nhỏ nhắn phía dưới càng khiến nàng thêm thướt tha, phong tình vạn chủng.

Nữ nhân này mặc kệ đứng ở góc độ nào nhìn vào, dáng người đều có thể nói là hoàn mỹ. Hơn nữa thêm khuôn mặt diễm lệ, quả thực là một vưu vật hiếm có.

Nhưng mà đôi mắt xinh đẹp kia sau khi nhìn thấy Lăng Bích Nhi sau lưng Giang Trần lại lập tức phát lạnh, mị hoặc toàn thân giống như đột nhiên biến mất trên người nàng.

Mà lại chuyển biến thành một loại chiến ý giống như là kỳ phùng địch thủ gặp nhau.

Giống như trên người Lăng Bích Nhi này có một loại khí chất khiến cho Vệ Hạnh Nhi không thể không sinh ra địch ý.

- Chậc chậc, không thể tưởng tượng được băng sơn mỹ nhân của Vạn Tượng Cương Vực lại trốn ở nơi này. Lăng Bích Nhi, đừng có bảo ta là xuân tâm nảy mầm trong lòng ngươi nha.

Lăng Bích Nhi dường như cũng biết rõ Vệ Hạnh Nhi điên cuồng ra sao, nàng chỉ lạnh nhạt nói một câu:

- Không thể nói lý.

Nói xong nàng cũng không thèm nhìn Vệ Hạnh Nhi, cũng không quan tâm tới chiến ý bàng bạc của nàng ta mà chỉ nói với Giang Trần:

- Sư đệ, ta về trước, đệ cẩn thận.

Hai hàng lông mi lá liễu của Vệ Hạnh Nhi cau lại, nói:

- Lăng Bích Nhi, ngươi có ý gì?

Lăng Bích Nhi căn bản không thèm để ý tới nàng ta mà đi ra ngoài, nhẹ nhàng rời đi.

Vệ Hạnh Nhi vừa tức vừa vội, nàng đối với loại khí chất cao ngạo của Lăng Bích Nhi cảm thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nàng cảm thấy, cảm giác Lăng Bích Nhi này đang cố ý làm ra vẻ. dựa vào loại khí chất cao thâm này mà hấp dẫn ánh mắt của những nam nhân khác.

Mà hết lần này tới lần khác những nam nhân kia tuy rằng bị coi thường thế nhưng đều tranh nhau muốn tới gần Lăng Bích Nhi.

Vệ Hạnh Nhi tuy rằng cũng được nam nhân ưa thích, thế nhưng đa số người là ưa thích tính phóng đãng của nàng. Nói không dễ nghe một chút đều là muốn chiếm chút tiện nghi từ trên người nàng

Thậm chí người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực đều nói một câu quen thuộc.

Muốn nữ thần thì tìm Lăng Bích Nhi, muốn nuôi dưỡng thì tìm Lăng Huệ Nhi, nếu như trên giường thì tìm Vệ Hạnh Nhi.

Thanh danh của Vệ Hạnh Nhi ở bên ngoài, trên thực tế cũng chưa có bất kỳ nam nhân nào có thể động vào thân thể nàng. Thế nhưng danh tiếng và nhân khí của nàng ở bên ngoài hoàn toàn không cùng một cấp bậc như Lăng Bích Nhi.

Nàng ghen ghét cũng được, phẫn nộ cũng được. Đều khó mà cải biến được sự thực này.

Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao khi nàng nhìn thấy Lăng Bích Nhi lại tràn ngập chiến ý như vậy.

Nhìn thấy Lăng Bích Nhi rời khỏi, Vệ Hạnh Nhi lại nở nụ cười xinh đẹp:

- Giang Trần, có hứng thú trò chuyện vài câu hay không?

- Trò chuyện về cái gì?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn cũng không định cự tuyệt ngàn dặm.

- Ngươi muốn trò chuyện về cái gì?

Vẻ mặt của Vệ Hạnh Nhi ẩn chứa xuân tình, trong lời nói có mang theo vài phần mập mờ.

Giang Trần nhún nhún vai, nói:

- Vệ tiểu thư tới tìm tại hạ, lại hỏi ta muốn trò chuyện về cái gì, đây quả thực là câu hỏi khó với ta a.

Vệ Hạnh Nhi cười khanh khách một tiếng nói:

- Đừng nghiêm túc như vậy mà.

Giang Trần tùy ý cười, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Nữ nhân này trời sinh mị cốt, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều toát lên vẻ mị hoặc. Nếu như không pải Giang Trần tu luyện tâm vững như bàn thạch, tâm chí vững chắc, chỉ sợ căn bản khó có thể chống đỡ được loại mị hoặc mười phần này.

Tại sao hắn lại không thể cảm nhận được Vệ Hạnh Nhi này rõ ràng đang có ý câu dẫn hắn.

- Giang Trần, luận tuổi tác, Hạnh Nhi có khả năng lớn hơn ngươi hai tuổi. Ngươi có thể gọi ta là Hạnh Nhi tỷ. Ngươi biết không. Lần này trước đan đấu Huyễn Ba sơn, Hạnh Nhi từng thề, nếu có một nam nhân này có thể vượt qua ta trên đan đấu, Vệ Hạnh Nhi ta nguyện lấy thân báo đáp. Cùng hắn kết làm đạo lữ.

Thanh âm của Vệ Hạnh Nhi mềm mại, vô lực, mỗi một câu một chữ đều có một loại khí chất mị hoặc. Giống như mỗi một câu mỗi một chữ đều khiến cho trong lòng đối phương tê dại.

Hơn nữa trong lúc nàng nói chuyện, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một mùi hương thơm ngát lan tràn. Bởi vì nàng nghiêng về phía trước, cho nên xuân quang trước ngực như ẩn như hiện, khe rãnh hiện ra.

*****

Cảnh tượng như vậy đối với võ tu bình thường mà nói, tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng.

Chỉ là nàng làm như vậy ở trước mặt Giang Trần hiển nhiên còn chưa đủ lực hấp dẫn.

Giang Trần lại làm ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Dường như xếp phía trước Vệ Tiểu thư trừ tiểu đệ ra còn có Đinh Đồng của Tam Tinh tông, Vệ Khánh của quý tông a.

Vệ Hạnh Nhi cười khúc khích nói:

- Hay cho một tiểu bại hoại không hiểu phong tình. Nếu như Hạnh Nhi vừa ý bọn họ, còn có thể tới nơi này tìm ngươi sao?

- Ách...

Giang Trần im lặng.

Vệ Hạnh Nhi nhìn Giang Trần, duỗi ra cánh tay mềm mại, dí trán Giang Trần một cái, gắt giọng:

- Ta biết nhất định ngươi đã nghe lời nói bậy của Lăng Bích Nhi về ta cho nên mới có thành kiến về ta. Hừ, đám xú nam nhân bên ngoài đều mơ tưởng ngủ với ta. Nhưng mà Vệ Hạnh Nhi ta há có thể để cho bọn họ tùy tiện thực hiện được ý đồ, làm nữ nhân của bọn họ?

Nói xong Vệ Hạnh Nhi lại vươn tay ra, lộ ra cánh tay trắng nõn, một cánh tay giống như ngó sen trắng, trên cánh tay này còn có một điểm đỏ.

- Đây là thủ cung sa của người ta, nếu như mất đi tấm thân xử nữ sẽ không còn thủ cung sa này. Giang Trần, trước khi Hạnh Nhi tới nơi này cũng đã suy nghĩ rất lâu. Hạnh Nhi biết rõ có lẽ ngươi sẽ vì tin đồn bên ngoài mà xem thường Hạnh nhi. Thế nhưng mà Vệ Hạnh Nhi ta dám yêu dám hận. Ta ưa thích những thiên tài giống như ngươi. Những người gọi là nam nhân trong Vạn Tượng Cương Vực căn bản không xứng chinh phục Vệ Hạnh Nhi ta.

Vệ Hạnh Nhi nói tới đây, ngữ khí đột nhiên có chút sa sút, uể oải:

- Nếu như ngươi không tin, nhìn ánh mắt của ta, nếu như ta chỉ cần nói điêu nửa câu, ánh mắt sẽ không dấu được.

Nói xong Vệ Hạnh Nhi trực tiếp đứng trước mặt Giang Trần, hơi thở như hoa lan tràn ra, bộ ngực cơ hồ dán vào người Giang Trần, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, nhìn thẳng vào hai mắt Giang Trần. Giống như không để cho Giang Trần có cơ hội trốn tránh.

Sắc mặt Giang Trần phát lạnh, ánh mắt cũng không trốn tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Vệ Hạnh Nhi như muốn khóc, có ba phần ủy khuất, lại có ba phần lửa nóng, càng khiến cho nàng ta trở nên điềm đạm đáng yêu, quyến rũ động lòng người.

Đôi mắt tràn ngập vẻ đáng yêu, tựa như một loại rượu mạnh, vô cùng say lòng người.

Không bao lâu, ánh mắt của Vệ Hạnh Nhi kia càng thêm mê ly, vẻ mặt cũng càng lúc càng trở nên mềm yếu, miệng thở ra hương thơm, giống như có thể hòa tan tất cả mọi thứ trong thế gian.

Mà Giang Trần thì thân thể lung lay sắp đổ, ánh mắt mê ly, giống như mất đi hành động, trong lúc nhất thời linh hồn dường như đang phiêu du ở một nơi nào đó.

Vệ Hạnh Nhi thu vẻ mặt kia lại, khóe miệng nở nụ cười:

- Hừ, cho dù thiên tài thế nào, cuối cùng đạo hạnh vẫn có chút nông cạn. Nam nhân không trải qua lịch lãm, rèn luyện nữ nhân, nhiều nhất chỉ có thể coi là một tiểu hài tử xấu xa. Dám chơi cùng tỷ tỷ sao? Ngươi còn non một chút.

Nàng cười đắc ý, vươn tay vỗ nhẹ vài cái trên mặt Giang Trần nói:

- Tiểu gia hỏa, có lẽ ngươi đã may mắn, khuôn mặt này của ngươi coi như không khiến cho tỷ tỷ chán ghét. Bằng không mà nói cũng không chỉ đơn giản hôn mê vài ngày như vậy. Trúng Thanh Hạnh Yên La tán của tỷ tỷ, ngươi xem như là người may mắn nhất.

Vệ Hạnh Nhi nói xong khẽ kéo Giang Trần, định đưa hắn thả lại lên giường.

Thế nhưng khi kéo nàng lại phát hiện ra mình không kéo được, giống như nàng đang kéo một khối cự thạch ngàn cân, không ngờ lại không có một chút sứt mẻ nào.

Nàng kéo một cái không ngờ lại đụng vào ngực Giang Trần.

Bộ ngực sữa phập phồng lộ xuân quang kia lúc này lại dán vào bộ ngực rộng lớn của Giang Trần.

- Ah..

Vệ Hạnh Nhi duyên dáng kêu to một tiếng, lại phát hiện ra tay mình không biết từ lúc nào đã bị nắm chặt.

- Vệ tiểu thư, dường như tiểu thư có chút bá đạo a.

Giang Trần nhìn như thất hồn lạc phách lúc này cánh tay lại giống như kìm, vô cùng có lực, hai mắt bắn ra tinh mang, nào có nửa điểm nào giống như mất hồn.

Vệ Hạnh Nhi vừa rồi thi triển mị thuật với Giang Trần, vốn tưởng rằng đã mị hoặc được Giang Trần, cho nên nàng căn bản không có đề phòng.

Nàng dùng chiêu này đối phó với nam nhân, từ trước tới nay già trẻ đều bị ăn sạch. Nghĩ tới một thiếu niên như Giang Trần, sau khi nàng thi triển Thanh Hạnh Yên La tán không ngờ lại không có một chút việc gì.

nếu nói tu vi, Vệ Hạnh Nhi này tuy rằng tu vi còn chưa có đột phá Thánh Cảnh, thế nhưng cũng không cách xa. Tu vi võ đạo so với Giang Trần chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

Thế nhưng mà dưới tình huống không đề phòng, lại bị Giang Trần chế trụ, không thể động đậy.

- Ngươi...

Trong mắt Vệ Hạnh Nhi tràn ngập vẻ kinh ngạc, nàng nói:

- Tại sao ngươi lại không có việc gì?

- Ngươi cảm thấy ta có chuyện gì sao?

Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo vô cùng:

- Thanh Hạnh Yên La tán, để cho ta ngủ mê vài ngày, không thể tham dự luyện đan, để cho các ngươi có lợi sao?

Vệ Hạnh Nhi cũng là người giỏi ứng biến, nhìn thấy Thanh Hạnh Yên La tán không làm gì được Giang Trần, nàng đã biết thiếu niên này tuyệt đối không tầm thường, nàng tức thì cười cười nói:

- Được rồi, cho như Hạnh Nhi biết sai, câu dẫn cũng không câu dẫn được ngươi. Dụng độc cũng không chơi được ngươi. Ngươi muốn xử trí ra sao Hạnh Nhi sẽ chiều ngươi hết.

Nói xong hai mắt lưu chuyển, mị hoặc tỏa ra, bộ dáng mặc kệ ngươi xử lý.

Giang Trần nhất thời im lặng, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nữ nhân này co được giãn được, tuyệt đối là nhân vật khó giải quyết.

Một chiêu tùy ngươi xử lý này của nàng nhìn như bại hoại, thế nhưng kỳ thực lại khiến cho Giang Trần khó mà đối phó được.

Giết nàng? Hiển nhiên còn chưa đủ tội danh.

Đánh cho nàng một cái? Nếu như nàng có chuyện không hay xảy ra, trên cửa luyện đan không phát huy tốt, Tiêu Dao tông tất sẽ mượn chuyện này mà gây khó dễ.

Nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân, Giang Trần hắn nếu như thực sự làm việc này với Vệ Hạnh Nhi, ngược lại cũng không phải là không được. Chỉ là nếu như hắn làm như vậy, đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Sững sờ một hồi, thế nhưng lại không tìm được biện pháp xử lý Vệ Hạnh NHi.

Vệ Hạnh Nhi nở nụ cười đáng yêu, nói:

- Tiểu đệ đệ, nếu như không nghĩ tới biện pháp xử trí tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ nói cho ngươi biết một biện pháp nha. Thân thể này của tỷ tỷ vẫn còn trong sạch. Nếu như tiểu đệ đệ ưa thích, thu lấy cũng được. Ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, sớm muộn gì cũng phải tìm một nam nhân dựa vào. Không bằng tiện nghi cho ngươi vậy. Ai bảo ngươi khiến cho nhân gia nhìn thấy thuận mắt, cho dù dụng độc cũng không bỏ quá nhiều. Bằng không thì ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi lực lượng câu hồn của THanh Hạnh Yên La Tán sao?

Giang Trần im lặng, đột nhiên tay chộp một cái, nắm lấy mông Vệ Hạnh Nhi, vươn tay đánh lên mông Vệ Hạnh Nhi ba cái.

Ba cái tét này hắn ra tay cũng không nhẹ, có thể gây tổn thương cho da thịt, thế nhưng lại không động tới xương cốt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)