← Ch.0563 | Ch.0565 → |
Có những chuẩn bị như vậy ở phía sau, đương nhiên là không cần phải tự mình ngăn cản Giang Trần rồi.
Nhưng mà Giang Trần là ngươi cơ linh, tại sao lại không nhìn ra lão gia hỏa này chơi mánh khóe cơ chứ. Độc trận hắn đã sớm nhìn ra.
Mà lão hồ ly này âm thầm phái ra triệu hoán thú, tiềm phục trong lòng đất, sao có thể thoát khỏi sự truy tung của Băng Hỏa yêu liên được.
Vô Ngân trưởng lão đa mưu túc trí, lời thề thiên địa kia của hắn kỳ thực là một chút kỹ xảo, trong lời nói lưu lại rất nhiều thứ mà hắn chuẩn bị ở phía sau.
Không ngờ những bố cục mà hắn gọi là tinh vi này lại bị Giang Trần một câu nói toạc ra.
Chuyện này khiến cho Vô Ngân trưởng lão giật mình, trong lúc nhất thời không phản bác được gì.
Tới đây Vô Ngân trưởng lão giật mình tỉnh ngộ, hiểu ra Giang Trần này tuyệt đối không phải là một đệ tử thiên tài mới, tuyệt đối không thể coi hắn là một đệ tử thiên tài bình thường.
Giang Trần này đừng nhìn chỉ có Nguyên Cảnh ngũ trọng, tuyệt đối là một kình địch.
Nếu như không phải Vô Ngân hắn ở đây, Vệ Khánh gặp được kẻ này tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Sự thật trước mắt so với bất kỳ lời nói nào còn có sức thuyết phục hơn.
- Giang Trần, lão phu thừa nhận, đánh giá thấp thực lực của ngươi. Giết người cũng phải đền mạng. Nói đi, ngươi muốn thế nào mới buông tha cho Vệ Khánh.
Vô Ngân trưởng lão trở mặt cực nhanh, sau khi bị Giang Trần bóc trần kế hoạch, thế nhưng lại không có đỏ mặt mà ngược lại da mặt cực dày, cùng với Giang Trần cò kè mặc cả, dường như đã chịu nhận thua với Giang Trần.
Nhưng mà hắn càng làm như vậy Giang Trần càng đề phòng.
Người Tiêu Dao tông co được giãn được, lúc nên hung hăng càn quấy nên hung hăng càn quấy, lúc nên ẩn nhẩn thì ẩn nhẫn. Những loại người này mới là đối thủ đáng sợ nhất.
- Buông tha cho Vệ Khánh?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Các ngươi bố trí mai phục ta, khi tính toán lấy mạng ta có từng nghĩ tới sẽ tha cho ta một mạng hay không? Hiện tại rơi vào trong tay ta lại muốn ta buông tha cho hắn?
Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt, hai mắt giống như độc xà đảo quanh thân Giang Trần:
- Ngươi không buông tha cho hắn, chẳng lẽ còn dám giết hắn? Ngươi giết hắn lão phu sẽ giết ngươi. Ngươi chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, không phải ngươi sẽ ngây thơ cho rằng có thể tránh thoát được một kích của lão phu đó chứ?
Giang Trần thừa nhận nếu như dựa vào vũ lực đối kháng, hắn ở trước mặt cường giả Địa Thánh Cảnh căn bản không có cơ hội nào thủ thắng.
Nhưng mà điều này không có nghĩa là Giang Trần sẽ sợ Vô Ngân trưởng lão.
Không nói trước hắn còn con bài sát thủ như Long Tiểu Huyền, cho dù không có, Giang Trần cũng có rất nhiều con át chủ bài. Đánh không lại Vô Ngân trưởng lão này cũng có bảy tám phần nắm chắc thoát thân.
- Lão hồ ly, ngươi đừng cậy già lên mặt, nếu như ngươi thực sự cường đại như vậy thì Vệ Khánh này cũng không có rơi vào trong tay ta.
Giang Trần không chút khách khí nói lại.
Hiển nhiên lòng dạ của Vô Ngân trưởng lão rất sâu, mặc kệ Giang Trần nhục mạ hắn thế nào, thủy chung sắc mặt hắn không có một chút thay đổi nào. Khuôn mặt vẫn luôn thâm trầm như nước, khiến cho người ta không nhìn thấu nội tâm của hắn.
- Người trẻ tuổi có chút nhuệ khí là tốt, nhưng mà cũng phải biết xem xét thời thế. Ngươi lãng phí thời gian ở đây, còn không bằng bỏ đi hái slinh dược. Linh dược trong Huyễn Ba sơn vô số, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua cơ hội phát tài như vậy sao? Còn nữa, tuy rằng lão phu hoài nghi ngươi đạt được linh dược Thiên cấp, nhưng mà ngươi có nghĩ tới không, cho dù ngươi có giết Vệ Khánh, ngươi có thể phong tỏa được tin tức này sao? Chỉ cần lão phu tiết lộ với bên ngoài, ngươi sẽ trở thành mũi tên cho mọi người chỉ trích ở trong Huyễn Ba sơn này. Cho dù ngươi sớm rời khỏi nơi này, ngươi cảm thấy ngươi có thể bình yên nắm linh dược Thiên cấp trong tay hay không?
Vô Ngân trưởng lão từng bước, từng bước nói những lời thấm thía.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Những lời này có lẽ là làm cho ta quan tâm đúng không? Cũng không cần nhọc ngươi quan tâm. Ngươi nói một đống lớn như vậy khiến cho ta có cảm giác hổ từ bi thỏ. Theo như ngươi nói, ta còn phải cầu ngươi thay ta giữ bí mật sao?
- Chỉ cần ngươi thả Vệ Khánh, chuyện linh dược Thiên cấp chúng ta cam đoan không nói với người thứ tư.
Vô Ngân trưởng lão nghiêm túc nói.
Giang Trần tức cười nói:
- Có phải ngươi lại muốn phát ra một lời thề thiên địa ra vẻ với ta hay không? Lần này muốn lập thế nào? Lợi dụng sơ hở thế nào a? Không nói với người thứ tư, thế nhưng ngươi có thể nói với một đống lớn người a. Dù sao không chỉ đơn thuần là thứ tư, còn có thứ năm, thứ sáu, thứu bảy. Đến lúc đó ngươi có rất nhiều chỗ trống để chen vào, đúng không?
Vô Ngân trưởng lão này trong đầu tràn ngập ý xấu, một khi mở miệng đã có vô số chuẩn bị phía sau.
Cũng may Giang Trần đối với loại người này đã sớm có đề phòng. Cho nên mặc kệ Vô Ngân trưởng lão nói cái gì, cuối cùng hắn đều không tin.
Trong lòng Vô Ngân trưởng lão cả kinh, giờ phút này cơ hồ hắn có ảo giác, đứng trước mặt hắn đâu phải là người trẻ tuổi, đây quả thực giống như một lão hồ ly a.
Nhiều thứ hắn chuẩn bị phía sau như vậy không ngờ lại không thể dấu diếm tiểu tử này một chút nào.
Nhưng mà lần này Vô Ngân trưởng lão không có phản bác mà chỉ cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, ngươi đã không tin lão phu, vậy thì lão phu cũng không còn gì để nói. Ngươi muốn lão phu thề thế nào, ngươi cứ nói. Chuyện này cũng được a.
Vô Ngân trưởng lão hiện tại chỉ cần kéo dài thời gian, hắn đã phát ra truyền âm phù, thông tri cho một trưởng lão khác của bổn môn.
Chỉ cần vị trưởng lão kia tới, hai người bao vây, một ngoài sáng, một trong tối, muốn tiêu diệt Giang Trần dễ như trở bàn tay.
Thời điểm này mặc kệ Giang Trần có yêu cầu gì, Vô Ngân trưởng lão hắn cũng không cự tuyệt, thứ hắn muốn làm chỉ là giữ cho Giang Trần không manh động.
Đồng bạn của hắn nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày sẽ đuổi tới đây.
Linh dược Thiên cấp, Vô Ngân trưởng lão nhất định phải có. Nếu như Giang Trần này thoát khỏi Huyễn Ba sơn, muốn cướp đoạt tiếp mà nói hiển nhiên không có bất kỳ khả năng nào.
Cho nên Vô Ngân trưởng lão không tiếc bất luận giá nào cũng phải lưu lại Giang Trần.
Dù là trong lúc quan trọng hi sinh Vệ Khánh cũng không tiếc. Chỉ là hiện tại còn chưa tới một bước đó, cho nên hắn không muốn dùng sinh tử của Vệ Khánh đi mạo hiểm.
Dù sao nếu như Vệ Khánh chết, hắn trở về cũng khó ăn nói.
Trừ phi cuối cùng không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, hắn mới có thể đi một bước này. Vì linh dược Thiên cấp, tin rằng cho dù hi sinh Vệ Khánh, chỉ cần linh dược Thiên cấp tới tay, trở về vẫn có thể ăn nói.
Vệ Khánh xuất sắc, chỉ là một thiên tài mà thôi. Người xuất sắc như Vệ Khánh trong Tiêu Dao tông cũng có mấy người.
Hơn nữa tuy rằng thiên phú độc đạo của Vệ Khánh xuất chúng, thế nhưng thiên phú võ đạo lại không tính là xuất sắc nhất. Đây là điểm yếu của Vệ Khánh.
*****
So với Tiên Thiên Hỏa Linh chi thể của Vệ Hạnh Nhi, Vệ Khánh này trên phương diện thiên phú cũng không hơn nàng chút nào.
Cho nên nếu như là Vệ Hạnh Nhi, Vô Ngân trưởng lão chưa hẳn dám hi sinh nàng ta. Bởi vì Vệ Hạnh Nhi khong đơn thuần là Tiên Thiên Hỏa Linh chi thể, lại là dòng chính của tông chủ.
Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn cứ tiếp tục dây dưa như vậy, hắn đang suy nghĩ kế sách thoát thân.
Biện pháp bá đạo nhất chính là triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, đem Vô Ngân trưởng lão này thôn phệ.
Nhưng mà Giang Trần lo lắng, vạn nhất Vô Ngân trưởng lão này còn có đòn sát thủ nào đó, dùng độc công đối phó với Long Tiểu Huyền. Ban đầu ở Mộc linh chi tuyền Long Tiểu Huyền đã từng nếm qua thiệt thòi của Tỏa Linh chân.
Vô Ngân trưởng lão này rõ ràng so với Vệ Vô Đạo còn hung tàn hơn, càng âm hiểm hơn, ai có thể đảm bảo hắn ta không còn có đòn sát thủ nào cơ hức.
Vạn Nhất Long Tiểu Huyền bị khống chế, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng phiền toái.
Cho nên trong địa bàn mà Vô Ngân trưởng lão đã bố trí độc trận, Giang Trần cũng không muốn đối cứng với Vô Ngân trưởng lão này.
Trầm tư một lát, Giang Trần đã có chủ ý.
- Vô Ngân lão hồ ly, ngươi muốn ta thả Vệ Khánh cũng không phải là không được. Nhưng mà ta muốn ngươi buông tha cho linh dược Thiên cấp có lẽ ngươi cũng không hết hy vọng. Như vậy đi, ta có hai yêu cầu, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sẽ lập tức thả Vệ Khánh, sao nào?
- Ngươi nói thử xem?
Vô Ngân trưởng lão không có chút biểu hiện gì.
- Thứ nhất, giữ kín bí mật chuyện linh dược Thiên cấp, không được tiết lộ dưới mọi hình thức. Thứ hai trong vòng hai thời thần, không được dùng bất kỳ hình thức nào ngăn cản ta rời khỏi đây. Chỉ cần làm được hai điểm này, ta sẽ thả vệ Khánh. Nhưng mà nghĩ tới việc ngươi thích chơi trò tiểu xảo, hai điểm này ngươi phải dùng danh nghĩa Tiêu Dao tông lập thiên địa thệ ước. Nếu như vi phạm hai điều này, thiên địa sẽ diệt Tiêu Dao tông các ngươi.
Tinh mang trong mắt Vô Ngân trưởng lão lóe lên, nghĩ thầm tiểu tử này thật ác độc.
- Vậy thì sau hai thời thần thì sao?
Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt hỏi.
- Hai thời thần sau ngươi có bản lĩnh thì truy tung ta, đó là thực lực của ngươi. Giang Trần ta không có một câu oán hận.
Vô Ngân trưởng lão suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mà ngươi cũng không được làm ra vẻ, vạn nhất lão phu thề xong ngươi không buông tha Vệ Khánh, vậy thì làm như thế nào?
- Tự nhiên ta cũng thề, không hề dùng bất kỳ hình thức nào ra tay với Vệ Khánh.
Vô Ngân trưởng lão suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy sắp xếp như vậy đã không có vấn đề gì. Trong vòng hai thời thần, hắn có rất nhiều loại biện pháp tìm được Giang Trần. Chỉ cần Giang Trần này không rời khỏi Huyễn Ba sơn, hắn có biện pháp tìm được Giang Trần.
Mà xem điệu bộ này của Giang Trần, hiển nhiên là không có ý định rời khỏi Huyễn Ba sơn.
- Ta thêm một điều kiện, trong khoảng thời gian này ngươi không được rời khỏi Huyễn Ba sơn.
Vô Ngân trưởng lão thản nhiên nói.
- Ta có rời khỏi Huyễn Ba sơn hay không cần ngươi lo sao?
Vô Ngân trưởng lão cười nhạt một tiếng, nói:
- Cần gì phải giả bộ hồ đồ như vậy? Ngươi rời khỏi Huyễn Ba sơn, lão phu làm sao cướp đoạt linh dược Thiên cấp của ngươi được?
Giang Trần cười ha hả:
- Tốt, tốt. Ngươi có lẽ nên sớm thẳng thắn, sảng khoái như vậy. Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong. Ta đồng ý với ngươi. Trong vòng thời hạn hai mươi ngày này ta tuyệt đối không rời khỏi nơi này. Nhưng mà ngươi cũng phải thêm một lời thề khác. Một khi rời khỏi nơi này, nếu như ngươi không cướp được linh dược Thiên cấp thì ngươi không thể tiết luận với bất kỳ ai, không dược dùng bất kỳ hình thức nào để cướp đoạt.
Sau khi đi ra ngoài muốn cướp đoạt cũng không có cách nào để cướp đoạt.
- Chuyện này có thể.
Trong lòng Vô Ngân trưởng lão cười lạnh, trong thời gian hai mươi ngày này, hai cường giả Thánh Cảnh còn không truy tung được một tiểu tử Nguyên Cảnh ngũ trọng, như vậy thì cũng không cần phải lăn lộn trong Vạn Tượng Cương Vực nữa.
- Nếu như vậy ngươi thề đi, nhớ kỹ đừng cho rằng minh thông minh. Dùng lỗ thủng trong ngôn ngữ không lừa được ta đâu. Cho nên đừng có giở trò bịp bợp. Nếu như có bất kỳ trò bịp bợp nào, ta sẽ hủy bỏ ước định.
Giang Trần cười lạnh nhắc nhở.
- Vô Ngân ta thề với thiên địa, tuyệt đối không được dùng bất luận hình thức nào tiết lộ chuyện linh dược Thiên cấp.
- Thêm một câu, bất kể là ở trong Huyễn Ba sơn hay là sau khi rời khỏi.
Giang Trần lần nữa nhắc nhở.
- Vô Ngân ta thề với thiên địa, mặc kệ là trong Huyễn Ba sơn hay là sau khi đi ra ngoài, đều không được dùng bất kỳ hình thức nào tiết lộ bí mật linh dược Thiên cấp. Cũng trong hai thời thần khi Giang Trần rời khỏi, không được dùng bất kỳ hình thức nào truy tung Giang Trần. Nếu như vị phạm những lời thế này, lôi kiếp thiên địa có thể diệt Tiêu Dao tông ta.
Vô Ngân trưởng lão lần này kỳ thực không có một chút bịp bợp nào, Giang Trần nói như thế nào hắn làm như thế đó.
Khi Vô Ngân ở trong Huyễn Ba sơn lập lời thề thiên địa hung ác này, Vệ Vô Ảnh ngoài Huyễn Ba sơn đột nhiên hắt xì một cái, vô cùng khó hiểu.
Sau khi Vô Ngân trưởng lão thề xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Hiện tại tới phiên ngươi.
- Giang Trần ta thề với thiên địa, tuyệt không dùng bất kỳ hình thức nào đối phó với Vệ Khánh. Cũng trong vòng hai mươi ngày này khong rời khỏi Huyễn Ba sơn, nếu không lôi kiếp thiên địa có thể đuổi giết ta.
Hai người đều lập lời thề thiên địa, tính toán lẫn nhau một phen, đều không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Vô Ngân trưởng lão gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu như vậy ngươi đi đi, trong hai thời thần, lão phu cam đoan không động thủ, sau hai thời thần, thì ta không đảm bảo như vậy đâu.
Giang Trần nở nụ cười quỷ dị:
- Hai thời thần sau cứ việc phóng ngựa tới.
Nói xong thủ quyết biến đổi, thu Băng Hỏa yêu liên lại, thân thể lắc lư, đảo mắt đã biến mất trong tầm mắt của Vô Ngân trưởng lão.
Nhìn thấy Giang Trần biến mất trong tầm mắt, trong mắt Vô Ngân trưởng lão tràn ra sát cơ nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một Nguyên Cảnh ngũ trọng, thậm chí còn có cảm giác dùng hết tâm cơ mà không làm gì được đối phương.
Nếu như là lúc trước, chỉ là một tu sĩ Nguyên Cảnh ngũ trọng ở trong mắt Vô Ngân trưởng lão chỉ là con sâu cái kiến, lật tay là diện, cần gì phải quản nhiều như vậy?
Hôm nay ném chuột sợ vỡ bình, tính toán các loại, không ngờ lại không có một chút hiệu quả nào. Cuối cùng không thể không dùng loại biện pháp này, làm cho Giang Trần này tiêu sái rời khỏi đây.
Tuy rằng Vô Ngân trưởng lão có nắm chắc truy tung được Giang Trần, thế nhưng để cho Giang Trần này thong dong rời đi như vậy, đối với Vô Ngân trưởng lão hắn mà nói, coi như là một sỉ nhục không nhỏ.
Hai đùi Vệ Khánh bị xuyên thủng, sau khi đạt được tự do vội vàng nuốt vài loại đan dược, dùng một ít đan dược thoa ngoài da, rắc vào trên vết thương.
← Ch. 0563 | Ch. 0565 → |