← Ch.0566 | Ch.0568 → |
Khổ Trúc sững sờ nửa ngày sau mới phục hòi tinh thần, dường như nghĩ tới điều gì khẽ gật đầu. Mặt không chút biểu tình liếc nhìn về phía Đỗ Lập Hoàng, quay người rời đi.
Tuy rằng Đỗ Lập Hoàng giận tím mặt, thầm hận Khổ Trúc phá chuyện tốt của hắn. Thế nhưng hiện tại Toa Toa băng thảo không còn, cho dù giết Khổ Trúc cũng không làm nên được chuyện gì.
- Tiểu tử, đây là lần cuối cùng. Nhớ kỹ lần sau nếu phá chuyện tốt của Đỗ mỗ, ta sẽ chém ngươi.
Đỗ Lập Hoàng đe dọa, nói với Khổ Trúc, giống như một hồi gió nhẹ thổi qua, không để lại bất kỳ phản ứng nào trên khuôn mặt Khổ Trúc.
Đổ Lập Hoàng thả người nhảy lên, điên cuồng đuổi theo nơi vừa phát ra thanh âm kia.
Thanh âm kia đã nhào nặn qua, hắn không phân biệt ra được. Thế nhưng hắn có thể xác định được thanh âm này phát ra từ nơi nào, đuổi theo lúc này có lẽ còn có cơ hội.
Một gốc linh dược Chân Thánh cấp, Đỗ Lập Hoàng tuy rằng không nhất định phải có, thế nhưng mà bị cướp đoạt như vậy, không thể nghi ngờ chính là một loại khiêu khích.
Đỗ Lập Hoàng tâm khí cao ngạo, làm sao có thể tiếp nhận được cơ chứ?
Giang Trần thu được Toa Toa băng thảo, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy dưới lòng đất. Đỗ Lập Hoàng kia đuổi theo một hồi, chỉ là vẫn không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào.
Đuổi theo trăm dặm, đi vào một con đường lớn. Ư
Đứng ở giữa con đường, mờ mịt nhìn chung quanh, thế nhưng lại không biết đuổi theo phương hướng nào.
Trong lòng càng nghĩ càng thấy giận. Hung hắn chém một cây đại thụ bên cạnh đường đi.
Oanh.
Kiếm khí tung bay, cây đại thụ kia ầm ầm sụp đổ, cành lá rơi xuống.
- Muốn chết.
Đột nhiên dưới đại thụ xuất hiện một đạo thân ảnh, trong miệng vang lên thanh âm giận dữ, hóa thành một đạo quang mang trực tiếp nện một quyền về phía Đỗ Lập Hoàng.
Đỗ Lập Hoàng hoàng toàn không ngờ được dưới cây đại thụ này có người. Nhìn thấy người này xông lên không nói lời nào mà đánh một quyền về phía hắn. Trong lòng của hắn giận dữ không thôi.
Hắn không cần suy nghĩ, một kiếm đánh về phía người kia.
Phanh.
Kiếm thế của Đỗ Lập Hoàng đánh tới, vừa mới đi được một nửa thì một quyền kia đã đánh tới.
Một chiêu của Đỗ Lập Hoàng không có tác dụng gì, lại bị một quyền mạnh mẽ của người kia khiến cho toàn thân run lên.
Sau một khắc, quyền cương cường đại hóa thành lực công kích kinh người, xuyên thấu qua kiếm thế kinh người của Đỗ Lập Hoàng, trực tiếp đánh vào vai Đỗ Lập Hoàng.
Phanh.
Đỗ Lập Hoàng ngã lộn nhào, thân thể trực tiếp bay ra xa hơn mười mét, miệng phun ra một ngụm máu.
Người này lao ra khỏi mặt đất, nện một quyền vào Đỗ Lập Hoàng, còn chưa hết giận lại cất bước đi tới, muốn kết thúc tính mạng của Đỗ Lập Hoàng.
Ngay lúc này ở phía xa có một người hét to nói:
- Nhạc huynh, chậm động thủ đã.
Người nện Đỗ Lập Hoàng xuống này thoạt nhìn cũng chỉ hai ba mươi tuổi, nhưng mà trên mặt có bộ râu màu rám nắng, làm cho hắn thoạt nhìn tựa như một đầu sư tử đang nổi giận vậy.
Người này chính là thiên tài Nhạc Bạch Trạch, truyền nhân của Thánh Sư nhất tộc trong Đại Thánh đường. Thực lực một thân cũng giống như Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc, không phân cao thấp.
Tu vi của Nhạc Bạch Trạch này tiếp cận Thánh Cảnh nhị trọng, một quyền dưới sự giận dữ của hắn, Đỗ Lập Hoàng chỉ là Nguyên Cảnh cửu trọng, sao có thể địch nổi.
Đừng nhìn Đỗ Lập Hoàng bắt nạt Khổ trúc, nhưng ở trong tay Nhạc Bạch Trạch, ngay cả một chiêu hắn cũng không chịu nổi.
Nhạc Bạch Trạc dưới sự giận dữ muốn giết Đỗ Lập Hoàng, chỉ là lại bị người ta kêu dừng lại.
Ánh mắt Nhạc Bạch Trạch sắc bén, nhìn qua người từ phía xa tới, đây chính là Uông Hàn. Thiên tài thủ tịch của Thánh Kiếm cung, cũng là thiên tài Thánh Cảnh nhất trọng.
Uông Hàn này nhanh chóng đi, rất nhanh đã xông về phía trước, đi tới trước mặt Đỗ Lập Hoàng, sau đó nhét vào trong miệng hắn ta một khỏa đan dược, lại liên tục điểm vài cái vào trên người Đỗ Lập Hoàng, lúc này Đỗ Lập Hoàng kia mới có thể đứng dậy được.
Đầu óc rối loạn một hồi, nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Nhạc Bạch Trạch, Đỗ Lập Hoàng tuy rằng phẫn nộ, thế nhưng hắn lại sợ hãi. Hắn hiểu một kích điên cuồng vừa rồi của hắn không ngờ lại đánh vào Nhạc Bạch Trạch của Đại Thánh đường.
- Uông Hàn, ngươi tránh ra cho lão tử.
Nhạc Bạch Trạch hiển nhiên còn chưa có hả giận, hai tay nắm lại kêu răng rắc. Hiển nhiên có ý định lại một lần nữa công kích Đỗ Lập Hoàng, đợi tới khi Đỗ Lập Hoàng kia chết mới thôi.
Khí thế Uông Hàn lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Nhạc huynh, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho huynh hạ độc thủ như vậy?
Nhạc Bạch Trạch không thèm giải thích:
- Ngươi có tránh ra hay không?
Uông Hàn dầu gì cũng là thiên tài Thánh Cảnh, sao có thể bị khí thế của Nhạc Bạch Trạch áp đảo cơ chứ? Người Đại Thánh đường càn rỡ, Uông Hàn đã sớm nhịn bọn họ từ llaua.
Trước khi cướp đoạt Vạn Thọ đan, Hạng Tần của Thánh Tượng nhất tộc kia uy hiếp Uông Hàn, Uông Hàn vì ngại quan hệ tông môn cho nên không có chống đối.
Thế nhưng mà Nhạc Bạch Trạch này hôm nay lại uy hiếp Uông Hàn hắn.
Uông Hàn tu luyện kiếm đạo hai ba mươi năm, bản thân là người bộc lộ tài năng, há có thể liên tiếp chịu nhục được? Nhìn thấy Nhạc Bạch Trạch này ngữ khí bá đạo, hắn cũng giận dữ.
Hắn cũng không thèm nhìn Nhạc Bạch Trạch mà quay đầu hỏi Đỗ Lập Hoàng:
- Đỗ sư đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhạc huynh không oán không cừu với đệ, sao lại đánh đệ? Đệ cứ việc nói ra, Thánh Kiếm cung ta tuy rằng không bằng người ta, thế nhưng cũng không phải ai cũng có thể giẫm lên người chúng ta.
Uông Hàn với tư cách là đại sư huynh của đám người trẻ tuổi trong Thánh Kiếm cung, thời điểm này nếu như không xuất đầu, về sau chuyện này truyền ra ngoài hắn làm sao còn có thể đặt chân ở trong tông môn được.
Cho nên những lời nói này của hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng mang theo vài phần giận dữ.
Đỗ Lập Hoàng nhìn thấy hắn hứa hẹn xuất đầu, cũng không có dấu diếm mà nói:
- Uông sư huynh, ta truy tung một người, không có truy tung thành công. Tiện tay hủy một gốc đại thụ. Người này xuất hiện từ trong lòng đất, không biết tốt xấu đánh ta một quyền. Ta nào biết hắn ta nổi điên vì cái gì chứ?
Uông Hàn nhìn cây đại thụ tan nát trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Nhạc huynh, đây cũng không phải là loại linh chủng khó kiếm gì, ta không hiểu chẳng lẽ ngươi vì chuyện sư hủy ta hủy đi gốc đại thụ này mà muốn giết người? Chuyện này cũng quá bá đạo a.
Ngữ khí của Uông Hàn cũng rất là khó chịu, gốc đại thụ này nhiều nhất chỉ là linh cấp, căn bản không đủ để bọn họ đặt vào mắt. Nếu như Nhạc Bạch Trạch vì một gốc cây này mà ra tay, Uông Hàn hắn cũng không ngại lý luận một phen.
Nhạc Bạch Trạch trừng mắt nói:
- Uông Hàn, nói như vậy ngươi muốn làm chim đầu đàn sao?
Uông Hàn lạnh lùng cười:
- Nực cười, ngươi giết đồng môn ta, chẳng lẽ ta không được hỏi tới? Cái gì gọi là chim đầu đàn? Ta thấy Nhạc Bạch Trạch ngươi định làm bá vương mới đúng.
Đỗ Lập Hoàng sau khi phục dụng đan dược, nội thương trong người cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Hắn đứng ở bên cạnh Uông Hàn, tay nắm chuôi kiếm, cũng vận sức chờ phát động.
*****
Chỉ đợi một khi động thủ, hắn sẽ không để ý tới tất cả mà cùng Uông Hàn liên thủ đối phó với Nhạc Bạch Trạch này.
Mặc dù thực lực của hắn và Nhạc Bạch Trạch có chênh lệch rất lớn. Thế nhưng mà có Uông Hàn sư huynh, đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung ở đây, tuyệt đối có thể chiến một trận với Nhạc Bạch Trạch này.
Hơn nữa hắn ở bên cạnh hiệp trợ một phen, chưa hẳn không thể chém giết được Nhạc Bạch Trạch này.
Nhạc Bạch Trạch lạnh nhạt nhìn qua hai người này, trong lòng âm thầm so sánh thực lực song phương. Hắn biết rõ mặc dù mình mạnh hơn Uông Hàn một chút, thế nhưng dưới bí kỹ của Thánh Kiếm cung, nhiều lắm cũng chỉ tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương. Hơn nữa lại thêm một Đỗ Lập Hoàng, dùng một đánh hai, đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Huống chi hắn ẩn nấp dưới mặt đất, không vì thích làm vậy mà đang truy tung một đầu linh thú. Đầu linh thú này vô cùng thích ở trên loại linh thụ này.
Nhạc Bạch Trạch ở bốn phía gốc linh thụ này cảm ứng được khí tức của đầu linh thú này con nên mới ẩn nấp dưới mặt đất, định ôm cây đợi thỏ.
Nào biết được Đỗ Lập Hoàng này đi ngang qua nơi này, không biết tại sao lại nổi điên lên, bỗng nhiên hủy gốc đại thụ này. Chuyện này không thể nghi ngờ hoàn toàn phá vỡ kế hoạch ôm cây đợi thỏ của Nhạc Bạch Trạch.
Nhạc Bạch Trạch xuất thân từ Đại Thánh đường, gần đây hung hăng càn quấy, bá đạo, thấy kế hoạch của mình bị người khác phá hư, tại sao lại không giận cơ chứ? Cho nên hắn mới xông lên, không nói hai lời muốn giết Đỗ Lập Hoàng.
Nhìn thấy Uông Hàn nghiêm túc như vậy, Nhạc Bạch Trạch tự nhiên cũng không e ngại.
Hắn gật đầu, nói:
- Uông Hàn, ngươi muốn câu trả lời sao? Tốt, ta cho ngươi câu trả lời. Lão tử ngày hôm qua tiến vào Huyễn Ba sơn này, thời gian cũng chỉ có mười ngày, mà ta lại gặp một đầu Ngân Sư thú. Mà đầu Ngân Sư thú này lại thích nghỉ lại ở gốc Sư Hòe này. Ta ở nơi này ẩn nấp một ngày một đêm, tên sư đệ ngu ngốc của ngươi làm gì thì làm ta không biết, thế nhưng lại tự dưng nổi điên, trực tiếp hủy đi gốc Sư Hòe này, ngươi muốn câu trả lời sao. Vậy thì ta đi tìm ai đòi câu trả lời đây?
Ngân Sư thú, đối với Thánh Sư nhất tộc mà nói, tuyệt đối là loại linh thú thần thánh. Đạt được Ngân Sư thú, chẳng những có thể huấn luyện thành linh thú khế ước, còn có thể thông qua máu của Ngân SƯ thú làm tăng lực lượng huyết mạch.
Thứ Đại Thánh đường am hiểu nhất chính là thông qua máu của linh thú cải tạo huyết mạch của bản thân. Do đó đạt được lực lượng cường hóa, không ngừng đột phá gông cùng, xiềng xích võ đạo.
Đỗ Lập Hoàng này trong lúc vô tình đánh ra một kiếm, lại hủy toàn bộ kế hoạch của Nhạc Bạch Trạch.
Nghe Nhạc Bạch Trạch nói vậy, Uông Hàn giờ mới hiểu được vì sao đối phương lại ra tay. Nhưng mà chuyện cho tới nước này hắn không có khả năng nhường bước.
- Coi như là sư đệ ta phá hư kế hoạch của ngươi, cũng không nên ra tay độc ác như vậy chứ? Chẳng lẽ một đầu Ngân Sư thú còn quan trọng hơn một thiên tài Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong sao?
Nhạc Bạch Trạch cười lạnh:
- Nguyên Cảnh đỉnh phong thì liên quan gì tới ta? Có thể làm cho ta tăng cường huyết mạch sao? Có thể làm cho ta đột phá gông cùm, xiềng xích võ đạo sao? Có thể khiến cho thân thể ta cường hóa sao? Uông Hàn, hôm nay các ngươi không cho ta câu trả lời, Nhạc Bạch Trạch ta cho dù lãng phí thời gian mười ngày này cũng phải đánh chết Đỗ Lập Hoàng này.
Sắc mặt Uông Hàn trầm xuống, hắn biết rõ người Đại Thánh đường đều là kẻ điên. Một khi lời nói ra miệng tất sẽ làm.
- Nhạc huynh, nên biết rộng lòng tha thứ a. Cho dù Đỗ sư đệ có phá hư kế hoạch của ngươi, hắn cũng không cố ý. Huống chi một quyền kia của ngươi đánh cho hắn phun ra máu, chẳng lẽ còn chưa đủ?
- Một ngụm máu quan trọng hơn một đầu Ngân Sư thú của ta sao? Uông Hàn, ngươi không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?
Tóc trên đầu Nhạc Bạch Trạch không gió mà tung bay, sát khí tuôn ra.
Uông Hàn im lặng, Nhạc Bạch Trạch này quả thực giống như cường đạo. Ngân Sư thú kia căn bản là vật chưa tới tay. Thế nhưng theo như lời Nhạc Bạch Trạch nói thật giống như là hắn ta đã đắc thủ vậy. Lại bị Đỗ Lập Hoàng làm cho chạy mất.
- Ngân Sư thú Nhạc huynh còn chưa bắt tới tay. Tại sao có thể lấy ra so sánh được chứ? Lại nói, nếu như đầu Ngân Sư thú kia thích nơi này thì nhất định nó sẽ trở về. Nhạc huynh tiếp tục ẩn náu, chưa hẳn đã không bắt được nó. Huynh ở đây làm khó dễ chúng ta như vậy ngược lại còn bỏ qua cơ hội bắt Ngân Sư thú nha.
Nhạc Bạch Trạch chửi ầm lên:
- Nói láo, Ngân Sư thú vô cùng cảnh giác, nó nhìn thấy gốc Sư Hòe bị hủy, nó trở về mới là lạ. Uông Hàn, mặc kệ hôm nay ngươi có mồm miệng nở hoa sen ra sao, không cho Nhạc mỗ một câu trả lời, Đỗ Lập Hoàng này phải chết.
Ánh mắt Uông Hàn phát lạnh:
- Ngươi muốn câu trả lời thế nào?
- Hoặc là bồi thường, hoặc là chết.
Nhạc Bạch Trạch rất là bá đạo nói.
Uông Hàn lắc đầu:
- Không có khả năng, Nhạc Bạch Trạch. Ngươi muốn thế nào Uông mỗ phụng bồi là được. Ngươi đánh người còn muốn bồi thường? Hắn ngươi cảm thấy người Thánh Kiếm cung chúng ta dễ bắt nạt lắm đúng không?
Nhạc Bạch Trạch liên tục cười quái dị:
- Nói như vậy ngươi cảm thấy người Đại Thánh đường dễ bắt nạt?
Uông Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Không có ai bắt nạt người Đại Thánh đường các ngươi. Ngược lại Nhạc huynh ngươi mới là kẻ hùng hổ dọa người.
Nhạc Bạch Trạch khoát tay nói:
- Tốt nhất chấm dứt những lời vô nghĩa này đi. Uông Hàn, ta biết rõ ngươi định liên thủ với tiểu tử kia đối phó với ta. Hôm nay ta không ra tay không có nghĩa là ngày mai ta không ra tay. Ngươi có trợ thủ không có nghĩa là Đại Thánh đường ta cũng không có trợ thủ.
Uông Hàn biết rõ người Đại Thánh đường làm việc cực đoan, hơn nữa vô cùng đoàn kết.
Nếu như Nhạc Bạch Trạch gọi người giúp đỡ, đối với hai người Uông Hàn mà nói, tuyệt đối là ác mộng.
Người Thánh Kiếm cung vốn tiến vào trong này cũng không nhiều lắm. Mà Đại Thánh đường chỉ cần Nhạc Bạch Trạch và Hạng Tần liên thủ với nhau, trên cơ bản có thể nghiền nát bốn thiên tài của Thánh Kiếm cung bọn họ.
Uông Hàn trầm tư một lát, nói với Đỗ lập Hoàng:
- Đỗ sư đệ, có một ít người xem ra không muốn nói đạo lý. Đã như vậy trước tiên ngươi tìm truyền tống trận rời khỏi Huyễn Ba sơn, tránh cho người khác dây dưa không ngớt.
Không phải là Uông Hàn e ngại, mà là hắn biết xem xét thời thế, cảm thấy không cần phải dây dưa với người Đại Thánh đường. Đại Thánh đường đều là kẻ điên.
Gây vào một người Đại Thánh đường, chẳng khác nào là dây phải một ổ bọn chúng.
Uông Hàn không muốn giao chiến với một tên điên, cho nên lập tức để cho Đỗ Lập Hoàng rời khỏi nơi thị phi này, đây là sự lựa chọn tốt nhấ. T
Đỗ Lập Hoàng cũng biết tình thế, cho nên không thể làm gì khác mà chỉ oán hận gật đầu:
- Được.
Sắc mặt Nhạc Bạch Trạch trầm xuống, hắn đang muốn phát tác, bỗng nhiên trong lòng bàn tay run lên, một đạo truyền âm phù rơi vào trong tay hắn.
← Ch. 0566 | Ch. 0568 → |