Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0618

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0618: Cò kè mặc cả
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Tào Tấn bỗng nhiên như bừng tỉnh, nỏi:

- Ý ngươi nói là không phải vấn đề của Liệt Trận thuật mà là chiến phủ của ngươi không đủ cường đại sao?

- Liệt Trận thuật không có vấn đề.

Ngô Hằng thở dài nói:

- Một đạo công kích cuối cùng nếu như có thể đề cao gấp hai ba lần, tuyệt đối sẽ phá vỡ ra khe hở đủ lớn.

Tào Tấn gật gật đầu, bỗng nhiên lấy ra một vật, đó chính là Phá Nguyệt chùy mà hắn đã từng sử dụng ở trong Đan Kiền cung.

- Mập mạp, Phá Nguyệt chùy này chính là linh khí Hoàng cấp, chuyên phá trận pháp, so với Chiến phủ của ngươi thì thế nào?

Ngô mập mạp nhìn thấy Phá Nguyệt chùy, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, nói:

- Phá Nguyệt chùy? Tào sư huynh, ngươi quả thực được sủng ái vô cùng a. Phá Nguyệt chùy này chính là thần khí phá trận đó. Tại sao ngươi không nói sớm? Có Phá Nguyệt chùy này chí ít ta có tám thành nắm chắc phá vỡ.

- Động thủ đi.

Tào Tấn không muốn nói nhảm.

Ngô Hằng gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà lần nữa ngưng tụ thế, trong tay có một đạo phù văn bị nghiền nát, quang mang đánh về phía trận pháp trước mắt.

Ngay sau đó thân ảnh Ngô Hằng bắn về phía trước, Phá Nguyệt chùy kéo theo một đạo quang mang hoàn mỹ.

Sưu.

Trận pháp trong hư không lập tức nổ ra một cái khe lớn.

- Đi.

Ba đạo thân ảnh cơ hồ cùng lúc có phản ứng, nhảy vào bên trong trận phaps.

Ba đạo thân ảnh vừa mới đi vào, trận pháp cấm chế bên ngoài Huyễn Ba sơn lần nữa nhoáng lên, lại khôi phục như lúc ban đầu.

Trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, Giang Trần xếp bằng, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, toàn thân tràn ngập từng đạo thần qunag.

Giờ phút này hắn đã tới mấu chốt trùng kích Thánh Cảnh.

Vượt qua một bước này, hắn sẽ triệt để phá bỏ gông cùm Nguyên Cảnh, thành công bước vào hàng ngũ Thánh Cảnh.

Vì ngày hôm nay hắn đã ngây ngốc trong cấm địa Đan Tiêu cổ phái gần hai năm, trong khoảng thời gian gần hai năm này, mục tiêu của hắn chỉ có một. Đó chính là nhập Thánh Cảnh, đạt được truyền thừa rồi đi ra ngoài.

Hôm nay trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cuộc hắn cũng đi tới một bước mấu chốt này.

Nếu như nói nguyên anh của nguyên cảnh là do tinh hoa của nguyên lực kết tinh ra một cái cây thì Thánh Cảnh chính là rất nhiều nguyên lực hình thành một phiến rừng rậm.

Nguyên Cảnh nhập thánh, tương đương với một cái thân cây trưởng thành một mảnh rừng rậm.

Trong cơ thể Giang Trần, chu thiên không ngừng vận chuyển, tuần hoàn không thôi, cùng với thiên địa hình thành một vòng tuần hoàn thiên địa nhân.

Dùng tư chất và thiên phú của Giang Trần mà nói, Nguyên Cảnh nhập thánh cũng là chuyện nước chảy thành sông, không tồn tại bao nhiêu chướng ngại.

Tự nhiên Giang Trần sẽ không quên tình cảnh lúc hắn đột phá Nguyên Cảnh, khi đó chính là lúc Bảo Thụ tông cùng với Đan Kiền cung tiến hành nghi thức kết minh.

Giang Trần ở dưới Xan Hà bảo thụ của Bảo Thụ tông ngộ đạo, bỗng nhiên đột phá Nguyên Cảnh, dẫn phát ra dị tượng thiên địa, dị tượng thiên địa vô cùng kinh người, khiến cho người Bảo Thụ tông lúc ấy đều trợn mắt há hốc mồm, im lặng một lúc lâu.

Dị tượng thiên địa kinh người như vậy tự nhiên khiến cho lòng người kinh hãi.

Cũng may, lần này là ở trong cấm địa của Đan Tiêu cổ phái, ở trong phiến bí cảnh này, cho dù có gây ra dị tượng thiên địa khiến cho người ta sợ hãi cũng không kinh động được những người khác.

Trong Huyễn Ba sơn, ba đạo thân ảnh bồi hồi ở trên một mảnh sườn núi thấp bên dưới.

Ba người này chính là ba người Tào Tấn vừa mới cưỡng ép phá trận tạo thành một khe hở mà tiến vào bên trong. Sau khi xông vào bên trong ba người lập tức cảm thấy bên trong Huyễn Ba sơn hoàn toàn khác với bên ngoài, giống như là hai thế giới khác biệt vậy.

Tào Tấn đứng ở chỗ cao, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa.

Mà Đan Vương nhị cấp Thì Trinh thì điều tra bốn phía, ngẫu nhiên nhìn thấy một địa phương như vậy khiến cho hắn không nhịn được mà than thở.

Mà mập mạp Ngô Hằng thì điều tra khắp nơi, nhìn xem bên trong Huyễn Ba sơn này có che dấu cấm chế nào khác không.

Tào Tấn nhìn một hồi, từ trên chỗ cao nhảy xuống, đi tới trước mặt mập mạp Ngô Hằng, nói:

- Sao rồi? Gần đây có che dấu cấm chế công kích hay không?

Ngô Hằng lắc đầu nói:

- Cấm chế công kích ở nơi này không nhiều lắm, chúng ta một đường đi tới, ta nhìn thấy một ít trận pháp truyền tống. Thếưng hiện tại đại trận pháp đóng cửa, trận pháp truyền tống cũng không khởi động được. Chúng ta muốn đi ra ngoài còn phải mạnh mẽ phá vỡ trận pháp.

Tào Tấn gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Thì Trinh nói:

- Thì Trinh sư đệ, trong Huyễn Ba sơn này có Mê thần chướng, sư đệ có nắm chắc hay không?

- Yên tâm, tiểu đệ có nắm chắc.

Mời Thì Trinh tới đây là do Tào Tấn muốn đối phó với một ít tình huống bên trong Huyễn Ba sơn.

Tào Tấn thông qua tình báo của Tam Tinh tông, đối với tất cả bố trí trong Huyễn Ba sơn đều biết rõ. Cho nên hắn mới mời Ngô Hằng tới phá trận, Thì Trinh tới giải quyết vấn đề Mê Thần chướng.

Phạm vi của Huyễn Ba sơn vô cùng lớn, ba người đã vào bên trong cho nên cũng không cần đẩy nhanh tốc độ, dù sao cũng không vội đi ra bên ngoài làm gì.

Trên đường đi, Thì Trinh thường xuyên phiền muộn ở dài nói:

- Nơi này còn có linh chủ, linh dược lại bị ngắt đi. Xem ra trong Huyễn Ba sơn này quả thực có không ít thứ tốt a.

Thì Trinh là Đan Vương nhị cấp, cũng được chứng kiến rất nhiều thứ tốt. Thế nhưng một ít linh chủng trong Huyễn Ba sơn lại khiến cho hắn cảm thấy giật mình.

- Không thể tưởng tượng được trong Vạn Tượng Cương Vực lại có nơi tốt như vậy.

Ba người ở trong Huyễn Ba sơn triển khai thần thức, trên đường đi ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít thu hoạch, thế nhưng đều là một ít linh dược Chân thánh cấp.

Tào Tấn cũng rất hào phóng, không cướp đoạt, đều để cho Thì Trinh và Ngô Hằng chia đều.

Linh dược Chân Thánh cấp đối với Tào Tấn mà nói, đã không có bao nhiêu lực hấp dẫn. Trừ phi xuất hiện một lượng lớn linh dược Chân Thánh cấp rất nhiều.

Ví dụ như mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo kia.

Huyễn Ba sơn quả thực rất lớn, tuy rằng sáu đại tông môn phái ba đợt người tới, thế nhưng cũng không thể càn quét sạch sẽ mọi thứ bên trong.

Ba người liên tục tìm tòi nhiều ngày trong Huyễn Ba sơn, rất nhiều nơi hẻo lánh, khó tìm đều bị bọn họ tìm ra. Trên đường đi, không ngờ cũng có thu hoạch không nhỏ.

Ba người đều trước sau nhận được linh dược Địa cấp.

Ước chừng sau nửa tháng, ba người đã tìm kiếm một vòng trong Huyễn Ba sơn, trên cơ bản là không có chỗ nào mà thần thức bọn họ chưa từng điều tra qua.

Nhưng mà bọn họ muốn tìm Giang Trần, nhưng lại thủy chung không thấy bóng dáng của kẻ này.

Một ngày khác, ba người tới trước một thác nước lớn, trên mặt Tào Tấn hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời khuôn mặt lập tức chuyển thành cực kỳ ngưng trọng, hắn nói:

- Căn cứ theo tình báo của Tam Tinh tông, Huyễn Ba sơn này chính là trong núi có núi. Vị trí của chúng ta bây giờ chỉ có thể coi là chủ sơn của Huyễn Ba sơn. Bên trong còn có một dược viên thượng cổ. Dược viên thượng cổ kia ba ngàn năm mới mở ra một lần, cửa vào của nó là ở trong vùng thác nước này.

*****

- Chính là ở nơi này sao?

Thì Trinh nhìn qua thác nước lớn này, nhìn thác nước giống như mộng ảo cũng bị cảnh tượng mê người trước mắt làm cho trong lòng rung động.

Nhưng mà Thì Trinh với tư cách Đan Vương nhị cấp, lại vô cùng cảnh giác.

Sau khi quan sát chung quanh một hồi, xác định không có gì nguy hiểm, lúc này hắn mới trở lại trước mặt Tào Tấn, nói:

- Tào sư huynh, vùng thác nước này không có Mê thần chướng.

Tào Tấn gật đầu, nhìn Ngô Hằng nói:

- Ngô sư đệ, sư đệ có nắm chắc không?

Sắc mặt Ngô Hằng ngưng trọng nói:

- Cấm chế của trận pháp này so với trận pháp bên ngoài cường hãn hơn rất nhiều, dùng thực lực của ta muốn phá vỡ trận pháp này cơ hồ là chuyện không có khả năng.

- Dùng Liệt Trận thuật cũng không được?

- Nếu như bây giờ ta có thực lực Hoàng cảnh, dùng Liệt trận thuật nhất định có ba tới năm thành nắm chắc phá vỡ một khe hở để cho chúng ta xuyên qua.

- Cần thực lực Hoàng cảnh mới được?

Thì Trinh nghe vậy bắt đầu phiền muộn lên tiếng.

- Đúng vậy. Trận pháp này là truyền thưa thượng cổ, tuy rằng đã trải qua vô số năm, thế nhưng không biết vì nguyên do gì. Trận pháp này lại ở trong trạng thái yếu đi. Nếu như trận pháp này ở trạng thái đỉnh phong. Chỉ sợ cho dù ta có thực lực Hoàng cảnh cũng chưa chắc đã phá vỡ ra một khe hở.

Ngô Hằng đối với trận pháp quả thực không tầm thường.

Trận pháp chỉnh thể của Huyễn Ba sơn bởi vì Giang Trần xâm nhập, trước mắt là đang ở trạng thái bán giải, cũng không phải là ở trạng thái đỉnh phong.

Mà Ngô Hằng cũng nhìn ra điểm này.

Nhưng mà mặc dù hắn có nhìn ra, trận pháp đi thông tới dược viên thượng cổ này hiển nhiên không phải là thứ mà trận pháp bên ngoài có thể so sánh. Cấp bậc phòng ngự của nó vốn dĩ đã rất cao rồi.

- Nói như vậy cuối cùng chúng ta chỉ dừng bước ở đây? KHông có cách nào tiến vào dược viên thượng cổ kia?

Thế nhưng Tào Tấn lại cực kỳ không cam lòng.

Hắn biết rõ Giang Trần không có rời khỏi Huyễn Ba sơn, lại không ở trong chủ sơn của Huyễn Ba sơn, vậy thì nhất định đã ở trong dược viên thượng cổ.

Chỉ cần đi vào dược viên thượng cổ là có thể tìm được Giang Trần.

Tìm được Giang Trần, linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp, còn có đan phương Vạn Thọ đan sẽ trở thành vật trong tay hắn.

Nói cho cùng, phải dừng lại ở bước cuối cùng này khiến cho Tào Tấn cực kỳ không cam lòng.

Ngô Hằng kinh ngạc nhìn qua thác nước lớn mà không trả lời câu hỏi của Tào Tấn.

Một lát sau, trong mắt Ngô Hằng hiện lên vẻ phức tạp, dường như làm ra một quyết định vô cùng gian nan, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tào sư huynh, Liệt Trận thuật có thể ba người đồng thời thi triển. Nếu như là Tam vị nhấ thể, đồng thời thi triển Liệt Trận thuật mà nói, uy lực sẽ tăng lên gấp năm lần.

- Tam vị nhất thể?

Hai mắt Tào Tấn sáng ngời, nói:

- Uy lực có thể tăng lên gấp năm lần?

Hai mắt Thì Trinh cũng tỏa sáng.

Ngô Hằng gật gật, nói:

- Nhưng mà thủ đoạn này lúc trước ta ở bên ngoài du ngoạn, trả một cái giá lớn mới tìm được một môn thần thông thượng cổ như vậy. Đây chính là bí mật độc nhất vô nhị trong Cửu Dương Thiên Tông.

Ngô Hằng nói như vậy khiến cho Thì Trinh và Tào Tấn đều hiểu rõ, Ngô Hằng này đang cò kè mặc cả.

Bí mật độc nhất vô nhị, ai cũng không muốn lấy ra chia sẻ, đây cũng là chuyện bình thường.

Tào Tấn cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi có điều kiện gì?

Thì Trinh cũng nhìn qua Ngô Hằng, hắn biết rõ trong lòng Ngô Hằng muốn gì, chỉ đơn giản là muốn một lần nữa phân chia lại lợi ít một chút mà thôi.

Ngô Hằng gãi cái đầu trọc của mình, miệng nở nụ cười nhìn qua vô hại, nói:

- Liệt Trận thuật này nếu như ta truyền cho các ngươi, các ngươi cũng coi như nhặt được tiện nghi vô cùng. Điểm đầu tiên ta hy vọng các ngươi thế tuyệt đối sẽ không truyền lại cho những người khác.

- Điều này là tự nhiên.

Tào Tấn và Thì Trình đều không có phản bác mà gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Thứ hai, tự nhiên là phân phối lợi ích. Khi ta lấy được Liệt Trận thuật này cũng phải trả một cái giá rất lớn. Cho nên nếu như trong tay Giang Trần kia có năm gốc linh dược Thiên cấp, ta sẽ nhận được hai gốc, Tào Tấn sư huynh hai gốc, Thì Trinh sư huynh một gốc. Về phần linh dược Địa cấp, Tào Tấn sư huynh được năm thành, ta ba thành, Thì Trinh sư huynh hai thành. Mặt khác, những thứ tốt khác cũng chia theo tỷ lệ này.

Trừ linh dược Thiên cấp ra thì Tào Tấn đối với sự phân chia này cũng không hề có chút ý kiến nào.

Bởi vì trừ linh dược Thiên cấp ra, phương thức phân phối kia cũng không có ảnh hưởng tới lợi ích của Tào Tấn, hắn vẫn cầm được một nửa.

Chỉ là năm thành còn lại vốn Ngô Hằng và Thì Trinh chia đều, lại biến thành Ngô mập mạp được ba thành, mà Thì Trinh lúc này chỉ nhận được hai thành.

- Chuyện phân phối lợi ích đã sớm định rõ từ đầu. Ngô mập mạp ngươi định lên giá sao?

Thì Trinh mất hứng nói.

- Thì Trinh sư huynh không nên nói như vậy nha. Ba người chúng ta cùng một chỗ xuất lực. Ta đã xuất lực. Khi phá trận bên ngoài ta cũng đâu có cò kè mặc cả. Hiện tại trận pháp này phá không được. Muốn ta truyền thụ Liệt Trận thuật cho các ngươi, đây không phải là việc nằm trong phạm vi ước định của chúng ta. Nếu như đã không nằm trong phạm vi ước định của chúng ta. Ta truyefn cho các ng ươi tự nhiên là ta bị thiệt. Loại chuyện thiệt thòi này ta muốn một chút đền bù tổn thất cũng không tính là quá phận chứ?

Ngô mập mạp nói năng hùng hồn, tràn ngập lý lẽ.

Tào Tấn thì khác, một gốc linh dược Thiên cấp, hắn không biết có mở ra được một lỗ hổng hay không.

Ngô mập mạp hiện tại có thể bởi vì Liệt Trận thuật mà cò kè mặc cả, nếu như sau khi tiến vào dược viên thượng cổ, Thì Trinh dựa vào việc Mê Thần chướng mà tiếp tục cò kè mặc cả thì phiền toái.

Một khi có tiền lệ này, chuyện sau đó sẽ phiền phức hơn.

- Mập mạp, ngươi đừng có được một tấc lại tiến thêm một tấc.

Ngữ khí Tào Tấn lạnh lẽo.

Ngô mập mạp cười khổ một tiếng nói:

- Các ngươi đã không đồng ý đề nghị của ta, vậy thì bỏ đi. Dù sao ta cũng đã xuất lực. Bảo ta dạy các ngươi Liệt Trận thuật miễn phí, chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.

Thì Trinh cả giận nói:

- Mập mạp, tất cả đều là đồng môn, ngươi còn tính toán chi ly như vậy, mọi người sao có thể hợp tác được chứ?

Từ trước tới nay Ngô mập mạp cũng không phải là người chịu thiệt, bảo hắn xuất ra Liệt Trận thuật miễn phí là chuyện căn bản không có khả năng. Nhưng mà hắn nhìn thấy Tào Tấn và Thì Trinh đều không có ý thỏa hiệp, hắn cười lạnh nói:

- Các ngươi cũng đừng có nói nhẹ nhàng như vậy. Ta có thể thay đổi phương thức phân phối lợi ích, thế nhưng các ngươi phải dùng công pháp ra trao đổi. Tào sư huynh, ngươi đem thần thông Thiên Hà chỉ truyền cho ta. Thì Trinh sư huynh, ngươi có một thủ đoạn độc nhất vô nhị là Thất Hoa khống hỏa thuật đúng không? Cũng có thể lấy ra trao đổi nha.

Phương thức phân phối không thể sửa đổi, Ngô mập mạp lui một bước, cầm thần thông đổi thần thông.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)