← Ch.0627 | Ch.0629 → |
Cũng tương đương với việc Giang Trần kia đã sớm ngờ tới Tào Tấn hắn có biện pháp đối phó với Mê Thần chướng.
Mà trong lúc Tào Tấn hắn bố trí thì Giang Trần cũng đang thăm dò hắn.
Sáu đạo phù Kim Cương lang tán loạn bốn phía, vô số Phệ Kim thử bị móng vuốt sắc bén chém nát, huyết nhục đầy trời tung bay.
Thế nhưng mà một khi Phệ Kim thử nhất tộc đã điên cuồng lên thì chính là không chết không ngớt.
Sáu đạo phù Kim Cương lang kia hiển nhiên đã triệt để chọc giận Phệ Kim thử nhất tộc, nhất là sau khi Giang Trần đồng ý, sáu đạo phù Kim Cương lang này, cơ hồ tất cả huyết nhục, toàn bộ đều cho Phệ Kim thử nhất tộc hưởng dụng.
Sáu đạo phù Kim Cương lang này không phải là phù văn biến thành huyễn thú, mà là linh thú sinh động chân chính. Chỉ bất quá bị phù văn phong ấn mà thôi, thuộc về linh thú khế ước của Tào Tấn.
Loại linh thú cấp bậc Địa Thánh Cảnh này đối với Phệ Kim thử nhất tộc mà nói, tuyệt đối là vật đại bổ. Cho nên sau khi được Giang Trần cho phép, Phệ Kim thử nhất tộc càng thêm điên cuồng.
Mặc kệ sáu đầu Kim Cương lang kia hung hãn thế nào thì vẫn có vô số đầu Phệ Kim thử hung hãn không sợ chết, liều chết quấn lấy chúng.
Phệ Kim thử nhất tộc thông qua mấy lần tiến hóa cũng tiến hóa ra không ít Phệ Kim thử cấp bậc Thánh Cảnh, cho dù gặp phải móng vuốt sắc bén của Kim Cương lang thì cũng chưa chắc một kích đã bị xé nát.
Cho nên chiến đầu càng ngày càng trở nên điên cuồng.
Sắc mặt Tào Tấn khó coi vô cùng, khi hắn nhìn thấy đám Phệ Kim thử phô thiên cái địa, phủ kín không gian chung quanh không ngừng xuất hiện là lúc hắn biết phiền toái lớn đã tới rồi.
Sáu đầu Kim Cương lang này rất là lợi hại, thế nhưng đối mặt với nhiều công kích của Phệ Kim thử như vậy, ý niệm đầu tiên của Tào Tấn chính là sáu đầu Kim Cương lang này đã xong đời rồi.
- Giang Trần, không thể tưởng tượng được con át chủ bài của ngươi lại không ít như vậy.
Sắc mặt Tào Tấn âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Tới giờ khắc này Tào Tấn mới biết được hắn đã đánh giá rất cao Giang Trần, thế nhưng cuối cùng hóa ra hắn vẫn đánh giá thấp Giang Trần.
Thủ đoạn của Giang Trần này quả thực chính là tầng tầng lớp lớp.
Sáu đầu Kim Cương lang này đã là một trong những con át chủ bài mà Tào Tấn dùng đối phó với Giang Trần. Tào Tấn quyết tâm muốn tiêu diệt Giang Trần, cho nên đã vận dụng một lá bài tẩy trong những con át chủ bài của hắn.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng hắn vận dụng một con bài tẩy không ngờ lại không giúp ích được gì cho hắn mà ngược lại còn phế đi con át chủ bài này.
Chuyện này khiến cho Tào Tấn không khỏi sợ hãi.
- Một trong thập đại chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông, họ Tào kia. Con át chủ bài của ngươi cũng không ít a. Còn có át chủ bài nào ngươi cứ việc thi triển ra, ta sẽ cho ngươi cơ hội.
Giang Trần lạnh nhạt cười, mặc dù chống lại Tào Tấn thế nhưng giờ phút này Giang Trần cũng không có một chút vẻ gì là sợ hãi, mà ngược lại chiến ý trong lòng ngày càng dâng cao.
Tào Tấn quả thực còn có một lá bài tẩy, thế nhưng hiện tại hắn lại không dám sử dụng một cách đơn giản như vậy.
Con bài tẩy thứ nhất mất đi hiệu lực khiến cho Tào Tấn ít nhiều cũng chịu một chút ảnh hưởng.
Miệng cười dữ tợn một tiếng, thân thể Tào Tấn nhanh như điện xẹt, đột nhiên bắn về phía không trung, miệng thét dài một tiếng nói:
- Đối phó với loại tiểu tặc giống như ngươi, không cần vận dụng át chủ bài. Ta dùng vũ kỹ thông thường cũng có thể giết ngươi.
Trong khi Tào Tấn nói chuyện tay khẽ điểm một chỉ, giống như một đạo tinh mang sáng chói trong bầu trời bắn về phía trước, không ngừng phát ra tiếng xuy xuy bắn về phía Giang Trần.
Đây chính là một trong những tuyệt học của Cửu Dương Thiên Tông - Thiên Hà chỉ.
Sáng chói như thiên hà, chỉ lực như lưu tinh.
Một chỉ bắn về phía trước, Giang Trần có chút kinh ngạc, thế nhưng không ngờ lại nở nụ cười có chút cổ quái. Hắn tuyệt đối không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Thiên Hà chỉ mà Tào Tấn đang sử dụng không ngờ lại có ý cảnh không sai biệt lắm với Bạo Tinh chỉ mà hắn đang tu luyện. Chỉ là Thiên Hà chỉ mà Tào Tấn đang sử dụng không có huyền ảo và biến hóa phức tạp giống như Bạo Tinh chỉ.
Chuyện này cũng chứng minh, công pháp Thiên Hà chỉ của Tào Tấn này rất có thể chính là bản sơ cấp của Bạo Tinh chỉ.
Thân ảnh Giang Trần khẽ động, nhanh chóng tránh khỏi một chỉ này.
Đã biết rõ sự huyền ảo của công pháp đối phương thì tương đương với việc hắn có thể đoán trước kẻ địch sẽ làm gì.
Thiên Hà chỉ của Tào Tấn vô cùng đặc sắc, hoa mỹ, bá đạo phi thường. Thế nhưng mà sau khi đánh ra Tào Tấn mới phát hiện ra, Thiên Hà chỉ mà hắn vẫn lấy làm tự hào không ngờ lại giống như một thứ vô dụng. Đừng nói là khắc chế địch nhân để chiến thắng, cho dù là bóng của đối phương cũng không đâm trúng một cái.
Điều này... Điều này sao có thể?
Dù Tào Tấn tự tin vô cùng thế nhưng lúc này cũng cảm thấy vô cùng tà môn. Từ khi gặp được Giang Trần này về sau, tất cả đều trở nên cổ quái như vậy.
Thiên Hà chỉ mà hắn vẫn lấy làm tự hào, một trong những tuyệt học đỉnh cấp trong Cửu Dương Thiên Tông, bình thường Tào Tấn dùng khi giao đấu giết địch, quả thực không có một chút bất lợi nào.
Ban đầu lúc ở Đan Kiền cung hắn cũng chỉ dùng một ngón tay đã đánh bay vài trưởng lão đỉnh cấp trong Đan Kiền cung.
Không ngờ tới lần này dùng ở trước mặt một đệ tử nho nhỏ của Đan Kiền cung, Thiên Hà chỉ này lại giống như không có hiệu quả, mất đi tác dụng.
Đây quả thực là giống như gặp quỷ.
Tiểu tử Giang Trần này giống như đã tu luyện qua Thiên Hà chỉ, mỗi một lần đều có thể đoán trước biến hóa. Mặc kệ hắn biến chiêu thế nào, đem uy năng Thiên Hà chỉ phát huy tới mức tận cùng cũng không thể làm nên chuyện gì. Dường như Giang Trần có thể bước đi trước hắn một bước vậy.
Thế nên trong lúc chém giết sinh tử, nếu như từ bên ngoài nhìn vào có lẽ người ta sẽ tưởng tượng là đồng môn đang luận bàn vũ kỹ.
- Chậc chậc, họ Tào kia, dầu gì Cửu Dương Thiên Tông cũng là tông môn nhất phẩm. Ngươi lại đi học vũ kỹ nhập lưu như vậy, ngay cả gãi ngứa cho người khác cũng không đủ a.
Giang Trần đã nhìn ra trong lòng Tào Tấn đã chịu một ít ảnh hưởng.
Liên tục hai lần gặp phải chuyện kỳ lạ, cho dù đạo tâm của Tào Tấn vững chắc cũng không có khả năng không có một vết rách nào.
Tào Tấn giận tím mặt, tay vung lên, trong tay xuất hiện một thanh cổ kiếm sắc bén giống như mặt nước mùa thu.
- Giang Trần, ngươi có thể khiến cho Tào mỗ xuất ra binh khí, ngươi chết cũng coi như nhắm mắt.
Hiển nhiên Tào Tấn đã triệt để nổi giận, trường kiếm giống như nước mùa thu bắn về phía trước, giống như một tấm lụa mỏng phóng về phía trước, hư không bị chém ra một vết rách, không ngừng giao thoa, cuồn cuộn phóng về phía Giang Trần.
Kiếm này nhuifn như đơn giản, thế nhưng bên trong một kiếm đơn giản này lại ẩn chứa kiếm ý rất mạnh.
*****
- Giang Trần, chỉ là Thánh Cảnh nhất trọng, ngươi cho rằng bằng vào một ít thứ bàng môn tà đạo là có thể đối địch với Tào mỗ hay sao? Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết, ý nghĩ này của ngươi ấu trĩ, hoang đường tới mức nào.
Kiếm pháp của Tào Tấn nhìn qua không có một chút sức lực nào, thế nhưng mỗi một kiếm nhìn như tùy ý đều có ý vị sâu sắc. Mỗi một chiêu, mỗi một kiếm không ngờ lại thần kỳ trở thành một bộ phận của kiếm trận.
Phanh phanh phanh.
Không bao lâu, hư không chung quanh tràn ngập kiếm ý điên cuồng của Tào Tấn.
Loại kiếm ý này đã không đơn thuần là kiếm đạo, mà còn ẩn chứa kiếm ý bên trong, chứng tỏ cái môn kiếm kỹ này tuyệt đối không đơn giản.
Trong lúc nhất thời, cả hư không đều bị kiếm ý của Tào Tấn cắt nát.
Ầm ầm.
Hư không bị cắt nát, tất cả công kích đánh vào Phệ Kim thử trong không gian khiến cho chí ít cũng có mấy trăm đầu Phệ Kim thử đều bị đánh thành thịt vụn, huyết nhục bắn tứ tung.
Tào Tấn cười lạnh một tiếng, tra trường kiếm vào vỏ.
Hiển nhiên hắn cho rằng, ở trước Phúc Hải kiếm của mình, Giang Trần tuyệt đối không có khả năng may mắn thoát khỏi. CHo dù thân thể của kẻ này có là sắt thép cũng không được.
Chỉ là trong huyết nhục đầy trời này, Tào Tấn lại không biết đâu là của Giang Trần.
Đôi mắt của Tào Tấn trừng lớn, bắt đầu tìm tòi nhẫn trữ vật của Giang Trần trong phiến hư không này.
Chỉ là cho dù hắn ta tìm thế nào cũng vẫn không thu hoạch được gì.
- Làm sao có thể?
Tào Tấn có chút khó hiểu:
- Dưới Phúc Hải kiếm, huyết nhục sẽ tan nát, nhẫn trữ vật có lẽ vẫn còn a.
Ngay lúc này hai tai Tào Tấn rung động.
Đột nhiên cánh tay hắn quét về phía sau, tay đã nắm lấy mấy mũi tên vào trong.
- Ồ? Còn chưa chết.
Lần này Tào Tấn cả kinh không nhỏ, vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy Giang Trần bị Phúc Hải kiếm của mình bao phủ.
Vậy mà không chết? Điều này sau có thể?
- Họ Tào, ngươi so với Đinh Đồng còn lợi hại hơn không ít.
Thanh âm của Giang Trần vang lên trong hư không.
Tào Tấn lạnh lùng nhìn chung quanh, thần thức lặng lẽ triển khai, thế nhưng lại không có cách nào nắm bắt vị trí cụ thể của Giang Trần. Chuyện này khiến cho trong lòng của hắn có cảm giác không thoải mái.
Thần thức của hắn là Thánh Cảnh đỉnh phong, mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại không cảm thấy sự tồn tại của Giang Trần. Thần thức của Giang Trần này rốt cuộc mạnh tới bao nhiêu?
Trong lúc chần chờ, bỗng nhiên phía trên có một ngọn núi lớn màu vàng lần nữa đánh xuống.
Tào Tấn nhìn thấy ngọn núi lớn màu vàng này lập tức nhớ tới là ngọn núi trước đó Giang Trần dùng để cầm chân hắn, thừa cơ chém giết Ngô mạp mạp.
- Lại là chiêu cũ, cút ngay cho ta.
Tào Tấn hung hăng đánh ra một quyền, đánh bay Nguyên Từ Kim Sơn.
Chỉ là Nguyên Từ Kim Sơn sau khi được Giang Trần điều khiển, sau khi bị Tào Tấn đánh bay bắn ra ngoài mấy trượng lại một lần nữa phóng trở về, ầm ầm đánh về phía Tào Tấn.
Cùng lúc đó bốn phía Tào Tấn, mười hai tràng hạt cuồn cuộn phóng tới, hóa thành mười hai đoàn kim quang, sau đó biến thành mười hai v õ sĩ kim giáp, phóng về phía Tào Tấn.
Đến lúc này song phương đã hoàn toàn lật mặt, không hề che dấu thứ gì.
Mười hai võ sĩ kim giáp, có ba là cấp độ Thiên Thánh Cảnh, ba là Địa Thánh Cảnh, sáu là Nhân Thánh Cảnh, sức chiến đấu không thể khinh thường.
Chỉ là, Tào Tấn có thể tu luyện tới cấp độ thập đại chân truyền, thiên phú võ đạo và thực lực vô cùng kinh người. Đối mặt với công kích như vậy không ngờ lại không ngừng huy vũ quyền cước, không sợ chút nào.
Lại còn khiến cho người ta có cảm giác mười hai võ sĩ kim giáp kia đang bị hắn ta đánh cho hoa rơi nước chảy. Nếu không phải đây là vật khôi lỗi mà nói, chỉ sợ mấy võ sĩ kim giáp thực lực thấp kia đã sớm bị Tào Tấn đánh cho huyết nhục bay tứ tung.
Giang Trần ở một nơi bí mật gần đó xem cuộc chiến, không khỏi than thở.
Không thể không thừa nhận, Tào Tấn này chính là người cường hãn nhất, khó đối phó nhất mà hắn từng gặp.
Giang Trần cơ hồ đã xuất hết át chủ bài, hơn nữa trải qua vô số tính toán, thế nhưng mãi vẫn không có cách nào bắt được người này. THậm chí còn không tạo thành tổn thương thực chất đối với hắn ta.
- Họ Tào này thực sự là tai họa. Nếu như để hắn ta còn sống, sau khi ra ngoài hậu hoạn vô cùng.
Giang Trần biết rõ mình đã là tử địch của Cửu Dương Thiên Tông.
Nếu như hôm nay không giết họ Tào này, về sau sẽ có vô số phiền toái.
Cũng may kế hoạch của Giang Trần còn xa mới tới thời điểm chấm dứt.
Nguyên Từ Kim sơn không ngừng đánh xuống, đồng thời vô số Băng Hỏa yêu liên cũng được bố trí trong phạm vi mười trượng chung quanh Tào Tấn.
Tuy rằng Tào Tấn bị Nguyên Từ Kim sơn và mười hai võ sĩ kim giáp tấn công, thế nhưng hắn vẫn chú ý chung quanh. Hắn biết rõ nhất định Giang Trần còn có chiêu phía sau.
Quả nhiên trong lòng đất dưới lòng bàn chân hắn bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Trong đó có vô số đạo Băng Liên từ trong lòng đất bắn lên, giống như vô số đạo xúc tu, điên cuồng cuốn quanh Tào Tấn.
- Đồ vật quỷ quái gì vậy?
Tào Tấn đối với việc Giang Trần có vô số thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp đã chết lặng. May mà thực lực của hắn áp đảo, mặc kệ Giang Trần này biến hóa thế nào, Tào Tấn có cảm giác mình dùng bất biến ứng vạn biến, nếu như dốc hết sức lực chung quy vẫn sẽ chiến thắng.
Thấy vô số dây leo cuốn tới, trường kiếm trong tay Tào Tấn quét ngang một vòng, hơn mười gốc dây leo toàn bộ bị chặt ngang.
Thế nhưng trong nháy mắt trì hoãn này Nguyên Từ Kim sơn lại một lần nữa đánh xuống đỉnh đầu Tào Tấn.
Tào Tấn không thể làm gì khác hơn là lại vung quyền đánh về phía Nguyên Từ Kim sơn.
Thế nhưng thời điểm này mười hai võ sĩ kim giáp lại điên cuồng đánh tới.
Mà dưới chân hắn, vô số dây leo lại trồi lên giống như nấm, điên cuồng cuốn lấy hắn.
Trong lúc nhất thời, không trung, mặt đất, dưới mặt đất, công kích từ ba hướng khiến cho đại cao thủ như Tào Tấn cũng có cảm giác luống cuống tay chân.
- Giang Trần.
Tào Tấn hung hăng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hiển nhiên hắn đã bị đấu pháp gần như vô lại của Giang Trần chọc giận.
Thế nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì khác hơn.
Luận thủ đoạn, Giang Trần này quả thực so với Tào Tấn hắn còn hơn nhiều.
Phanh.
Cho dù là Tào Tấn nhanh tay nhanh chân, liên tiếp ngăn cản, thế nhưng dù sao cũng không chịu nổi thế công điên cuồng như vậy. Sau lưng đã bị một võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh hung hăng nện một quyền.
Tuy rằng một quyền này không tính là trí mạng, thế nhưng cũng khiến cho ngực Tào Tấn quay cuồng, thiếu chút nữa phun máu tươi.
Hiển nhiên một quyền này cũng không dễ tiếp như vậy.
Từ khi Tào Tấn xuất đạo cho tới nay, chưa bao giờ chật vật như vậy. CHo dù ngày đó ở trong Đan Kiền cung bị cường giả thần bí kia đánh lui cũng không có chật vật như thế.
Hơn nữa, đó là bại trong tay lĩnh vực Hoàng cảnh, Tào Tấn cũng không cảm thấy quá mất mwajt.
← Ch. 0627 | Ch. 0629 → |