Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0674

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0674: Tiến vào Vạn Tượng cực cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Khuôn mặt âm trầm của Lãnh tông chủ Trúc Tiết tông kia lúc này cũng mỉm cười nói:

- Chư vị, hiện tại không còn ai nói được gì nữa đúng không? Bên này đành giao cho chư vị vậy.

Nói xong Lãnh tông chủ điểm người nhắm về phía Đông Nam chạy đi.

Cầm Ma tông chủ nhìn thấy Lãnh tông chủ rời khỏi, trong lòng mừng thầm, không tỏ vẻ một chút nào mà đi về phía trước nói:

- Hình tông chủ, Giao tông chủ, bên trong Vạn Tượng cực cảnh kia còn có một ít chuột nhắt, chúng ta phụng mệnh tới đây hốt trọn một mẻ a.

Hình tông chủ mặc áo bào đen kia khoát tay nói:

- Không cần a. Vạn Tượng cực cảnh kia nghe nói là địa phương niết bàn, không khí trầm lặng, năng lượng sinh mạng cực kỳ yếu ớt. Cường giả Hoàng cảnh chúng ta đi vào chỉ sợ sẽ bị tử khí bên trong xâm nhập. Ta cũng không muốn đi vào đó.

Vạn Tượng cực cảnh chính là địa phương niết bàn của cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là Đế cấp, quả thực ẩn chứa tử khí vô cùng. Đối với người sống mà nói, nhất là cường giả Hoàng cảnh, bên trong có một loại lực cắn trả vô cùng mạnh.

Hơn nữa năng lượng sinh mệnh bên trong cực kỳ yếu, cường giả Hoàng cảnh đi vào quả thực có chút bất tiện. Thậm chí khả năng bọn họ bị tử khí thôn phệ còn lớn hơn nhiều cường giả Thánh Cảnh.

Cường giả không tới cấp bậc Thánh Cảnh, năng lượng sinh mệnh tiêu hao không bằng cường giả Hoàng cảnh, cho nên lực hấp dẫn đối với lực tử khí cũng không bằng cường giả Hoàng cảnh.

Cho nên bình thường không phải là lúc vô cùng quan trọng, cường giả Hoàng cảnh sẽ không quá nguyện ý tiến vào nơi niết bàn giống như Vạn Tượng cực cảnh này.

Nhưng mà Cầm Ma tông chủ đã biết tình báo của Uông Hàn, biết rõ Giang Trần ở trong Vạn Tượng cực cảnh, cho dù có phong hiểm, hắn cũng không bỏ qua một cơ hội như vậy.

Đây là cơ hội duy nhất của Bão Cầm tông hắn, bắt được Giang Trần, bất kể là cướp dược những truyền thừa của Giang Trần kia hay là vẫn đem hắn ta hiến cho bệ hạ, đều là một cái công lao lớn.

Nếu như làm tốt chuyện này, đây là cơ hội tuyệt hảo cho Bão Cầm tông hắn tấn chức lên tông môn tam phẩm.

Đây gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm.

- Giao tông chủ, ngươi thấy thế nào?

Giao tông chủ của Kim Phù tông cân nhắc một lát, vẫn lắc đầu nói:

- Ta thấy không cần. Cầm Ma đạo huynh, chẳng lẽ...

Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt gật đầu nói:

- Bệ hạ đã nhắn nhủ, nhất định phải có người đi hoàn thành. Cho dù lão phu có gặp nguy hiểm thi cũng phải làm.

Lời nói hiên ngang lẫm liệt khiến cho hai tông chủ của Kim Phù tông và Kỳ Thiên tông trong lúc nhất thời không rõ lão nhân này đang nghĩ gì.

Bọn họ không tin lão nhân này vĩ đại như vậy, nhất định là có bí mật mà không muốn ai biết được.

Nhưng mà loại địa phương như niết bàn này, quả thực bọn họ không muốn đi. Đây chỉ là nơi mấy người trẻ thí luyện mà thôi. Chẳng lẽ Cầm Ma tông chủ cảm thấy hứng thú đối với những người trẻ tuổi kia? Muốn nhận một đám thiên tài trẻ tuổi?

Mặc dù chuyện này có chút hấp dẫn, thế nhưng hai tông chủ này hiển nhiên không muốn làm một ít chuyện nguy hiểm như vậy.

Bọn họ cảm thấy, có lẽ mục tiêu của Cầm Ma tông chủ là muốn đạt được một ít truyền thừa trong Vạn Tượng cực cảnh. Dù sao người có thể niết bàn trong những nơi thế này đều là cường giả Hoàng cảnh, thậm chí còn có cường giả Đế cảnh.

Chỉ là trong lịch sử của Vạn Tượng Cương Vực, cường giả Đế cấp cũng rải rác, nào có vận khí tốt tới mức nhận được truyền thừa của cường giả Đế cảnh như vậy.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tông chủ hai tông này vẫn quyết định không đi.

Cầm Ma tông chủ dẫn một vòng lớn như vậy kỳ thực là muốn một mình đi vào. Nhìn thấy hai tông chủ này không muốn đi, trong lòng hắn như mở cờ.

- Đã như vậy lão phu dẫn theo tên đệ tử mới thu này, còn có đám người quy hàng lão phu đi một chuyến vào trong Vạn Tượng cực cảnh. Đại quân Bão Cầm tông ta vẫn để ở bên ngoài, giết hết những kẻ dám chống cự.

Nói xong Cầm Ma tông chủ vẫy tay một cái, Phó tông chủ Bão Cầm tông đi tới.

- Lão nhị, ở đây tạm thời giao cho ngươi. Nhớ kỹ trảm thảo trừ căn, đừng cho những người này có một cơ hội còn sống sót đi ra ngoài.

- Hình tông chủ, Giao tông chủ, có nhị vị tọa trấn ta cũng yên tâm.

- Cầm Ma đạo huynh yên tâm đi, hai người chúng ta dù gì cũng là Hoàng cảnh. Đám người Vạn Tượng Cương Vực này cao nhất cũng chỉ là Thánh Cảnh cửu trọng. Không cần chúng ta ra tay thì tuyệt đối cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Được, tất cả nên cẩn thận. Không nên khinh địch.

Cầm Ma tông chủ vẫy tay một cái, nói với đám người Uông Kiếm Vũ:

- Các ngươi dẫn đường đi.

Sáu người Uông Kiếm Vũ dẫn đường, hiện tại địa vị của bọn họ không bằng Uông Hàn, tự nhiên chỉ có thể dẫn đường phía trước. Uông Hàn thì đi theo Cầm Ma tông chủ, bộ dáng ân cần hầu hạ sư tôn.

Không thể không nói, Uông Hàn này cực kỳ am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, trước kia lúc ở Thánh Kiếm cung, bộ dáng mắt cao hơn đầu. Hiện tại bái nhập vào làm môn hạ của Bão Cầm tông, không ngờ lại bày ra bộ dáng giống như nô tài, quả thực khiến cho người ta nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn thấy người Thánh Kiếm cung dẫn đường tới Vạn Tượng cực cảnh, người những tông môn khác càng chửi ầm lên.

- Uông Kiếm Vũ, lão hỗn đản nhà ngươi sẽ chết không yên thân đâu.

- Thánh Kiếm cung các ngươi nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

- Uông Hàn, tiểu vương bát đản nhà ngươi, ngươi nhận giặc làm cha, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt.

Những người này thực sự không có cách nào bình tĩnh được nữa. Vạn Tượng cực cảnh, bên trong là thiên tài đỉnh cấp của các tông môn. Cầm Ma tông chủ này có thực lực vô địch, một khi đi vào, hơn trăm người bên trong chỉ sợ không có một ai may mắn thoát khỏi.

Đám người bọn họ đều đã định tử chiến một lần, thế nhưng chung quy bọn họ vẫn còn có một chút hy vọng.

Điểm hy vọng này chính là những thiên tài trẻ tuổi trong Vạn Tượng cực cảnh.

Chỉ cần đám thiên tài trẻ tuổi này không vẫn lạc, Vạn Tượng Cương Vực sẽ còn có cơ hội.

Hiện tại đám hỗn đản Uông Hàn, Thánh Kiếm cung này hiển nhiên muốn tới rút củi dưới đáy nồi, đem tương lai của Vạn Tượng Cương Vực chặt đứt toàn bộ.

Cái danh phản đồ này đã bị bọn chúng làm trọn vẹn.

Chỉ là bọn họ bị bao vây, cho dù muốn đi ra ngăn cản cũng không ngăn cản được. HUống chi thực lực của Cầm Ma tông chủ kia vô cùng cường hãn. Vừa rồi chỉ tùy tiện đàn một khúc Thập diện mai phục, chỉ một cái giơ tay nhấc chân đã tiêu diệt hơn hai trăm người. Cường giả Hoàng cảnh tam trọng như vậy quả thực khiến cho đám người Vạn Tượng Cương Vực cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Hạng Vấn Thiên luôn vận sức chờ phát động lúc này không giận mà còn vui, hắn truyền âm cho ba đại tộc trưởng khác, nói:

- Ba vị hiền đệ, Vạn Tượng cực cảnh có lực bài xích với cường giả Hoàng cảnh. Lão nhân này đi vào chưa hẳn đã được như cá gặp nước. Lão nhân này rời khỏi đây đối với chúng ta là một lần cơ hội. Hy vọng phá vòng vây của chúng ta vốn chỉ có ba bốn thành. Hiện tại lão phu cảm thấy chí ít có bảy thành nắm chắc. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, nghe ta hiệu lệnh, mang theo đội ngũ của mình, triệu tập lực lượng đồ đằng, tập hợp tại người ta, ta sẽ mở ra đường máu.

*****

Lại nói, sau khi Giang Trần tiến vào ngoại cảnh cực cảnh dã dừng lại hai ngày, thời gian chín ngày đã trôi qua được một nửa. Nhưng mà cho tới bây giờ trừ việc quanh quẩn ở bên ngoài ra hắn chưa thu hoạch được cái gì.

Nhất là ở trong ngoại cảnh cực cảnh tràn ngập cát vàng, hoàn toàn chính là một nơi cằn cỗi, truyền thừa gì đó hoàn toàn không có một chút bóng dáng nào.

Điểm chết người nhất chính là ngoại cảnh cực cảnh này có năng lượng sinh mệnh cực kỳ yếu ớt. Giang Trần cũng phải dựa vào một ít đan dược của mình mới có thể bảo đảm cơ năng tính mạng bình thường.

Loại tình huống này hiển nhiên hắn không có cách nào xuất động Phệ Kim thử nhất tộc đi tìm kiếm.

Nếu không mà nói dựa vào ưu thế số lượng của Phệ Kim thử nhất tộc, nếu như lúc này dùng được là tốt nhất.

- Ngoại cảnh cực cảnh này chẳng lẽ chỉ là hư danh hay sao? Có lẽ trừ ta ra, những người khác căn bản không có ai tiến vào đây a.

Trong lòng Giang Trần nghĩ vậy, đột nhiên trong thần thức của Giang Trần xuất hiện một ít chấn động.

Tia chấn động này vô cùng yếu ớt, nhưng mà Giang Trần lại cảm nhận được rõ ràng.

Hắn lập tức thu liễm thần thức của mình, Giang Trần nhờ địa hình tràn ngập cát vàng, thân thể biến mất. Không bao lâu sau, khu vực nơi Giang Trần vừa đứng có một đạo thân ảnh chạy như bay tới.

Đạo thân ảnh này cũng không có dừng lại mà lập tức đi ngang qua, hiển nhiên cũng không để ý tới Giang Trần.

Giang Trần đợi người này đi xa, tính toán khoảng cách có lẽ đã an toàn, hắn đang định từ trong chỗ tốt đi ra thì đột nhiên từ phía xa lại có một đạo thân ảnh dùng tốc độ rất nhanh đuổi theo.

Đạo thân ảnh này dường như đang truy tung cái gì đó.

Khí tức trên người đạo thân ảnh này chấn động, cũng được áp chế vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà Giang Trần lại có thể nắm bắt được một ít, không ngờ lại là thiên tài số hai của Đan Kiền Cung, Quân Mặc Bạch.

Trong lòng Giang Trần khẽ động:

- Là hắn? Cung chủ bảo ta chú ý tiểu tử này. Rốt cuộc Quân Mặc Bạch này có chỗ nào cổ quái?

Trong lòng Giang Trần hiếu kỳ, đợi sau khi Quân Mặc Bạch rời đi xa, Giang Trần mới từ trong chỗ tối đi ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ:

- Liên tục hai người, không ngờ đều tiến vào trong ngoại cảnh cực cảnh, trừ Quân Mặc Bạch ra, người còn lại là ai.

Theo lẽ thường mà nói, thiên tài bình thường tiến vào ngoại cảnh cực cảnh tìm kiếm cơ duyên là chuyện bình thường.

Thế nhưng mà biết rõ bên trong ngoại cảnh cực cảnh cằn cỗi như vậy mà lại vội vã chạy đi như thế, cũng không chỉ đơn giản là tìm kiếm cơ duyên.

Giang Trần hoài nghi bên trong có một ít chuyện mà hắn không biết.

Cho nên hắn quyết định cũng đi theo xem xét, cho dù là cái gì, cho dù không chiếm được thì nhìn vào Quân Mặc Bạch cũng tốt. Nhìn xem tiểu tử này có phải đang giở trò quỷ gì không.

Coi như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Năng lực truy tung của Giang Trần tuyệt đối là siêu cường. Bằng vào thần thức cường đại, tuy rằng khí tức của Quân Mặc Bạch bị che dấu vô cùng tốt, thế nhưng dù ít dù nhiều vẫn lưu lại một chút ít.

Kể từ đó người nọ truy tung người kia.

Giang Trần lại phát hiện ra sau khi đuổi theo dấu vết của Quân Mặc Bạch lại tới gần một hồ nước.

Hồ nước bình thường màu nước đều là xanh da trời, hoặc là màu xanh biếc.

Thế nhưng mà cái hồ nước này lại là màu xanh lá cây, thậm chí còn gần như màu đen. Diện tích của hồ nước này vô cùng lớn, một hồ nước lớn màu xanh sẫm, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ cổ quái.

Lúc này Giang Trần nhìn thấy Quân Mặc Bạch kia đã dừng lại.

Giang Trần không dám tới quá gần mà chậm rãi di chuyển dưới nền dất, không ngừng tới gần.

Lúc này Quân Mặc Bạch đứng ở bên cạnh hồ nước, trong tay có một đồ vật giống như là một chiếc nhẫn, không ngừng vuốt vuốt, dường như đang dùng chiếc nhẫn kia cảm ứng gì đó.

Trong lúc đó, sắc mặt của Quân Mặc Bạch trầm xuống.

Bởi vì đối diện hồ nước có một thân ảnh đang lạnh lùng theo dõi hắn, chính là Lâm Hải của Bắc Minh tông.

- Quân Mặc Bạch, ngươi tới nơi này làm gì?

Lâm Hải mặt đen lên, nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Bạch, ánh mắt lạnh lẽo, mang theo ý tứ cảnh giác nồng đậm.

Quân Mặc Bạch trước đó là đuổi theo đối phương mà tới, nhìn thấy Lâm Hải xuất hiệ, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cười nhạt nói:

- Bài danh của ngươi ở trong luận võ cũng không cao hơn ta, ngươi có thể tới đây sao ta không thể tới?

Quân Mặc Bạch ở trong luận võ đại điển đi tới tứ cường, mà xếp hạng của Lâm Hải quả thực thấp hơn hắn.

- Hừ, ta khuyên ngươi nên lập tức rời khỏi đây.

Ngữ khí của Lâm Hải lạnh nhạt vô cùng.

Quân Mặc Bạch nhịn không được mà cười lớn nói:

- Nực cười, ta rời khỏi? Tại sao ta phải rời khỏi đây mà không phải là ngươi?

Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói:

- Quân Mặc Bạch, nể mặt Đan Kiền Cung và Bắc Minh tông có quan hệ không tồi, ta sẽ để cho ngươi một chút mặt mũi. Ngươi thực sự cho rằng ngươi không rời khỏi đây ta sẽ không có cách nào đuổi ngươi đi được sao?

Quân Mặc Bạch nhẹ nhàng cười nói:

- Lâm Hải, đến lúc này ngươi đừng có giả mù sa mưa nữa. Ngươi thực sự là đệ tử Bắc Minh tông sao?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Hải đột nhiên biến đổi.

Mà Giang Trần ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó đột nhiên chấn động.

Có ý gì? Lâm Hải này là thiên tài số một của Bắc Minh tông, chẳng lẽ cũng là kẻ nằm vùng?

Hơn nữa ngữ khí của Quân Mặc Bạch như vậy, ý tứ bên trong rất rõ ràng, Quân Mặc Bạch hắn cũng không phải là đệ tử của Đan Kiền Cung.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy bi ai cho Vạn Tượng Cương Vực.

Thoạt nhìn Vạn Tượng Cương Vực nhìn như bền chắc như thép, thế nhưng không ngờ lại bị xâm nhập tới nước này.

Tất cả các đại tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực rốt cuộc có bao nhiêu con cờ bên ngoài được xếp vào?

Nhưng mà Lâm Hải hiển nhiên không tính thừa nhận một cách thống khoái, sau khi kinh ngạc, hắn liên tục cười lạnh:

- Ta không biết ngươi đang muốn nói cái gì? Quân Mặc Bạch, lăn hay là không lăn, Lâm mỗ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Kiên nhẫn của Lâm Hải dường như có hạn, trực tiếp xé rách da mặt.

- Lăn?

Ngữ khí của Quân Mặc Bạch vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn nói:

- Ngươi muốn lăn hiện tại cũng không có cơ hội. Lâm Hải, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là đệ tử của Bất Diệt Thiên Đô a?

Bất Diệt Thiên Đô?

Trong lòng Giang Trần trầm xuống, mấy năm này hắn đối với Thần Uyên đại lục cũng có một ít lý giải. Mấy năm trước trong quyển sách mà Hoàng Nhi đưa cho hắn có một ít ghi chép về Thần Uyên đại lục. Khiến cho hắn đối với Thần Uyên đại lục có lý giải toàn diện.

Hắn biết rõ Bất Diệt Thiên Đô cũng là một trong những tông môn nhất phẩm, cũng là cự đầu một phương trong Bát vực.

Thực lực so với Cửu Dương Thiên Tông cũng không chênh lệch là bao.

Đầu Giang Trần như trương phình lên, hắn vẫn cho rằng chỉ có một mình Cửu Dương Thiên Tông nhúng tay vào Vạn Tượng Cương Vực. Hiện tại xem ra tất cả người trong Vạn Tượng Cương Vực đều quá ngây thơ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)