← Ch.0714 | Ch.0716 → |
Kỳ thực Giang Trần cũng còn có một lựa chọn khác, đó chính là Phi Vũ thần sí của Phi Vũ đại đế.
Đôi thần sí này cũng chính là thứ đảm bảo để cho Phi Vũ đại đế tung hoành thiên hạ năm đó, phối hợp với Phi Độn thuận của Phi Vũ đại đế, cường giả đồng cấp căn bản khó có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Thế nhưng mà, vật truyền thừa của Phi Vũ đại đế, thực sự quá mức mẫn cảm. Giang Trần muốn luyện hóa, thế nhưng càng nghĩ, hắn cảm thấy nên tạm thời trì hoãn một chút.
Nếu như thứ này bộc lộ ra ngoài, khiến cho người trong thiên hạ biết rõ truyền thừa của Phi Vũ đại đế ở trên người hắn, vậy thì phiền phức lớn.
Truyền thừa của Phi Vũ đại đế còn tốt, mấu chốt là còn truyền thừa khác bên cạnh truyền thừa của Phi Vũ đại đế. Là truyền thừa tới từ cường giả Thiên Vị.
Đó mới là trọng điểm.
Nếu như để cho người khác biết rõ trên người hắn còn có truyền thừa của cường giả Thiên Vị, có Thiên Vị phù chiếu, thậm chì còn có mật lệnh của Thiên Cơ bí cảnh, kết quả chỉ có một mà thôi.
Đó là trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người trên Thần Uyên đại lục.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần vẫn quyết định, tạm thời không luyện hóa Phi Vũ thần sí.
Phi Vũ thần sí tạm thời không thể dùng, nhưng mà một món bảo vật khác của Phi Vũ đại đế lại có thể dùng một chút.
Phi Vũ kính.
Món bảo vật này trong chiến đấu có thể làm giảm tốc độ của đối thủ, ảnh hưởng tới tốc độ của đối thủ. Bảo vận này kỳ thực có cùng hiệu quả với nguyên từ chi lực của Nguyên Từ kim sơn.
Chỉ là tính cơ động và thao tác của nó so với Nguyên từ chi lực còn thuận tiện hơn nhiều.
Hơn nữa Phi Vũ kính không phải là thuộc tính Kim, mà là thuộc tính Phong. Nói trắng ra chính là cải biến tốc độ gió, do đó ánh hưởng tới tốc độ của dòng chảy hư không, tạo thành trói buộc với đối thủ, làm chậm tốc độ của đối thủ.
Món bảo vật này vô cùng kín đáo, hoàn toàn có thể luyện hóa để sử dụng.
Sau khi điều chỉnh tâm tình chừng ba ngày, Giang Trần chuẩn bị đủ thứ, lúc này mới lại một lần nữa lên đường.
Mục tiêu Vạn Ấp thành.
Chỉ cần có thể qua Vạn Ấp thành này là có thể đi vào khu vực của Lưu Ly vương thành. Tuy nhiên tiến vào Lưu Ly vương thành không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.
Nhưng ít ra có thể khẳng định một điểm, trong địa bàn của Lưu Ly vương thành, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng tuyệt đối không dám giương oai, không dám công khai chém giết trong địa bàn của Lưu Ly vương thành.
Bởi vì Lưu Ly vương thành căn bản sẽ không cho bất kỳ một tông môn nhất phẩm nào mặt mũi, thậm chí quan hệ của Lưu Ly vương thành cùng không ít tông môn nhất phẩm đều vô cùng bình thường.
Một ít đồng môn và tùy tùng bị bán đi, thời gian qua lâu như vậy, lòng Giang Trần nóng như lửa đốt, nếu không phải trên đường đi bị kiềm chế, hắn hận không thể nhanh chóng bay tới Lưu Ly vương thành, giải cứu bọn họ.
- Hy vọng người hiền có trời giúp.
Trong lòng Giang Trần hiểu rõ, chuyện cho tới nước này, lo lắng cũng không có tác dụng. So với việc lo lắng, còn không bằng mau chóng tìm cách đột phá Vạn Ấp thành, tiến vào Lưu Ly vương thành tìm tòi.
Thành chủ Kế Canh của Vạn Ấp thành mấy ngày nay vô cùng đau đầu.
Khách không mời Bất Diệt Thiên Đô tới, đánh vỡ cục diện an nhàn gần đây của Vạn Ấp thành.
Vạn Ấp thành bất quá chỉ là một biên thành hạ vực, bởi vì tiếp giáp với Lưu Ly vương thành thành, cho nên từ trước tới nay đều vô cùng phồn hoa, thành thị cũng vô cùng to lớn.
Cho nên thành chủ Vạn Ấp thành tuy rằng là thành chủ thuộc hạ vực, thế nhưng thời gian vừa qua cực kỳ thoải mái, quyền thế trong tay, lại có đầy đủ chất béo bở phong phú, thế cho nên không chênh lệch với những đại thành bên ngoài là bao.
Kế Canh rất hưởng thụ loại cuộc sống này.
Tuy rằng là hàng xóm với Lưu Ly vương thành, thế nhưng tuy rằng Lưu Ly vương thành bá đạo, chỉ là cũng sẽ không ỷ thế hiếp người. Tăng thêm hắn lại khéo đưa đẩy, quan hệ với thế lực biên giới Lưu Ly vương thành cũng không tệ.
Những ngày qua có thể nói là thần tiên cũng không khác gì.
Thế nhưng mà nửa tháng trước có một nhóm người đi tới, đầu lĩnh rõ ràng chính là một Pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, thực lực cường hãn, Hoàng cảnh bát trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là Hoàng cảnh cửu trọng.
Thực lực bực này khiến cho Hoàng cảnh sơ kỳ như Kế Canh cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Bọn họ chỉ là người hạ vực, tuy rằng không có bất kỳ liên quan nào tới Bất Diệt Thiên Đô, thế nhưng đối với những tông môn nhất phẩm trên Bát vực, bất luận một vực nào cũng không dám chậm trễ, có thể nịnh bợ được thì tự nhiên phải nịnh bợ cho thật tốt.
Thế nhưng mà lần này Bất Diệt Thiên Đô tới cầu, thỉnh cầu hiển nhiên đã quá phận, bọn họ trực tiếp đưa ra yêu cầu tiếp quản cửa bắc thành Vạn Ấp một năm.
Cửa bắc Vạn Ấp thành chính là đường phải đi qua nếu muốn tới Lưu Ly vương thành. Cũng là cửa thành náo nhiệt nhất trong Vạn Ấp thành, đồng thời cũng là cửa thành chứa nhiều chất béo nhất.
Bởi vì Lưu Ly vương thành chính là một khỏa minh châu trên Thần Uyên đại lục, được coi là một địa phương tự do. Cũng là một trong những thế lực cao cấp nhất trên Bát vực.
Thời gian một năm không biết sẽ có bao nhiêu cường giả thông qua Vạn Ấp thành đi tới Lưu Ly vương thành.
Mà từ đó phí qua đường mà Vạn Ấp thành thu được cũng vô cùng kinh người.
CHo nên đối mặt với yêu cầu quá phận này của Bất Diệt Thiên Đô, thành chủ Vạn Ấp theo vô ý thức muốn cự tuyệt.
Cũng may, tuy rằng Bất Diệt Thiên Đô bá đạo thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết nói đạo lý, bọn họ cũng đưa ra thù lao cực lớn. Thù lao này thậm chí còn vượt quá tiền lời mà cửa bắc thành Vạn Ấp có thể thu được trong một năm. /
Nếu như thành chủ Vạn Ấp thành là người thiển cận, chỉ biết nhìn tiền tài, thù lao phong phú như vậy nhất định sẽ không có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.
Thế nhưng mà hắn đối mặt với sự hấp dẫn lợi ích vô cùng lớn cũng không có tùy tiện đáp ứng.
Với tư cách là người đứng đầu một thành, sao hắn lại không biết ân oán trong vòng nửa năm gần đây của Bất Diệt Thiên Đô với Vạn Tượng Cương Vực kia chứ?
Cung Vô Cực của Bất Diệt Thiên Đô suất lĩnh đội ngũ, toàn quân bị diệt, tin tức này thành chủ Vạn Ấp thành tự nhiên cũng sẽ nghe được tiếng gió.
Là người đứng đầu một thành, hắn không muốn dính vào ân ân oán oán của Bất Diệt Thiên Đô và Vạn Tượng Cương Vực, càng không muốn vô duyên vô cớ lẫn vào.
Nếu như trước khi toàn quân của Cung Vô Cực bị diệt, nhất định hắn sẽ không chút do dự đáp ứng.
Thế nhưng mà sau khi toàn quân Cung Vô Cực bị diệt, hiện tại phàm là người chú ý cũng sẽ biết một việc, Bất Diệt Thiên Đô đã nếm thiệt thòi cực lớn từ trong tay Giang Trần.
Thiên tài yêu nghiệt kia của Vạn Tượng Cương Vực, ngay cả Cung Vô Cực cũng không có khả năng diệt trừ, chỉ bằng một Vạn Ấp thành, căn bản không có năng lực dính vào.
Lại nói, chuyện này quả thực không dễ làm một chút nào.
Vạn nhất vì thế mà đắc tội với Giang Trần kia, về sau nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng.
*****
Là người quen an nhàn đã lâu, thành chủ Vạn Ấp thành Kế Canh tự nhiên không muốn bị cuốn vào cảnh phân tranh như vậy.
Thế nhưng mà hiển nhiên Kế Canh đã đánh giá thấp quyết tâm của Bất Diệt Thiên Đô. Khi Kế Canh có vẻ không muốn đồng ý, Thánh Pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô lần nữa đem thù lao nâng lên gấp ba.
Hắn ta còn nói gần nói xa, nếu như thành chủ Vạn Ấp thành không đáp ứng thì sẽ là địch của Bất Diệt Thiên Đô.
Loại phương thức như vậy khiến cho thành chủ Vạn Ấp thành không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đáp ứng, nhưng mà hắn còn nói rõ, việc này Vạn Ấp thành hắn tuyệt đối không muốn cuốn vào.
Hơn nữa Bất Diệt Thiên Đô phải nói rõ với bên ngoài, Vạn Ấp thành hắn dưới áp lực mới giao ra quyền chưởng quản cửa Bắc, tuyệt đối không phải chủ động hợp tác với Bất Diệt Thiên Đô.
Bất Diệt Thiên Đô biết đây là Vạn Ấp thành không muốn liên quan tới mình, tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng cũng không muốn việc trở nên phức tạp mà đồng ý với yêu cầu của thành chủ Vạn Ấp thành.
Bởi như vậy, tuy rằng thành chủ Vạn Ấp thành không tình nguyện, thế nhưng vẫn giao ra quyền chưởng quản cửa Bắc.
Nhưng mà hắn đã đem quyền chưởng quản giao ra, chuyện sau đó muốn làm thế nào, đều là chuyện của Bất Diệt Thiên Đô. Hắn không cần lo lắng Giang Trần trả thù, cũng không cần lo lắng sau này Lưu Ly vương thành không thoải mái.
Dù sao cửa bắc này đi tới Lưu Ly vương thành.
Cửa bắc này giao cho người Bất Diệt Thiên Đô tiếp quản, ở trên phương diện nhất định, cũng là một loại khiêu khích với Lưu Ly vương thành.
Nếu như Lưu Ly vương thành muốn so đo, cũng là một trận thị phi không nhỏ.
...
Một ngày nọ, Giang Trần đi vào cửa Nam Vạn Ấp thành, từ cửa Nam tiến vào, ra từ cửa Bắc là có thể tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành.
Trong mắt hắn, Vạn Ấp thành hiện tại có lẽ đang phong tỏa gắt gao mới đúng.
Thế nhưng mà mãi cho tới khi hắn tiến vào cửa Nam lại không có phát hiện ra bất kỳ chút dị thường nào. Thủ vệ ở cửa thành chỉ đơn giản hỏi một chút, sau đó lập tức cho bọn họ vào.
Căn bản không có thủ vệ nghiêm ngặt như trong tưởng tượng của Giang Trần. Điểm này so với ban đầu ở bên ngoài Thái A thành hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
- Chẳng lẽ ta đã nghĩ sai?
Giang Trần cảm thấy khó mà tưởng tượng được.
Trong mắt hắn, nơi này có lẽ đã canh gác sâm nghiêm, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt qua mới đúng.
Nhưng mà đã vào bên trong Giang Trần cũng không có tiếp tục nghĩ tới việc này nữa. Đã vào bên trong, không lý nào lại đi ra. Chỉ cần cẩn thận một chút là được.
Vạn Ấp thành này tuy rằng thuộc một Hạ vực, thế nhưng trình độ phồn hoa không ngờ lại không kém Thái A thành một chút nào, thậm chí có nhiều chỗ còn có phần hơn Thái A thành.
Chỉ là địa vực bất đồng, cảnh sắc cũng bất đồng, khiến cho Giang Trần có cảm giác vô cùng mới mẻ.
Hai người đã hóa trang thành tán tu, tự nhiên phải đi tới nơi thường xuyên lui tới nhiều. Không bao lâu sau Giang Trần liền tới một địa phương mà tán tu đặt chân.
Nơi này thực là là một đạo tràng trong Vạn Ấp thành.
Chỉ là đạo tràng này cũng không phải nhằm vào võ giả bản địa, mà là chuyên mở ra cho tán tu. Nói là đạo tràng, kỳ thực chính là một khách điếm.
Nhưng trừ việc cung cấp nơi dừng chân ra, còn cung cấp chỗ tu luyện.
Nói trắng ra chính là một địa phương cung cấp sự hưởng thụ cao cấp cho tán tu bốn phương.
Nghèo văn, giàu võ, cho dù là tán tu đại bộ phận cũng vô cùng nguyện ý hưởng thụ những thứ tốt nhất, mà không muốn đi vào khách điếm bình thường giống như những người phàm tục.
Cho nên sinh ý của đạo tràng này vô cùng tốt.
Hai người vừa mới vào cửa, đập vào mắt hai người là một quảng trường rất lớn, bên trên bày biện rất nhiều bàn, trên đó tối thiểu có không dưới ngàn tán tu. Túm năm tụm ba, đang thưởng thức rượu ngon.
- Mẹ nó, Vạn Ấp thành này làm cái quái gì. Không ngờ cửa Bắc lại không cho thông qua.
- Còn phải nói sao? Cửa Bắc này lão tử không ra vào mười lần thì cũng phải có tám lần, còn chưa thấy qua chuyện như vậy bao giờ.
Nghe nói cửa Bắc này cho thế lực nào đó tiếp quản. Về sau à, muốn ra khỏi cửa Bắc, phải tiếp nhận sự kiểm tra của bọn họ. Nghe nói kiểm tra vô cùng nghiêm túc.
- Thế lực nào mà có bổn sự lớn như vậy?
- Hừ, nhỏ giọng một chút. Nghe nói là tông môn nhất phẩm trên Bát vực.
- Thôi đi... Tông môn nhất phẩm thì là nhất sao? Có thể ngưu bức hơn Lưu Ly vương thành sao? Con mẹ nó.
Đại bộ phận tán tu đều là kẻ kiệt ngạo, bất tuân, cơ hồ đa số đều là người có tính tình nóng nảy, là phần tử không sợ trời, không sợ đất.
Nếu như không phải có tính cách như vậy bọn họ cũng sẽ không làm tán tu mà đã sớm tiến vào trong tông môn. Cũng là bởi vì tính cách nóng nảy như vậy, không thể nhẫn nhục, cho nên mới can tâm tình nguyện làm tán tu.
Cho nên những tán tu này lúc nói chuyện không kiêng nể một chút nào.
Giang Trần vừa vặn đi qua bên cạnh những người này, nghe thấy mấy câu nói này, trong lòng trầm xuống, đồng thời thầm nghĩ "quả nhiên là vậy". Bọn chúng đang mở rộng cửa chờ hắn tới a.
Tiến vào thành này thì dễ, muốn ra khỏi cửa Bắc tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành, vậy thì không dễ đâu.
Hiện tại cho dù rời khỏi đây, đoán chừng cũng sẽ bị ng ười Bất Diệt Thiên Đô nhìn chằm chằm vào. Vừa mới tiến vào thành đã rời khỏi, quả thực giống như không đánh đã khai.
Hơn nữa cho dù rời khỏi, tổng cộng ba con đường, bất luận một con đường nào đều phải đi qua hai thành thị còn lại, tình huống nhất định không khác bên này là bao.
- Bỏ đi, đã tới, vô luận thế nào cũng phải đi qua. Chỉ là không biết bọn chúng kiểm tra nghiêm ngặt tới mức nào. Nếu như muốn tra ra ấn ký trên người của ta, hiển nhiên sẽ không tra ra được.
Giang Trần đã sớm đem Bất Diệt ấn ký trên người luyện hóa sạch sẽ.
Nhưng mà một khi ấn ký bị luyện hóa mất, hắn đoán người Bất Diệt Thiên Đô có lẽ cũng đã biết. Cho nên lúc bọn chúng kiểm tra không chỉ đơn giản kiểm tra mỗi Bất Diệt ấn ký.
Thế giới võ đạo không thiếu những thứ mới lạ.
Bất kể là Bất Diệt Thiên Đô hay là Cửu Dương Thiên Tông, đây đều là cửa ải cuối cùng, nhất định sẽ có rất nhiều thủ đoạn để kiểm tra.
Muốn thông qua, quả thực không dễ.
Hai người xuyên qua quảng trường lớn, tiến vào trong đại sảnh, cũng thuê hai căn phòng. Sau đó đặt một bàn, chọn chút thức ăn và rượu, sau đó lại tới quảng trường lớn kia.
Nơi nhiều người là nơi có nhiều tin tức nhất.
Hiện tại Giang Trần không tiện đi nghe ngóng, nơi này chưa hẳn đxa không có tai mắt của Cửu Dương Thiên Tông hoặc là Bất Diệt Thiên Đô.
Vạn nhất lúc hắn nghe nóng, bị người ta nhìn chằm chằm vào, khi đó hắn sẽ vô cùng phiền phức.
- Các vị, nghe ta nói, lần này kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Nữ nhân còn tốt, trên cơ bản đều bị thả cho qua. Nhưng mà người trẻ tuổi, nhất là từ hai mươi tuổi tới bốn mươi tuổi, trước tiên phải kiểm tra xương cốt, trong khoản tuổi này phải kiểm tra nghiêm ngặt. Nghe nói bọn họ còn có một loại bảo vật kỳ quái, có thể tra ra dịch dung hay không. Một khi tra ra có dịch dung, nhất định phải trở về tướng mạo vốn có của mình.
← Ch. 0714 | Ch. 0716 → |