Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0721

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0721: Thẳng thắn đối đãi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Theo bản năng cường giả, hắn cảm thấy tên Đan Vương này có vấn đề, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại không có khả năng người này là Giang Trần.

Càng nghĩ càng không tìm ra một manh mối nào rõ ràng, hắn khoát tay nói:

- Cẩn thận làm việc, không được thả một ai rời đi.

Chuyện Vi gia chỉ giống như một khúc cây ném xuống giếng, tuy rằng vô số tán tu có mặt ở đây nghị luận, thế nhưng không có một ai dám đưa ra dị nghị gì với sự kiểm tra của người Bất Diệt Thiên Đô.

Vi gia có thể hung hăng càn quấy, bọn họ lại không có tư cách hung hăng càn quấy.

Cũng không phải Bất Diệt Thiên Đô không dám đắc tội với Vi gia, mà là không dám đắc tội với Lưu LY vương thành sau lưng Vi gia.

Đắc tội không nổi với Lưu Ly vương thành, nhưng đám tán tu như bọn họ, cho dù có nhiều hơn nữa, Bất Diệt Thiên Đô chỉ cần một phút cũng có thể bóp chết bọn họ.

Ước chừng một giờ sau, cửa Bắc lại xuất hiện một lần oanh động, lần này là một thiếu nữ tuyệt sắc, một mình một ngựa, cưỡi một con ngựa trắng nhẹ nhàng rời khỏi cửa Bắc.

Giai nhân như vậy giống như tiên nhân thoáng cái hạ phàm, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây trợn mắt há hốc mồm.

Có người so sánh mỹ nữ với hoa, có người so sánh mỹ nữ với nước, nhưng mà bất luận vật nào trên thế gian này ví von với thiếu nữ này, dường như đều phải ảm đạm thất sắc.

Ở trần thế dường như đáng lẽ ra không có ai tuyệt sắc như vậy. Trong thoáng chốc, tất cả người ta đều có chút hoài nghi, có phải là tiên tử từ trên trời hạ phàm hay không.

Những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra kia lúc này trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cả đám giống như ném chuột sợ vỡ bình, cẩn thận từng ly từng tí, rất sợ làm kinh động giai nhân.

Cũng may giai nhân này rất phối hợp, không gây phiền toái gì cho bọn họ.

Sau khi kiểm tra, mỹ nhân từ từ biến mất, khiến cho những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô này buồn vô cớ.

- Vừa rồi không phải chúng ta hoa mắt đó chứ? Đây là tiên tử từ nơi nào tới?

- Đúng vậy a. Khí chất như vậy, tông môn nhất phẩm trên Bát vực sợ rằng cũng không có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.

- Tuyệt đối chính xác, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng không thể nào dưỡng ra loại khí chất như vậy.

Những người lên tiếng nghị luận cũng không phải là tán tu mà là những đệ tử tới từ Bất Diệt Thiên Đô. Bản thân Bất Diệt Thiên Đô chính là tông môn nhất phẩm, cho nên bọn họ có quyền lên tiếng nhất.

Bên trong Bất Diệt Thiên Đô không phải không có nữ thiên tài có dung mạo tuyệt sắc, thậm chí còn có tồn tại giống như nữ thần.

Thế nhưng mà luận khí chất, căn bản không cần phải so sánh cũng có thể nhận ra so với thiếu nữ vừa rồi, rõ ràng chênh lệch một đoạn lớn.

Thứ như khí chất này rất kỳ lạ

Không có bất kỳ tham số thực chất để đối chiếu nào, nhưng bất luận là ai chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhẹ nhõm phân ra được cao thấp. Cho dù người buôn bán nhỏ đứng ở đầu đường cũng có thể làm được.

...

Một ngày sau, dội ngũ Vi gia tiến vào trong một tòa Đại thành thuộc Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng không có nuốt lời, khi dừng lại ở thành thị này, hắn điều phối một ít giải dược giao cho Vi Kiệt.

- Vi thiếu gia, phân thành ba ngày phục dụng. Một ngày ba lượt, tất sẽ khỏi hẳn.

Vi Kiệt trịnh trọng tiếp nhận:

- Vi mỗ đa tạ Đan Vương tiên sinh cứu mạng.

Giang Trần khoát tay nói:

- Không cần, chuyện ở cửa Bắc cũng may có Vi thiếu gia ra mặt. Bằng không mà nói, ta muốn thuận lợi qua cửa Bắc, sợ rằng sẽ gặp phải một ít trắc trở.

Vi Kiệt lại không cho rằng như vậy, hắn cười nói:

- Chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù không có Đan Vương đại nhân, Vi mỗ cũng không thể để cho hắn kiểm tra đội ngũ Vi gia chúng ta.

Quả thực những lời này cũng đúng, Lưu Ly vương thành có tính cách của Lưu Ly vương thành, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Giang Trần thấy hắn không kể công, hảo cảm trong lòng với Vi Kiệt kia càng tăng thêm, hắn giơ tay lên, nói:

- Được rồi, sau này còn gặp lại. /

Vi Kiệt khẽ giật mình, vội hỏi:

- Đan Vương đại nhân muốn đi hay sao?

Giang Trần cười cười, tùy ý gật đầu.

Vi Kiệt kinh hãi, nói:

- Xin Đan Vương đại nhân dừng bước.

- Ồ?

Vi Kiệt nhanh bước tới, thành tâm thành ý nói:

- Đan Vương đại nhân, đoạn đường này cách trung tâm Lưu Ly vương thành cũng không xa. Cho dù không biết Đan Vương đại nhân cần đi trung tâm thành làm chuyện gì, thế nhưng Đan Vương đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ. Vi mỗ còn muốn mời Đan Vương đại nhân tới Vi gia làm khách, để cho Vi mỗ có cơ hội báo đáp một phen. Còn nữa, nếu như Đan Vương đại nhân có việc gì cần Vi mỗ hỗ trợ, ở trong Lưu Ly vương thành, Vi gia ta ít nhiều cũng có một chút mặt mũi, có lẽ cũng có thể xuất lực một hai.

Giang Trần trầm ngâm không nói, hắn tách ra với người Vi gia bất quá chỉ là vì giao dịch đã xong mà thôi.

Nghe Vi Kiệt nói như vậy, lại nhìn ánh mắt chân thành của Vi Kiệt, trong lòng khẽ động, đồng thời âm thầm suy nghĩ, lần này đi Lưu Ly vương thành để nghe ngóng tin tức, muốn cứu người. Thế nhưng lại chưa quen thuộc nơi này, quả thực cần một ít giúp đỡ của người bản địa. Tuy rằng Vi Kiệt này trẻ tuổi, thế nhưng tài trí lại không tầm thường, nói không chừng quả thực có thể dùng tới. Hơn nữa người này cũng không phải là người trở mặt như lật sách.

Trong lòng Giang Trần suy nghĩ một phen, cũng có chút dao động.

- Đan Vương đại nhân, thực không dám dấu diếm. Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành mặc dù có chút thế lực, nhưng mà về phần đan dược, có thể giúp được chút sức lực. Những năm qua Vi gia chúng ta luôn cầu hiền, muốn thuê một Đan Vương khách khanh, thế nhưng lại không...

Giang Trần sững sờ, hắn nhớ rõ lúc ở đan đấu Huyễn Ba sơn, Vân Niết trưởng lão từng nói qua một ít chuyện về Đan Vương và Đan Đế.

Hắn từng nói có một ít tông môn tam phẩm có tư cách khảo thí Đan Vương, chứng thực Đan Vương.

Mà tông môn nhị phẩm, có tư cách khảo thí Đan Vương từ tứ cấp tới lục cấp.

Tông môn nhất phẩm thì có tư cách khảo thí thất cấp tới cửu cấp Đan Vương.

Vi gia này nếu như là cửu cấp thế gia trong Lưu Ly vương thành, ít nhất có thể so được với tông môn nhị phẩm bình thường, tại sao lại không có Đan Vương khách khanh cơ chứ?

Nhìn thấy Giang Trần chần chờ, Vi Kiệt vội nói:

- Đan Vương đại nhân, Vi gia ta vốn có một Đan Vương tứ cấp, chỉ là... Ài, mấy năm trước bởi vì một ít chuyện xưa, Đan Vương của Vi gia ta vẫn lạc. Từ đó về sau, Vi gia ta luôn ở trong trạng thái không có Đan Vương tọa trấn, vô cùng xấu hổ.

Vi Kiệt vừa nói vậy, Giang Trần như có điều suy nghĩ.

- Đan Vương tứ cấp của Vi gia ngươi vẫn lạc, ta đây chính là Đan Vương nhị cấp, chỉ sợ cũng không giúp được gì a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

*****

Vi Kiệt khẽ than nhẹ một tiếng, không có tiếp tục giải thích mà nở nụ cười miễn cưỡng:

- Đan Vương đại nhân, là Vi mỗ thất lễ. Lúc trước bởi vì vội vàng mà muốn mời chào đại nhân gia nhập. Hiện tại ngẫm lại quả thực Vi mỗ có một chút tư tâm. Đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ, quả thực Vi mỗ không nên để cho đại nhân xông vào trong chỗ nguy hiểm.

- Nguy hiểm?

Giang Trần khẽ giật mình.

Vi Kiệt xấu hổ cười cười:

- Vâng, Đan Vương khách khanh của Vi gia ta quả thực có chút nguy hiểm. Nhưng mà Vi mỗ quả thực không có tâm hại đại nhân, trước kia thầm nghĩ báo đáp ân cứu mạng của đại nhân. Mới mời đại nhân đi tới phủ ta làm khách. Nào biết được không kìm lòng được mà nói ra.

Vi Kiệt vốn cho rằng sau khi nghe những lời này Đan Vương đại nhân sẽ tức giận rời đi.

Lại không nghĩ rằng Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nguy hiểm? Ngươi đồng hành cùng ta, không phải sẽ khiến cho Vi gia ngươi gặp nguy hiểm càng lớn hơn sao?

Vi Kiệt ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không rõ ý tứ này của Giang Trần.

Nhưng mà Vi Kiệt là người thông tuệ, suy nghĩ một lát, một đạo linh quang hiện lên, sắc mặt Vi Kiệt hơi đổi, lập tức nở nụ cười khổ:

- Nói như vậy, Đan Vương đại nhân.... Thực sự là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?

Hiện tại đã qua Bắc môn, sau khi tiến vào khu vực Lưu Ly vương thành, Giang Trần đã là cá rơi vào biển rộng, trời cao mặc chim bay, tự nhiên lúc này ở trước mặt Vi Kiệt hắn cũng không cần phải che dấu cái gì.

Đã muốn hợp tác, muốn ra tay cứu người Đan Kiền Cung, thân phận này sớm muộn cũng phải lộ ra.

Loại chuyện như vậy, càng không giấu được.

- Vi thiếu gia hối hận rồi sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt có chút thâm ý nhìn chằm chằm vào người Vi Kiệt, giống như muốn khám phá sâu trong nội tâm của Vi Kiệt.

Vi Kiệt đột nhiên cười rộ lên, vỗ trán một cái:

- Không thể tưởng tượng nổi, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Vi mỗ kỳ thực đã từng hoài nghi qua. Chỉ là khi nghĩ qua các điểm mấu chốt, mối hoài nghi này đã bị Vi mỗ bỏ qua. Không thể tưởng tượng được cuối cùng trực giác của Vi mỗ lại đúng. Thế nhưng mà Đan Vương Trinh Thì kia? Xảy ra chuyện gì?

Vi Kiệt cũng vô cùng hào sảng, sau khi nghe, tuy rằng kinh ngạc, một lúc sau đã khôi phục lại thái độ như bình thường, vô cùng tự nhiên nói chuyện với Giang Trần.

- Đan Vương Trinh Thì?

Giang Trần cười ha hả:

- Chưa đọc đúng, phải đọc ngược lại.

- Thì Trinh? Vậy đó là ai?

Vi Kiệt hiển nhiên không biết Thì Trinh là ai.

- Nếu không phải là người Bất Diệt Thiên Đô, có lẽ ngươi cũng đoán ra được. Thì Trinh là một Đan Vương nhị cấp của Cửu Dương Thiên Tông.

Vẻ mặt Vi Kiệt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, chuyện này cũng có thể tồn tại hay sao?

Nhưng mà hắn cũng lập tức kịp phản ứng. Danh tự trên lệnh bài Đan Vương, từ trái tới phải là Thì Trinh, nhưng mà nếu đọc từ phải sang trái là Trinh Thì.

Mà loại lệnh bài này khi điêu khắc, địa vực khác nhau thì phong cách khắc cũng khác nhau. Có địa vực thì khắc từ trái qua phải, có nơi thì khắc từ phải qua trái, thậm chí còn từ trên xuống dưới.

Chỉ là trong lúc mấu chốt, lệnh bài sờ sờ ra đó, tăng thêm hắn tự xưng mình là Trinh Thì, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của người ta chính là Trinh Thì, danh tự trên lệnh bài sẽ độc từ phải qua tría.

Đây là xu hướng tư duy bình thường của con người.

Lại nói, Thì Trinh ở trong Cửu Dương Thiên Tông cũng không phải là nhân vật nổi đình nổi đám gì, danh khí còn xa mới đạt tới mức người trong thiên hạ đều biết rõ.

Bởi vì như vậy lúc Giang Trần tự xưng Trinh Thì, cũng không có ai nghĩ tới Thì Trinh lúc trước. Hơn nữa tuy rằng Mục Pháp vương từng nghe nói qua Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chết trên tay Giang Trần, thế nhưng Thì Trinh và Ngô mập mạp đều là tiểu nhân vật. Tự nhiên hắn không có hứng thú đi nghe ngóng nhiều chi tiết tỉ mỉ như vậy.

Dù sao, Mục pháp vương kia cao cao tại thượng. Nhất định sẽ không biết Thì Trình kia chính là Đan Vương nhị cấp.

Cho nên Giang Trần đi trước một bước, trêu đùa Mục pháp vương một phen.

Vi Kiệt cũng ngạc nhiên, khiếp sợ một hồi lâu mới thở dài nói:

- Các hạ thực sự đủ can đảm, cẩn trọng, thời khắc mấu chốt ngay cả người của Vi gia chúng ta cũng không có hoài nghi, chứ đừng nói là người của Bất Diệt Thiên Đô, ha ha ha...

Nói xong những lời này, bản thân Vi Kiệt cũng không khỏi cười lớn.

Hiển nhiên hắn không thèm chú ý tới việc bị lợi dụng.

Vô luận thế nào người ta thực sự đã cứu tính mạng của hắn. Một cái mạng đổi một lần vượt qua kiểm tra, tính như thế nào vẫn là Vi Kiệt hắn lãi.

Một cường giả Hoàng cảnh bát trọng khó gặp, đối mặt với cường giả bực này vẫn bình tĩnh tự nhiên, tố chất tâm lý như vậy, dũng khí, tài trí hơn người cũng khiến cho Vi Kiệt cảm thấy vô cùng bội phục.

Cùng là người trẻ tuổi, Vi Kiệt cũng vô cùng thưởng thức Giang Trần.

Chuyện của Bất Diệt Thiên Đô và Vạn Tượng Cương Vực, Vi Kiệt không biết rõ nhiều lắm. Nhưng đại khái cũng đã nghe qua một ít, tự nhiên hắn biết rõ Bất Diệt Thiên Đô xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, diệt tông môn người ta. Đây là sự thực.

Loại chuyện như thế này Vi Kiệt tự nhiên sẽ không can thiệp vào. Chỉ là trong lòng đối với Bất Diệt Thiên Đô không đồng ý một chút nào. Huống chi Bất Diệt Thiên Đô này còn lớn lối muốn kiểm tra Vi gia của hắn, hơn nữa lại ngay tại cửa vào Lưu Ly vương thành. CHuyện này khiến cho cán câm tâm lý của Vi Kiệt tự nhiên phải hướng về phía Vạn Tượng Cương Vực.

Hiện tại biết được người cứu tính mạng mình chính là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô cực khổ đuổi giết, hắn ngoài khiếp sợ ra còn tràn ngập sự thưởng thức đối với Giang Trần.

Giang Trần đối mặt với sự tán thưởng của Vi Kiệt cũng không cảm thấy lâng lâng, hắn nhẹ nhàng cười:

- Hiện tại, Vi thiếu gia đã biết rõ ai sẽ càng thêm nguy hiểm rồi chứ?

Vi Kiệt lơ đễnh nói:

- Huynh đài nói giỡn rồi. Ở Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên Bất Diệt Thiên Đô bọn chúng dương oai. Vi gia ta làm việc căn bản không cần phải nhìn vào thái độ của Bất Diệt Thiên Đô. Vẫn là câu nói kia, huynh đài có ân cứu mạng với ta, nếu như nguyện ý tới Vi gia ta làm khách. Vi mỗ nhất định sẽ toàn lực chiêu đãi. Ở Lưu Ly vương thành có gì cần Vi mỗ xuất lực, Vi mỗ tất sẽ toàn lực giúp đỡ.

Vi Kiệt hiển nhiên không phải là loại người qua sông đoạn cầu, có ơn tất báo, một chút đạo lý này tự nhiên hắn vẫn hiểu.

Đương nhiên, trừ tầng quan hệ này ra, Vi Kiệt đối với Giang Trần cũng thưởng thức vô cùng. Một người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực, có thể đối mặt với hai đại tông môn nhất phẩm là Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị đuổi giết mà vẫn còn đứng sừng sững, chỉ đơn thuần bằng phần bổn sự này, đã đủ tư cách để Vi Kiệt hắn kết giao.

Người khác sợ Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, Lưu Ly vương thành không sợ một chút nào.

Ở địa bàn của Lưu Ly vương thành, quả thực không tới phiên hai thế lực này giương oai.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)