Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0730

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0730: Câu Ngọc tỉnh lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Con đã hỏi qua Lâm Minh chưa?

Ti Khấu Nguyên trầm giọng hỏi.

- Con đã hỏi qua, thế nhưng hắn đi tới chỗ Lâm Minh cũng không có làm chuyện gì đặc biệt. Lâm Minh cũng không nói ra chuyện gì hữu dụng. Con hoài nghi hành động này có thể là Vi gia cố ý làm ra thủ thuật che mắt. Muốn để cho mạch suy nghĩ của chúng ta hướng về phía người Lâm Minh.

Ti Khấu Nam hiển nhiên không tin, chỉ bằng vào một Lâm Minh cũng dám đối nghịch với Ti Khấu gia bọn họ.

Ti Khấu Nguyên cau mày nói:

- Mỗi một nô lệ đều có ấn ký độc nhất vô nhị của chúng ta. Không có con bỏ đi phong ấn, có cướp đi cũng vô dụng. Con đã thử tìm ấn ký chưa?

Ti Khấu Nam cười khổ nói:

- Sao hài nhi lại chưa thử qua cơ chứ? Chỉ là đối phương hết sức giảo hoạt, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà che đậy ấn ký, con không cảm ứng ra được. Trừ phi hắn đụng vào phong ấn, nếu không, thậm chí con còn không biết đám nô lệ này còn sống hay đã chết.

- Che đậy ấn ký? Người bình thường nào có thủ đoạn như vậy? Hơn nữa người này thoáng cái bắt đi một hai ngàn nô lệ, thủ đoạn không phải tầm thừng. Nam nhi, việc này con nhất định không thể lơ là.

- Phụ thân yên tâm đi.

Ti Khấu Nam nói xong, lại hừ một tiếng:

- Chưa bỏ phong ấn, hắn có cướp đi cũng là một đống phế vật. Nếu như thực sự không tìm thấy, con trực tiếp bóp nát những phong ấn kia, thúc dục phong ấn, làm cho bọn chúng trực tiếp tự bạo. Không bắt được thì một đao chém đứt.

Hiển nhiên Ti Khấu Nam hiện tại vô cùng tức giận.

Ti Khấu Nguyên lại nói:

- Trước tiên cứ kiên nhẫn điều tra, không tới cuối cùng, đừng đi một bước này. Thu nhập chủ yếu của Ti Khấu thế gia chúng ta đều ở chuyến hàng này, nếu như phế đi nhóm hàng này, đối với gia tộc cũng là đả kích không nhỏ. Tài lực sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn ảnh hưởng tới cả gia tộc.

Nhóm hàng này, giá trị tổng cộng là hai ba mươi ức, tuy rằng vốn không có cao như vậy, thế nhưng một đại gia tộc vận hành, tổn thất một đám hàng không chỉ đơn thuần là tổn thất hàng hóa đơn giản như vậy.

Lợi nhuận bị tổn thất, cũng phải tính toán ở bên trong.

Ti Khấu thế gia không tới bước cuối cùng, sẽ không đi vào con đường ngọc đá cùng tan. Trên phương diện nhất định, điều này cũng khiến cho Giang Trần có thời gian thi triển thủ đoạn của mình.

Kế hợp với trí nhớ kiếp trước, kiếp này, trụ cột trận pháp của Giang Trần vô cùng vững chắc. Bố trí một trận pháp, không làm khó được hắn.

Khó chỉ ở điểm làm thế nào bảo đảm hoàn thành trong một kích.

Giải trừ phong ấn, phải bên trong vòng một kích. Nếu như một kích không thành, kinh động tới người điều khiển, vậy thì phiền phức sẽ vô cùng lớn. Vạn nhất người điều khiển kia thẹn quá hóa giận, trực tiếp diệt sát, khi đó thứ chờ hắn chính là tiếc nuối vĩnh viễn không thể vãn hồi.

Cho nên, trước khi không có nắm chắc, Giang Trần tuyệt đối sẽ không mù quáng đi làm.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Bảy ngày sau, trải qua tầng tầng lớp lớp duy diễn và chứng minh của Giang Trần, cuối cùng hắn mới quyết định chọn ra một trận pháp.

Trận pháp này bởi vì có sự tồn tại của Đan Tiêu trận bàn, cho nên càng thêm tinh vi, nghiêm ngặt.

- Chư vị, Giang mỗ đã dùng toàn lực. Hành động lần này mặc kệ thành hay bại, hy vọng các ngươi đừng trách ta.

Trong lòng Giang Trần thầm nói.

Cho tới nước này, Giang Trần đã cố hết sức.

Trận pháp này được Giang Trần phân ra sáu mươi bốn đạo lực lượng, một khi trận pháp được phát động, sáu mươi bốn đạo lực lượng sẽ cùng lúc khởi động.

Trong đó có hơn năm mươi đạo là đồng môn Đan Kiền Cung, hơn mười người còn lại, Giang Trần chọn những người có thực lực tương đối mạnh trong đám nô lệ kia. Ít nhất đều là Địa Thánh Cảnh, còn có cường giả Thiên Thánh Cảnh.

- Hoàng Nhi cô nương, ta động thủ đây.

Giang Trần đứng ở chỗ hạch tâm của trận pháp, khẽ gật đầu với Hoàng Nhi bên ngoài trận pháp một cái, bắt đầu khởi động trận pháp.

Trận pháp chậm rãi khởi động, sáu mươi bốn đạo quang mang giống như sao bằng bắn về phía sáu mươi bốn người trong trận pháp. Quang mang lóe lên, vô số phù văn trong trận pháp giống như những con nòng nọc tràn ngập trong hư không.

Oanh.

Lưu quang bắn vào trong người sáu mươi bốn người này.

- Thành hay không thành phải nhìn vào lúc này.

Giang Trần cắn răng một cái, thủ quyết biến đổi, quang mang không ngừng biến ảo, lực lượng không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Mỗi nô lệ bị quang mang này bao phủ, khí hải mỗi người cũng giống như từng đám mây hiện lên trước mặt Giang Trần. Mà bên ngoài khí hải bọn họ có một tầng cấm chế rậm rạp giống như là mạng nhện.

Đây chính là phong ấn bên ngoài khí hải bọn họ.

- Phá, phá cho ta.

Giang Trần kẽ quát một tiếng, đem trận pháp thúc dục tới mức tận cùng, quang mang đâm vào cấm chế phong ấn bên ngoài khí hải của mỗi người phát ra quang mang chói mắt giống như tia lửa.

Sưu Sưu.

Thanh âm chói tai không ngừng truyền ra.

Một hô hấp, hai hô hấp.

Chỉ trong thời gian ba hô hấp lại dài dằng dặc giống như vạn thế.

Tạch tạch. Ken két.

Sau đó từng thanh âm nghiền nát xuất hiện, những phong ấn chung quanh khí hải của đám nô lệ kia bị lực lượng này công kích, giống như là vải vóc, chậm rãi bị xé rách.

Xoẹt một tiếng.

Cơ hồ tất cả các phong ấn, triệt để bị nghiền nát.

Sau đó quang mang của trận pháp tối sầm lại, cả trận pháp chậm rãi khép kín. Giang Trần thì đầu đầy mồ hôi, chỉ là trong mắt lại bắn ra sự kinh hỉ nồng đậm.

- Thành rồi.

Hoàng Nhi đứng bên ngoài trận pháp, vẻ mặt vui mừng, bước nhanh vào trận pháp, ân cần hỏi:

- Giang công tử, công tử cảm thấy thế nào rồi?

- Không có gì đáng ngại, trận pháp này tiêu hao của ta quá lớn, có chút mệt mỏi, chỉ là không ảnh hưởng tới bổn nguyên.

Giang Trần điều tra bản thân một chút, ngoại trừ việc thần thức tổn hao quá lớn ra, quả thực không có một chút tác dụng phụ nào.

Trận pháp này vô cùng cao cấp, tiêu hao rất lớn. Vốn không phải là thứ mà cường giả nhân Thánh Cảnh có thể thao túng, thậm chí cường giả Thánh Cảnh căn bản không có tư cách thao túng trận pháp này.

Nếu như không phải Giang Trần có đủ loại ưu thế trên người, trận pháp này căn bản hắn không thao túng nổi.

...

Ngay trong nháy mắt khi trận pháp phá vỡ phong ấn, Ti Khấu Nam ở trong Ti Khấu thế gia xa xa chấn động toàn thân, đột nhiên từ trong minh tưởng tỉnh lại.

Bởi vì hắn cảm ứng được những phong ấn bên ngoài khí hải của những nô lệ kia đã được cởi bỏ.

Lúc này đang là đêm hôm khuya khoắt, Ti Khấu Nam đang ngồi xếp bằng minh tường, lại vừa vặn để cho Giang Trần có thời gian để lợi dụng. Đợi tới khi Ti Khấu Nam kịp phản ứng, phong ấn mà hắn khống chế đã bị nghiền nát.

Khi hắn bình tĩnh lại thì những phong ấn kia đã bị phá thành từng mảnh nhỏ. Thần thức quét qua, hắn phát hiện ra tổng cộng có sáu mươi bốn đạo phong ấn bị nghiền nát.

Sắc mặt Ti Khấu Nam đại biến, miệng không nhịn được mà chửi lớn:

- Hỗn đản. Đáng chết.

Hắn biết rõ, phong ấn bị nghiền nát, nghĩa rằng sáu mươi bốn người bị phong ấn này đã bị người ta cứu được. Hơn nữa thủ đoạn phá phong ấn của đối thủ cực kỳ cao minh.

*****

Bất kể là nắm chắc thời gian hay là thủ đoạn phá giải, đều có thể nói là tuyệt hảo, khiến cho Ti Khấu Nam hắn ngay cả thời gian kịp phản ứng cũng không có.

- Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?

Trong lòng Ti Khấu Nam lúc này vô cùng hỗn loạn, hắn đứng dậy, không để ý tới việc lúc này đang là đêm hôm mà trực tiếp chạy về phía phòng của phụ thân hắn, Ti Khấu Nguyên.

Ti Khấu Nguyên biết được xảy ra chuyện lớn như vậy cũng kinh hãi không thôi.

Nhìn qua lệnh bài phong ấn bị nghiền nát, hai phụ tử này nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có cảm giác nghẹn khuất không nói nên lời, bọn họ không sợ kẻ địch đối đầu tới thăm hỏi trực tiếp.

Mà bọn họ sợ, bởi vì bọn họ không biết người đối đầu này là ai.

Thủ đoạn lập tức phá bỏ phong ấn này tuyệt đối là thứ mà người bình thường không thể làm được. Trong vòng mấy hô hấp đã phá giải được sáu mươi bốn đạo phong ấn, loại thủ đoạn này ngay cả Ti Khấu Nguyên cũng tự biết mình không làm được.

- Nam nhi, Vạn Khôi các chúng ta gần đây không đắc tội với người nào chứ?

Ngữ khí của Ti Khấu Nguyên có chút phức tạp.

Ti Khấu Nam mờ mịt nói:

- Việc buôn bán của chúng ta chỉ cầu tài, tại sao lại vô duyên vô cớ đắc tội với người khác cơ chứ? Hơn nữa gần đây trong tiệm cũng không có khách nhân nào khác tới thăm a.

- Có phải trong đám hàng hóa của chúng ta có người có địa vị lớn gì không?

Ti Khấu Nam lại hỏi.

Ti Khấu Nam ngẫm lại, lắc đầu nói:

- Trên Thần Uyên đại lục, người có thể khiến cho Lưu Ly vương thành nhận định có địa vị lớn quả thực không có. Mấy nguồn cung cấp gần đây của chúng ta cũng vô cùng sạch sẽ. Đều tới từ những trung vực, hạ vực, nguồn cung cấp kết nối với Bát vực đều không có.

- Không có giao thiệp với các tộc không phải nhân tộc ngoài Hoang man đó chứ?

Ti Khấu Nguyên lại hỏi.

- Phụ thân, hài nhi cũng không phải là hỗn đản. Sinh ý của Vạn Khôi các chúng ta chỉ là sinh ý nhân tộc, liên quan tới dị tộc, chúng ta không bao giờ làm.

Ti Khấu Nguyên gật gật đầu nói:

- Vậy thì kỳ quái. Người cướp đi hàng hóa có thể lập tức giải sáu mươi bốn đạo phong ấn, thực lực tuyệt đối không kém. Loại người này chẳng lẽ tu luyện công pháp tà đạo gì đó, cần tu sĩ làm lô đỉnh luyện công hay sao?

- Phụ thân, vì sao hài nhi vẫn cảm thấy việc này hơn phân nửa có quan hệ với Vi gia a.

Ti Khấu Nam buồn bực nói.

- Vi gia?

Ti Khấu Nguyên lắc đầu nói:

- Vi gia hiện tại bản thân đang hỗn loạn vô cùng. Lại nói, Vi gia có trình độ thế nào vi phụ hiểu rõ nhất. Bọn họ tuyệt đối không thể trong vòng mấy hô hấp phá đi sáu mươi bốn đạo phong ấn. Việc này người có thể làm được trong Lưu Ly vương thành cũng chỉ có mấy thế lực đỉnh cấp kia mà thôi.

Ti Khấu Nam rất phiền muộn, hắn thực sự hy vọng việc này là do Vi gia làm hơn. Vừa vặn đối đầu với VI gia, thống khoái hơn nhiều, chung quy vẫn tốt hơn so với tình cảnh không có cách nào.

- Phụ thân, người này đã kiếm được chút ngon ngọt, con lo lắng hắn sẽ liên tiếp phá bỏ phong ấn. Đến lúc đó không cần mười ngày nửa tháng, những nô lệ của chúng ta đã trở thành người của hắn.

Phong ấn bị phá bỏ, nô lệ đã không còn nằm trong sự khống chế của Ti Khấu thế gia bọn họ nữa.

- Có thể tra ra được nhóm nô lệ bị phá bỏ phong ấn này tới từ nguồn cung cấp nào hay không?

Ti Khấu Nguyên lại hỏi.

Ti Khấu Nam uể oải lắc đầu:

- Nguồn cung cấp của chúng ta gần đây rất nhiều, ném loạn vào một chỗ, dưa theo tu vi và thực lực xếp lại. Căn bản không phân biệt ra được. Hơn nữa, trừ một ít nguồn cung cấp đặc biệt mẫn cảm ra, nguồn cung cấp bình thường chúng ta cũng không thèm để ý nó tới từ đâu.

Tra không ra nguồn cung cấp, cũng không tra ra được người bị phá bỏ phong ấn có thân phận thế nào, kể từ đó, muốn từ bên trong đó tìm được manh mối, căn bản không có một chút hy vọng nào.

Ti Khấu Nguyên thở dài một tiếng, nói:

- Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại gây khó dễ cho Ti Khấu thế gia chúng ta?

Trong mắt Ti Khấu Nam hiện lên vẻ hung ác, nói:

- Phụ thân, theo con thấy hiện tại chúng ta sớm ngọc đá cùng tan thì hơn. Đem những nô lệ còn lại tiêu diệt. Ti Khấu thế gia chúng ta không tìm lại được, hắn cũng không thể nào thu được chỗ tốt từ Ti Khấu thế gia chúng ta.

Đây là lần thứ hai Ti Khấu Nam đưa ra kiến nghị này.

Ti Khấu Nguyên vốn vẫn còn có chút do dự, đây là biện pháp bất đắc dĩ, hơn nữa biện pháp này trừ ác tâm với đối thủ một chút ra, kỳ thực cũng không có bất kỳ một chút thu hoạch nào.

Ở sâu trong lòng Ti Khấu Nguyên vẫn hy vọng có thể tìm được lại nhóm hàng hóa này. Nếu cứ như vậy mà phá bỏ đi, quả thực quá đáng tiếc.

Hơn nữa loại thủ đoạn ngọc đá cùng tan, vạn nhất khiến cho tên đối thủ ẩn giấu kia giận dữ. Nói không chừng đối phương sẽ có động tác trả thù tiếp theo.

Ti Khấu Nguyên là người lão luyện thành thục, lại không muốn trong lúc vô hình khiến cho Ti Khấu thế gia có thêm một đại địch nguy hiểm như vậy.

- Nam nhi, nghĩ kỹ lại xem. Nếu như thật sự là những tu sĩ tác ác tu luyện công pháp, cần thân thể tu sĩ mà nói, nếu như chúng ta hủy diệt những tên nô lệ này hắn sẽ càng thêm giận dữ. Vạn nhất hung tính của đối phương phát tác, âm thầm gây khó dễ cho Ti Khấu thế gia chúng ta mà nói, đây cũng là chuyện vô cùng phiền toái. Tuy rằng không đến mức sợ hắn, thế nhưng cũng là chuyện phiền phức không đáng có.

- Hừ, nếu như vậy, chúng ta tổn thất lớn như vậy còn phải nhắm mắt nhắm mở cho qua? CÒn phải chiếu cố tới cảm xúc của hắn?

Ti Khấu Nam dù sao cũng là người trẻ tuổi, khí thịnh, cảm thấy căn bản không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

- Nam nhi, lấy đại cục làm trọng, không tới bước cuối cùng, không nên đi một bước này.

....

Trong mật thất, Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng một ngày, thần thức mới chậm rãi khôi phục lại.

Mà những người được hắn giải cứu kia, tuy rằng phong ấn ở ngoài khí hải bị loại trừ, thế nhưng ngũ giác vẫn bị phong ấn, phong ấn ngũ giác một khi chưa bị loại trừ, bọn họ cũng không có cách nào khôi phục lại như cũ.

Chỉ là phong ấn ngũ giác, cũng không bị Ti Khấu thế gia điều khiển, cho nên an nguy của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì.

Hơn nữa giải trừ phong ấn ngũ giác đơn giản hơn rất nhiều.

Sau khi thần thức của Giang Trần khôi phục, hắn nhanh chóng phá bỏ phong ấn trên người đám người Câu Ngọc và Tiết Đồng. Năm thân vệ này đi theo hắn từ Đông Phương vương quốc, có thể nói là trung thành và tận tâm.

Sau khi phong ấn ngũ giác bị giải trừ, năm người đều chậm rãi khôi phục ý thức. Câu Ngọc thực lực mạnh nhất, cũng là người mở mắt ra đầu tiên.

Khi ánh mắt của nàng mở ra, Câu Ngọc còn tưởng rằng mình hoa mắt, hoặc là xuất hiện ảo giác. Nàng liên tục nháy mắt vài cái, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, lại nhìn Hoàng Nhi.

- Thiếu chủ, ta... Không phải ta nằm mơ sao?

Câu Ngọc đau xót nói, coi như nàng có tính cách cứng cỏi, bất khuất, giờ phút này cũng không nhịn được mà có cảm giác kích động sống sót qua tai nạn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)