Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0793

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0793: Người xâm nhập
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Lần nữa cảnh cáo, đây là lãnh địa tư nhân, cấm địa của Bàn Long đại phiệt. Nếu như ai dám mạnh ẽm xông tới là xâm lấn lãnh địa Bàn Long đại phiệt. Tự gánh lấy hậu quả.

Ngữ khí của Trương thống lĩnh vô cùng kiên quyết, mặc dù đối phương có không ít người, hơn nữa thực lực cường hãn dường như còn vượt quá bên hắn. Thế nhưng đây là lãnh địa của hắn, hắn tuyệt đối không thể cho phép có người nào tự tiện xông vào lãnh địa của hắn.

Huống chi giờ phút này hắn còn có nhiệm vụ trên người. Khu vực này tạm thời bị Chân Đan Vương tiếp quản, mà Chân Đan Vương lại là quý nhân bên người phiệt chủ.

Chuyện quan trọng là Chân Đan Vương rất hiền hòa, khách khí đối với hắn. Chuyện này khiến cho Trương thống lĩnh được sủng ái mà lo sợ, càng cảm thấy trách nhiệm trên người vô cùng lớn.

Đám người phía đối diện ăn mặc như đám liệp giả, người cầm đầu là một nam tử có một mắt, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ.

- Đừng có ở đó cáo mượn oai hùm. Chúng ta săn bắn một đầu linh thú Chân Thánh Cảnh, sắp đắc thủ, lại đột nhiên đi vào phiến khu vực này rồi biến mất. Chúng ta hoài nghi là các ngươi động tay động chân, muốn chiếm đoạt con mồi của chúng ta.

- Đúng, mau giao ra đây. Muốn thủ tiêu con mồi của chúng ta sao? Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu bản lĩnh.

Trương thống lĩnh thấy đám người này bịa đặt như vậy giận dữ nói:

- Ta thủ hộ ở nơi này lâu như vậy nào có nhìn thấy đầu linh thú nào? Đừng có nói chuyện tào lao, một là rời khỏi, hoặc là chết.

Tên hán tử có một mắt kia cười lạnh liên tục, nói:

- Chết? Nói mạnh miệng cũng không sợ líu lưỡi sao? Bằng vào đám lính tôm tướng cua như các ngươi cũng dám uy hiếp chúng ta? Nực cười.

Hắn vung tay lên, mười mấy người bên cạnh hán tử một mắt kia nhanh chóng tản ra, miệng nở nụ cười không chút kiêng nể gì. Hiển nhiên bọn họ đối với đám người Trương thống lĩnh này cũng không đặt vào trong mắt.

Trương thống lĩnh giận dữ vung tay lên:

- Bày trận.

Đội ngũ của Trương thống lĩnh thao luyện với nhau đã lâu, vô cùng ăn ý, tuy rằng chỉnh thể sức chiến đấu không bằng những người đối diện. Thế nhưng năng lực hợp tác chiến đấu lại vô cùng mạnh.

Hán tử một mắt kia nở nụ cười dữ tợn, tay chộp một cái, trong tay xuất hiện một thanh khai sơn phủ cực lớn.

Hai tay chấn động, lực lượng cuồng bạo chấn vỡ y phục trên người hắn.

Đồng thời cánh tay vung lên, hán tử một mắt nói với đám thuộc hạ:

- Các huynh đệ áp trận cho ta. Ta lên.

Một tiếng hét lớn như sấm vang vọng, hán tử một mắt này vung khai sơn phủ lên. Đột nhiên bổ xuống mặt đất một cái. Mặt đất lập tức vỡ đôi tạo thành một cái rãnh điên cuồng lan tràn về phía xa.

Khai sơn phủ bắn ra khí lưu màu đen, bản thân hán tử này thì giống như là trâu đực, điên cuồng vọt về phía đối diện.

- Phá cho ta.

Hán tử một mắt chạy về phía trước, tốc độ nhanh vô cùng, khai sơn phủ vung lên, đã sát nhập vào trong trận của đám người Trương thống lĩnh.

Xoát xoát.

ánh phủ lập lòe, nhanh nhẹn tuyệt luân.

Các võ sĩ bên người Trương thống lĩnh căn bản không phản ứng kịp, giống như là cọc gỗ vậy, liên tục có bảy tám cái đầu bị khai sơn phủ của người này đánh bay lên. Đầu bay lên trên không trung, đầu thân khác biệt.

Hán tử một mắt này cực kỳ càn rỡ, mở miệng cười điên cuồng:

- Phá, phá, phá... Toàn bộ phá cho lão tử.

Khai sơn phủ không ngừng huy động, giống như là băm vằm. Những cái đầu đang bay ở trên không trung không ngừng bị gõ trúng, giống như từng trái dưa hấu vậy, trực tiếp bị đập nát, máu me bắn tứ tung.

Loại cảnh tượng máu tươi này khiến cho thú tính của hán tử một mắt bộc phát, hắn cười ha hả, sát ý trong ánh mắt càng đậm.

Mà những người phái sau hắn cũng nhao nhao kêu lên:

- Kiền Khôn phủ của Hồng lão đại quả nhiên không phải tầm thường. Quả thực là hành hạ đám người này tới chết a.

- Chậc chậc, lão tử cũng cảm thấy ngứa tay.

- Hồng lão đại, lưu lại mấy người cho huynh đệ chúng ta a.

Trương thống lĩnh thấy hán tử một mắt này điên cuồng như vậy, trong lòng âm thầm giật mình. Dù gì Trương thống lĩnh cũng là cường giả Thánh Cảnh tứ trọng. Nhưng mà nhìn thấy khí thế của Hồng lão đại này, chỉ sợ ít nhất cũng có tu vi Thánh Cảnh lục trọng. Thậm chí còn có khả năng là cường giả Thiên Thánh Cảnh, Thánh Cảnh thất trọng.

Xem tính mạng con người giống như là lúa mì, không ngừng bị ngắt. Trong lòng Trương thống lĩnh như nhỏ máu, tay vung vẩy thanh kiếm quát:

- Tất cả mọi người lui ra, để ta tới đấu hắn.

Kiếm của Trương thống lĩnh kéo theo một đám tàn ảnh chém về phía hán tử một mắt, đồng thời chỉ huy bộ hạ thối lui.

Chỉ là những thủ hạ của hắn đều là người tử trung, nhìn thấy địch nhân hung tàn càng không có khả năng thối lui. Nhất là nhìn thấy đồng bạn mình đầu thân khác biệt, những thiết vệ này sôi máu, trong lòng bị kích phát ra tâm tư tử chiến.

- Thống lĩnh đại nhân, người mau lui ra đi. Chúng ta cuốn lấy tên súc sinh này.

Trong khi nói chuyện những thiết vệ tử trung này dưới công kích của hán tử một mắt chẳng những không có lui bước mà còn điên cuồng bổ nhào về phía hán tử một mắt kia.

Cả đám giết đỏ mắt, thế nhưng hổ diên, hoàn toàn là bộ dáng cắn nhau.

- Châu chấu đá xe.

Hán tử một mắt kia cười lạnh một tiếng, nhìn đám võ sĩ điên cuồng vọt về phía hắn, cái phủ trong tay khẽ quét ngang.

Lực lượng hóa thành một vòng lốc xoáy bao phủ bảy tám võ sĩ này vào bên trong.

- Chết đi cho ta.

Quang nhận chung quanh phủ tăng vọt, điên cuồng khởi động, giống như là vô số đầu cá chép màu đen đang nổi lên trên mặt nước.

Ngay lúc này trên lưỡi phủ khổng lồ đột nhiên có một đạo quang mang kỳ lạ phóng tới, khẽ chạm vào lưỡi phủ một cái.

Khai thiên phủ bị quang mang này chạm vào, lập tức giống như bị một cỗ lượng vô hình trói buộc, xut hế quét ngang không ngờ lại chậm lại.

Cường giả so chiêu, thắng bại chr trong chớp mắt.

Trong lúc thế công của hắn trì hoãn, bốn bảy tám võ sỉ hẳn phải chết lúc này lại nhận được cơ hội công kích tốt nhất.

Các loại vũ khí điên cuồng đánh về phía hán tử một mắt này.

Tên hán tử một mắt sợ hãi quá, hai tay đẩy ra, cầm cái phủ trong tay đẩy về phía trước, thân thể nhanh chóng thối lui, chỉ là sau lưng lại ướt lạnh.

Phản ứng của hắn đã rất nhanh, thế nhưng dù vậy vẫn có hai đạo kiếm quang khẽ lướt qua người hắn.

Phốc phốc, phốc phốc.

Một kiếm chém vào trên cánh tay, một kiếm chém vào trên đùi.

Nhưng mà lực phòng ngự của tên này quả thực kinh người, lực lượng hai kiếm vừa rồi cũng không yếu. Thế nhưng cũng chỉ cắt vỡ da thịt, căn bản không có làm tổn thương được hắn.

- Hồng lão đại.

Những đồng đảng phía sau thấy vậy kinh hãi, nhao nhao vây quanh.

Hán tử một mắt kia khoát khoát tay, ánh mắt nhìn qua bốn phía, đột nhiên nhìn về phía bắc.

Lúc này Giang Trần và Hoàng Nhi đang sóng vai lướt đi, nhanh chóng phóng về phía bên này.

Trương thống lĩnh nhìn thấy bọn họ, trong mắt hiện lên sự hổ thẹn. Chung quy hắn có cảm giác mình không làm được việc, khiến cho Đan Vương đại nhân bị quấy nhiễu.

*****

- Chân Đan Vương, Trương mỗ vô năng, quấy rầy Chân Đan Vương thanh tu.

Giang Trần có chút áy náy nói:

- Trương thống lĩnh, ta tới chậm một bước. Hại mấy huynh đệ của ngươi chết thảm.

Nghe lời này, tuy rằng trong lòng Trương thống lĩnh thương tâm, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp, kích động.

Mà bên phía hán tử một mắt kia, đám người này dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Giang Trần. Chính xác hơn là đang đánh giá Hoàng Nhi bên người ht.

Cả đám đều nhìn chăm chú, trong mắt toát lên vẻ điên cuồng, cực kỳ hèn mọn, dâm ô.

Giờ phút này tuy rằng Hoàng Nhi đã làm thủ thuật che dấu một ít dugn mạo vốn có của nàng, thế nhưng dung mạo tuyệt đại phong hoa của nàng, cho dù đã làm qua một chút thủ thuật, thế nhưng tuyệt đối vẫn sáng chói vô cùng.

- Hồng lão đại, chính là tiểu cô nương này.

- Hắc hắc, cũng biết chúng ta đi vào tìm mà tự động đi ra. Hồng lão đại, lúc này cũng là lúc chúng ta nên lập công trước mặt Thiếu phiệt chủ a.

- Chậc chậc, một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp như vậy trong Lưu Ly vương thành chúng ta quả thực hiếm thấy. Đây là tiểu mỹ nhân từ nơi nào xuất hiện a?

- Quả thực là như vậy, khí chất này, tư thái này, tướng mạo này quả thực là tuyệt luân. Những nữ nhân bên người Thiếu phiệt chủ so với tiểu ny tử này quả thực không thể nào so sánh nổi.

- Hồng lão đại, động thủ đi.

Đám người kia không chút kiêng nể gì, trong miệng nói lời dâm ô, giống như đám người Trương thống lĩnh còn có Giang Trần đều là người chết vậy. Trong lời nói hoàn toàn coi thường sự tồn tại của bọn họ.

Hoàng Nhi từ nhỏ sống ở Vạn Uyên đảo, tuy rằng vừa mới ra đời đã bị chỉ định là lô đỉnh luyện công của người khác. Thế nhưng trong gia tộc chung quy vẫn có thân phận tiểu thư. Đám người lưu manh bình thường quả thực không dám làm càn trước mặt nàng.

Đi theo Thuấn lão từ nam ra bắc, nàng vẫn luôn khép mình ít lộ diện. Cũng chưa từng bao giờ gặp những lời nói dâm ô, ánh mắt vô lễ như ngày hôm nay.

Hiện tại nghe thấy mấy tên ác tặc này vừa mới mở miệng đã nói lời dâm ô, cực kỳ bất kính như vậy. Cho dù tính tình nàng tốt, không màng danh lợi, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng có chút giận dữ.

Lúc trước mặc dù có tin đồn như vậy, tính tình nàng có tốt cũng chưa chắc đã chấp nhặt với đám súc sinh thô lỗ này.

Thế nhưng mà hiện tại tâm linh tương thông với Giang Trần, hai người đã biểu đạt tình ý. Ở trước mặt nam tử mà nàng thương mến lại bị người ta nói như vậy, Hoàng Nhi sao có thể không tức giận được chứ.

Giang Trần nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thon dài trắng nõn của Hoàng Nhi, nói:

- Không nên giận dữ, để ta tới xử lý.

Nói xong hắn nhìn Hoàng Nhi bằng ánh mắt an ủi.

Ánh mắt kiên định này giống như là mặt trời ban trưa, khiến cho tâm tình Hoàng Nhi thoáng cái lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Tốt.

Vốn Hoàng Nhi không phải là người nhu nhược, cũng không phải là nữ nhân thích dựa vào người khác. Thế nhưng mà trước mặt nam tử mà nàng thương, nàng lại cam tâm tình nguyện giống như chú chim non nép vào người Giang Trần.

Nàng cũng biết Giang Trần sợ nàng tức giận ảnh hưởng tới thần thức, dẫn phát ra Bách Thế đồng tâm chú, khi đó sẽ không tốt.

- Tiểu tử, buông tiểu cô nương kia ra, thức thời thì cút nhanh.

- Tiểu nữu, tiểu tử này không đẹp trai là bao, xem ra cũng không có địa vị gì. Ngươi đi theo hắn không phải rất thiệt thòi sao? Không bằng để cho ta mang ngươi trở về với Thiếu phiệt chủ của chúng ta. Vinh hoa phú quý có mười đời ngươi cũng không hưởng thụ được hết a.

- CHậc chậc, ta có thể nói đây là bãi hoa nhài cắm trên bãi phân trâu được không?

L:ại có một gia hỏa nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nở nụ cười châm chọc.

Trong lòng Giang Trần đã sớm coi những người này là người chết, cho nên hắn chẳng những không giận mà ngược lại còn lạnh nhạt hỏi:

- Nói như vậy các ngươi đuổi bắt linh thú là giả? Truy đuổi chúng ta mới là thật?

Giờ phút này Hồng lão đại kia cũng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung hãn, thô bạo gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi giở trò sao?

- Trả lời vấn đề của ta trước.

Ngữ khí Giang Trần lạnh lẽo.

Hồng lão đại kia không sợ một chút nào, còn cười lớn, nói:

- Coi như ngươi thông minh. Tiểu tử, ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem bộ dáng của mình đi? Ngươi có tài đức gì mà có thể xứng đôi với tiểu cô nương như hoa như ngọc này? Có câu nói thế nào ý nhỉ?

- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Một tùy tùng nghe vậy lập tức đáp.

- Ha ha, đúng vậy, chính là đạo lý đó. Tiểu tử ngươi không có bao nhiêu bổn sự, thoạt nhìn cũng không phải là đệ tử ngang ngược. Lại dám mang theo tiểu mỹ nhân đi du ngoạn giang sơn. Đây là tội của ngươi.

Hồng lão đại nói xong, ánh mắt dâm ta quét qua mặt Hoàng Nhi, không chút kiêng nể gì xem xét, đồng thời còn phát ra tiếng than thở chậc chậc hèn mọn bỉ ổi.

Trương thống lĩnh nhìn thấy hán tử một mắt này hạ lưu, bỉ ổi như vậy giận dữ quát lớn:

- Không được vô lễ, vị này gọi là Chân Đan Vương, là khách quý của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt. Mấy người các ngươi mắt chó hay sao? Hay là mù? Ở địa bàn của Bàn Long đại phiệt cũng dám đùa giỡn nữ quyến của khách quý Bàn Long đại phiệt?

- Chậc chậc, họ Trương kia. Hay cho một con chó trung thành và tận tâm a. Đừng có dọa ta, ta rất sợ đó.

Đại hán một mắt kia ra vẻ sợ hãi, điệu bộ kia nhìn qua vô cùng buồn nôn.

Hắn bỗng nhiên cười ha hả:

- Bàn Long đại phiệt? Nghe nói là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành sao? Ha ha, uy phong thật lớn a. Đáng tiếc, sắp tan đàn xẻ nghé. Muốn làm lão Hồng ta sợ sao? Ta phi.

- Bàn Long đại phiệt thì làm sao? Cắn chúng ta sao? Qua năm nay, Bàn Long đại phiệt còn có tồn tại hay không cũng không nhất định. Định hù dọa ai?

- Phượng hoàng rơi lông không bằng gà. Một đại phiệt sắp xong đời cũng dám lấy ra dọa người?

Những người này hiển nhiên không thèm để ý tới Bàn Long đại phiệt, nói lời không chút cố kỵ. Nói tới Bàn Long đại phiệt chẳng những không có một tia tôn trọng nào, ngược lại còn châm chọc khiêu khích.

Trương thống lĩnh tức điên người, hắn không phải là người ở lại khu vực hạch tâm của Lưu Ly vương thành. Ở bên ngoài, hắn đối với đại thế của Lưu Ly vương thành cũng không hiểu lắm.

Nhưng mà hắn cũng biết, Bàn Long đại phiệt tuy rằng là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, đại biểu cho lực lượng quyền uy của Lưu Ly vương thành, không một ai được khiêu khích.

Trương thống lĩnh với tư cách là cấp dưới của Bàn Long đại phiệt, cũng luôn trung thành và tận tâm, hiệu trung vì Bàn Long đại phiệt.

Hiện tại nhìn thấy nhóm người này không thèm để ý tới Bàn Long đại phiệt, dùng sự trugn tâm của Trương thống lĩnh, tự nhiên phải giận tím mặt.

Giang Trần kéo Trương thống lĩnh về sau lưng mình, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua đám người hán tử một mắt, tổng cộng có chín người.

- Nhìn gì vậy? Tiểu tử, hẳn ngươi còn không phục sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)