Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0814

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0814: Chư Thiên tuệ nhãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cũng không phải tài hoa của hắn không được, mà là quy tắc của thế giới này, chỉ cho phép hắn đi đến đây mà thôi!

- Huyễn Ba Sơn đan đấu, ngươi bị nhốt ở Huyễn Ba Sơn hai năm... Vạn Tượng Đại Điển, Xích Đỉnh Trung Vực xâm lấn, ngươi lại bình yên ly khai. Tông môn nghiền nát, ngươi có thể từ trong Bất Diệt Thiên Đô bao vây chặn đánh, thong dong thoát đi, còn diệt toàn bộ đội ngũ Bất Diệt Thiên Đô cùng Cửu Dương Thiên Tông... Những việc này, đều chứng minh ngươi là một thiên tài tụ tập Thiên Địa số mệnh gia thân.

- Số mệnh?

Trong mắt Giang Trần hiện lên một tia tinh mang.

- Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi biết quan sát số mệnh?

Số mệnh, Giang Trần tự nhiên biết đến. Chư Thiên thế giới, cũng có rất nhiều đại nhân vật biết quan sát số mệnh.

Số mệnh vốn là đồ vật nhìn không tới, sờ không được.

Nhưng có ít người trời sinh pháp nhãn, lại có thể mở ra Chư Thiên tuệ nhãn, chứng kiến số mệnh!

Loại người này, phi thường ít. Một khi xuất hiện, cái kia đều là thiên tài tuyệt đỉnh.

Chẳng lẽ, Khổng Tước Đại Đế này, cũng là...

Trong lúc nhất thời, Giang Trần có chút hồ nghi bất định, ánh mắt nhìn xem Khổng Tước Đại Đế, cũng nhiều ra vài phần ngưng trọng, nếu như Khổng Tước Đại Đế thật đúng có thể mở ra Chư Thiên tuệ nhãn, vậy Khổng Tước Đại Đế thật là đáng sợ. Loại người này, tuyệt đối không nên ở vị diện thế tục pha trộn!

Khổng Tước Đại Đế một mực quan sát Giang Trần, thấy hắn phản ứng kịch liệt, trong lòng Khổng Tước Đại Đế cũng kinh ngạc. Hắn với tư cách một phương Đại Đế, chưa bao giờ cùng người trẻ tuổi nói qua khí vận gì.

Có đôi khi, dù cùng Đại Đế quan hệ mật thiết thảo luận số mệnh, đại bộ phận Đại Đế cũng là bán tín bán nghi.

Hoặc là nói, đại bộ phận căn bản đối với hắn nói không cho là đúng.

Ở đại đa số người xem ra, số mệnh tựa như Thiên Cơ, căn bản không cách nào phỏng đoán.

Tuy Khổng Tước Đại Đế tâm như gương sáng, nhưng sẽ không cưỡng ép quán thâu tư tưởng của mình cho người khác. Thế nhưng mà, trải qua Khổng Tước Đại Đế lục lọi ngàn năm, hắn hoàn toàn chính xác tổng kết ra một bộ quan sát số mệnh.

Tuy Khổng Tước Đại Đế cảm giác năng lực của mình ở phương diện này, cũng chỉ là nửa thùng nước, giống như thông lại không phải thông. Thế nhưng mà, hắn bí mật dùng cái này quan sát một ít người số mệnh thâm hậu, lại cơ hồ không có phạm sai lầm qua.

Mà Giang Trần, tuy là người của Vạn Tượng Cương Vực, nhưng Khổng Tước Đại Đế lại âm thầm góp nhặt rất nhiều tư liệu, xác minh ra Giang Trần là người có Đại Khí Vận.

Thật nhiều lần, Khổng Tước Đại Đế muốn đi Vạn Tượng Cương Vực nhìn xem, nhưng lại lo lắng mình phá hủy vận mệnh của Giang Trần, một mực ẩn nhẫn không ra.

Thẳng đến Bất Diệt Thiên Đô phát lệnh truy nã, nói Giang Trần đang trên đường lẩn trốn đến Lưu Ly Vương Thành.

Cái này không khỏi để cho Khổng Tước Đại Đế cao hứng, càng thêm tin tưởng hết thảy đều có Thiên Ý. Cho nên, hắn một mực đang đợi.

Chờ đợi thiên tài tụ tập Thiên Địa Đại Khí Vận xuất hiện.

Thẳng đến ngày đó, Giang Trần tiến vào Lưu Ly Vương Thành.

Mà ngày đó, đúng lúc là thời gian đưa tang Phàn thiếu chủ.

Đây cũng là một điềm báo trước, tiễn cũ đón mới đến.

Mà Giang Trần vào thành, mang theo loại Khí Vận cường đại kia, cũng đối với Khổng Tước Đại Đế tạo thành trùng kích rất lớn, để cho hắn rốt cục vững tin lý luận của mình.

Để cho Khổng Tước Đại Đế giật mình nhất chính là, mình nói lên số mệnh, biểu lộ của Giang Trần, vậy mà không phải không tin, mà là hỏi hắn hiểu được quan sát số mệnh?

Nói như vậy, chẳng lẽ Giang Trần này, cũng thờ phụng lý luận khí vận?

Khổng Tước Đại Đế thở dài:

- Ta một mực tu luyện đồng thuật, hơn một nghìn năm trước, đồng thuật bỗng nhiên Khai Khiếu, mông lung tạo thành một loại quan sát thuật. Ngay từ đầu cũng không biết thật giả, quan sát ngàn năm, mặc dù không có thành một hệ thống, nhưng dùng để quan sát số mệnh, lại ít khi thất thủ. Mà sau khi ngươi vào thành, số mệnh cường đại kia, là cuộc đời ta chưa bao giờ thấy qua. Số mệnh bực này, cùng số mệnh Vạn Tượng Cương Vực phóng lên trời, thế động Vân Tiêu lúc trước, cũng âm thầm ăn khớp. Bởi vậy, lão phu cơ hồ kết luận, ngươi chính là thiếu niên từ Vạn Tượng Cương Vực đến. Ngươi là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô dốc sức liều mạng đuổi giết, lại thủy chung không được.

Đồng thuật?

Giang Trần không khỏi nhìn lại hai mắt của Khổng Tước Đại Đế.

Chỉ thấy hai mắt của Khổng Tước Đại Đế như hồ sâu, như tinh không, thâm thúy không thể dò xét. Khi thì như một vũng bích lục, khi thì như một mảnh xanh thẳm, cho người một loại cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

- Giang Trần, không nhìn lầm, ngươi cũng tu luyện đồng thuật. Hơn nữa là đồng thuật cực kỳ cao minh!

Khổng Tước Đại Đế cười nói.

Giang Trần cũng không phủ nhận, gật gật đầu:

- Bệ hạ pháp nhãn như đuốc, thật sự là cái gì cũng lừa không được bệ hạ a. Buồn cười ta còn cảm giác mình che dấu vô cùng tốt. May mắn ta không có ở địa bàn của bệ hạ gây sóng gió, bằng không thì bệ hạ trực tiếp chụp chết ta rồi.

- Ha ha ha.

Khổng Tước Đại Đế cởi mở cười to.

- Muốn nói ngươi không có gây sóng gió, vậy cũng không hoàn toàn đúng. Bất quá, ngươi không có chủ động làm ác, này là thật sự. Nếu ngươi chủ động làm ác sự, tâm thuật bất chánh. Như vậy ta cũng không có hành trình hôm nay.

Giang Trần ứa ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Khổng Tước Đại Đế này thật lợi hại. Rõ ràng không có chú tâm theo dõi, thế nhưng mà hắn giống như cái gì cũng biết.

- Bệ hạ, ngươi sẽ không ở chung quanh ta, ký túc một đạo thần niệm chứ?

Giang Trần dở khóc dở cười.

- Ha ha, Bổn đế là loại ưa thích dòm tư ẩn sao?

Khổng Tước Đại Đế cũng bị Giang Trần nói làm dở khóc dở cười.

Khổng Tước Đại Đế này, ấn tượng của Giang Trần cũng không tệ lắm.

Ít nhất, khí độ cùng ý chí của Khổng Tước Đại Đế, tuyệt đối không phải kiêu hùng bá chủ bình thường có thể so sánh.

Từ lời nói của Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần có thể phân tích ra, Khổng Tước Đại Đế đối với mình hiểu rõ nhiều như vậy, kỳ thật vẫn là từ mặt hào phóng quan sát, không phải dựa vào cái loại chi tiết nhỏ nhìn xem.

Nếu quả thật chỉ nhìn chi tiết nhỏ, Giang Trần khẳng định không cần nghĩ, lập tức rời Lưu Ly Vương Thành.

Dù sao, ai cũng không hy vọng, một mực có một đôi mắt, thời thời khắc khắc nhìn mình chằm chằm.

Nói như vậy, quả thực là một loại tra tấn biến thái.

- Bệ hạ, nói như vậy, ta ở Lưu Ly Vương Thành làm mỗi một sự kiện, ngươi đều rõ như lòng bàn tay?

- Chưa hẳn. Nhưng những chuyện lớn, đều có thể nắm giữ. Ví dụ như, lần này nện những cửa hàng đan dược ở Thần Nông phố kia, hẳn là ngươi gây nên a?

Chuyện này, Giang Trần cũng biết không thể gạt được người sáng suốt.

Cười nói:

- Ta đây cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ai bảo bọn hắn khinh người quá đáng. Lại nói tiếp, đây cũng là vì bệ hạ ngài phân ưu a.

Vi gia là người của Bàn Long đại phiệt, mà Bàn Long đại phiệt lại là thế lực của Khổng Tước Đại Đế, gián tiếp mà nói, đích thật là vì Khổng Tước Đại Đế phân ưu.

*****

Khổng Tước Đại Đế khoan thai cười cười, nhưng lại từ chối cho ý kiến.

Sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Thế cục của Lưu Ly Vương Thành, hết thảy đều ở trong tay lão phu. Vương Đình đại phiệt khiêu khích, Tu La Đại Đế thăm dò, cùng với bọn hắn chờ mong Lưu Ly Vương Tháp hội, đối với vị trí đệ nhất Đại Đế của ta nhìn chằm chằm... Đây hết thảy, ngay cả người phía dưới cũng biết, thì như thế nào dấu diếm được ta?

Giang Trần ngược lại là sững sờ:

- Bệ hạ sớm đã biết rõ?

- Đúng vậy.

Khổng Tước Đại Đế mỉm cười.

- Nói một cách khác, cho dù là Tu La Đại Đế, hắn có thể làm ra thanh thế như vậy, lớn mạnh đến cấp bậc này, thế cho nên ngoại giới cho là hắn đã có tư cách thay thế ta. Đây hết thảy, đều ở trong đự định của lão phu. Hoặc tiến thêm một bước mà nói, là lão phu âm thầm thôi động.

- Cái gì?

Giang Trần thoáng cái có chút loạn rồi.

- Ý của ngươi là, ngươi cố ý nuôi hổ gây họa?

- Dưỡng hổ thì đúng, nhưng chưa chắc gây họa.

Khổng Tước Đại Đế cười thâm thúy:

- Ta chỉ sợ hắn lớn quá chậm.

- Chỉ giáo cho?

Giang Trần nhướng mày, đột nhiên cảm giác được đầu óc của mình không đủ dùng.

- Hơn một nghìn năm trước, lão phu mông lung mở ra tuệ nhãn, ẩn ẩn cảm ngộ đến Thiên Đạo, bắt đến Thiên Địa quy tắc để lại.

- Ngươi muốn đột phá?

Đột nhiên Giang Trần bắt được một điểm gì đó, trong đầu linh quang thoáng hiện.

- Đúng, ta đã áp chế hơn một nghìn năm, chậm chạp không có đi xâm nhập nắm chắc. Những năm này, ta cảm giác đã áp chế không nổi. Chỉ sợ, không ra trăm năm, ta nhất định phải ly khai Lưu Ly Vương Thành. Đến lúc đó, cơ nghiệp to lớn như vậy, tổng cần có một hổ lang chi sĩ, mới có thể trấn được. Loạn trong giặc ngoài, không phải người thường có khả năng đảm nhiệm.

Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng, ngữ khí cũng hơi có chút tiêu điều.

- Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng. Bao nhiêu người không cách nào cảm ngộ Thiên Đạo, không chiếm được Thiên Đạo tán thành. Bệ hạ đã cảm ngộ đến Thiên Đạo diệu lý, vì sao lại tận lực áp chế?

Giang Trần thật sự có chút không cách nào lý giải.

- Nếu như lão phu nói là vì giám thị động tĩnh của Ma tộc, ngươi tin sao?

Bỗng nhiên Khổng Tước Đại Đế lộ ra một nụ cười tự giễu.

Trong nội tâm Giang Trần đột nhiên chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn Khổng Tước Đại Đế. Không biết vì sao, hắn vậy mà không hoài nghi, bởi vì, trên mặt của Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần thấy được một tia sầu lo. Đó là một loại đại từ bi, đại trí tuệ.

Loại vẻ mặt này, ban đầu Giang Trần ở trên mặt Diệp Trọng Lâu cùng Đan Trì cung chủ, đều đã từng gặp.

Chỉ là, Diệp Trọng Lâu lão gia tử thuần túy chỉ là lo lắng, hắn đối với đại cục không có nhận thức khắc sâu, cũng không biết Ma tộc nguy hại đến cùng lớn đến bao nhiêu.

Mà Đan Trì cung chủ, tuy so với Diệp Trọng Lâu lão gia tử càng thâm nhập một ít, nhưng điểm xuất phát của hắn, càng nhiều là đứng trên lập trường tông môn.

Chỉ có Khổng Tước Đại Đế này, chẳng những Giang Trần thấy được từ bi, còn chứng kiến trí tuệ. Đó là một loại trí tuệ cao siêu rất ít người hiểu.

Là lo trước cái lo của thiên hạ chân chính, không có nửa phần tư tâm.

Giang Trần giật mình, lập tức liền lý giải rồi.

Dùng tu vi của Khổng Tước Đại Đế, đã cũng cảm ngộ đến Thiên Đạo, những tranh đấu thế tục này, những quyền lực phân tranh kia, đối với hắn mà nói, lại có ý nghĩa gì?

Góc độ hắn nhìn thế giới, sớm đã vượt qua Lưu Ly Vương Thành, siêu việt tất cả mọi người ở Lưu Ly Vương Thành.

Chỉ là, ánh mắt của hắn rất cao, quá xa.

Thế cho nên những người khác căn bản theo không kịp, cũng không có bao nhiêu người có thể lý giải tâm tình của hắn.

Ma tộc?

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, không phải Ma kiếp chân chính bộc phát, bọn hắn làm sao có thời giờ, có hứng thú đi cân nhắc những chuyện này?

Thiên kiếp vạn kiếp, cuối cùng không bằng tự mình tăng thực lực lên.

Cũng chính bởi vì đại đa số người, đều chết lặng như vậy, được chăng hay chớ như vậy, chỉ vì mình suy nghĩ, không người để ý đại cục.

Cho nên, mới có loại người cao siêu như Khổng Tước Đại Đế cô độc.

Hắn bi thiên thương người, hắn lo lắng, ngược lại lộ ra có chút lỗi thời.

Đột nhiên, Giang Trần cảm thấy trong nội tâm có chút sợ. Không biết vì cái gì, hắn chợt nhớ tới phụ thân kiếp trước của mình.

Phụ thân cũng là một người như vậy, ở Chư Thiên Thiên Đế vị, lại thường thường khổ không tri âm.

Vì Thái Uyên Chư Thiên Đại Thế Giới mà nát tâm, kết quả, vẫn không ngăn cản được Chư Thiên nghiền nát.

Loại người này, có thể xưng là anh hùng, xưng là tiên phong.

Thế nhưng mà, vận mệnh của bọn hắn, đại đa số lại vô cùng thảm..

So sánh xuống dưới, Giang Trần cảm thấy, mình cả đời sống quá hèn mọn. Nếu Thiên Đế phụ thân kiếp trước chứng kiến mình hôm nay như vậy, chỉ sợ trong nội tâm cũng sẽ không cao hứng?

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Giang Trần ngoài hổ thẹn, cũng dâng lên một cỗ nhiệt huyết:

- Bệ hạ lập ý cao viễn, Giang Trần bội phục. Có lẽ ta làm không được như bệ hạ. Nhưng mà, trong phạm vi đủ khả năng, ta chắc chắn vì Thần Uyên Đại Lục ra một phần lực lượng.

Mặc dù không có minh xác hứa hẹn cái gì, nhưng trong nội tâm Giang Trần đã có quyết định.

Mình trước kia, sống cẩn thận như vậy, cuối cùng kết quả ra sao? Còn không phải tông môn nghiền nát, không nhà để về?

Đã như vậy, cần gì phải sống áp lực như vậy, cần gì câu thúc khắp nơi? Vì cái gì không buông tay buông chân, tùy ý sống một lần?

Lần thứ hai tới Khổng Tước Thánh sơn, tâm tình của Giang Trần, lại là hoàn toàn bất đồng.

Lần trước, Giang Trần ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng, lúc ấy, hắn hiến kế Vạn Thọ Đan, đả kích Vương Đình đại phiệt, cũng mang theo một chút tính chất mạo hiểm. Cũng không biết người của Khổng Tước Thánh sơn, có thể cùng bọn họ chơi hay không.

Còn lần này, Giang Trần là được Khổng Tước Đại Đế tự mình mời, trong nội tâm lại càng thản nhiên.

Giang Trần tự nhiên là đi theo Bàn Long phiệt chủ đi, đồng hành, trừ Cơ Tam Công Tử ra, còn có hai thiên tài Bàn Long đại phiệt khác.

Tu vi cùng thực lực, đại khái cùng Cơ Tam Công Tử không sai biệt lắm, một cái là Thánh cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, một cái Thánh cảnh Cửu Trọng. Nhìn sơ qua, cùng Cơ Tam Công Tử không có chênh lệch tính thực tế.

Trừ khi một ngày kia, Cơ Tam Công Tử bỗng nhiên đột phá, tiến nhập Hoàng cảnh.

Bằng không, hắn cạnh tranh, đích xác không có ưu thế áp đảo.

Bàn Long phiệt chủ vì đại cục, đối với ba người thừa kế, cũng không có thiên vị gì.

Bất quá Giang Trần rất rõ ràng, Cơ Tam Công Tử ở trong một loạt biến cố, xuất lực tối đa, trong lòng Bàn Long phiệt chủ, khẳng định đã đến đệ nhất vị.

- Vị này nhất định là Chân Đan Vương gần đây danh tiếng cực thịnh a?

Vị nói chuyện này, áo mũ chỉnh tề, bề ngoài tuyệt đối không kém Cơ Tam Công Tử, chỉ là cách ăn mặc càng thêm hoa khí một ít.

Cơ Tam Công Tử giới thiệu nói:

- Huynh đệ, đây là nhân vật nổi tiếng trong trẻ tuổi của Bàn Long đại phiệt ta, ngươi gọi hắn Lưu Hương công tử là được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)