Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0833

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0833: Đồng môn lại tụ họp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cơ tam công tử lại chưa hết giận, hạ lệnh:

- Toàn quân chuẩn bị, lao tới tổng bộ Vạn Xà Bang, phong tỏa Hải Thanh quảng trường, không cho phép để cho Vạn Xà Bang chạy bất kỳ một bại hoại nào!

- Vâng!

Bàn Long giáp sĩ, đã bao nhiêu năm không có lộ răng nanh? Lần này nghe được Cơ tam công tử hạ lệnh, mỗi một cái đều là tinh thần phấn chấn, đằng đằng sát khí.

Những năm này Bàn Long đại phiệt co rút lại, thấp điều, một mực không có hiển sơn lộ thủy ở Lưu Ly Vương Thành. Khiến cho hiện tại toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, cũng sắp có người quên Bàn Long đại phiệt là đệ nhất phiệt rồi.

Hôm nay, rốt cuộc tìm được cơ hội, lộ ra nanh vuốt của Bàn Long đại phiệt. Cũng cho Lưu Ly Vương Thành từ trên xuống dưới biết, đệ nhất phiệt vẫn là đệ nhất phiệt!

Vạn Xà Bang tuyệt đối không nghĩ tới, một việc nhỏ như vậy, lại đưa tới họa diệt bang.

Tuy hiện trường đã có người mật báo, thế nhưng mà Bàn Long giáp sĩ hành động, lại phi thường nhanh. Rất nhanh, toàn bộ Hải Thanh quảng trường liền bị phong tỏa.

Tuy Vạn Xà Bang có ít người phản ứng rất nhanh, nhưng còn không có nhanh qua Bàn Long giáp sĩ.

Phái ra một nhóm nhân thủ, phong tỏa lối ra chủ yếu. Đồng thời đại quân lao tới tổng bộ Vạn Xà Bang, phá huỷ khối u ác tính chiếm giữ Hải Thanh quảng trường không chỉ trăm năm này.

Không thể không nói, Vạn Xà Bang bình thường là chuyện ác làm tận, đại quân xuất phát, đồng thời có rất nhiều tán tu tự phát gia nhập đội ngũ, vì Bàn Long giáp sĩ mở đường.

Hiển nhiên, phong cách hành sự xưa nay của Vạn Xà Bang, tại Hải Thanh quảng trường cơ hồ là khiến mọi người nổi giận.

Đại quân vừa đến, tổng đà của Vạn Xà Bang bị khống chế.

Vạn Xà Bang ở Hải Thanh quảng trường thật là rất giỏi, bất quá kỳ thật, thực lực ước chừng chỉ tương đương với một Tứ phẩm tông môn bình thường mà thôi, so với Tam phẩm tông môn thì kém rất nhiều.

Hơn nữa loại bang hội này, tính tổ chức xa xa không bằng tông môn, thành phần ô hợp tương đối cao, cho nên ở dưới Bàn Long giáp sĩ phá hủy, Vạn Xà Bang cơ hồ liền hỏng mất.

Vạn Xà Bang Bang chủ, tuy thực lực rất mạnh, nhưng so sánh với Hoàng cảnh lục trọng Mạc thống lĩnh, cuối cùng có chênh lệch không nhỏ, cơ hồ không có phản kháng, đã bị cầm xuống.

Tất cả cao tầng cùng tầng giữa của Vạn Xà Bang, toàn bộ bị đeo gông, áp lên đầu đường.

- Vạn Xà Bang làm nhiều việc ác, hôm nay Bàn Long đại phiệt ta chủ trì công đạo, công thẩm Vạn Xà Bang, cho Hải Thanh quảng trường một Càn Khôn trong sáng. Chư vị, các ngươi có oan thì kêu oan. Không cần giấu diếm, cũng không nên khuyếch đại sự thật.

Vạn Xà Bang tất cả lớn nhỏ thủ lĩnh, quỳ đầy mặt đất, không ít hơn 100 người.

Bang chủ cùng trưởng lão cấp độ cao, vậy mà đều là cường giả Hoàng cảnh.

Mà những đà chủ bình thường kia, cũng đều là cường giả Thiên Thánh cảnh. Không thể không nói, ở trong tán tu, một thế lực như vậy, hoàn toàn chính xác muốn làm gì thì làm rồi.

Bất quá Giang Trần lại không tin, Vạn Xà Bang này chỉ là tán tu tạo thành bang phái, nếu như chỉ là tán tu tạo thành bang phái, tuyệt đối không dám kiêu ngạo như vậy.

Vạn Xà Bang này dám kiêu ngạo như vậy, sau lưng nhất định có chỗ dựa.

Bất quá may mắn là, Lăng Túc phụ tử không có chuyện gì, coi như là hữu kinh vô hiểm. Sự tình đến một bước này, Giang Trần cũng không có ý định tiếp tục miệt mài theo đuổi xuống.

Tin tức công thẩm Vạn Xà Bang vừa truyền đi, đám tán tu ở Hải Thanh quảng trường, nghe tin lập tức hành động. Rất nhiều người bị Vạn Xà Bang khi dễ qua, đều nhao nhao chạy tới.

Các loại trách cứ, các loại chỉ chứng, như là bông tuyết không ngừng thổi đến.

Loại thế lực việc ác bất tận như Vạn Xà Bang, thuộc hạ làm xấu không biết bao nhiêu, tùy tùy tiện tiện đứng ra một người, cũng có thể nói ra vô số tội trạng của bọn hắn, thật có thể nói là tội lỗi chồng chất.

Trọn vẹn ba canh giờ trôi qua, người tới chỉ chứng không giảm trái lại còn tăng.

Cơ tam công tử quả thực có chút nhìn không được, hung hăng mắng:

- Không thể tưởng được, một bang hội nho nhỏ, vậy mà làm ác như vậy, quả nhiên là tội ác chồng chất.

Giang Trần cười nói:

- Cơ huynh, ngươi là đệ tử đại phiệt, cao cao tại thượng, mười ngón không dính nước mùa xuân, nào biết đâu rằng tầng dưới chót sinh tồn tàn khốc.

Cơ tam công tử cười khổ nói:

- Huynh đệ, ngươi đây là mắng ta sao?

Giang Trần lắc đầu:

- Ta mắng ngươi làm gì? Ngươi nhìn những tán tu xúc động phẫn nộ kia, sẽ biết rõ tầng dưới chót sinh tồn gian nan đến cỡ nào. Lưu Ly Vương Thành coi như là địa phương tương đối công chính rồi. Có một hai con sâu làm rầu nồi canh như vậy, cũng là bình thường.

- Huynh đệ, ngươi đừng an ủi ta.

Cơ tam công tử thở dài.

- Lưu Ly Vương Thành chúng ta gần đây quảng cáo rùm beng Tự Do Chi Thành, Công Chính Chi Thành. Nếu như đám tán tu ở chỗ này không chiếm được bảo hộ xứng đáng, đó chính là những kẻ quản lý chúng ta thất trách.

Giang Trần nhìn xa xa, chứng kiến đội ngũ chỉ chứng giải oan, quả thực liếc không thấy bờ, không khỏi cười khổ nói:

- Cơ huynh, ta xem cũng không cần công thẩm nữa. Những chứng cứ phạm tội này, đầy đủ bọn hắn chết 100 lần. Ngươi muốn nghe tiếp, ba ngày ba đêm cũng nghe không hết.

Đây cũng không phải khoa trương, nhìn điệu bộ này, mỗi người đi lên, đều là bụng đầy chua xót, một thanh nước mũi một thanh nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Tình hình như vậy tiếp tục nữa, đừng nói ba ngày ba đêm, mười ngày mười đêm cũng chưa hẳn xong.

Cơ tam công tử khoát tay chặn lại, lớn tiếng nói:

- Chư vị, chứng cứ phạm tội hiện tại, đã đầy đủ Vạn Xà Bang chết một trăm lần. Mọi người yên tâm, Bàn Long đại phiệt nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo. Những tai họa này, chúng ta trước bắt giam, đánh vào tử lao, chờ xác minh chứng cứ phạm tội, sẽ công khai xử trảm, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.

Hải Thanh quảng trường bị Vạn Xà Bang chà đạp tơi bời, khó được đến một Thanh Thiên tiểu lão gia như vậy, mọi người thật đúng là không muốn để cho Cơ tam công tử chạy.

Bất quá mọi người cũng biết, nếu như Bàn Long đại phiệt đã bắt tay vào làm chuyện này, vậy Vạn Xà Bang là chạy trời không khỏi nắng.

Bàn Long giáp sĩ hạo hạo đãng đãng, áp lấy bang chúng Vạn Xà Bang ly khai Hải Thanh quảng trường.

Đám tán tu thấy một màn như vậy, cũng không tự chủ được nhìn Lăng thị phụ tử nhiều hai mắt, vụng trộm nghị luận nhao nhao.

- Lần này Vạn Xà Bang xem như bại, thật sự là đại khoái nhân tâm a.

- Cũng không phải sao? Cho rằng người ta là quả hồng mềm, kết quả một cước đá lên miếng sắt. Đáng đời Vạn Xà Bang, những năm này việc ác bất tận, trong tay không biết có bao nhiêu nhân mạng.

- Không biết đôi phụ tử kia, cùng Bàn Long đại phiệt có quan hệ gì?

- Không nhất định là có quan hệ, nói không chừng có người báo cáo Bàn Long đại phiệt?

- Nói không chừng Bàn Long đại phiệt đã sớm nhìn chằm chằm vào Vạn Xà Bang rồi.

- Hắc hắc, các ngươi biết cái gì? Bàn Long đại phiệt thấp điều nhiều năm như vậy. Hôm nay đang cần lập uy, Vạn Xà Bang này chỉ là khai vị mà thôi.

*****

Những tán tu kia mỗi một cái đều vô cùng hưng phấn. Hiển nhiên, nhổ Vạn Xà Bang, đối với đám tán tu mà nói, tuyệt đối là thiên đại việc vui.

Tuy chưa hẳn từng tán tu đều là người bị hại của Vạn Xà Bang, nhưng mà ở Hải Thanh quảng trường lăn lộn, ai cũng biết, Vạn Xà Bang là không thể gây.

Nói lên Vạn Xà Bang, tất cả mọi người là kinh hồn táng đảm, sợ bị Vạn Xà Bang nhìn chằm chằm vào.

Loại cảm giác như vác đá trên lưng này, hôm nay rốt cục đã không còn. Cơ hồ tất cả tán tu, đều có một loại cảm giác tâm tình thật tốt.

Mà người trong cuộc Lăng thị phụ tử, lại có một loại cảm giác giống như nằm mơ.

Lăng Huệ Nhi bởi vì Giang Trần dặn dò, cố gắng áp chế cảm xúc hưng phấn, nhưng mà vẻ kích động trên mặt, lại cơ hồ là áp chế không nổi.

Nàng thật sự quá vui rồi.

Những ngày này, một mực ở bên ngoài phiêu bạt, hỗn đến Lưu Ly Vương Thành, cơ hồ là trải qua thiên tân vạn khổ. Nhất là đến Lưu Ly Vương Thành vài ngày, khắp nơi vấp phải trắc trở, ngay cả ở khách sạn cũng không nổi, cơ hồ đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.

Mà hết thảy, rốt cục đã chấm dứt.

Giang Trần sư huynh...

Hắn tựa như tồn tại trong thần thoại, ở thời điểm nàng cần có nhất, như là Thần linh xuất hiện, giải cứu phụ tử bọn họ ở trong nguy nan.

Loại cảm giác này, giống như lúc trước Giang Trần khám và chữa bệnh phụ thân Lăng Túc, đối với tâm linh nho nhỏ của Lăng Huệ Nhi, tạo thành lực trùng kích cực lớn.

Đi ngang qua Thái Uyên các, Giang Trần nói với Cơ tam công tử:

- Cơ huynh, tiểu đệ không bồi ngươi đi Bàn Long đại phiệt rồi.

- Dễ nói dễ nói, đại chiến sắp tới, huynh đệ ngươi hảo hảo chuẩn bị đi.

Lần này Cơ tam công tử lại không có mời Giang Trần. Hắn cũng biết, Giang Trần sắp cùng cường giả đan đạo của Đan Hỏa thành quyết chiến.

Trận chiến này, hôm nay mới là trọng đầu hí của Lưu Ly Vương Thành, trọng đầu hí ngàn năm nhất ngộ.

Sự tình trọng đại, Cơ tam công tử cũng không dám ảnh hưởng Giang Trần, sợ ảnh hưởng tới trạng thái của Giang Trần.

Giang Trần khẽ gật đầu với Lăng Huệ Nhi, Lăng Huệ Nhi lôi kéo cánh tay phụ thân, cũng đứng ở cửa ra vào Thái Uyên các, bị người Thái Uyên các nghênh tiến vào.

Giờ phút này Lăng Túc còn không biết thân phận chân thật của Giang Trần, có chút co quắp, nội tâm bất an, chứng kiến vẻ mặt con gái Lăng Huệ Nhi hưng phấn, Lăng Túc cũng không biết nên cao hứng hay nên lo lắng.

Hắn chỉ sợ, cửa trước vừa cự hổ, cửa sau lại tiến lang.

Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nhóm người này, hiển nhiên là mạnh hơn Vạn Xà Bang gấp trăm lần.

Nếu như nói Vạn Xà Bang hắn còn có thể phản kháng thoáng một phát, như vậy nhóm người trước mắt này, Lăng Túc biết, mình ngay cả tư cách phản kháng cũng không có.

Tiến vào Thái Uyên các, Giang Trần nói với Mạnh Hồng Phát:

- Lão Mạnh, lần này nhớ ngươi một công lớn, giảm ngươi mười năm. Quay đầu lại còn có ban thưởng khác.

Mạnh Hồng Phát nghe vậy, lại không có cuồng hỉ, mà sầu mi khổ kiểm nói:

- Thiếu chủ, ta không muốn giảm hình phạt a. Nếu không, ngươi cho ta thêm mười năm là tốt rồi.

Giang Trần sững sờ:

- Vì sao? Lúc trước hai mươi năm, các ngươi còn không cam tâm tình nguyện a?

Mạnh Hồng Phát vội la lên:

- Đó là bọn họ không vui, lão Mạnh ta ngay từ đầu đã cảm thấy Thiếu chủ không giống bình thường, là thật tâm thành ý đầu nhập vào Thiếu chủ. Dù sao lão Mạnh ta cũng là tán tu, không chỗ nương tựa, loại chủ nhân hậu đãi thuộc hạ như Thiếu chủ, đốt đèn lồng cũng khó tìm. Đừng nói hai mươi năm, dù cả đời, lão Mạnh cũng cảm thấy đời này không lỗ.

Giang Trần cười khổ, nhất thời không phản bác được.

Vẻ mặt Mạnh Hồng Phát kích động:

- Thiếu chủ, quyết định như vậy a. Ngàn vạn không thể giảm. Ta chỉ muốn thêm.

Giang Trần cười cười, thấy Mạnh Hồng Phát là thật tâm chân ý muốn lưu lại, lập tức gật gật đầu:

- Lão Mạnh, ngươi muốn lưu lại, ta đương nhiên hoan nghênh. Yên tâm đi, ngươi không muốn đi, ta còn có thể đuổi ngươi sao? Hảo hảo ở lại, tiền đồ của Thái Uyên các ta, tuyệt không phải như hiện tại.

Lão Mạnh gật đầu cuống quít:

- Đúng đúng, ta sớm đã nhìn ra. Thiếu chủ không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ nhất phi trùng thiên.

- Ân, ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta cùng bọn họ trò chuyện.

Giang Trần nói xong, hướng Lăng thị phụ tử vẫy tay một cái, đi vào bên trong. Thân Tam Hỏa cũng đi theo, còn có mấy đồng môn Đan Càn Cung.

Chỉ có điều những người xuất hiện này đều dịch dung, lẫn nhau cũng không nhận ra.

Giang Trần đi vào một gian mật thất, mọi nơi không có người ngoài, Giang Trần mới cười nói:

- Huệ Nhi sư muội, Lăng đại thúc, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Mấy ngày này, để ta lo lắng không thôi a.

Vành mắt của Lăng Huệ Nhi đỏ hồng, động tác tiếp theo vậy mà vô cùng khoa trương, trực tiếp nhào vào ngực Giang Trần khóc lớn, một bên khóc, một bên đánh ngực Giang Trần.

- Giang sư huynh, ngươi biết không, vừa rồi Huệ Nhi sắp bị hù chết rồi, chúng ta tới Lưu Ly Vương Thành tìm ngươi, tìm tới tìm lui luôn tìm không thấy ngươi. Linh Thạch cũng dùng hết, sắp lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt...

Tiểu nha đầu này, trên đường đi hiển nhiên ăn không ít đau khổ. Nhất là Vạn Xà Bang, thì bị dạy cho một bài học.

Lăng Túc nghe vậy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:

- Giang... Giang hiền chất?

Giang Trần vỗ nhẹ phía sau lưng Lăng Huệ Nhi, có chút áy náy nhìn thoáng qua Lăng Túc:

- Lăng đại thúc, thật có lỗi a. Một mực nghe không đến tin tức của các ngươi, lần này cho các ngươi chịu khổ.

- Thật là ngươi?

Lăng Túc làm người tỉnh táo như vậy, cũng lộ ra ánh mắt cuồng hỉ.

- Là ta.

Giang Trần chỉ chỉ bọn người Thân Tam Hỏa.

- Những người này đều là đồng môn Đan Càn Cung, chuyện lần này, công lao của Tam Hỏa cũng không nhỏ.

- Tam Hỏa sư huynh?

Hai mắt của Lăng Huệ Nhi mở thật to, ở trước mặt Thân Tam Hỏa quét tới quét lui.

- Ngươi thật là Thân sư huynh?

Thân Tam Hỏa khẽ lấy mặt nạ, cười khổ nói:

- Lăng Tiểu sư muội, ngu huynh hổ thẹn. Nếu như không phải Giang sư huynh, những người chúng ta, sớm đã bị buôn bán đến các nơi, nào có ngày đồng môn gặp lại?

Đồng môn khác nhìn thấy Lăng Huệ Nhi, cũng đều kích động không thôi. Đây là sau khi Đan Càn Cung vỡ vụn, ngoại trừ Giang Trần ra, bọn hắn lần thứ nhất nhìn thấy đồng môn.

Cho dù là một nữ đồng môn, cũng làm cho bọn hắn vui vẻ không thôi.

Đồng môn gặp nhau, tâm tình luôn dị thường kích động. Nhất là tất cả mọi người trải qua kiếp nạn tông môn nghiền nát, tình cảm lẫn nhau hiển nhiên thoáng cái kéo gần lại rất nhiều.

Vốn là đồng môn tầm đó, vẫn là quan hệ cạnh tranh. Thế nhưng mà giờ khắc này, tất cả mọi người thành một phần tử ôm đoàn sưởi ấm, tất cả mọi người thành lãng tử không nhà để về, tha hương gặp cố nhân, loại tâm tình này, khó có thể miêu tả.

Lăng Huệ Nhi nghe được Thân Tam Hỏa nói về sự tích của Giang Trần, nghe rất hăng say, không ngừng truy vấn, càng nghe càng vui vẻ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)