Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0846

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0846: Cổ trùng đáng sợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Lữ Phong Đan Vương cũng nhìn Giang Trần:

- Sư tôn, có thể cứu, xin cứu hắn một mạng a. Ta ngay cả vợ cũng không có, nào có tâm tư chiếu cố hài tử cho hắn? lão Lữ ta cũng không phải bảo mẫu.

Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, gật đầu nói:

- Vấn đề của ngươi rất khó giải quyết, ta cũng không có mười phần nắm chắc. Bất quá, muốn cứu ngươi, ta có một ít điều kiện.

Vì An Hồn Mộc, Giang Trần cũng không che giấu, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Người gần chết, tánh mạng đối với bọn họ mà nói, mới là quý giá nhất. Mặt khác hết thảy, đều là phù vân. Gặp Giang Trần muốn nói điều kiện, Hà Hồng Thụ căn bản không cau mày:

- Chân Đan Vương cứ việc nói, mặc kệ điều kiện gì, chỉ cần lão Hà ta có thể làm, lông mày cũng sẽ không nhăn.

Hiện tại, trừ khi muốn tánh mạng vợ con của hắn, nếu không, vật gì khác, hắn đều cam lòng lấy ra.

Lúc sắp chết, mới sẽ phát hiện tánh mạng là quý giá nhất, hết thảy vật ngoài thân khác, không có gì là không thể bỏ qua.

- Ta không muốn thù lao gì, chỉ cần một tấm bản đồ, lại thêm một phần giới thiệu kỹ càng của ngươi. Cuối cùng, lại thêm một cái hứa hẹn.

Giang Trần chăm chú nói.

Hà Hồng Thụ khẽ giật mình:

- Chân Đan Vương, là muốn đi tìm An Hồn Mộc kia?

Giang Trần cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu.

Hà Hồng Thụ vội la lên:

- Chân Đan Vương, thiên phú đan đạo của ngài, lão Hà một chút cũng không nghi ngờ. Bất quá, chỗ kia, lão Hà khuyên ngươi không nên đi. Mặc dù An Hồn Mộc tốt, nhưng chỗ kia, khắp nơi lộ ra quỷ dị, cho ta cảm giác là Địa Ngục nhân gian. Bất luận người sống nào đi vào, muốn sống đi ra cũng khó khăn.

- Ngươi không phải đi ra đấy sao?

Bỗng nhiên Lữ Phong Đan Vương nói.

- Tuy ta còn sống đi ra, lúc này chẳng phải nửa chết nửa sống, lập tức liền chết đó sao?

- Vô nghĩa, sư tôn ta ở chỗ này, ngươi muốn chết cũng chết không được.

Hà Hồng Thụ mang theo ánh mắt khẩn cầu, liên tục nói:

- Chân Đan Vương, ta không phải vì ngươi sắp cứu tính mạng của ta, nên cố ý nói như vậy. Lão Hà ta là thật tâm thành ý khuyên ngươi. Chỗ kia, thật sự quá nguy hiểm. Đối với võ giả nhân loại mà nói, chỗ kia chính là một ác mộng.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Lão Hà, hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh. Bất quá, điều kiện cứu ngươi của ta, là những thứ này, chính ngươi suy nghĩ đi.

Giang Trần cũng không bắt buộc, cũng không muốn tận lực nói phục Hà Hồng Thụ.

Hà Hồng Thụ gặp Giang Trần như thế, bất đắc dĩ thở dài:

- Chân Đan Vương, ngươi kẻ tài cao gan cũng lớn. Theo lý thuyết, ngươi là sư tôn của lão Lữ, đồ ta cho ngươi, cái kia chính là hại ngươi a.

- Ngươi không cho ta, cái kia chính là hại mình rồi.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Ta có biện pháp trị tốt ngươi, liền có biện pháp ứng phó nguy hiểm ngươi nói. Nếu như không có An Hồn Mộc, thân nhân trọng yếu nhất bên cạnh ta sẽ không sống được. Lão Hà, ngươi nói đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chọn như thế nào?

Hà Hồng Thụ ngẩn ngơ, đúng vậy a, nếu như nhi tử yêu nhất của mình gặp phải nguy hiểm. Nhất định phải là An Hồn Mộc mới có thể cứu, vậy mình có đi hay không?

Mặc dù biết rõ đó là ác mộng chi địa, Hà Hồng Thụ hắn cũng không chút do dự đi.

Nghĩ tới đây, Hà Hồng Thụ biết rõ, mình không cách nào khích lệ cái gì rồi. Lập tức gật gật đầu:

- Chân Đan Vương, ta sẽ cho ngươi địa đồ, cái gì trải qua, ta cũng sẽ viết ra cho ngươi. Bất quá, ta vẫn là câu nói kia, chỗ kia rất đáng sợ. Mặc dù Chân Đan Vương muốn đi, tốt nhất cũng mời một ít giúp đỡ. Làm tốt chuẩn bị vạn toàn lại đi chỗ đó.

Giang Trần gật gật đầu:

- Cái này ta sẽ chú ý.

- Ân, ngươi muốn ta hứa hẹn, đích thị là muốn ta không thể tiết lộ tin tức An Hồn Mộc cho người khác. Điểm này, xin yên tâm, lão Hà ta dùng danh nghĩa Thiên Địa thề, ngoại trừ ba người ở đây hôm nay, lão Hà sẽ không hướng bất luận kẻ nào khác thổ lộ tin tức An Hồn Mộc, kể cả con của ta. Nếu như có vi phạm, lão Hà ta trời tru đất diệt.

Thiên địa thệ ước, so với cái gì càng thêm linh nghiệm.

Lữ Phong Đan Vương thấy lão Hà thề, cũng trông mong nhìn Giang Trần, hiển nhiên là cực kỳ chờ mong Giang Trần thi thố tài năng.

- Lão Lữ, cầm giấy bút đến, ta ghi một ít Linh Dược, ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị. Ngoài ra, tìm một địa phương rộng một chút, ta muốn bố trí một trận pháp. Lần khám và chữa bệnh này, không phải chuyện đùa. Hơi có chút bất cẩn, sẽ hậu hoạn vô cùng.

- Hậu hoạn vô cùng?

Lữ Phong Đan Vương sững sờ.

- Chỉ giáo cho?

Ngữ khí của Giang Trần ngưng trọng:

- Trong mạch máu Lão Hà bò đầy cổ trùng vô hình, một khi những cổ trùng này phá thể mà ra, chạy loạn khắp nơi, sẽ lưu độc vô hạn.

- Cổ trùng?

Cơ bắp trên mặt Lữ Phong Đan Vương hung hăng co lại.

- Thật sự có cổ trùng?

- Này không phải cổ trùng bình thường. Cổ trùng này, khi ký thể chết, nó không có chỗ sinh sôi nẩy nở, cũng sẽ chết theo. Cổ trùng này, chẳng những vô hình, hơn nữa ký sinh ở trong máu, nhỏ đến ngươi căn bản không cách nào dùng mắt thường chứng kiến nó. Trên thực tế, số lượng của nó, lại cực nhiều. Bất luận một con nào, đều nhỏ hơn cát bụi. Thế nhưng mà một khi chu kỳ phát triển của nó thành thục, sẽ một sinh mười, mười sinh trăm, không ngừng tăng nhiều. Mà cổ trùng lúc ban đầu, sẽ không ngừng hấp thu tinh hoa tử tôn, trở thành mẫu trùng. Một khi mẫu trùng tiến hóa, vậy năng lực sinh sôi nảy nở sẽ tăng trưởng ngàn vạn lần. Đến lúc đó, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi...

Buổi nói chuyện này, nói đến Lữ Phong Đan Vương cùng Hà Hồng Thụ đều sởn hết cả gai ốc.

Vậy mà đáng sợ như vậy?

- Cổ trùng này đáng sợ, không đơn giản ở năng lực sinh sôi nảy nở của nó, còn có năng lực che dấu của nó. Nó ký sinh ở trong máu, người bình thường căn bản không phát hiện được nó. Dù huyết dịch tinh hoa bị nó hấp thu sạch, người chết đèn tắt, cũng sẽ không phát giác được là cổ trùng quấy phá. Mà cổ trùng sẽ không ngừng lớn mạnh, tìm kiếm ký túc thể mới, tai họa sẽ không ngừng mở rộng.

Nếu không phải Giang Trần có kinh nghiệm kiếp trước, chỉ sợ cũng không thể nào biết được.

Loại cổ trùng này, kiếp trước hắn ở trong một ít điển tịch, đã từng thấy qua. Mà hết thảy bệnh trạng kia, ở trên người Hà Hồng Thụ, đều lấy được thể hiện.

Lữ Phong Đan Vương sởn hết cả gai ốc, ăn ăn hỏi:

- Sư tôn, chiếu ngươi nói như vậy, một khi cổ trùng này bộc phát, chẳng phải là rất khó khống chế?

- Không sai, rất nhiều thế lực nhân loại cực thịnh một thời, thời gian mấy tháng, liền thành quỷ nhân gian. Loại sự tình này, ở trong điển tịch thượng cổ, cũng không phải là không có ghi lại.

- Đều là vì cổ trùng này?

- Không sai.

Giang Trần gật gật đầu.

- Thiên Đạo rất công bình, các tu sĩ cảm giác mình cùng Thiên Địa giành mạng sống, nên là chúa tể thiên địa này. Lại không nghĩ rằng, chúng sinh, có rất nhiều giống loài cường đại. Bất luận một loại nào, đều có thể thành thiên địch của nhân loại.

*****

Trên thực tế, rất nhiều vị diện, căn bản không phải là tu sĩ nhân loại chúa tể. Đương nhiên, những lời này, Giang Trần rất bất tiện nói.

Cái này nếu nói ra, sẽ nghe rợn cả người. Dù sao, kiến thức ở Thần Uyên Đại Lục, là dừng lại ở trong Thần Uyên Đại Lục.

Muốn nói sự tình vị diện khác, không khỏi vượt qua phạm vi lý giải của đám người Lữ Phong Đan Vương.

- Cái kia... cổ trùng này, sư tôn ngươi có biện pháp đối phó sao?

Lữ Phong Đan Vương cũng thu hồi sáo lộ bình thường, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Giang Trần nghiêm mặt nói:

- Biện pháp tốt nhất, phương pháp chấm dứt hậu hoạn, là hủy diệt cổ trùng này. Tính cả ký túc cùng một chỗ hủy diệt.

Nói đến ngay cả ký túc thể cũng cùng một chỗ hủy diệt, Hà Hồng Thụ toàn thân co lại, biểu hiện trên mặt cũng kìm lòng không được cứng đờ. Hắn cũng không nghĩ ra, mình trong lúc vô tình, vậy mà đưa tới tai họa lớn như vậy.

Hắn còn cho là mình chết sẽ hết, lại không nghĩ rằng, mình chết rồi, việc này còn chưa xong, còn có thể lưu độc vô tận, ảnh hưởng những người khác, tai họa những người khác.

Thậm chí, toàn bộ Lưu Ly Vương Thành sẽ bị hắn đại loạn.

Nghĩ tới đây, Hà Hồng Thụ cũng lo sợ bất an, lo lắng Chân Đan Vương này vì đại nghĩa, thật sự hủy diệt mình.

Lữ Phong Đan Vương cũng có chút sợ hãi hỏi thăm:

- Sư tôn, chúng ta... Có lẽ không cần đối với lão Hà ác như vậy a? Sư tôn anh minh thần võ, nhất định có biện pháp, đúng hay không?

- Bảo ngươi chuẩn bị giấy bút, còn không mau đi?

Giang Trần tức giận nói.

- Ngươi càng kéo dài thời gian, nguy hiểm lại càng lớn.

Lữ Phong Đan Vương nghe vậy biến sắc, lập tức chạy đi.

Giấy bút chuẩn bị tốt, Giang Trần rất nhanh viết một đống đồ vật, giao cho Lữ Phong Đan Vương:

- Trong vòng một canh giờ, chuẩn bị đầy đủ những vật này.

Lữ Phong Đan Vương vội nói:

- Ta đi ngay.

Hắn cũng biết, lần này không phải trò đùa. Nếu không gấp rút, lão Hà có khả năng không cứu được, còn hủy diệt Nhân đạo

Nghĩ tới đây, Lữ Phong Đan Vương cũng không dám lãnh đạm. Một là hắn không muốn Hà Hồng Thụ gặp chuyện không may, thứ hai vạn nhất lão Hà chết rồi, nhi tử sẽ phó thác cho hắn, từ nay về sau hắn phải đi làm vú em không đường về. Nghĩ đến đây, da đầu của hắn liền run lên, hận không thể để lão Hà làm rùa già, sống vạn vạn năm.

Nhìn thấy Lữ Phong Đan Vương rời đi, tâm tình của lão Hà cũng cực kỳ áp lực. Ánh mắt vụng trộm liếc qua Giang Trần, muốn từ nét mặt của hắn, chứng kiến một ít dấu vết để lại.

Bất quá Giang Trần mặt không biểu tình, tựa hồ lại suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên ánh mắt giương lên, bắn về phía lão Hà, thản nhiên nói:

- Lão Hà, ngươi cũng đừng lén lút như vậy, có lời gì muốn nói liền nói, muốn hỏi cứ hỏi.

Hà Hồng Thụ cười khổ nói:

- Chân Đan Vương, nếu như ta thật sự không có biện pháp cứu, nhất định phải hủy diệt ta đi. Lão Hà ta không sợ chết, cũng không muốn chết còn bị mọi người thoá mạ.

- Nếu quả thật không có biện pháp cứu, ta nhất định sẽ theo như biện pháp này xử lý.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

- Lão Hà, mặc kệ ngươi là thật tâm, hay là giả bộ nói như vậy. Nhưng vạn nhất đi đến một bước kia, ta sẽ làm như vậy. Ta cũng hi vọng ngươi có thể lý giải.

Hà Hồng Thụ gật gật đầu:

- Ta có thể hiểu được. Đúng rồi, ta sẽ vẽ địa đồ, đem kinh nghiệm viết ra kỹ càng, hi vọng đối với Chân Đan Vương ngươi có một chút trợ giúp.

Hiện tại tư thái của Hà Hồng Thụ bày rất thấp.

Giang Trần cũng không ngăn cản, cũng không phải hắn cố ý đe dọa Hà Hồng Thụ. Mà là mặc dù hắn có nắm chắc, nhưng không phải mười phần nắm chắc.

Vạn nhất không thể khống chế, vậy chỉ có thể diệt lão Hà, hơn nữa phải là hủy diệt. Tính cả những cổ trùng kia cũng một chỗ diệt sạch.

Nhìn ra được, chuyện này, đối với lão Hà hoặc nhiều hoặc ít vẫn có ảnh hưởng. Lão Hà một bên vẽ địa đồ, biểu lộ trên mặt cũng đang không ngừng biến hóa. Hiển nhiên, loại thời khắc này, đối với hắn mà nói, cũng là một loại dày vò.

- Lão Hà, không nên nghĩ quá nhiều. Không nói mười thành nắm chắc, sáu bảy thành ta vẫn phải có. Những lời kia, chẳng qua là vì phòng ngừa vạn nhất, từ tục tĩu nói trước mà thôi.

Hà Hồng Thụ không ngừng gật đầu:

- Ta hiểu, ta hiểu.

Đến cùng hắn hiểu hay không, Giang Trần cũng không thể nào biết được.

Không tới một canh giờ, Lữ Phong Đan Vương liền vội vàng chuẩn bị đầy đủ đồ vật trở lại, khóe miệng kêu lên:

- Lần này, lão Lữ ta xem như liều mạng, toàn bộ đan dược phố của Thần Nông quảng trường, bị ta quét sạch hơn phân nửa. Cuối cùng mới không có nhục sứ mạng.

Cũng không biết Lữ Phong Đan Vương dùng biện pháp gì, những vật Giang Trần muốn hắn chuẩn bị kia, thật là chuẩn bị đầy đủ rồi.

Chứng kiến đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, trong lòng Giang Trần cũng có chút buông lỏng.

Đã có những vật này, trong nội tâm Giang Trần liền có nắm chắc nhiều hơn.

- Chọn một địa phương rộng rãi, ta lập tức bày trận. Cũng may thời gian lão Hà trở lại, không có chậm trễ quá lâu. Bằng không thì chu kỳ sinh trưởng thứ nhất của cổ trùng này trôi qua, phiền toái sẽ lớn hơn.

Giang Trần đã nhìn ra, chu kỳ sinh trưởng thứ nhất của cổ trùng này, còn có ba bốn ngày nữa. Một khi qua chu kỳ sinh trưởng thứ nhất, cổ trùng này sẽ lớn lên. Mà tinh hoa huyết dịch của Kí Chủ thứ nhất, cũng bị hấp thu sạch sẽ.

Cổ trùng sẽ phá thể mà ra, tìm kiếm Kí Chủ mới.

Một khi những cổ trùng này phá thể mà ra, dưới tình huống không phòng bị, không biết bao nhiêu người sẽ bị cổ trùng xâm nhập.

Càng ngày càng nhiều Kí Chủ, bồi dưỡng được càng ngày càng nhiều cổ trùng.

Một truyền mười, mười truyền trăm, khó trách có chút Vương Triều cường đại, sẽ ở trong mấy tháng thời gian, liền triệt để sụp đổ, thành địa ngục trần gian.

Đây tuyệt đối không phải tin đồn khoa trương, mà là tồn tại chân thật.

Cám ơn trời đất, chu kỳ thứ nhất còn chưa tới.

Lữ Phong Đan Vương phủ, địa phương rộng rãi tự nhiên có không ít. Chọn một địa phương quạnh quẽ, Giang Trần lại bảo Lữ Phong Đan Vương nghiêm cấm bất luận kẻ nào đi tới đây.

Lấy ra trận kỳ, bố trí trận pháp nghiêm mật. Bốn phía trận pháp, lại bố trí từng đạo trận pháp do Linh Dược xây thành.

- Loại cổ trùng này, tên là Mộc Ma Cổ Trùng, trong truyền thuyết, là Ma tộc nhánh Mộc Ma nhất tộc luyện chế đào tạo ra. Ở thời đại cổ xưa, Mộc Ma nhất tộc dựa vào Mộc Ma Cổ Trùng này, đã từng thống trị qua vô số đại lục vị diện. Loại Mộc Ma Cổ Trùng này, đặc điểm cường đại nhất, là tính ẩn mật. Không cách nào dùng mắt thường quan sát, không cách nào thông qua thần thức dự đoán, một khi xâm lấn, không tới thời điểm phát tác, cũng là hậu tri hậu giác. Chờ thời điểm phát tác, cơ bản đã khó có thể giải quyết.

Giang Trần một bên bày trận, một bên nghiêm túc nói với Lữ Phong Đan Vương:

- Lão Lữ, ngươi chăm chú nhìn kỹ. Ta làm từng chi tiết, ngươi đều phải nhớ rõ ràng. Lão Hà vô duyên vô cớ trúng Mộc Ma Cổ Trùng, ta hoài nghi, Ma tộc trong truyền thuyết, đã bắt đầu rục rịch. Sự tình Khổng Tước Đại Đế bệ hạ lo lắng, chỉ sợ là không cách nào tránh khỏi sẽ bạo phát. Thủ đoạn của Mộc Ma nhất tộc phi thường đáng sợ. Ngươi học được những bổn sự này, về sau gặp phải Mộc Ma Cổ Trùng, cũng biết đối phó như thế nào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)