Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0848

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0848: Ý định trở lại cố thổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Như thế gần nửa canh giờ đi qua, Giang Trần liên tục kiểm tra ba bốn lần, cuối cùng xác định, Mộc Ma Cổ Trùng trong cơ thể Hà Hồng Thụ, là triệt để đi ra, một con không thừa

Muốn kiểm tra cổ trùng trong huyết mạch, là cực kỳ hao tổn tâm thần. Bất quá Giang Trần không có ý định tiết kiệm chút tâm thần ấy, tỉ mỉ kiểm tra, bảo đảm không có cá lọt lưới.

Những cổ trùng này nhận được máu mới triệu hoán, liền nhao nhao bổ nhào qua.

Chờ tất cả cổ trùng đều tụ tập vào trong chậu máu, Giang Trần lấy ra một hồ lô sớm đã chuẩn bị tốt, tính cả huyết dịch và cổ trùng, toàn bộ bị đổ vào.

Dán lên vài đạo phong ấn, bên ngoài lại bôi một tầng hương phấn dày đặc.

- Tốt rồi.

Giang Trần thở một hơi dài nhẹ nhõm. Kiểm tra bốn phía không có cá lọt lưới, lúc này mới đứng lên, trải qua thao tác lâu như vậy, Giang Trần cũng cảm thấy hơi chút mệt mỏi.

- Lão Hà, trên người của ngươi đã không có cổ trùng, bất quá những hương phấn kia, ngươi còn phải tốn chút thời gian bài xuất chúng.

Hà Hồng Thụ cảm ơn:

- Chân Đan Vương, ơn cứu mệnh của ngươi, lão Hà đời này dù làm trâu làm ngựa, cũng nhất định phải báo đáp.

Giang Trần khoát tay áo:

- Không cần nói chuyện này. Ngươi không tranh thủ thời gian bài xuất những hương phấn kia, thời gian đời này cũng sẽ không còn quá nhiều.

Biện pháp này, là phương pháp lấy độc trị độc. Cũng may, muốn bức hương phấn ra, ngược lại là dễ dàng hơn nhiều.

Giải quyết Mộc Ma Cổ Trùng của Hà Hồng Thụ, không có nghĩa là sự tình đã xong.

Giang Trần còn thuận tay hóa giải Âm Sát chi khí trên người Hà Hồng Thụ. Âm Sát chi khí này, ngược lại không làm khó được Giang Trần, xử lý nó, so với Mộc Ma Cổ Trùng thì dễ dàng hơn nhiều.

Bất quá những Âm Sát chi khí này, cũng là tới cực kỳ ly kỳ. Giang Trần quan sát thoáng một phát, nó cùng Mộc Ma Cổ Trùng, không phải có cùng nguồn gốc.

Nói cách khác, sau khi Hà Hồng Thụ tiến vào hoang man, tuyệt đối không phải trúng chiêu một lần, mà là bị hai cổ thế lực theo dõi.

Mà loại Âm Sát chi khí này, Giang Trần cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Bất quá không có nhiều manh mối, hắn cũng không cách nào suy đoán thêm nữa.

Lữ Phong Đan Vương kia gom góp tới hỏi:

- Sư tôn, ngươi phong ấn những Mộc Ma Cổ Trùng kia, lại không có giết chết chúng, ý định xử lý như thế nào?

- Phong ấn chặt rồi, chúng tạm thời đừng nghĩ giương oai. Đợi tìm được cơ hội, lại giết chết chúng.

Kỳ thật Giang Trần có biện pháp giết chết chúng, bất quá thủ đoạn này, lại không tiện triển lộ trước mặt bọn người Lữ Phong Đan Vương.

Sơ Dương Chi Hỏa, có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Nhưng mà Long Tiên chi thủy, Giang Trần lại có biện pháp lấy tới. Cái gọi là Long Tiên chi thủy, kỳ thật là nước giải của Chân Long nhất tộc hỗn hợp với nước, hình thành Long Tiên chi thủy.

Rất xảo chính là, bên người Giang Trần, vừa vặn có một con Chân Long. Lấy chút nước giải Chân Long, còn không phải sự tình một phút? Cho nên, Giang Trần không lo không có phương thức xử lý.

Cứu Hà Hồng Thụ, lấy được địa đồ cùng tư liệu kỹ càng, Giang Trần vội vã rời đi Lữ Phong Đan Vương Đan Vương phủ.

Lúc này, hắn mới không có hứng thú đi nghe lời ơn nghĩa gì. Nếu như Hà Hồng Thụ thật sự là người biết nhớ ơn, tự nhiên sẽ nhớ ở trong lòng.

Chứng kiến Giang Trần vội vã ly khai, Hà Hồng Thụ cũng cảm thấy tiếc nuối:

- Lão Lữ, sư tôn này của ngươi, như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi a, rất có phong phạm thế ngoại cao nhân.

Lữ Phong Đan Vương đắc ý cười nói:

- Đó còn không phải sao? Sư tôn của sư tôn ta, cũng là thế ngoại cao nhân. Thế ngoại cao nhân dạy dỗ đồ đệ, đương nhiên phải có vài phần phong phạm thế ngoại cao nhân. Đúng rồi, lão Hà, ngươi nhìn ta, hiện tại có chút phong phạm thế ngoại cao nhân hay không?

Hà Hồng Thụ im lặng, ấp úng nói:

- Lão Lữ, chúng ta giao tình vài chục năm, ngươi muốn ta nói thật sao?

Lữ Phong Đan Vương vốn dương dương đắc ý, nghe nói như thế, vẻ mặt uể oải:

- Ngươi đã nói như vậy rồi, nói thật hay không, chẳng lẽ ta còn không biết ngươi có ý tứ gì sao?

Hà Hồng Thụ cười hắc hắc:

- Lão Lữ, ngươi vẫn là làm chính ngươi đi. Thế ngoại cao nhân, không thích hợp ngươi.

Lữ Phong Đan Vương rầu rĩ không vui, khoát tay áo:

- Ngươi đừng an ủi ta. Dù sao đời này, ta nhất định phải theo sư tôn hỗn, sớm muộn gì sẽ học được phong phạm của thế ngoại cao nhân.

- Ta thấy rất khó a.

Hà Hồng Thụ cùng Lữ Phong Đan Vương nói chuyện phiếm, cả hai đều vô cùng tùy ý.

Lữ Phong Đan Vương nghiến răng nghiến lợi:

- Ta nói lão Hà, bây giờ ngươi đã khỏi bệnh, còn ở lại chỗ này của ta làm gì? Ta nói cho ngươi biết, về sau uỷ thác cái gì, ngàn vạn lần đừng tìm ta. Lão tử không có hứng thú làm vú em.

Hà Hồng Thụ biết rõ tính tình ngoan đồng của lão tiểu tử này lại tái phát, cười khổ nói:

- Lão Lữ a, trải qua sự tình lần này, ta cũng nghĩ mở. Ý định rửa tay chậu vàng, từ nay về sau thoái ẩn giang hồ, thanh thản chiếu cố hài tử. Về sau a, chỗ của ngươi ta có thể sẽ thường đi đi lại lại.

Lữ Phong Đan Vương khẽ nói:

- Ngươi muốn tới tùy ngươi, nhưng ta nói trước, cơm nước tự lo.

Hà Hồng Thụ cũng biết, lão Lữ này cũng không phải thật sinh khí. Lấy giao tình của hai người bọn họ, đây chẳng qua là một chút vui đùa không ảnh hưởng toàn cục.

Bất quá lúc này đây, Hà Hồng Thụ thật sự là nghĩ mở. Đi vào Quỷ Môn quan một lần, hắn còn có gì phải vướng mắc chứ.

- Lão Lữ, hiện tại ta có chút hâm mộ ngươi rồi.

Hà Hồng Thụ thở dài.

- Hâm mộ ta cái gì?

Lữ Phong Đan Vương dựng râu trừng mắt.

- Hâm mộ ngươi tinh mắt, có phách lực. Ta rất hiếu kỳ, chiếu ngươi nói, ngươi bái Chân Đan Vương làm sư, kia hẳn là ở trước khi Chân Đan Vương nhất chiến thành danh a. Lúc ấy, sao ngươi lại có ánh mắt tốt như vậy?

Hà Hồng Thụ đối với vấn đề này, vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Dùng cá tính điên điên khùng khùng của Lữ Phong Đan Vương, có lẽ ánh mắt không đến mức độc như vậy a. Sao thoáng cái ôm trúng đùi vàng chứ?

Lời này tuyệt không khoa trương, dùng địa vị hôm nay của Chân Đan Vương tại Lưu Ly Vương Thành, đây tuyệt đối là đùi vàng. Nhân vật ngay cả Khổng Tước Đại Đế cũng kính như thượng tân, tại Lưu Ly Vương Thành, tính toán đâu ra đấy có mấy cái?

Hơn nữa, người ta còn trẻ như vậy. Đợi một thời gian, nhất định là nhân vật phong vân, đây là xu thế quật khởi ngăn cản cũng ngăn không nổi.

Mà thiên tài như vậy, lại là sư tôn của Lữ Phong Đan Vương. Ở trước khi dương danh, đã bị Lữ Phong Đan Vương ôm lấy gắt gao, khóc hô hào muốn bái sư.

Nói lên việc này, Lữ Phong Đan Vương lại đắc ý:

- Lão Hà, ta nói sao ngươi cả đời mò mẫm bận việc chứ? Ngươi nhìn ta, đâu cũng không đi, ở ngay Lưu Ly Vương Thành, ngồi đợi quý nhân xuất hiện. Ngươi xem, sư tôn của ta, đã xuất hiện a.

Chuyện này, Lữ Phong Đan Vương thật sự là vô cùng đắc ý. Hắn cảm thấy ánh mắt của mình, quả thực đã không thể dùng siêu quần để hình dung.

*****

Chân Đan Vương ngay lúc đó, tuy ở Lưu Ly Vương Thành cũng có danh khí không nhỏ. Nhưng chỉ là ở thời điểm Thái Uyên các khai trương, cùng Vương Đình đại phiệt va chạm một lần mà thôi.

Mà lần kia, Vương Đình đại phiệt phái ra, cũng không quá đáng là một Lục phẩm Đan Vương mà thôi.

Muốn nói tiềm lực, khi đó là thấy được. Thế nhưng chỉ là tiềm lực, cũng không có đạt tới cảnh làm cho cả Lưu Ly Vương Thành chú ý.

Chỉ đến trận chiến Khổng Tước Thánh Sơn ấy, Giang Trần đánh bại Đan Hỏa Thành, để cho Kê Lang Đan Vương không ai bì nổi sát vũ mà về, lúc này thật là danh dương thiên hạ rồi.

Mà Lữ Phong Đan Vương hắn, là ở giữa hai kiện sự tình này, cưỡng ép cắm vào, bái Chân Đan Vương làm sư. Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ Lữ Phong Đan Vương hắn tinh mắt, biết nhìn xa, vượt qua tất cả mọi người.

Một Cửu cấp Đan Vương, bái một Đan Vương bình thường làm sư, đây là người bình thường có thể làm được sao? Cũng chỉ có phong cách hành sự như Lữ Phong Đan Vương hắn, mới có thể làm được.

Cửu cấp Đan Vương, ai cam lòng hạ mình?

Hết lần này tới lần khác Lữ Phong Đan Vương hắn, đối với Quỷ Đan lưu vô cùng tử trung, sau khi biết rõ Chân Đan Vương là đại biểu kiệt xuất của Quỷ Đan lưu, hắn liền muốn bái sư.

Nói là hắn chứng kiến tiềm lực của Giang Trần, còn không bằng nói hắn càng coi trọng chính là Quỷ Đan lưu.

Lại không nghĩ rằng, cuối cùng chó ngáp phải ruồi, Lữ Phong Đan Vương hắn ngược lại là trong lúc vô tình ôm đến một cái đùi vàng, điều này cũng làm cho Lữ Phong Đan Vương dương dương tự đắc.

Khoan hãy nói, chuyện này, Lữ Phong Đan Vương thật đúng là có tiền vốn khoác lác.

Hiện tại sự tình hắn mong đợi nhất, là sư tôn có thể đối ngoại công khai quan hệ thầy trò giữa bọn hắn. Nếu không phải sư tôn không có gật đầu, Lữ Phong Đan Vương hắn đã sớm tuyên bố rồi.

Loại vui sướng này, hắn hận không thể chia xẻ cho người khắp thiên hạ. Nhất là những đối thủ một mất một còn kia, Lữ Phong Đan Vương càng hận không thể chạy đến trước mặt bọn họ, lớn tiếng tuyên bố quan hệ giữa mình cùng Chân Đan Vương.

Trong lòng Hà Hồng Thụ cũng ngũ vị tạp trần. Hắn và Lữ Phong Đan Vương kết giao vài chục năm, quan hệ lẫn nhau cũng coi như mật thiết, đi đi lại lại rất nhiều.

Cho tới nay, Hà Hồng Thụ đều cảm thấy, tính cách của Lữ Phong Đan Vương tựa như ngoan đồng, tuy thiên phú đan đạo xuất chúng, nhưng ở Lưu Ly Vương Thành, vĩnh viễn hỗn không đến cấp cao nhất.

Mà Hà Hồng Thụ chuyên chú võ đạo, đã sớm là cường giả Hoàng cảnh ngũ trọng, mục tiêu của hắn, là trùng kích võ đạo đỉnh phong. Cho nên, hắn đối với Lữ Phong Đan Vương điên điên khùng khùng, tuy rất thân cận, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn cảm thấy Lữ Phong Đan Vương không bằng mình.

Nhưng mà bây giờ cẩn thận tưởng tượng, mặc dù thực lực võ đạo của mình vượt qua Lữ Phong Đan Vương rất nhiều, thế nhưng mà luận địa vị, luận danh vọng, luận nhân mạch ở Lưu Ly Vương Thành, lại xa xa không cách nào so với Lữ Phong Đan Vương.

Huống chi, hiện tại người ta đã bái một sư tôn như vậy, ngay cả chỗ Khổng Tước Đại Đế bệ hạ cũng đáp lên rồi.

Những sự tình này, làm cho Hà Hồng Thụ có xúc động rất lớn. Ở sâu trong nội tâm cũng nghĩ lại, đến cùng con đường mình một mực kiên trì kia, thật sự có ưu thế hơn Lữ Phong Đan Vương sao?

Lúc trước hắn luôn nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này, hắn dao động.

Ở thời khắc sinh tử một đường, hắn dao động.

Nếu như không có Lữ Phong Đan Vương, không có sư tôn của hắn, nói không chừng qua mấy ngày mình sẽ bạo thể bỏ mình, còn trở thành tội nhân thiên cổ của Lưu Ly Vương Thành, mang đến tai nạn vô tận cho Lưu Ly Vương Thành.

Nghĩ tới đây, toàn thân Hà Hồng Thụ ứa ra mồ hôi lạnh.

Thở dài nói:

- Lão Lữ, trước kia ta vẫn cảm thấy quan niệm của ngươi, cùng ta khác nhau rất lớn. Hiện tại xem ra, con đường ngươi đi, có đạo của ngươi. Tính tình của ngươi, con đường ngươi đi, mới là thích hợp ngươi nhất. Hiện tại xem ra, ngươi lĩnh ngộ đối với đạo, cũng ở trên ta. Ta có tiểu thông minh, ngươi lại có đại trí tuệ.

Lúc này, không phải Hà Hồng Thụ cố ý khiêm tốn, mà là cảm ngộ sau sinh tử.

Võ đạo cũng tốt, đan đạo cũng tốt, hoặc là các loại lĩnh vực khác, tất cả đều là đạo. Đạo là trăm sông đổ về một biển, cũng là vì thuận theo Thiên Đạo, cảm ứng Thiên Đạo, truy cầu Thiên Đạo Vĩnh Hằng.

Chỉ có điều, đạo của mỗi người bất đồng mà thôi.

Hà Hồng Thụ một mực tin tưởng vững chắc đạo của mình, đối với đạo của Lữ Phong Đan Vương không cho là đúng.

Hiện tại xem ra, trên lý giải về đạo, mình thực không bằng Lữ Phong Đan Vương. Sau tính tình điên điên khùng khùng của Lữ Phong Đan Vương, lại có một loại đại trí tuệ.

...

Giang Trần trở lại Thái Uyên các, từ chỗ Long Tiểu Huyền đòi hỏi một tí Long Tiên chi thủy, giết chết toàn bộ những Mộc Ma Cổ Trùng kia.

Những vật này, không giết chết, nội tâm Giang Trần sẽ cảm thấy đè nén. Long Tiên chi thủy, tựa như nước sôi nấu băng, rất nhanh liền giết chết những Mộc Ma Cổ Trùng kia.

Sau khi làm xong, Giang Trần mới nhìn kỹ địa đồ cùng tư liệu.

Căn cứ tư liệu của Hà Hồng Thụ, tuyến đường hắn đi, dĩ nhiên là thông qua Vạn Tượng Cương Vực, vượt qua Đông Phương Vương Quốc, tiến vào Hoang man chi địa.

- Không thể tưởng được, thời gian ta về Vạn Tượng Cương Vực, so với trong tưởng tượng còn muốn sớm rất nhiều.

Từ khi tông môn vỡ vụn, Giang Trần ly khai Vạn Tượng Cương Vực, liền không còn trở về qua. Trong khoảng thời gian ở Lưu Ly Vương Thành, kỳ thật nội tâm Giang Trần cũng có chút tưởng niệm cố hương.

Dù sao, Vạn Tượng Cương Vực, là cố thổ đời này của hắn. Chỗ đó, còn có thân nhân, bạn cũ, tông môn của hắn.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần nghĩ tới rất nhiều, từ khi xuất đạo đến nay, các loại kinh nghiệm, ở trong đầu hắn theo trình tự trước sau trôi qua mấy lần.

Hắn nghĩ tới phiến Linh Địa cổ quái của Giang Hãn Hầu ở Đông Phương Vương Quốc, còn có Linh thú Mãng Kỳ ở Vô Tận địa quật cùng hắn có ước định, nhớ tới Diệp Trọng Lâu lão gia tử luôn quải niệm Phong Ma chi địa...

Đủ loại băn khoăn, cũng làm cho Giang Trần thật sâu ý thức được, Mảnh thổ địa ở Đông Phương Vương Quốc kia, chỉ sợ không đơn giản như trước kia mình tưởng tượng.

Phân chia Nhân loại cương vực, chỉ sợ là sau Thượng Cổ đại chiến, cách cục mới chậm rãi hình thành. Thời đại Thượng Cổ, chỉ sợ Thượng Bát Vực đồng dạng như các vực khác, chỉ là địa bàn Nhân tộc bình thường. Sau Thượng Cổ đại chiến, cường giả Thiên Vị nhao nhao quy ẩn không ra, lúc này mới dần dần hình thành cách cục hiện hữu, làm cho khu vực hạch tâm như Thượng Bát Vực, trở thành hạch tâm của cả Nhân loại cương vực.

Mà Vạn Tượng Cương Vực bởi vì tới gần Hoang man, có Phong Ma chi địa trong truyền thuyết, cho nên dần dần bị biên giới hóa. Nhất là liên minh 16 nước của Vạn Tượng Cương Vực, càng là tồn tại như gân gà.

Ngay cả bốn đại tông môn mạnh nhất 16 quốc, người mạnh nhất, cũng không quá đáng là Nguyên cảnh lão tổ.

Mà thực lực Nguyên cảnh, phóng tới Thượng Bát Vực, quả thực là tiểu nhân vật mà thôi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)