← Ch.0902 | Ch.0904 → |
Ít nhất lúc trước Chân Đan Vương đối mặt với ba đạo khảo hạch của Khổng Tước đại đế có biểu hiện kinh người. Thiên phú ngay cả trên người Phiền thiếu chủ, Vân Trung Minh Hoàng cũng chưa từng gặp qua.
Kinh diễm, khí thế như vậy, qua cả ba cửa ải, hiện tại Vân Trung Minh Hoàng nghĩ lại cũng không thể không sợ hãi thán phục.
Nhưng mà người Khổng Tước thánh sơn nhìn thấy Chân Đan Vương được hoan nghênh như vậy cố nhiên vô cùng cao hứng.
Nhưng tự nhiên cũng có những người khác mất hứng.
Nhất là bảy trọng tài trong thi đấu đan tháp lần này, có vài người trong đầu đều không quá can tâm tình nguyện.
Dù sao bọn họ là trọng tài, là nhân vật chính trong thi đấu đan tháp.
Giang Trần được hoan nghênh như vậy, thể diện bọn họ dường như không tốt chút nào. Bảy trọng tài này phân biệt tới từ bảy đại đế.
Dưới trướng mỗi một đại đế đều xuất ra một trọng tài.
Trọng tài bên phía Khổng Tước đại đế là Đan Vương đỉnh cấp kiệt xuất nhất dưới trướng Khổng Tước đại đế, hắn cũng đã chứng kiến các loại thủ đoạn thần kỳ của Giang Trần, tự nhiên sẽ không ghen ghét với Giang Trần.
Những người khác, có mấy người chưa tận mắt nhìn qua trận chiến ấy, cho nên đối với việc Giang Trần nổi danh như hiện tại không phục một chút nào.
Nhất là loại trường hợp như ngày hôm nay, những người dự thi này đói với những trọng tài như bọn họ cũng chưa từng sùng bái như vậy. Hết lần này lại sùng bái từ tận đáy lòng với một Đan Vương trẻ tuổi như vậy.
Chuyện này khiến cho những lão gia hỏa như bọn họ làm sao có thể chịu nổi?
Cho nên có hai trọng tài, trong lòng đã cực kỳ khó chịu, thậm chí còn âm thầm tìm cách nên giáo huấn Chân Đan Vương này một chút, ngáng chân Chân Đan Vương này, khiến cho tiểu tử này mất mặt xấu hổ trước bao nhiêu người.
Giang Trần không biết trong lúc âm thầm mình đã bị người ta ghi hận.
Bởi vì mọi người yêu cầu mãnh liệt, Giang Trần không thể không tiến vào hàng ngũ trọng tài. Vốn chỉ có bảy trọng tài, tăng thêm một biến thành tám.
Nhưng mà tới lúc này cho dù có bảy hay tám trọng tài cũng không làm ảnh hưởng tới đại cục.
Giang Trần gia nhập bất quá chỉ vì yêu cầu của mọi người, làm cho những thiên tài đan đạo này có tư cách bày ra thiên phú đan đạo của mình trước mặt Chân Đan Vương.
Giang Trần vừa ngồi xuống đã cảm giác được có hai ba đạo ánh mắt không mấy thiện ý đang quét qua người hắn.
Giang Trần cũng không để ý mà nhẹ nhàng cười, ngồi vào ghế trọng tài.
Tên Đan Vương đỉnh cấp trên Khổng Tước thánh sơn kia họ Dịch, được người ta gọi là Dịch Đan Vương, nhưng lại nở nụ cười hữu hảo với Giang Trần, đồng thời còn truyền âm nói:
- Chân Đan Vương, ngươi vốn nên thay thế Dịch mỗ tham gia thịnh hội lần này, bất đắc dĩ trước đó ngươi chưa về, lão phu mới cố gắng tham dự một chút. Nhưng mà Dịch mỗ tự mình hiểu lấy, không có nghĩa là những trọng tài khác cũng tin phục ngươi như vậy. Chân Đan Vương phải cẩn thận những người này.
Giang Trần nghe được Dịch Đan Vương nhắc nhở như vậy, trong lòng nao nao rồi lập tức thoải mái.
Nhân tâm hiểm ác, ghen ghét càng là một bản tính.
Tuy rằng Giang Trần vô tình vô ý làm náo động, thế nhưng có một chút chuyện không thể chối bỏ. Hắn đã lựa chọn ngồi ngồi, hắn cũng không sợ cái gì ghen ghét, địch ý gì đó.
Có một ít người không thích ngươi, cho dù ngươi có làm gì thì bọn họ cũng luôn có lý do nhằm vào ngươi. Loại người này từ trước tới nay Giang Trần không bao giờ đi lấy lòng bọn họ. Cho nên trực tiếp bỏ qua sự tồn tại.
Nếu như thực sự không có mắt tới khiêu khích, Giang Trần có biện pháp làm cho bọn chúng mất mặt xấu hổ.
Giang Trần đã tham dự rất nhiều lần đan đấu, nhưng mà tham dự đan đấu với tư cách trọng tài vẫn là lần đầu tiên ở kiếp này. Ngồi ở trên ghế trọng tài, Giang Trần hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn có chút không thích ứng.
Đem quy tắc xem qua một lần, Giang Trần đã đại khái hiểu ra được một chút. Đối với quy tắc xem như hiểu.
- Có thể bắt đầu rồi.
Giang Trần nhìn qua mấy trọng tài khác rồi khẽ gật đầu.
Dịch Đan Vương kia là người của Khổng Tước thánh sơn, tự nhiên là có quyền lên tiếng nhất, nhìn thấy Giang Trần gật đầu với hắn, hắn lập tức mở miệng nói:
- Tốt, tất cả người dự thi chú ý, hiện tại thi đấu vòng hai đan tháp chính thức bắt đầu. Hiện tại không quản các ngươi là đệ tử thế gia, đại phiệt hay là tán tu, xuất phát điểm của mọi người đều như nhau. Trong hai trăm người các ngươi sẽ chọn ra ba mươi sáu người tiến vào Lưu Ly đan tháp. Mà tất cả những quy tắc, đè bài đều do chúng ta cân nhắc từ góc độ công chính mà định ra, tuyệt đối không có khả năng thiên về đệ tử thế gia đại phiệt nào hết. Nếu như trong lòng các ngươi ôm tâm lý ăn gina, lão phu khuyên các ngươi nên sớm bỏ ý định trong đầu đi. Một khi bị bắt được, sẽ bị trục xuất khỏi Lưu Ly vương thành, vĩnh viễn không được nhập cảnh.
Biểu lộ trên mặt Dịch Đan Vương nghiêm túc, ánh mắt uy nghiêm đảo qua tất cả những người dự thi, tiếp tục mở miệng nói:
- Cuối cùng, ta lại nhắc nhở một chút, nếu như trong các người có người có rắm tâm khác, muốn dò xét sự huyền bí của Lưu Ly đan tháp, ta khuyên các ngươi cũng bỏ đi ý định đó đi. Lưu Ly vương thành ta từ thượng cổ tới nay không biết có bao nhiêu người có ý đồ như vậy. Kết cục bọn chúng chỉ có một, đó chính là chết.
Thi đấu đan đạo có rất nhiều hình thức, nhưng chung quy vẫn quy về một mối.
Thi đấu vòng hai đan tháp này lại phân thành ba cửa ải.
Cửa ải thứ nhất là khảo hạch trụ cột, cửa thứ hai là khảo hạch lý luận, cửa ải thứ ba là luyện chế đan dược.
Khảo hạch trụ cột chính là khảo nghiệm kiến thức cơ bản của tất cả những người dự thi. Thiên tài đan đạo kiến thức cơ bản rất quan trọng. Kiến thức là mặt bao hàm rất rộng, thậm chí kể cả thiên phú của bản thân thiên tài đan đạo cũng có thể là một trong những hạng mục khảo hạch trụ cột.
Thậm chí, là hạng mục quan trọng nhất trong khảo hạch trụ cột.
Dù sao bất kể là võ đạo hay là đan đạo, thiên phú vĩnh viễn chính là bức tường đầu tiên không thể chối bỏ.
KHông có thiên phú tất cả chỉ là nói suông.
Giống như Giang Trần kiếp trước, trời sinh Thái Âm chi thể, không có thiên phú tu luyện, mặc dù phụ thân Thiên Đế hắn có thần thông điên đảo nhật nguyện cũng không thể nào nghịch chuyển được điểm này.
Thiên phú là bước đầu tiên mang tính quyết định.
Có thiên phú mới có thể đàm luận được bước tiếp theo.
Hai trăm tên thiên tài đan đạo, mỗi một người đều bị khảo hạch trụ cột đầu tiên.
Hạng mục khảo hạch trụ cột tuy rằng nhiều, nhưng đều cực kỳ có trật tự. Giang Trần với tư cách là trọng tài, cũng không cần làm quá nhiều thứ, chỉ cần dựa theo khung khảo hạch ban đầu là được.
Khảo hạch trụ cột không có gì là bịp bợp, rất nhanh kết quả khảo hạch đã có.
Ba mươi sáu người bài danh đầu tiên không ngờ có khoảng chừng ba mươi người là đệ tử tới từ thế gia, đại phiệt. Mà chỉ có sáu người tới từ đội ngũ tán tu.
Chênh lệch như vậy lập tức hiện lên ưu thế của đệ tử đại phiệt, tổng thể vượt qua tán tu nhiều như thế nào.
*****
Nhưng mà khiến cho rất nhiều người không thể tưởng tượng được là, sau khi khảo hạch trụ cột, người đứng đầu bảng không phải là đệ tử thế gia, đại phiệt, mà là một tán tu.
Giang Trần nhìn qua thành tích khảo hạch các hạng mục của Lâm Yến Vũ, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục. Đơn thuần tụ cột, trụ cột của Lâm Yến Vũ này so với Mộc Cao Kỳ còn vững chắc hơn.
Có lẽ chỉ tính thiên phú đơn thuần, Lâm Yến Vũ so với Mộc Cao Kỳ có Tiên Thiên Mộc Linh chi thể sẽ yếu hơn nửa trù, thế nhưng có lẽ bởi vì gia tộc là một thế gia, kiến thức cơ bản của Lâm Yến Vũ, mỗi một mục đều vững chắc hơn Mộc Cao Kỳ.
Nếu như Mộc Cao Kỳ cũng ở trong đội ngũ tham dự khảo hạch này, có lẽ có thể đứng vào trong top năm. Thế nhưng tuyệt đối không thể đứng đầu bảng.
Không phải Mộc Cao Kỳ không được, mà là thiên phú của Mộc Cao Kỳ ở Đan Kiền Cung còn chưa được đào móc ra đầy đủ, thậm chí chỉ đào móc ra tới da lông.
Nếu như có thể để cho Mộc Cao Kỳ ma luyện ở Đan Hỏa thành chừng ba mươi năm rồi lại tới tham dự thi đấu đan tháp này, có lẽ Lâm Yến Vũ này sẽ không có bất kỳ ưu thế nào.
Nếu như tiếp tục qua một trăm năm, thậm chí Lâm Yến Vũ có thể còn thua trong tay Mộc Cao Kỳ.
Nhưng mà ở giai đoạn hiện tại mà nói, Lâm Yến Vũ không thể nghi ngờ là người ưu tú hơn.
Giang Trần cũng âm thầm tặc lưỡi:
- Đan Hỏa thành không hổ là thế lực đan đạo đệ nhất. Tùy tiện một đệ tử gia tộc bên trong cũng có thiên phú kinh người như vậy. Cũng may thiên tài trong Đan Hỏa thành có quá nhiều. Không biết quý trọng, nếu không Lưu Ly vương thành muốn đạt được Lâm Yến Vũ này quả thực không có bất kỳ hy vọng nào.
Từ trên người Lâm Yến vũ cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được chênh lệch của Lưu Ly vương thành và Đan Hỏa thành ở phương diện đan đạo.
Loại chênh lệch này cũng không phải bằng ba tới năm trăm năm là có thể san lấp.
Tuy rằng Giang Trần cũng rất thưởng thức Lâm Yến Vũ này, thế nhưng hắn chưa từng có biểu hiện ra mặt. Bởi vì hắn biết rõ những trọng tài này đối với Chân Đan Vương hắn có địch ý. Nếu như hắn biểu hiện ra bên ngoài vô cùng thưởng thức Lâm Yến Vũ này, chỉ sợ sẽ làm cho những trọng tài kia sinh ra địch ý với Lâm Yến Vũ. Sau đó là liên lụy tới Lâm Yến Vũ.
Cửa ải thứ nhất châm dứt, Lâm Yến Vũ tạm thời đứng đầu bảng.
Điều này cũng khiến cho đám người trọng tài nhao nhao nghị luận.
- Tên tán tu này rốt cuộc có địa vị gì? Tại sao lại quá tà dị như vậy? Trong tán tu có thiên tài như vậy sao? Sao lại lưu lạc tới Lưu Ly vương thành ta?
- Phải tra một chút, không phải là thế lực đối địch phái người tới đó chứ?
Giang Trần nghe thấy mấy câu nghị luận này cũng không có tỏ thái độ gì.
Nhưng mà hắn không biểu lộ thái độ, người khác là buộc hắn tỏ thái độ. Tên Đan Vương cửu cấp dưới trướng Tu La đại đế cười cười giống như hoa cúc mới nở, nói:
- Chân Đan Vương đại danh đỉnh đỉnh, không bằng lên tiếng một chút xem. Tên tán tu này bỗng nhiên xuất hiện, giống như đột nhiên xuất hiện vậy, liệu có khả năng là do thế lực đối địch phái tới hay không?
Câu hỏi này cực kỳ khiêu khích, trên danh nghĩa nói là tán tu, kỳ thực không phải đang nói Giang Trần hắn hay sao? Nói Chân Đan Vương hắn cũng không phải đột nhiên xuất hiện hay sao?
Một trọng tài khác nghe vậy cũng cười nói:
- Nếu như ta nhớ không nhầm mà nói, Chân Đan Vương cũng có xuất thân tán tu a. Bộ lão ca hỏi như vậy chẳng lẽ cũng định lôi thân phận của Chân Đan Vương vào?
Tên Đan Vương thuộc nhất mạch của Tu La đại đế gọi là Bộ Đan Vương, miệng cười nhưng trong lòng không cười, nói với Giang Trần:
- Chân Đan Vương, Bộ mỗ cũng không có ý nhằm vào ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều.
Giang Trần lạnh nhạt cười, dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi vừa mới nói với ta sao? Ta cho rằng Bộ Đan Vương đang tự mình quyết định a.
Ngươi chọn gây hấn ta? Ta coi như ngươi đang nói láo.
Phản kích cử trọng nhược khinh của Giang Trần giống như tát một cái vào trên mặt Bộ Đan Vương kia, khiến cho hắn vô cùng khó xử.
Một tên trọng tài khác lại cười lên, vô cùng quái dị:
- Bộ lão ca, quả nhiên là sóng sau đè sóng trước. Bộ lão ca ở lĩnh vực đan đạo của Lưu Ly vương thành lại bị một hậu bối trẻ tuổi bỏ qua, quả nhiên là đáng tiếc a.
Tên này luôn châm ngòi thổi gió, châm ngòi ly gián.
Sắc mặt Bộ Đan Vương kia lạnh lẽo, phóng ánh mắt âm hàn về phía Giang Trần:
- Chân Đan Vương thực sự thích giả vờ câm điếc như vậy sao?
Giang Trần cười nói:
- Hẳn ngươi cảm thấy Chân mỗ nhất định phải đáp lại lời nói của ngươi sao?
- Chậc chậc, khí phách a. KHông hổ là thiên tài đan đạo đánh bại thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành. Chân Đan Vương, xem ra trong mắt ngươi đã không còn những lão gia hỏa như chúng ta rồi.
Giang Trần nghe vậy cười cười, nghiêm túc nói:
- Nên nói lại một chút, từ chưa tới nay ta chưa từng biết ngươi là thứ gì đó, chứ đừng nói tới là đã không còn, mà là chưa từng có.
Người này âm dương quái khí, châm ngòi ly giná. Đối với loại người này, Giang Trần căn bản cũng không cần phải lưu tình, tự nhiên phải hung hăng đánh mặt, không cần phải khách khí một chút nào.
Người nọ bị Giang Trần ép một bước, mặt mo đỏ bừng.
Mà giờ phút này Dịch Đan Vương cũng trừng mắt nhìn bọn họ, quát khẽ nói:
- Chư vị, các người định khua môi múa mép đấu khẩu với nhau sao? Đợi sau khi rời khỏi đây rồi lại đấu, đừng có tự làm mất mặt xấu hổ ở nơi này.
Nói xong Dịch Đan Vương lần nữa đứng lên, nói với phía dưới:
- Chư vị, cửa ải thứ hai là khảo hạch lý luận. Chúng ta có tám trọng tài, mỗi người sẽ đưa ra một vấn đề cho cac ngươi. Các ngươi phải trình bày và phân tích kỹ càng mỗi một đề tài. Biểu hiện ra toàn bộ nội tình đan đạo của các ngươi.
Khảo hạch lý luận kỳ thực là khảo hạch tri thức, khảo hạch nội tnhf, khảo hạch thực học của tất cả những người dự thi.
Vốn chỉ cần đáp bảy đề mục, bởi vì Giang Trần gia nhập cho nên lại tăng thêm một phần.
Cho nên phương diện thời gian tự nhiên cũng tăng thêm một khoảng thời gian tương ứng.
Sau khi Dịch Đan Vương tuyên bố xong, lại nói với mấy vị trọng tài khác:
- Chư vị, hiện tại các vị có thể nghĩ đề mục được rồi.
Đề mục nghĩ tại chỗ, hơn nữa còn có hạn chế về đề tài, tránh cho người ta ăn gian từ trước.
Đối với Giang Trần mà nói, một đề mục quả thực chính là một bữa ăn sáng. Nhưng Giang Trần không làm chuyện qua loa mà nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó mới ra đề mục.
Hắn đã ra tay thì tuyệt đối không có khả năng tùy tiện qua loa. Muốn khảo hạch những người dự thi này, nhất định phải có tính toàn diện một chút. Có thể chỉ ra chênh lệch của những thiên tài bình thường với những thiên tài đỉnh cấp.
Bằng không mà nói, một đề mục bình thường không có phân chia độ khó, chẳng khác nào là một đề mục không hoàn chỉnh.
Suy nghĩ chừng một phút đồng hồ, Giang Trần lúc này mới quyết định chọn đề mục nào.
← Ch. 0902 | Ch. 0904 → |