Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0941

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0941: Ta chỉ ra một chiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Kết quả, hắn phát hiện mình quá ngây thơ rồi. Thực lực của Chân Đan Vương này, tuyệt đối đã vượt hắn một đoạn rất lớn. Bằng không thì đối phương bỏ chạy như thế nào, hắn quả quyết không có khả năng một chút cũng không biết.

Hắn một chút mánh khóe cũng không có nhìn ra, một điểm duy nhất có thể chứng minh là, trình độ võ đạo của đối phương, đã vượt ra khỏi cấp độ của hắn.

Trong lúc nhất thời, Quan Vũ Thiện hứng thú hết thời.

- Chân Đan Vương, chúc mừng ngươi, đột phá cửa ải này của Quan mỗ. Ngươi đã có tư cách khiêu chiến những thiên tài Đại Đế dòng chính kia. Quan mỗ tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong.

Quan Vũ Thiện cũng không phải loại người chết lý, biết rõ mới vừa rồi là người ta hạ thủ lưu tình. Bằng không thì Quan Vũ Thiện hắn có mười tánh mạng, cũng không đủ đối phương giết.

Cùng Quan Vũ Thiện chiến một trận, Giang Trần lại thi triển Kim Thiền Thoát Xác lần nữa, tăng thêm lúc trước chiến với Tiêu Bào Huy, đã là hai lần sử dụng môn thần thông này.

Trong nội tâm Giang Trần cũng bất đắc dĩ, thần thông này, hoàn toàn chính xác dùng tốt phi thường, hơn nữa tính mê hoặc rất mạnh, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ tới.

Thắng vì đánh bất ngờ, có thể nói là không thể phù hợp hơn.

Bất quá, chiêu số thần thông đồng dạng, trừ khi là loại nghiền áp, bằng không thì số lần dùng càng nhiều, người khác lý giải sẽ càng nhiều, về sau hi vọng thắng vì đánh bất ngờ, cũng sẽ càng ngày càng thấp.

Trận chiến đầu tiên, Giang Trần thắng Quan Vũ Thiện.

Với tư cách người thất bại, phong độ của Quan Vũ Thiện rất nhẹ nhàng. Cũng không có bởi vì thua Chân Đan Vương, liền cảm thấy chưa gượng dậy nổi.

- Chân Đan Vương, ngươi có thể thắng ta, là vì thực lực của ta còn không có đại thành. Nếu như ngươi muốn khiêu chiến Thiếu Chủ Bảng, thực lực của ngươi, chỉ sợ còn phải tiếp tục tăng lên.

Quan Vũ Thiện cũng cấp ra lời khuyên của mình.

Trận chiến đầu tiên chấm dứt, hơi chút nghỉ ngơi và hồi phục, kết quả rút thăm trận chiến thứ hai lại đi ra.

Lúc này đây, Giang Trần gặp được, rõ ràng là đến từ Tịch Diệt Đại Đế nhất mạch, đệ nhất thiên tài Tử Hỏa đại phiệt... Công Tôn Diễm.

Thi đấu thứ hạng này, tuần hoàn giao chiến, từng khu mười thiên tài, đều giao thủ một lần, chẳng khác gì là phải liên tục chiến đấu chín trận.

Cường độ chiến đấu này, là phi thường cao.

Kỳ thật cái này cũng là phương chủ sự cố ý thiết lập như vậy, chiến đấu cường độ cao, đúng là khảo nghiệm nội tình, năng lực, còn có trường thi phát huy của người dự thi.

Liên tục chiến đấu, trừ khi là có ưu thế áp đảo, nếu không chiến đấu sẽ xuất hiện các loại nhân tố ngẫu nhiên.

Coi như là nội tình lại tốt, liên tục chiến đấu không ngừng, chỉ sợ cũng sẽ có chỗ hao tổn.

Đương nhiên, hao tổn đối với mỗi người mà nói đều là công bình.

Công Tôn Diễm, với tư cách Tịch Diệt Đại Đế nhất mạch, đệ nhất thiên tài của Tử Hỏa đại phiệt, hắn trời sinh đồng dạng như đám thiên tài của Tử Hỏa đại phiệt, đều là từ nhỏ có được Tử Hỏa huyết mạch.

Cái gọi là Tử Hỏa huyết mạch, là trong cơ thể Tiên Thiên có được Tử Hỏa Chi Linh.

Mà Công Tôn Diễm, có thể từ trong nhiều thiên tài của Tử Hỏa đại phiệt trổ hết tài năng, là bởi vì Tử Hỏa huyết mạch của hắn, so với đệ tử bình thường của Tử Hỏa đại phiệt muốn ưu việt hơn rất nhiều.

Tử Hỏa của hắn, đã đạt đến Tiên Thiên Hỏa Linh thể trung thừa. Chính là Tiên Thiên Chi Hỏa.

Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, ngay cả Giang Trần cũng không thể không bội phục loại người vừa ra đời thì có thể chất trời sinh kia.

Nhất là Mộc Cao Kỳ, hắn có Tiên Thiên Mộc Linh thể, huyết mạch càng là khó được.

Ngược lại là Thủy Hỏa hai mạch, tương đối thông thường một ít. Bất quá có được Tiên Thiên Hỏa Linh thể trung thừa, đây tuyệt đối là phi thường hiếm thấy.

Linh thể Thủy Hỏa hai mạch, thường xuyên gặp được.

Nhưng mà cấp bậc đạt tới Tiên Thiên, sẽ tương đối ít đi rất nhiều. Mà tất cả cấp bậc Tiên Thiên, phần lớn là miễn cưỡng thông qua Tiên Thiên, nhiều lắm là xem như bình thường.

Mà Công Tôn Diễm này, tư chất lại là Tiên Thiên trung thừa. Tuy trên trung thừa còn có thượng thừa, thậm chí còn có Đại viên mãn.

Thế nhưng mà, tuyệt đại đa số, ít nhất chín thành chín Tiên Thiên thân thể, cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Có thể đạt tới trung thừa, ở trong Tiên Thiên thân thể, tuyệt đối là xác suất 10 vạn dặm xuất hiện một cái. Đây là nhắm phương hướng lạc quan nói.

Về phần thượng thừa, tuyệt đối là ức dặm chọn một.

Ít nhất qua nhiều năm như vậy, Giang Trần chỉ bái kiến Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh thể, hơn nữa còn là thượng thừa.

Công Tôn Diễm có được Tiên Thiên thân thể, trong chiến đấu, hoàn toàn chính xác có rất nhiều ưu thế, bất quá đối với Giang Trần mà nói, loại ưu thế này coi như không có.

Nếu như không phải Giang Trần không thể công nhiên sử dụng Băng Hỏa Yêu Liên, sợ bạo lộ thân phận, muốn hạ Công Tôn Diễm là dễ như trở bàn tay.

Bất quá dù vậy, Giang Trần trải qua một phen ác chiến, vẫn thuận lợi đánh bại Công Tôn Diễm.

Vòng thứ ba, Giang Trần gặp Hạo Nhật đại phiệt Thẩm Hạo, Thẩm Hạo ở trong Top 10 này, thực lực xem như kém nhất.

Bất quá tâm tính của Thẩm Hạo ngược lại vô cùng bình thản, mang theo thái độ học tập, cùng Giang Trần luận bàn một phen, bị Giang Trần đánh bại, hắn cũng không có bất kỳ uể oải.

Thắng liên tiếp ba tràng, Giang Trần nghênh đón đối thủ thứ tư của mình.

Đối thủ này, lại là Bàn Long đại phiệt Lưu Hương công tử.

Tuy chưa bao giờ Cơ tam công tử đề cập với Giang Trần là Lưu Hương công tử có địch ý với hắn, bất quá Giang Trần vẫn có thể cảm giác được, Lưu Hương công tử này đối với mình có chút ý kiến.

Giang Trần đối với nhân tâm nắm chắc phi thường tinh chuẩn, biết rõ Lưu Hương công tử này có địch ý với mình, hơn phân nửa là bởi vì mình xuất hiện, làm cho địa vị của Cơ tam công tử ở trước mặt Bàn Long phiệt chủ phóng đại, nghiễm nhiên trở thành người nối nghiệp đệ nhất, loại tình huống này, hiển nhiên rất bất lợi đối với Lưu Hương công tử.

Tuy trong nội tâm Lưu Hương công tử cực kỳ chán ghét Giang Trần, nhưng không thể không biểu hiện ra một phen tao nhã.

Giang Trần tự nhiên biết rõ đối phương chỉ là làm bộ, nhưng không bóc trần.

- Chân Đan Vương thâm tàng bất lộ, thiên phú võ đạo kinh người như vậy, hôm nay Lưu Hương có cơ hội lĩnh giáo, kính xin Chân Đan Vương hạ thủ lưu tình.

Lưu Hương công tử khẽ cười nói.

Giang Trần gật gật đầu:

- Nghe danh Lưu Hương công tử là thiên tài đỉnh cấp của Lưu Ly Vương Thành, hôm nay mượn cơ hội này, vừa vặn luận bàn một phen.

Hai người làm bộ khách khí.

- Mời.

- Mời.

Hai người khách khí hoàn tất, một khi động thủ, lại không hề che dấu cái gì.

Không thể không nói, tu vi của Lưu Hương công tử, hoàn toàn chính xác ở trong đệ tử đại phiệt, đủ đứng vào Top 3, thậm chí có cơ hội cạnh tranh vị trí thứ nhất.

Đến cùng hắn và Cơ tam công tử ai càng mạnh hơn một ít, một mực không có cách nào kết luận.

Bất quá Giang Trần cảm thấy, ngoại trừ đại hán thần bí trong Tân Tinh Bảng kia, Lưu Hương công tử là đối thủ khó chơi nhất hắn gặp được.

*****

Cảnh giới của Lưu Hương công tử, bất ngờ cũng là nửa bước Hoàng cảnh, một thân tu vi rất cao minh. Nhưng mà người này mặc kệ công kích hay phòng ngự, đều là phi thường cẩn thận.

Đối thủ như vậy, Giang Trần muốn thắng nhanh, cũng không dễ.

Cũng may, sau khi Giang Trần biết rõ phong cách của Lưu Hương công tử, liền không có nóng lòng cầu thành, mà cùng Lưu Hương công tử không nhanh không chậm thăm dò.

Với tư cách đệ tử của Bàn Long đại phiệt, Giang Trần biết rõ, Lưu Hương công tử này nhất định sẽ có rất nhiều át chủ bài. Như Đế Lâm Ngự Giáp Phù, nhất định là có.

Cho nên, ngay từ đầu Giang Trần cũng không vội vận dụng lực lượng mạnh nhất.

Dù sao, một khi đối phương sử dụng Đế Lâm Ngự Giáp Phù, dù công kích của mình mạnh hơn nữa, cũng nhất định không làm nên chuyện gì. Trừ khi mình sử dụng động phủ cấm chế kia.

Nhưng mà, cấm chế động phủ kia căn bản không thể lộ ra ngoài, một khi sử dụng, vậy thì triệt để bạo lộ. Chẳng khác gì là tự dưng đưa tới tai hoạ cho mình.

Quả nhiên như Giang Trần suy đoán, Lưu Hương công tử thăm dò chốc lát, liền thúc dục một tấm Đế Lâm Ngự Giáp Phù.

Bởi như vậy, lực phòng ngự của Lưu Hương công tử, ở trong vòng một canh giờ, liền có thể so với Đại Đế. Tuy chưa hẳn bằng một Đại Đế tự mình phòng ngự, nhưng loại cấp độ này, Giang Trần muốn công phá, lại không có dễ dàng như vậy.

Xa xa Bàn Long phiệt chủ đang xem cuộc chiến, thấy một màn như vậy, cũng hơi cảm thấy thất vọng.

- Lưu Hương không để ý đại cục, vậy mà vận dụng Đế Lâm Ngự Giáp Phù, trận chiến này, không khỏi có chút vạch mặt rồi.

Trong nội tâm Bàn Long phiệt chủ quả thực có chút mất hứng.

Cũng không phải hắn không thích Lưu Hương công tử thắng, nếu như là đối thủ khác, Lưu Hương công tử vận dụng hết thảy thủ đoạn, Bàn Long phiệt chủ sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn.

Nhưng vấn đề là, hiện tại Lưu Hương công tử đối mặt chính là Chân Đan Vương.

Không nói ý nghĩa của Chân Đan Vương đối với Bàn Long phiệt chủ hắn, chỉ luận thực lực chân thật, Lưu Hương công tử cùng Chân Đan Vương, đúng là vẫn còn có một chút chênh lệch.

Điểm này, thông qua chiến đấu trước kia, đã có thể quan sát ra.

- Hi vọng Chân Đan Vương không sinh lòng khúc mắc.

Trong lòng Bàn Long phiệt chủ cũng cảm thán, hắn cũng nhìn ra được, Chân Đan Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho bài danh chiến như vậy.

Đừng nói Lưu Hương công tử, coi như là Cơ tam công tử ở trên lôi đài, người ta cũng tuyệt đối không phóng nước.

Đây là Lưu Ly Vương Tháp Hội, là sân khấu thần thánh.

Giang Trần gặp Lưu Hương công tử thúc dục Đế Lâm Ngự Giáp Phù, liền chẳng suy nghĩ gì nữa, dứt khoát không tiến công, mà toàn tâm toàn ý phòng ngự.

Nếu như Giang Trần muốn toàn tâm toàn ý phòng ngự, Lưu Hương công tử là không thể làm gì.

Dù sao, mặc dù lực công kích của Lưu Hương công tử không tệ, nhưng muốn hạ Giang Trần, là không có hi vọng gì.

Bởi như vậy, chiến đấu ngươi tới ta đi, ngược lại lộ ra thiên về một bên rồi.

Lưu Hương công tử toàn diện chủ công, mà Chân Đan Vương thì toàn diện phòng ngự. Bất quá quỷ dị chính là, Lưu Hương công tử tựa hồ ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng đã sử dụng ra, nhưng Chân Đan Vương không có thúc dục Đế Lâm Ngự Giáp Phù, như cũ phòng ngự dễ dàng, sắc mặt không đổi.

Mặc kệ Lưu Hương công tử chọn dùng thủ đoạn hạng gì đến công kích, Chân Đan Vương tổng có thể nhẹ nhõm hóa giải.

Chứng kiến biểu lộ càng ngày càng lo lắng của Lưu Hương công tử, Giang Trần biết, tuy Lưu Hương công tử này là thiên tài, nhưng lực chiến đấu còn kém Tiêu Bào Huy.

Giang Trần ít vận dụng thủ đoạn khác, chỉ âm thầm thao túng Phi Vũ kính, liền hóa giải ít nhất sáu bảy thành công kích của Lưu Hương công tử.

Bởi như vậy, còn lại ba bốn thành, đối với Giang Trần mà nói, cơ hồ không sinh ra uy hiếp gì.

Một canh giờ trôi qua, chiến đấu khác cơ vốn đã chấm dứt, bên bọn hắn như cũ là đánh đến khí thế ngất trời.

Lưu Hương công tử không ngừng vận dụng các loại át chủ bài, lại phát hiện, cái gọi là át chủ bài của mình, ở trước mặt Chân Đan Vương, phảng phất như nắm đấm nện lên bông, cơ hồ không có bất kỳ tác dụng.

Đế Lâm Ngự Giáp Phù có tác dụng trong thời gian hạn định, cũng chính là một canh giờ, một canh giờ sau, Đế Lâm Ngự Giáp Phù của Lưu Hương công tử mất đi lực phòng ngự.

Khóe miệng Giang Trần khẽ động, cười nói:

- Lưu Hương công tử, ngươi tiến công lâu như vậy, chắc hẳn cũng mệt mỏi, bằng không thì tiếp ta một chiêu thử xem?

Khẩu khí trêu tức của Giang Trần, ở Lưu Hương công tử nghe tới, không thể nghi ngờ là trào phúng lớn nhất.

Giang Trần không có tâm tư cùng Lưu Hương công tử tiếp tục dây dưa.

Trên thực tế, hắn đã sớm chán lệch Lưu Hương công tử. Người này cuối cùng là đối thủ của Cơ tam công tử, Giang Trần biết không có khả năng ở chung hòa thuận.

Đã như vậy, vậy thì không cần băn khoăn cái gì. Cho dù Bàn Long phiệt chủ mất hứng, Giang Trần cũng không sao cả, dù sao, đây là lôi đài luận võ.

Hai tay mở ra, Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm từ phía sau bay lên.

- Ta chỉ ra một chiêu.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, thủ quyết chỉ dẫn, Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm lập tức hào quang đại tác, hóa thành năm đạo Linh quang, phóng lên trời.

Sau một khắc, Ngũ Sắc Thần Quang như là Thần Long ngũ sắc, dẫn tới thiên địa tiếng sấm cuồn cuộn, sấm sét vang dội.

Giang Trần ngâm xướng, như một Thái Cổ Kiếm Tiên, tay áo bồng bềnh.

- Một kiếm kinh thiên địa...

- Hai kiếm động Càn Khôn...

- Ba kiếm phân âm dương...

- Bốn kiếm Lăng Thiên hạ...

- Năm kiếm tụ Ngũ Hành, ngưng Lôi Âm, vạn kiếm bôn, Phá Thần Tiêu Sát.

Ngũ sắc kiếm quang cùng sấm sét vang dội ngưng tụ thành kiếm hải, rồi đột nhiên nổ tung, kiếm khí đầy trời đủ mọi màu sắc, hình thành khí thế Vạn Kiếm Bôn Lưu, theo thủ quyết của Giang Trần chỉ dẫn, điên cuồng áp xuống.

Trong chốc lát, toàn bộ lôi đài, đều là kiếm quang bóng kiếm, vô số kiếm khí, như long xà bay múa, cùng thiên địa Ngũ Lôi kết hợp, Lôi Âm cuồn cuộn, sát cơ vô hạn.

Kiếm chi hải dương, Vạn Kiếm Bôn Lưu.

Tại thời khắc này, phảng phất ở giữa thiên địa, chỉ có Kiếm Thế vô cùng, bị Kiếm Thế này hoàn toàn bao khỏa, như là mười vạn Thần Binh hạ phàm, bao phủ tứ phương hư không.

Kiếm chiêu quá đẹp mắt, người bốn phía đều xem trợn mắt há hốc mồm.

Trong nội tâm đồng thời dâng lên một ý niệm đáng sợ:

- Đây là kiếm kỹ gì? Sai đáng sợ như thế?

Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm... Vạn Kiếm Bôn Lưu.

Một chiêu này, Giang Trần lĩnh ngộ hơn mấy tháng, đây thật ra là lần thứ nhất chính thức thi triển. Quá trình so với Giang Trần tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa hiệu quả cũng trên cơ bản đạt đến Giang Trần mong muốn.

Vô số kiếm khí, phảng phất tạo thành một loại ăn ý, mục tiêu chuẩn xác, toàn bộ lao tới Lưu Hương công tử.

Từ khi Lưu Hương công tử xuất đạo đến nay, cũng trải qua rất nhiều đối thủ cường đại, cũng được chứng kiến rất nhiều sát chiêu cường đại, nhưng mà không có một lần nào, lại để cho hắn tuyệt vọng như trước mắt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)