← Ch.0966 | Ch.0968 → |
Nguyên Từ Kim Sơn trong tay, một mực không có hoàn toàn khai phát ra. Năm đó luyện hóa Nguyên Từ Chi Tâm, có được Nguyên Từ Kim Sơn, tuy từng bước một khai phát uy năng của Nguyên Từ Kim Sơn.
Nhưng mà chỗ mạnh nhất của Nguyên Từ Kim Sơn, đến nay Giang Trần còn không có khai phát ra.
Nguyên Từ Kim Sơn để cho Giang Trần có được những thần thông Nguyên Từ chi lực, Nguyên Từ Phong Bạo, còn có Tà Ác Kim Nhãn này.
Nếu như quần ẩu, Giang Trần còn có thể triệu hồi ma quái ra chiến đấu. Bất quá Giang Trần có được Thành Binh Niệm Châu, cho nên rất ít sử dụng đám ma quái kia.
Dù sao, sức chiến đấu đơn thể của ma quái, hiển nhiên là không bằng Thành Binh Niệm Châu.
Nhưng mà, áp trục của Nguyên Từ Kim Sơn, cũng không phải những thứ này, mà là Kim Ấn Quân Chủ. Kim Ấn Quân Chủ mới là lực lượng Chung Cực của Nguyên Từ Kim Sơn.
Hơn nữa, Kim Ấn Quân Chủ phi thường thần kỳ, nếu như không có ngoại lực kích thích, Kim Ấn Quân Chủ tự mình thức tỉnh, thực lực sẽ rất bình thường, thậm chí ngay cả một võ giả Nguyên cảnh cũng không bằng.
Nhưng nếu có ngoại lực cường đại kích thích, cộng thêm lực lượng cường đại triệu hoán, kích phát tiềm lực của Nguyên Từ Kim Sơn ra, Kim Ấn Quân Chủ sẽ trở nên phi thường cường đại.
Cho nên nói, Kim Ấn Quân Chủ mạnh yếu, hoàn toàn ở bản thân người triệu hoán hắn, quyết định bởi thủ đoạn triệu hoán hắn, quyết định bởi kích phát bao nhiêu tiềm lực.
Nam nhân đối địch, nên đối chọi gay gắt.
Nhìn thấy Cao Triển hùng hổ, dùng Huyết Ẩm Ma Thần đao triệu hoán Ma Thần chi nộ, Giang Trần thông qua Tà Ác Kim Nhãn, liền nhìn ra chỗ tinh hoa của chiêu này.
Cho nên, Giang Trần cũng không hàm súc.
Trong lòng bàn tay lật một phen, Nguyên Từ Kim Sơn xuất hiện. Giang Trần thúc dục thần thức, thần thức cường đại mãnh liệt lao vào.
Muốn triệu hoán Kim Ấn Quân Chủ, phải dùng thần thức cường thế câu thông, bằng không đợi Kim Ấn Quân Chủ tự mình thức tỉnh, căn bản không biết phải đợi tới khi nào.
Cho nên, Giang Trần quyết định, dùng phương thức mạo hiểm nhất, trực tiếp triệu hoán Kim Ấn Quân Chủ. Căn cứ trí nhớ lần trước Giang Trần luyện hóa Nguyên Từ Kim Sơn, Kim Ấn Quân Chủ này chỉ là Chung Cực Thủ Hộ Giả của Nguyên Từ Kim Sơn, cùng Nguyên Từ Kim Sơn là một loại quan hệ dung hợp, nhưng bản thân Kim Ấn Quân Chủ lại có tư duy độc lập, rất muốn thoát khỏi Nguyên Từ Kim Sơn này trói buộc.
Giang Trần biết rõ, Nguyên Từ Kim Sơn này lai lịch phi phàm, hình thái Chung Cực của Kim Ấn Quân Chủ, nhất định sẽ phi thường đáng sợ, cho nên hắn tùy tiện dùng thần thức câu thông như vậy, kỳ thật nguy hiểm rất lớn.
Vạn nhất Kim Ấn Quân Chủ giận dữ, trực tiếp thôn phệ thần trí của hắn cũng là có khả năng.
Dù sao, thần thức của Kim Ấn Quân Chủ không giống như nhân loại, chỉ ở vào một giai đoạn hỗn hỗn độn độn, mơ mơ màng màng. Có thể câu thông bình thường hay không, vẫn là một cái không biết bao nhiêu.
Quả nhiên, Nguyên Từ Kim Sơn trong tay Giang Trần xuất hiện từng đợt run run kịch liệt, sau một khắc, một cỗ khí thế đáng sợ từ trong Nguyên Từ Kim Sơn truyền ra.
Trong lúc đó, trên Nguyên Từ Kim Sơn có vô số hào quang chiết xạ ra, toàn bộ chiếu vào thức hải của Giang Trần, tất cả ý niệm trong đầu Giang Trần, hoàn toàn bị tia sáng này chiết xạ ra.
Sau một khắc, một thanh âm cảm giác tang thương kêu lên:
- Nhân loại, ngươi kêu gọi ta?
- Kim Ấn Quân Chủ, đã lâu không thấy. Ta còn tưởng rằng ngươi ngủ bất tỉnh rồi chứ.
Giang Trần dùng thần thức câu thông.
Kim Ấn Quân Chủ cười lạnh:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta và ngươi có ước định, ngươi liền có thể không kiêng nể gì cả với ta. Bổn quân chủ muốn đập chết ngươi, dễ như trở bàn tay... Ồ, không đúng, tiểu tử ngươi, làm sao lại tiến vào Thiên Thánh cảnh? Lúc này mới mấy năm?
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Chẳng lẽ chưa nghe nói qua, sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn sao?
Kim Ấn Quân Chủ chậc chậc thở dài:
- Khá lắm. Vừa rồi ta thiếu chút nữa một cái tát đập chết ngươi. Bất quá, nể tình ngươi tiến bộ nhanh như vậy, ước định giữa ngươi ta xem ra cũng có khả năng thực hiện nhất định. Nói đi, lần này kêu gọi ta làm cái gì?
- Đương nhiên là muốn nhìn ngươi đại phát thần uy một chút.
Giang Trần cười nói.
Kim Ấn Quân Chủ cười quái dị nói:
- Muốn miễn phí sử dụng sức lao động của ta?
Giang Trần cũng không phủ nhận:
- Chỉ sợ ngươi vừa mới thức tỉnh, chịu không được sóng to gió lớn a.
Giang Trần biết rõ, loại sinh linh Linh thể như Kim Ấn Quân Chủ, trí tuệ so với nhân loại, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Cho nên, phép khích tướng này tuy thấp kém một chút, nhưng dùng một lát cũng không tệ.
Quả nhiên, thanh âm của Kim Ấn Quân Chủ trầm xuống:
- Ngươi hoài nghi năng lực của ta? Hừ, là đối thủ cấp bậc gì? Ồ? Kim Nguyên lực thật nồng đậm, chẳng lẽ... Có Linh thể đồng dạng như ta xuất hiện?
Giang Trần cười hắc hắc:
- Chưa hẳn đồng dạng như ngươi, nhưng tuyệt đối là đối thủ có được Kim nguyên lực đáng sợ. Thế nào, có hứng thú hay không?
- Nếu như ta nói không có hứng thú, tiểu tử ngươi có thể thất vọng hay không?
Đầu óc của Kim Ấn Quân Chủ cũng chậm rãi thanh tỉnh, bỗng nhiên phát giác mình trúng phép khích tướng của Giang Trần.
- Ta sẽ không thất vọng, nhưng ước định giữa ngươi ta, sẽ hết hiệu lực.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Kim Ấn Quân Chủ cười rộ lên:
- Tiểu tử, lực chiến đấu của ta, quyết định bởi ngươi. Thời điểm giao chiến, ngươi có thể thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn đến cấp độ gì, lực chiến đấu của ta sẽ kinh khủng tới mức đó. Bất quá... Đối thủ này, tựa hồ có chút ý tứ a.
Trong giọng nói của Kim Ấn Quân Chủ, hiển nhiên cũng là chiến ý dạt dào.
Hiển nhiên, đối với loại phần tử hiếu chiến như Kim Ấn Quân Chủ mà nói, dù không có phép khích tướng của Giang Trần, chỉ sợ hắn cũng sẽ chủ động khiêu chiến.
Giang Trần nhẹ gật đầu, biết rõ thời gian không đợi người.
Khí thế của Cao Triển đã tiếp cận đại thành, nếu mình không động thủ, vậy chính là ngồi chờ chết rồi. Giang Trần cũng không hy vọng bị động ăn đòn.
Ngâm rít tầm đó, Giang Trần phát ra từng đạo Long ngâm.
Sau một khắc, Nguyên Từ Kim Sơn trong tay ném đi, hai tay liên tục thôi động, một trái một phải, hai đạo Nguyên Từ Phong Bạo cuồn cuộn bay ra.
Nguyên Từ Phong Bạo kim sắc như là hai Hắc động thôn phệ hết thảy, hướng Cao Triển mang tất cả mà đi.
Mà thần thức của Giang Trần, thì thúc dục đến cực hạn. Theo Giang Trần thúc dục, Nguyên Từ Kim Sơn kia cũng không ngừng mở rộng, không ngừng mở rộng.
Nguyên Từ Kim Sơn, được xưng Nguyên Từ Vạn Trượng Kim Sơn, uy thế có thể thấy được lốm đốm.
Một dãy núi Kim sắc, lơ lửng ở trên không lôi đài, lộ ra cực kỳ chướng mắt, hào quang bắn ra bốn phía, hào quang vạn trượng chiếu rọi tứ phương, như là Thần linh đến thế gian.
Một màn sáng lạn kia, làm cho tứ phương lôi đài vang lên từng đợt xôn xao, tất cả người đang xem cuộc chiến, đều bị một màn đẹp mắt kia dọa sợ ngây người.
- Oa, đó là cái gì? Một ngọn núi? Một tòa Đại Sơn Kim sắc?
- Chân Đan Vương thậm chí có bảo vậy này? Thật là đáng sợ, nguyên lai lúc trước hắn một mực không dùng hết toàn lực a.
*****
- Đây mới là thủ đoạn ẩn giấu của Chân Đan Vương sao?
- Cảm nhận được không? Dãy núi Kim sắc này, giống như có ma lực thần kỳ, giống như có được mũi nhọn vô tận, để cho người nhìn xem cũng cảm thấy không rét mà run.
Giờ khắc này, ngayc ả những người quen thuộc Giang Trần kia, cũng có chút ít ngồi không yên.
Giang Trần có được Nguyên Từ Kim Sơn, rất ít người biết rõ. Mặc dù giao thủ với rất nhiều địch nhân, hắn dùng qua Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng đối thủ thấy Nguyên Từ Kim Sơn, trên cơ bản đều chết hết.
Mà lần này Giang Trần triệt để không che lấp, hoàn toàn thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn, cái uy thế kia mạnh, quả thực là nghe rợn cả người, tự nhiên đưa tới vô số oanh động.
Coi như là Bàn Long đại phiệt, chứng kiến một tòa Kim sắc Đại Sơn lơ lửng ở trên không trung kia, cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
- Cái này... Đây là một ngọn núi? Chân Đan Vương luyện hóa một ngọn núi làm pháp bảo?
Ngữ khí của Bàn Long phiệt chủ kích động, trong lúc nhất thời cũng có chút khó có thể tự kiềm chế.
Cơ tam công tử càng là mặt mày hớn hở:
- Hơn nữa ngọn núi này có được Kim nguyên lực cường đại, tựa hồ là muốn cùng Cao Triển đối chọi gay gắt a. Đặc sắc, trận chiến này thực phấn khích.
- Ân, trận chiến này, tuyệt đối là một trận đặc sắc nhất cho tới bây giờ. Tuy hai người không có nhiều chiêu thức hoa mỹ, nhưng Đại Đạo đến giản, hai người này giao phong, kỹ thuật hàm lượng rất cao.
Bàn Long phiệt chủ bình luận.
Hoàng Nhi đứng ở dưới đài, lại im lặng đứng ở trong góc nhỏ, nhìn ái lang ở trên lôi đài như là Thiên Thần hạ phàm, trong lòng cực kỳ kiêu ngạo.
Mình có thể ở trong thế tục mênh mông, tìm được một kỳ nam tử như vậy, cuộc đời này tiếc gì nữa?
Bất kỳ một thiếu nữ nào, trong nội tâm đều có một Bạch Mã Vương Tử của mình. Chỉ là Hoàng Nhi từ nhỏ xuất thân cao quý, tầm mắt cực cao.
Ngay cả những tuổi trẻ tài tuấn kia ở Vạn Uyên đảo, cũng chưa chắc vào pháp nhãn của nàng.
Mà hết lần này tới lần khác, ở thế tục, lại gặp Giang Trần, nam tử này, cũng không có tận lực nịnh nọt nàng, cũng không có cố ý ở trước mặt nàng biểu hiện cái gì.
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, nhất cử nhất động của hắn, theo thời gian dần qua lại chinh phục nàng.
- Nhi tử một thế tục tiểu chư hầu, ngắn ngủn mười năm thời gian, quật khởi đến trình độ cùng thiên tài cao cấp nhất của Thượng Bát Vực bình khởi bình tọa. Thế gian to lớn, thiên tài như vậy, có thể có mấy người? Mười vạn năm qua, lại có thể có mấy người?
Giờ khắc này, trong lòng Khổng Tước Đại Đế cũng cảm xúc bành trướng.
Đến cấp độ như hắn, tâm tình đã có rất ít chấn động. Thế nhưng mà giờ khắc này, hắn như trước có một tí gợn sóng.
Đều nói thiên tài là đúng thời cơ mà sinh.
Ở trên người Giang Trần, Khổng Tước Đại Đế hoàn toàn tin tưởng điểm này. Thiên tài chính thức, đích thật là thuận theo Thiên Địa đại thế mà sinh.
Mặc kệ trận chiến này Giang Trần thắng hay bại, Khổng Tước Đại Đế đều tin tưởng vững chắc, Giang Trần chính là người hắn một mực muốn tìm, tuyệt đối sẽ không sai.
Vân Trung Minh Hoàng cùng mấy Hoàng giả khác, thấy một màn như vậy, cũng chậc chậc sợ hãi thán phục, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, âm thầm thuyết phục.
Vẫn là ánh mắt của bệ hạ độc đáo, bằng không thì những người khác, ai có thể từ trong biển người mênh mông đào móc ra một thiên tài vô danh như vậy, chỉ dựa vào một lần Lưu Ly Vương Tháp Hội, liền bỗng nhiên nổi tiếng?
Một tòa Đại Sơn nguy nga, đặt ở trên lôi đài, lập tức đè lại khí thế Ma Thần của Cao Triển.
Cao Triển thấy thế, sắc mặt cũng ngưng tụ, hiển nhiên đối với một màn này cảm thấy cực kỳ giật mình. Bất quá, trên mặt của hắn lập tức hiện ra vẻ dữ tợn:
- Tiểu tử, không phải ngươi triệu hoán một tòa kim sơn, bằng vào nó có thể thủ thắng. Ngươi muốn so lớn sao? Vậy thì so một lần.
Hai tay lay động, khí thế của Huyết Ẩm Ma Thần đao kia dâng lên mà ra, một Ma Thần ảo ảnh từ trong Huyết Ảnh trực tiếp nhảy ra ngoài, thân thể nhoáng một cái, đón gió mà trương, lập tức liền hơn mười trượng, cùng Nguyên Từ Kim Sơn kia đối chọi gay gắt.
Cao Triển lẩm bẩm:
- Nát cho ta..
Ma Thần ảo ảnh kia hư không xê dịch, một đôi tay dài hai ba mươi trượng, liền muốn nắm lấy Nguyên Từ Kim Sơn.
Giang Trần cười hắc hắc, thủ thế chúi xuống:
- Trấn áp.
Nguyên Từ Kim Sơn đón gió lại trướng, đột nhiên hạ xuống, bay thẳng đến Ma Thần ảo ảnh.
Ma Thần ảo ảnh kia thấy Nguyên Từ Kim Sơn áp xuống, hai tay sửa trảo thành nắm, vậy mà trực tiếp ngăn chặn Nguyên Từ Kim Sơn, cánh tay dùng lực, rồi đột nhiên ném đi, muốn ném bay Nguyên Từ Kim Sơn.
Giang Trần dẫn thủ thế, Nguyên Từ Kim Sơn đột nhiên rơi xuống, lại không có bị dứt bỏ.
Cao Triển cũng không cam chịu yếu thế, ném đi Huyết Ẩm Ma Thần đao trong tay, đón gió mà động, rơi vào trong tay Ma Thần ảo ảnh, Ma Thần kia bắt lấy chiến đao.
Dùng hết lực lượng toàn thân, trực tiếp chém về phía Nguyên Từ Kim Sơn.
Một đao kia, Khai Thiên Tích Địa, uy thế kinh người. Cho người một loại khí thế có thể bổ núi cao, ngăn nước chảy.
Giang Trần thấy rõ ràng, chung quanh Nguyên Từ Kim Sơn kia, đột nhiên tuôn ra Nguyên Từ chi lực cường đại, trực tiếp quấn quanh Ma Thần.
Một đao kia đến, lực trói buộc của Nguyên Từ chi lực cũng đúng lúc xoắn tới.
Két...
Một đao trảm trên Nguyên Từ chi lực, tuy lực trói buộc của Nguyên Từ chi lực bị chém ra, nhưng mà bản thể của Nguyên Từ Kim Sơn, lại không có chút tổn thương nào.
Giang Trần thấy Ma Thần rõ ràng có thể chém ra Nguyên Từ chi lực, cũng rất là kinh ngạc.
Thu liễm tâm thần, thần thức thúc dục cực hạn, quát:
- Chiến đấu như vậy, há có thể để nó độc mỹ? Đi ra.
Giang Trần dẫn thủ thế, ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, đột nhiên có một thân hình vươn người đứng dậy.
Kim Ấn Quân Chủ, sau khi uấn nhưỡng đã lâu, rốt cục đăng tràng.
Lúc trước lần thứ nhất Giang Trần nhìn thấy Kim Ấn Quân Chủ, liền bị thân hình giống như đồng giội sắt đúc kia chấn trụ, còn lần này, thân hình của Kim Ấn Quân Chủ, so với lần trước còn khoa trương hơn gấp 10 lần.
Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, đều hoàn toàn không thua Ma Thần ảo ảnh.
Quan trọng nhất là, pháp thân của Kim Ấn Quân Chủ là thật, là hình thành Linh thể chân chính. Mà Ma Thần kia, có lẽ bản thể của nó là Thượng Cổ Ma Thần, thực lực so với Kim Ấn Quân Chủ càng mạnh hơn nữa, nhưng giờ phút này chỉ là hình chiếu của Ma Thần ảo ảnh mà thôi, uy năng tuy mạnh, lại không khả năng mạnh hơn Kim Ấn Quân Chủ có thật thể.
Hai cự nhân Kim thuộc tính, rốt cục ở trên không đối chọi.
Trận chiến này, có thể nói là thiên hôn địa ám.
Giờ phút này, Giang Trần cùng Cao Triển, ngược lại thành phối hợp diễn. Cao Triển thúc dục Ma Thần chi nộ, kỳ thật đối với bản thể tiêu hao cũng là rất lớn.
Mà Giang Trần thúc dục thần thức cực hạn, tiêu hao đồng dạng không nhỏ.
← Ch. 0966 | Ch. 0968 → |