Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0978

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0978: Lâm Minh tất cung tất kính
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Địa vị của Lâm Minh ở trong Ngư Long quảng trường này cũng không tính là thấp, nhưng mà tuyệt đối không phải cao cấp nhất. Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, địa vị của hắn tất sẽ nhảy bậc, trở thành tồn tại cao cấp nhất Ngư Long quảng trường.

Đây là dựa thế.

Thế của đại nhân vật, chỉ cần ngươi dựa được, cho dù ngươi đến trong tiệm ngồi một chút cũng có giá trị vạn kim. Huống chi đại nhân vật này còn cười cười nói nói với ngươi.

Giang Trần lại không nghĩ nhiều như vậy, càng không nghĩ tới việc mình nói vài câu khách sáo với Lâm Minh như vậy lại tạo thành hiệu quả lớn như vậy trong Ngư Long quảng trường.

Nhìn thấy Lâm Minh ở phía trước có chút kích động, Giang Trần cảm thấy thú vị, lại cảm thấy cảm khái. Lúc trước hắn tới Ngư Long quảng trường, cho dù có Vi Kiệt đi theo, thế nhưng lại rất tĩnh lặng.

Hiện tại tới Ngư Long quảng trường, trên đường đi có vô số ánh mắt tất cung tất kính với hắn.

Đến cửa hàng Lâm Minh, Tiết Đồng và Quách Tiến cùng với những tùy tùng khác không có đi vào, chỉ thủ hộ ở ngoài cửa. Hiển nhiên có ý định không để cho những người khác tiến vào quấy rầy thiếu chủ.

Lâm Minh vội vàng cười nói:

- Mấy vị huynh đệ, ở đây không cần các vị huynh đệ thủ vệ, chúng ta sẽ từ chối khéo tất cả mọi người.

Tiết Đồng lắc đầu, thản nhiên nói:

- Lâm lão bản không cần quan tâm, cứ nói chuyện với thiếu chủ chúng ta. Không cần phải quan tâm tới chúng ta

Đừng nhìn Tiết Đồng ở địa phương nhỏ bé tới, nhưng mà người dựa thế, ngựa dựa yên.

Hiện tại Tiết Đồng theo địa vị của thiếu chủ tăng lên, khí thế của hắn cũng tự nhiên được sinh ra, một câu lạnh nhạt này cũng khiến cho Lâm Minh không dám mạo phạm.

Hắn đành phải cười nói:

- Tốt, vậy thì làm phiền mấy vị huynh đệ. Lâm mỗ xin lỗi không tiếp đón chư vị huynh đệ chu toàn.

Lâm Minh có thể nhìn ra được, thực lực mấy người này chưa hẳn đã mạnh bao nhiêu, nhưng nhất định là người mà Chân thiếu chủ tín nhiệm nhất. Bằng không mà nói, không có khả năng không có mang theo Khổng Tước vệ mà chỉ đem mấy tùy tùng như vậy.

Mấy người này cũng không thể đắc tội, là người mà hắn nhất định phải nịnh nọt.

Tiết Đồng và Quách Tiến, còn có huynh đệ Kiều thị, bốn người này giống như thần giữ cửa, đứng ở cửa ra vào. Đừng nhìn thực lực của bọn họ bây giờ không phải đặc biệt mạnh mẽ, nhưng mà chỉ đứng ở cửa, những người khác cũng không dám tùy tiện xông vào.

Giống như cánh cửa mà bốn người trẻ tuổi này trấn thủ này chính là một cấm khu, chỉ cần xông vào cũng sẽ dẫn tới đại họa.

Lâm Minh hiển nhiên vì Giang Trần tới đã chuẩn bị vô cùng sung túc.

Giang Trần và mấy cô nương tiến vào, nước trà cùng với các loại điểm tâm lập tức được dâng lên, hơn nữa đều là quy cách cao nhất.

Tính cách của Hoàng Nhi hiền hòa, thẹn thùng nội liễm, không có nói nhiều. Câu Ngọc và Lăng Huệ Nhi, hai người này líu ríu, vô cùng sinh động.

Giang Trần cũng tùy ý các nàng, không có ngăn cản.

Tuy rằng Lâm Minh không biết chúng nữ có quan hệ gì với Chân thiếu chủ, thế nhưng hắn cũng biết nữ nhân bên người thiếu chủ nhất định phải nịnh nọt. Bất luận một ai cũng không thể bỏ qua.

Cho nên Lâm Minh hầu hạ vô cùng cẩn thận, sợ rằng có chỗ nào không chu toàn.

- Lâm lão bản, sinh ý gần đây thế nào?

Giang Trần nhìn thấy Lâm Minh vội vội vàng vàng, khách khí với hắn như thế cũng cảm thấy không quen, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lâm Minh cẩn thận như vậy.

Giang Trần không phải là loại người thích người khác tất cung tất kính như vậy.

- Hồi bẩm thiếu chủ, sinh ý cũng tạm ổn, nhưng mà làm sinh ý trong Ngư Long quảng trường cũng không yên ả như bề ngoài. Tiểu nhân cũng chỉ cúi đầu làm người trong Lưu Ly vương thành, miễn cưỡng sống qua ngày.

Lâm Minh khiêm tốn nói.

Giang Trần cười nói:

- Ngươi là người thông minh, người thông minh cũng không làm được, vậy thì cả Ngư Long quảng trường này có vấn đề lớn.

Nhìn thấy Lâm Minh bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Trần tiếp tục cười nói:

- Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi. Đừng có câu thúc, ta vẫn là ta lúc trước, Lâm lão bản cứ coi ta như khách nhân bình thường là được.

Lâm Minh muốn làm như vậy, thế nhưng vừa mới nghĩ tới đó lập tức đã bị lý trí dập tắt. Ai có thể đối đãi với thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như một khách nhân bình thường được cơ chứ?

Giang Trần nâng chén trà nhỏ lên, nói:

- Dùng trà thay rượu, kính Lâm lão bản một ly. Chuyện lần trước ta còn chưa đa tạ Lâm lão bản.

Lâm Minh vội vàng đứng lên nói:

- Không dám. Chuyện lần trước tiểu nhân cũng không có làm gì. Lại nói, hẳn tiểu nhân nên tạ ơn ân cứu mạng của thiếu chủ mới đúng.

Giang Trần lắc đầu:

- Ta cứu ngươi bất quá chỉ là cứu một tính mạng mà thôi. Thế nhưng sau đó ta lại cứu được hơn mười người. Cho nên phần nhân tình này ta ghi nhớ.

Lần trước Vạn Khôi các bị cướp bóc, chuyện cướp đi mấy ngàn nô lệ, lúc đó Lâm Minh cũng biết, thậm chí thiếu chủ Ti Khấu thế gia còn cố ý tới điều tra Lâm Minh.

Cũng may Lâm Minh ngậm miệng, hoàn toàn không có làm bại lộ ra bất luận một manh mối nào. Cho nên chuyện kia Ti Khấu thế gia cũng không có điều tra ra bất kỳ tin tức nào.

Tự nhiên Lâm Minh biết rõ việc này, cũng phỏng đoán lai lịch của Giang Trần. Nhưng mà những chuyện này cho tới bây giờ hắn cũng chỉ suy đoán trong lòng, tuyệt đối không có khả năng nói ra bên ngoài.

Dù sao bất kể là Ti Khấu thế gia hay là Chân thiếu chủ, cũng không phải là tồn tại mà hắn có thể chọc được.

Đắc tội với bất luận một ai, hắn đều chết không có chỗ chôn. Tuy rằng chỗ dựa của Lâm Minh không lớn, thế nhưng hắn có thể dừng chân ở Ngư Long quảng trường này là dựa vào trí thông minh của mình.

- Thiếu chủ, mặc kệ người nói thế nào, ân cứu mạng lớn nhưu vậy cả đời tiểu nhân sẽ không quên. Lần này tiểu nhân chuẩn bị một đám nô lệ, cả đám đều đã ngoài Thánh Cảnh. Có lẽ miễn cưỡng có thể hợp với địa vị hiển hách của thiếu chủ. nếu như thiếu chủ không chê, mời thiếu chủ ra đằng sao kiểm duyệt một chút.

Giang Trần nhướng mày, nhìn qua Lâm Minh, có chút kinh ngạc. Hắn biết rõ nô lệ Thánh Cảnh, giá thị trường là hai trăm vạn tới một ngàn vạn Thánh linh thạch.

Cửa hàng của Lâm Minh không phải quá lớn, cấp bậc hoàn toàn không thể nào so sánh được với Vạn Khôi các. Chuẩn bị một đám nô lệ đã ngoài Thánh Cảnh, năng lực của Lâm Minh này quả thực không nhỏ a.

Mấu chốt nhất chính là, Lâm Minh rất biết làm việc, hiển nhiên đã sớm ngờ tới việc hắn sẽ tới mua nô lệ, cho nên mới sớm chuẩn bị như vậy.

Nhìn thấy Giang Trần dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình, trong lòng Lâm Minh khẩn trương, lắp bắp giải thích nói:

- Thiếu chủ, chuyện lần trước ta luôn cảm thấy áy náy. Cho nên lần này nghe nói ngài được lập là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn đã muốn làm một ít hành động coi như bù đắp. Những nô lệ này quả thực ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn, miễn cưỡng mới chuẩn bị được. Ta làm vậy là vì muốn bồi tội với thiếu chủ ngài, coi như là một phần tâm ý của tiểu nhân dành cho thiếu chủ.

Lâm Minh này quả thực là người thông minh, hiển nhiên sợ Giang Trần hiểu lầm hắn, cho nên dứt khoát nói ra.

*****

Hắn vừa nói vậy, Giang Trần cũng mỉm cười gật đầu.

- Đi, chúng ta đi xem một chút. Một chuyện không phiền tới hai người, nếu như có thể tìm được ở chỗ ngươi thì cũng không cần đi tới nơi khác tìm.

Đối với sinh ý buôn bán nô lệ, Giang Trần cũng không quá tán thành. Nhưng mà hiện tại là lúc hắn cần dùng người, quả thực cũng cần một nhóm người làm chân chạy vặt hàng ngày cho Thiếu chủ như hắn.

Đợi sau này hắn chậm rãi bồi dưỡng được tâm phúc lại thả nhóm nô lệ này đi, cũng coi như cho bọn họ cơ hội trọng sinh.

Lâm Minh nghe vậy cũng đại hỉ, hắn biết rõ, thiếu chủ nói như vậy có nghĩ là trong lòng thực sự không khó chịu với hắn, hơn nữa còn cho hắn mặt mũi.

Hắn lập tức mang theo Giang Trần đi tới khu đất trống ở hậu viện.

Tổng cộng khoảng một trăm nô lệ Thánh Cảnh đứng ở đó, cơ hồ tất cả mặt nạ trên mặt nô lệ đều bị tháo xuống.

Những luật lệ kia, cái gì mà không cho nhìn tướng mạo, không được kiểm tra thân phận, những luật lệ này ở đây đều không có.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trần quét qua, ánh mắt quét qua mặt một trăm năm mươi người này. Chỉ cần quét qua một cái cũng đã biết trong nhóm người này không có người quen của hắn.

Lâm Minh giải thích:

- Những nô lệ này tới từ khắp nơi, phần lớn là tán tu. Phương diện thân phận cũng coi như minh bạch, không cần lo lắng tới sau này.

Giang Trần gật gật đầu, hắn cũng biết rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Minh, ý tứ là sau này không cần lo lắng có người tới tìm phiền phức.

Mua bán nô lệ bình thường bọn họ quả thực không dám buôn bán người đại tông môn, đều sợ gây ra phiền phức. Dù sao một khi phiền phức quấn thân, sẽ không hề dễ chịu.

Nhất là đại tông môn, bọn họ thù vô cùng dai, ai dám mua bán đệ tử tông môn, nói không chừng sẽ chạm phải một kho hỏa dược.

Giang Trần dùng thần thức kiểm tra một lần, tu vi những người này đều đã ngoài Thánh Cảnh, tuổi tác cũng khá lớn.

- Chỉ có những người này thôi sao?

Giang Trần kiểm tra một lần, đã có quyết định.

Theo địa vị của hắn, có bồi dưỡng ba tới năm trăm tên tôi tớ cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Giang Trần lại không có định gióng trống khua chiêng như vậy.

Dù sao hắn mới trở thành thiếu chủ, không thể quá mức rùm beng.

Hơn một trăm tên đầy tớ Thánh Cảnh, chuyện này rất là khoa trương. Phải biết rằng Đan Kiền Cung năm đó, đường đường là tông môn tứ phẩm mới có bao nhiêu Thánh Cảnh chứ?

Đương nhiên, Khổng Tước thánh sơn không phải là Đan Kiền Cung. Đan Kiền Cung dù sao chỉ là tông môn tứ phẩm, mà Khổng Tước thánh sơn chính là tồn tại tuyệt đối có thể so sánh được với tông môn nhất phẩm.

Mà Giang Trần với tư cách là nhân vật số hai Khổng Tước thánh sơn, là nhân vật có số má tương lai, có chút phô trương cũng không tính là chuyện kỳ lạ gì.

Lâm Minh thấy Chân thiếu chủ như vậy, trực tiếp quyết định thu nhận đám nô lệ này cũng vui mừng không thôi.

- Lâm lão bản, tổng cộng bao nhiêu linh thạch vậy? Cứ tính cho ta.

Lâm Minh vội nói:

- Thiếu chủ đã để ý, sao ta có thể thu tiền của thiếu chủ chứ?

Giang Trần khoát tay chặn lời hắn:

- Không cần nói tới chuyện thu hay không thu linh thạch với ta. Thứ nhất ta sẽ không làm ra chuyện cường quyền đoạt lý. Thứ hai ta không thiếu chút linh thạch này. Thứ ba, quy mô cửa hàng của ngươi cũng không thể nào tặng miễn phí được như vậy, ngươi không chơi nổi. Nói giá đi.

Lâm Minh hổ thẹn, quả thực hắn đã bị nói trúng, nếu nói tặng không, cửa hàng này của hắn quả thực không tặng nổi.

Vì những đày tớ này, đã rút sạch hơn phân nửa của cải của hắn. Nếu như tặng không mà nói, nguyên khí của cửa hàng sẽ đại thương, chưa chắc đã gượng dậy nổi.

Nhưng mà vì kết giao với Chân thiếu chủ, nếu như Chân thiếu chủ quả thực muốn, hắn cũng không có chút nhíu mày nào.

Chỉ cần trèo lên con thuyền của thiếu chủ, về sau sẽ không cần lo lắng tới việc có cơ hội làm giàu hay không.

Nhưng mà Lâm Minh rất giỏi về việc phỏng đoán ý tứ người khác. Nghe giọng nói của Giang Trần quả thực không có ý định lấy không, hắn biết rõ nếu như mình tiếp tục giây dưa ở vấn đề này, người ta sẽ mất hứng.

Không nghe thấy Chân thiếu chủ nói sao? Người ta không thiếu chút tiền lẻ này.

Nhưng mà Lâm Minh cũng biết, hắn có thể lấy, nhưng phải biết chừng mực. Hắn lập tức nói:

- Vậy thì tiểu nhân lấy giá vốn vậy. Thiếu chủ cứ đưa cho ta ba ức Thánh linh thạch là được rồi.

Đây quả thực là giá gốc, chỉ là so với giá gốc lại ít đi mấy ngàn vạn Thánh linh thạch, một chút tổn thất ấy Lâm Minh cảm thấy không đáng vào đâu cả.

Giang Trần gật gật đầu, trực tiếp ném về phía Lâm Minh một chiếc nhẫn trữ vật, nói:

- Đây là bốn ức, ta biết rõ ngươi sẽ báo ít đi một chút, tất cả là của ngươi. Ta không khách khí với ngươi đâu.

Lâm Minh vô thức tiếp nhận nhẫn trữ vật, hắn cứng họng, không thể nói nên lời. Trong lòng thì tràn ngập sự kích động và ấm áp.

Thiếu chủ chính là thiếu chủ, thủ bút cũng không giống như người thường a.

Lúc này nếu như hắn còn cò kè mặc cả, đẩy tới đẩy lui thì lại có chút tầm thường. Hiển nhiên Chân thiếu chủ không thèm để ý tới chút tiền lẻ d dó.

Lâm Minh lập tức vội nói:

- Thiếu chủ hào phóng, tiểu nhân lúc này đã chiếm tiện nghi rồi. Những nô lệ này còn có ngọc giản điều khiển bọn họ nữa.

Lâm Minh đem tới một ít đồ vật thiết yếu, từng cái từng cái được đưa lên.

Giang Trần vung tay lên, để Câu Ngọc và Lăng Huệ Nhi thu lại.

- Được rồi, ta còn có việc, ta không ở lại được nữa.

Giang Trần nhìn những đầy tớ này rồi nói tiếp:

- Lâm lão bản, ngươi phái ngươi đem người tới Khổng Tước thánh sơn cho ta.

- Vâng vâng.

Lâm Minh vội vàng gật đầu, lại nói:

- Hiếm khi thiếu chủ đại giá quang lâm, tiểu nhân còn muốn thiết yến đãi thiếu chủ, thiếu chủ xem...

- Lần tới đi.

Hiện tại Giang Trần cũng không có tâm tư ở lại, nhìn thấy Lâm Minh có chút thất vọng, hắn cười nhạt một tiếng:

- Lần sau gọi Vi Kiệt, bảo hắn tới gọi ta.

Lâm Minh nghe vậy lập tức đại hỉ, thầm mắng mình hồ đò. Dùng thân phận của hắn, hiện tại muốn thiết yến chiêu đãi Chân thiếu chủ? Người ta dựa vào cái gì mà cho ngươi mặt mũi?

Chỉ là ám chỉ trong câu nói sau đó của Chân thiếu chủ rất rõ ràng. Nếu như muốn tới gần Chân thiếu chủ trước tiên phải có quan hệ với Vi Kiệt, thông qua được Vi Kiệt rồi nói s au.

Lâm Minh cuống quít gật đầu, cung kính tiễn đoàn người Giang Trần ra ngoài cửa, không dám nói lại chuyện chiêu đãi nữa.

Hiệu suất làm việc của Lâm Minh vô cùng cao, đã biết rõ trong lòng Chân thiếu chủ không còn khúc mắc với mình, hơn nữa còn ám chỉ hắn tiếp xúc với Vi Kiệt, chuyện này gián tiếp nói rõ, Chân thiếu chủ đối với Lâm Minh hắn vẫn tán thành.

Chuyện này khiến cho tâm tình của Lâm Minh vô cùng hưng phấn.

Cho nên lúc áp giải đám nô lệ này Lâm Minh tự mình ra trận, mang theo đội ngũ tâm phúc, đem một trăm năm mươi nô lệ Thánh Cảnh này tự mình đưa tới Khổng Tước thánh sơn.

Giang Trần cử đám người Tiết Đồng đứng ở cửa Khổng Tước thánh sơn đón.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)