← Ch.0992 | Ch.0994 → |
Ngũ Sắc Thần Quang kiếm mà Khổng Tước đại đế ban cho Giang Trần hiển nhiên có thâm ý này.
Bởi vì Khổng Tước đại đế trời sinh là thiên tài ngũ mạch kiêm tu, hắn ưa thích Giang Trần, thưởng thức Giang Trần, nguyên nhân lớn nhất cũng là bởi vì hắn phát hiện ra được Giang Trần là thiên tài ngũ mạch kiêm tu.
- Có lẽ trước khi đột phá Hoàng cảnh, ta nên đi ra ngoài một chút.
Đột nhiên Giang Trần cảm thấy, hắn chưa hẳn nhất định phải ở trong Lưu Ly vương tháp thừa thắng xông lên trùng kích Hoàng cảnh.
Dùng thời gian dừng lại của hắn ở trong Lưu Ly vương tháp, trùng kích Hoàng cảnh cũng không phải là không có khả năng.
Vốn hắn có thời gian hai năm, hơn nữa liên tục tìm hiểu ba tấm Lưu Ly bia, tích lũy lại thoáng cái tăng lên được mười tháng.
kế tiếp, Giang Trần tự tin mình có thể tiếp tục tham ngộ Lưu Ly bia, ít nhất, tấm Lưu Ly bia thứ bảy, Giang Trần cảm thấy mình nhất định có nắm chắc.
Nếu như tìm hiểu được tấm Lưu Ly bia thứ bảy, như vậy lại có thêm khoảng thời gian là một năm.
Tích lũy như vậy, ít nhất có thể ở lại trong này ba năm.
Một ngày bên trong có thể so với hai mươi ngày bên ngoài, như vậy ở trong này ba năm, cũng tương đương với bên ngoài sáu mươi năm.
- Ta từ Chân Khí cảnh tam trọng đột phá tới Thánh Cảnh bát trọng, bất quá chỉ mất mười năm, thậm chí không tới mười năm. Từ Thánh Cảnh cửu trọng đột phá tới Hoàng cảnh, sáu mươi năm tuyệt đối là đầy đủ.
Một chút tự tin đó Giang Trần vẫn có.
Có lẽ Hoàng cảnh đối với người khác mà nói là một đạo khảm vô cùng khó vượt qua, thế nhưng đối với Giang Trần mà nói, Hoàng cảnh cũng không tính là một chướng ngại đáng sợ gì cả.
Dù sao dùng tầm mắt kiếp trước của hắn, không biết có bao nhiêu biện pháp có thể đột phá Hoàng cảnh. Chứ đừng nói là kiếp này hắn còn nhiều át chủ bài có thể dùng như vậy.
Giang Trần cân nhắc liên tục, vẫn cảm thấy hiện tại một hơi đột phá Hoàng cảnh, chưa chắc đã là chuyện tốt.
- Trong ngũ hành, ở phương diện thuộc tính thổ còn có chút khuyết điểm. Hiện tại tiến vào Hoàng cảnh, nhìn như phong quang, kỳ thực được không bù mất. Nếu như có thể bù đắp khuyết điểm này, đột phá Hoàng cảnh, có thể khiến ta sau khi tiến vào Hoàng cảnh, không còn một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần vẫn cảm thấy lúc này vọt tới Thánh Cảnh cửu trọng đỉnh phong là được, không cần phải một hơi đi trùng kích Hoàng cảnh.
Đương nhiên, Lưu Ly vương tháp chỉ có thể đi vào một lần, nếu như hiện tại đã đi ra ngoài, không thể đi vào nữa.
Giang Trần không muốn buông tha việc tìm kiếm trong Lưu Ly vương tháp, hắn cũng biết, chỉ sợ Khổng Tước đại đế cũng ôm chờ mong cực lớn đối với hắn.
Nếu như hiện tại hắn đi ra n goài, Khổng Tước đại đế có lẽ sẽ thất vọng.
- Cũng không thể buông tha cho Lưu Ly vương tháp, nếu như đi ra ngoài rồi tiến vào tiếp. Như vậy biện pháp duy nhất chính là phải tìm hiểu toàn bộ chín tấm Lưu Ly bia, đạt được cơ hội tiến vào Lục cung truyền thừa.
Giang Trần nhớ rõ, chỉ cần tìm hiểu chín tấm Lưu Ly bia là có thể tiến vào lục cung truyền thừa. Mà tiến vào lục cung truyền thừa, mỗi một cung hắn cũng có một lần cơ hội thất bại.
Cũng có thể nói là, nếu như hắn đột phá chín tấm Lưu Ly bia, đạt được cơ hội tiến vào lục cung truyền thừa. Dù cho rời khỏi Lưu Ly vương tháp, ngày sau cũng có cơ hội lần nữa tiến vào.
Đương nhiên tuổi phải dưới sáu mươi.
Thiết kế của Lưu Ly vương tháp vô cùng nghiêm ngặt, ngoài sáu mươi tuổi, tuyệt đối không thể tiến vào. Một khi người vượt qua sáu mươi tuổi tiến vào, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng có thể bị cấm chế cường đại của Lưu Ly vương tháp công kích chết.
Đương nhiên nếu như trước sáu mươi tuổi mà ngươi tiến vào thì có thể.
- Được, chín tấm Lưu Ly bia, vô luận thế nào ta cũng phải chinh phục nó. Nhìn xem lục cung truyền thừa kia rốt cuộc là thứ gì.
Sau khi Giang Trần định ra mục tiêu, trong lòng không còn tạp niệm, lần nữa bắt đầu toàn lực chạy nướt rút.
Lại ba tháng qua đi, trong cơ thể Giang Trần có một cỗ nhiệt lưu cường đại trực tiếp xông lên khí hải, sau đó, toàn thân giống như chạm phải điện, một dòng nước ấm lập tức truyền khắp toàn thân hắn.
- Thánh Cảnh cửu trọng...
Giang Trần mở mắt ra, nặng nề thở ra một ngụm trọc khí. Lần này trùng kích Thánh Cảnh cửu trọng, Giang Trần dùng khoảng chừng nửa năm.
Vốn, hắn có thể hoàn thành trong ba tháng, nhưng mà hắn lại dùng trọn vẹn nửa năm.
Chớ xem thường thời gian nửa năm này, tu luyện ở nơi này, một ngày có thể so với hai mươi ngày bên ngoài. Thời gian nửa năm, cũng tương đương với thời gian mười năm bên ngoài.
Đương nhiên, nếu như không phải Giang Trần muốn bù đắp những thiếu sót trước kia khi nhanh chóng đột phá, trên thực tế Giang Trần không cần hao phí thời gian hơn nữa năm như vậy.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có hối hận, thời gian nửa năm này, hắn cảm thấy phí rất đáng.
Vốn đột phá nhanh chóng, hắn còn lo lắng căn cơ bất ổn, thế nhưng dưới nửa năm khổ cực này, hắn đem tất cả tai họa có khả năng xảy ra loại bỏ, bổ sung thiếu sót, làm cho căn cơ hắn vô cùng vững chắc.
Thời gian nửa năm trôi qua, trong Lưu Ly vương tháp này cũng không còn quá nhiều người.
Giang Trần đi vào trong lĩnh vực của mình, giờ phút này những người trong bí cảnh truyền thừa cũng không còn có mấy người.
Những người khác hoặc đã bị đá ra, hoặc là giờ phút này đã ở trong những bí cảnh khác. Người ở lại bí cảnh truyền thừa, trừ Giang Trần ra, cũng chỉ còn lại ba bốn người mà thôi.
Giờ phút này, dưới tấm Lưu Ly bia thứ bảy có ba người tụ tập, bọn họ đứng trước Lưu Ly bia, chỉ trỏ, dường như đang nói gì đó.
Ba người này nhìn thấy Giang Trần đi tới, cũng gật đầu với Giang Trần.
Trong đó còn có một người nhiệt tình hô:
- Chân thiếu chủ, lần này bế quan lâu vậy a, hẳn lại có đột phá đúng không?
Giang Trần khẽ gật đầu, xem như đáp lại, lại hỏi:
- Ba vị đạo hữu sao lại bồi hồi trước tấm Lưu Ly bia này mà không đi khiêu chiến?
Tên thiên tài chào hỏi Giang Trần có bài danh thứ chín ở Thiếu chủ bảng, so với Giang Trần còn thấp hơn một vị trí. Giang Trần nhớ rõ, người này thuộc nhất mạch của Niêm Hoa đại đế, tên gọi là Trương Mặc Hoành.
Còn có hai người, trong đó có một người xếp ở vị trí thứ bảy, một người xếp ở vị trí thứ sáu. Đều là thiên tài trong khu thứ nhất.
Nhưng mà hai người này dường như cảm giác bài danh của mình cao hơn Giang Trần, cho nên thái độ không có nhiệt tình như vậy. Dường như sợ mình nhiệt tình quá sẽ khiến cho bọn hắn mất mặt.
Ngược lại Trương Mặc Hoành kia cười khổ rồi nói:
- Chân huynh, Trương mỗ ta tự mình biết mình, từ đầu tới giờ ta còn chưa tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ sáu chứ đừng nói là tấm Lưu Ly bia thứ bảy. Nếu như không phải trước kia tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ năm và thứ tư, thời gian hai năm của chúng ta cũng đã tới kỳ hạn. Lần này nghe nói thiếu chủ Lý Kiến Thành dưới trướng Tu La đại đế muốn khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy, cho nên trước khi chúng ta bị đá ra ngoài, muốn nhìn xem Lý Kiến Thành có thể đột phá tấm Lưu Ly bia thứ bảy hay không?
*****
Tâm tư hai người kia dường như cũng giống vậy, ngay cả tấm Lưu Ly bia thứ sáu bọn họ cũng không có tìm hiểu, tự nhiên không có khả năng khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy.
Giang Trần cười nói:
- Trùng hợp như vậy sao? Lý Kiến Thành muốn khiêu chiến? Hắn muốn trở thành đệ nhất nhân sao?
Trương Mặc Hoành cười khổ nói:
- Đệ nhất nhân, người đầu tiên sao? Chỉ sợ hắn không làm nổi.
Giang Trần sững sờ:
- Vì sao?
Vẻ mặt Trương Mặc Hoành khoa trương, trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Ngươi không biết sao?
Hai người khác cũng dùng vẻ mặt hoài ng hi nhìn Giang Trần, hiển nhiên nhìn thấy phản ứng của Giang Trần như vậy, bọn họ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Giang Trần cười khổ nói:
- Ta luôn bế quan, bên ngoài xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết gì cả a.
Trương Mặc Hoành thở dài nói:
- Vậy chẳng lẽ ngươi không biết đã có người tham ngộ tấm Lưu Ly bia thứ bảy sao?
Trong lòng Giang Trần giật thót hỏi:
- Ai?
- Ngươi thực sự không biết?
Vẻ mặt Trương Mặc Hoành kinh ngạc, nhìn Giang Trần từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem hắn có phải làm bộ hay không. Nhìn bộ dáng của Giang Trần không giống như giả vờ, lúc này mới thở dài nói:
- Ngươi và Cơ Tam công tử không phải là huynh đệ sao? Chẳng lẽ trước khi hắn tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ bảy không có nói cho ngươi biết?
Giang Trần thực sự không ngờ tới người đầu tiên muốn tham ngộ tấm Lưu Ly bia thứ bảy lại là Cơ Tam công tử, nghe chuyện này khiến cho hắn sững sờ.
Hắn lập tức cười nói:
- Tiểu từ này rất nóng vội a.
Trương Mặc Hoành kinh ngạc nói:
- Chân thiếu chủ, chẳng lẽ một chút bất ngờ ngươi cũng không thấy? Tại sao ta lại cảm thấy phản ứng ngươi có chút đặc biệt a?
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Cơ huynh gần đây thâm tàng bất lộ, các ngươi không hiểu hắn nhiều lắm. Cho nên mới cảm thấy kỳ quái. Ta sớm biết hắn có tiềm lực như vậy, cho nên cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Thâm tàng bất lộ?
Trương Mặc Hoành và hai người khác nhìn nhau. Nhắc tới bốn chữ này, nói Lý Kiến Thành, nói Thủy Như Thiên, nói Chu Diễn, có lẽ còn có thể nói được.
Thế nhưng đặt trên người Cơ lão tam, có phải có chút không quá phù hợp hay không?
Hành vi của Cơ lão tam gần đây không câu nệ, so với bốn chữ thâm tàng bất lộ này dường như không quá hợp a.
Giang Trần không để ý tới phản ứng của ba người này, hắn mỉm cười chắp tay nói:
- Ba vị, các người cứ việc tự tiện, ta có việc đi trước.
Nói xong, Giang Trần trực tiếp đi tới tấm Lưu Ly bia thứ bảy.
Nhìn thấy Giang Trần đi tới tấm Lưu Ly bia thứ bảy, ánh mắt ba người này vô cùng căng thẳng.
- Hắn... Hắn muốn làm gì vậy?
Ba người trao đổi ánh mắt, đầu óc thoáng cái ông ông, giống như là mơ vậy.
Nhìn bộ dáng này, hẳn vị Chân thiếu chủ này cũng định đi khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy này.
Đây rốt cuộc là thế đạo nào a? Thiên tài dòng chính của bảy đại đế đến bây giờ còn chưa có ai dám tới khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy. Ngược lại hai thiên tài thế tục chém giết tới Thiếu chru bảng lúc này lại là ngươi đầu tiên tới khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy.
Chuyện này không khỏi quá mức dọa người a.
Trong lúc nhất thời trong lòng ba người này ngổn ngang cảm xúc, nhưng mà chân giống như mọc rễ, căn bản không nhấc nổi chân lên được.
Một Cơ Tam công tử đã đủ biến thái, lại thêm một Chân thiếu chủ. Thiếu chủ bảng của Lưu Ly vương tháp, thật sẽ sẽ biến hóa sao?
Nói thật, Cơ Tam công tử đột phá tấm Lưu Ly bia thứ sáu rồi nhẹ nhàng rời khỏi, trước đó trên lôi đài lưu lại một truyền thuyết khiến cho mọi người sợ hãi thán phục.
Chuyện này đã khiến cho mọi người đàm luận mấy ngày, cho tới bây giờ mới thôi, mà còn chưa có cách nào tiếp nhận sự thực này, còn chưa có cách nào triệt để tiêu hóa.
Hiện tại Chân thiếu chủ này lại như vậy, quả thực khiến cho bọn họ cảm thấy đầu óc mình không đủ. Đây là lúc hắc mã bộc phát sao?
Tứ đại thiên tài mạnh nhất của Thiếu chủ bảng, đến bây giờ cũng chỉ có Lý Kiến Thành lộ ra chút tiếng gió, muốn tới khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy này.
Mà ba đại thiên tài khác đều đi bí cảnh khác rèn luyện, đoán chừng không tới gần sát thời gian, bọn họ cũng sẽ không đi khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy này.
Bởi vì ai cũng không có nắm chắc, ai cũng không muốn mạo hiểm đi khiêu chiến trước khi thời gian tới kỳ hạn. Vạn nhất khiêu chiến thất bại, bị đá ra ngoài, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian sao?
Đối với hành động của Cơ Tam công tử, Giang Trần cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Hắn bế quan, Cơ Tam công tử cũng không có khả năng thông báo cho hắn. Cho nên Giang Trần cũng không biết Cơ Tam công tử lựa chọn khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy có gì không ổn.
Bởi vì Cơ Tam công tử khác với Giang Trần, Cơ Tam công tử là thiên tài ở khu thứ ba, thời gian của hắn ở đây không còn thừa nhiều lắm, nếu như không phải có thời gian nửa năm thưởng của tấm Lưu Ly bia thứ sáu, hắn đã sớm rời khỏi nơi này rồi.
Cho nên hắn ta nắm bắt một chút thời gian cuối cùng, khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bả, cuối cùng còn thành công, chuyện này khiến cho từ tận đáy lòng Giang Trần thầm cao hứng cho hắn.
- Xem ra Cơ huynh dung hợp máu chân long đã tới mức vô cùng hoàn mỹ. Ta đoán nhất định hắn đã thuận lợi đột phá Hoàng cảnh, lại thức tỉnh một bộ phận trí nhớ truyền thừa. Chuyện này khiến cho nhận thức võ đạo và cảnh giới võ đạo của hắn đều được tăng lên mức hoàn mỹ, tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ bảy tự nhiên có hy vọng.
Khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ bảy thành công, Cơ Tam công tử lại nhận được thời gian một năm ban thưởng, chuyện này khiến cho Cơ Tam công tử lại có thể rèn luyện trong Lưu Ly vương tháp.
- Vẫn là Cơ huynh có lý trí, hắn đã lựa chọn đi bí cảnh chiến đấu rèn luyện mình, tuyệt đối là chuyện tốt. Trong bí cảnh truyền thừa, hắn đã lợi dụng thời gian một cách tốt nhất, hiện tại đột phá Hoàng cảnh, hắn muốn trong thời gian ngắn đột phá cũng là chuyện không có khả năng, cho nên còn không bằng từ trong thực chiến tìm linh cảm.
Đối với lựa chọn này của Cơ Tam công tử, Giang Trần vô cùng tán thưởng.
Dù sao Cơ Tam công tử khác với hắn. Giang Trần không muốn đi tới mấy bí cảnh này, ở trong bí cảnh truyền thừa này không ngừng tìm hiểu, cũng không cần lo lắng việc không có linh cảm.
Có trí nhớ kiếp trước dự trữ, làm cho Giang Trần có ưu thế và át chủ bài mà người khác hoàn toàn không thể chuẩn bị.
Cho dù hiện tại ngồi xuống, đối mặt với tấm Lưu Ly bia thứ bảy này, trong lòng Giang Trần cũng không có nửa điểm khiếp đảm. Hắn đã tính trước, chỉ cảm thấy tấm Lưu Ly bia này căn bản không thể nào sinh ra trở ngại với hắn.
Đây cũng không phải là tự tin mù quáng.
Nhưng mà theo đám người Trương Mặc Hoành thấy, Chân thiếu chủ này có chút càn rỡ, thô lỗ.
Ba người từ xa nhìn Giang Trần ở dưới tấm Lưu Ly bia thứ bảy, trong mắt hiện lên ý tứ khác thường, hiển nhiên trong lòng đều hiếu kỳ, Chân thiếu chủ này liệu có thể làm được không.
← Ch. 0992 | Ch. 0994 → |