← Ch.1015 | Ch.1017 → |
Đây ý kiến mà Khổng Tước đại đế có thể nói cho Giang Trần, đoàn kết những đại đế khác, áp chế Tu La đại đế.
Đương nhiên, đoàn kết những đại đế khác cũng không có nghĩa là mỗi một đại đế trong Lưu Ly vương thành đều đáng để Giang Trần đi lôi kéo đoàn kết lại.
- Thương Hải đại đế, khi còn thiếu niên đã có quan hệ mật thiết với Tu La đại đế. Có thể nói dã tâm của Tu La đại đế có một nửa là do Thương Hải đại đế giựt dây. Cũng chính bởi vì có đồng minh là Thương Hải đại đế, cho nên lực lượng của Tu La đại đế mới có thể sung túc được như vậy.
Khổng Tước đại đế nghiêm túc nói tiếp:
- Cho nên bên Thương Hải đại đế, ngươi không cần phải trông cậy có thể lôi kéo. Người này tuyệt đối là bằng hữu của Tu La đại đế. Nếu như có một ngày ngươi chính diện chống lại Tu La đại đế có nghĩa rằng ngươi ít nhất phải đối mặt với hai thế lực đại đế.
Chuyện này Giang Trần đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Tu La đại đế và Thương Hải đại đế có quan hệ mật thiết, dường như cao thấp Lưu Ly vương thành đều biết. Hẳn bọn họ cố ý biểu hiện ra ngoài, làm cho mọi người biết rõ a. Hay là Tu La đại đế muốn tạo thế?
- Ngươi nói không sai. Lưu Ly vương thành từ xưa có quy tắc ngầm. Giữa thế lực đế cấp không thể kết minh. Nhưng mà quan hệ của hai người này cho dù không phải kết minh thì cũng thập phần mật thiết. So với kết minh cũng không khác là bao.
- Những đại đế khác có tính cách thế nào? Có quan hệ với Khổng Tước thánh sơn chúng ta ra sao?
Giang Trần càng hiếu kỳ thái độ của những đại đế khác hơn.
- Niêm Hoa đại đế không hỏi thế sự, không màng danh lợi. Tuy rằng trên danh nghĩa hắn là đại đế thứ hai, thế nhưng bên ngoài luôn có cảm giác hắn không bằng Tu La đại đế. Thậm chí còn không bằng nhất mạch của Thương Hải đại đế. Nhưng mà người nhất mạch Niêm Hoa đại đế, lại không dễ chọc. Người nhất mạch này bọn họ không tranh quyền thế. Nhưng nếu ai chọc phải bọn họ sẽ vô cùng phiền phức. So sánh giữa Khổng Tước thánh sơn và nhất mạch của Tu La đại đế, nếu như phải chọn một bọn họ nhất định sẽ chọn Khổng Tước thánh sơn. Trừ phi biểu hiện của Khổng Tước thánh sơn quá làm cho bọn họ thất vọng, khiến cho bọn họ không nhìn thấy có một chút tiền đồ nào mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, đối với nhất mạch của Niêm Hoa đại đế hắn cũng đại khái lý giải được. Cũng có thể nói chỉ cần hắn không quá vô năng, nhất mạch của Niêm Hoa đại đế vào thời khắc mấu chốt sẽ ủng hộ Khổng Tước thánh sơn. Một chút tự tin này tự nhiên Giang Trần có.
- Trấn Nhạc đại đế là đại đế thứ năm, tính tình người này hào phóng, luận tâm cơ hắn là người đơn thuần nhất trong bảy đại đế. Cũng là người dễ dàng lôi kéo nhất. Nhưng mà có thể nói, đối với ngươi cũng là người dễ lôi kéo, đối với Tu La đại đế mà nói cũng là người dễ lôi kéo. Cho nên việc này phải chú ý biểu hiện.
- Thứ sáu là Tịch Diệt đại đế, nhất mạch này ngươi không cần lo lắng, bởi vì năm đó khi Tịch Diệt đại đế quật khởi là do ta dẫn đường. Người này thiếu nợ bổn đế một nhân tình lớn. Nhất mạch của hắn vô luận thế nào cũng không ruồng bỏ Khổng Tước thánh sơn. Cho dù hắn muốn nghiêng về phía nhất mạch Tu La đại đế, chỉ sợ Tu La đại đế cũng không yên tâm.
Nhất mạch TỊch Diệt đại đế không ngờ lại là bằng hữu của Khổng Tước thánh sơn. Điểm này khiến cho Giang Trần bất ngờ. Dù sao từ biểu hiện mà xem xét, hắn không nhìn ra được điểm này.
Nhưng mà có người ủng hộ đáng tin cậy như nhất mạch TỊch Diệt đại đế, ít nhất cục diện của Khổng Tước thánh sơn sẽ không quá thảm thương.
- Trảm Không đại đế là đại đế thứ bảy, là một đại đế mới quật khởi trong vòng ngàn năm qua. Căn cơ của thế lực này ở Lưu Ly vương thành còn chưa vững chắc. Nhưng mà tính cách của người này kiệt ngạo bất tuân. Bất kể là Khổng Tước thánh sơn hay là Tu La đại đế muốn khiến cho nhất mạch hắn ủng hộ đều không dễ dàng. Nói không chừng qua hai ba ngàn năm kế tiếp, Trảm Không đại đế này sẽ là Tu La đại đế tiếp theo.
- Ồ? Cũng là kiêu hùng có dã tâm khát vọng hay sao?
Trong lòng Giang Trần hiếu kỳ.
- Đúng vậy, nhưng mà tính cách của người này so với Tu La đại đế còn rõ ràng hơn. Trên phương diện phải trái trắng đen rõ ràng, lập trường cũng kiên định.
Khổng Tước đại đế lại nói:
- Người này có một đặc điểm, nếu như ngươi biểu hiện ra ngoài thực lực mạnh hơn hắn, hắn sẽ tâm phục khẩu phục với ngươi. Tuyệt đối sẽ không quấy rối ngươi. Hắn tự tin, nhưng không tự phụ mù quáng. Biết được đạo tiến thoái.
Biết rõ ngọn nguồn của bảy đại đế cũng khiến cho Giang Trần cũng lý giải được đôi chút.
Trong bảy đại đế chỉ có Thương Hải đại đế có quan hệ mật thiết với Tu La đại đế. Những đại đế khác đều thuộc về đối tượng có thể lôi kéo.
Đương nhiên, loại người như Trảm Không đại đế, bản thân đã là người có khát vọng, muốn thực sự lôi kéo hắn cũng không có dễ dàng như vậy.
Nhưng mà Giang Trần cũng không cần nghĩ chu toàn như vậy.
Trong bảy đại đế, nhấc mạch Tịch diệt đại đế là phần tử đáng tin, trung thành với Khổng Tước thánh sơn. Như vậy trong năm đại đế còn lại chỉ cần lôi kéo được hai mạch trong đó cũng đã đủ.
Trấn Nhạc đại đế tính cách hào phóng, dễ dàng lôi kéo. Đây là đối tượng chủ yếu mà Giang Trần lôi kéo.
Tính cách của Niêm Hoa đại đế qua loa, nếu như bản thân tốt thì hắn sẽ ủng hộ, cho nên biện pháp tốt nhất là không ngừng biểu hiện ra năng lực và tiềm lực của bản thân. Làm cho Niêm Hoa đại đế nhìn thấy tiềm lực và tiền đồ vinh quang của hắn.
Chỉ cần lôi kéo được thế lực hai mạch này, hơn nữa còn thêm Bàn Long đại phiệt rất có thể trở thành thế lực đại đế thứ tám, Giang Trần tự tin vị thế của Khổng Tước thánh sơn sẽ vững vàng.
Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên có người tới bẩm báo:
- Bệ hạ, Bàn Long phiệt chú cầu kiến.
Bàn Long phiệt chủ?
Giang Trần và Khổng Tước đại đế nhìn nhau, nhìn thấy Khổng Tước đại đế nhíu mày, lập tức có chút kinh ngạc nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Luyện hóa khỏa đan dược kia cũng chỉ là chuyện trong ba năm ngày, tính toán thời gian cũng không sai biệt lắm.
Khổng Tước đại đế hạ lệnh:
- Để cho hắn trực tiếp tới đây.
Chỉ một lúc sau, Bàn Long phiệt chủ mặt mày hớn hở đi tới, tiến lên phía trước bái:
- Thuộc hạ bái kiến bệ hạ, bái kiến Chân thiếu chủ.
Nhìn thấy Giang Trần cũng có mặt, trong mắt Bàn Long phiệt chủ càng hiện lên vẻ cảm kích.
Khổng Tước đại đế khoát tay, nói với tùy tùng báo tin kia:
- Ngươi đi xuống trước đi.
Đợi những người khác lui xuống dưới, Khổng Tước đại đế mới chăm chú nhìn vào Bàn Long phiệt chủ một hồi, cười nói:
- Bàn Long, bổn đế phải chúc mừng ngươi. Vấn đề của ngươi ngay cả bổn đế cũng thúc thủ vô sách, không thể tưởng tượng được thượng thiên lại ban cho ngươi phúc duyên, cho ngươi cơ hội kéo dài tuổi thọ. Xem ra không chỉ đơn giản là cơ năng thân thể ngươi khôi phục sinh cơ, mà phương diện võ đạo cũng có cảm ngộ a.
*****
Ánh mắt Bàn Long phiệt chủ phức tạp, thở dài nói:
- Nếu không có Chân thiếu chủ, thuộc hạ chỉ sợ hiện tại mình đã là một đống cát vàng.
- Ha ha, tiểu tử này luôn tạo ra kinh hỉ. Nhưng mà kinh hỉ của ngươi quá lớn, nếu như truyền đi chỉ sợ cả Lưu Ly vương thành sẽ rung chuyển.
Khổng Tước đại đế cũng có chút thổn thức.
- Đâu chỉ là cả Lưu Ly vương thành, chỉ sợ tin tức này sẽ khiến cho cả cương vực nhân loại khiếp sợ. Cho nên việc này thuộc hạ cảm thấy nên giữ bí mật thì tốt hơn. Nếu như người khác hỏi, thuộc hạ chỉ nói mình cảm nhận cực hạn võ đạo, trong lúc vô tình kích phát ra tiềm năng sinh mạng.
- Lý do này cũng có thể nói được, thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải mau chóng đột phá Đế cảnh mới được. Bằng không mà nói, lời nói dối này rất dễ bị vạch trần.
- Lần này thuộc hạ tới đây là muốn thỉnh giáo bệ hạ, xin bệ hạ chỉ điểm sai lầm, làm cho thuộc hạ tìm được một tia linh cảm đột phá Đế cảnh.
Trên thực tế Bàn Long phiệt chủ đã tới gần vô hạn đột phá Đế cảnh. Chỉ là chênh lệch một bước chân kia thủy chung không có cách nào đột phá. Chênh lệch còn kém một chút kia chính là ý cảnh.
Mà một chút ý cảnh đó, người có thể cảm ngộ, chỉ cần một đạo linh cảm tới, tự nhiên có thể vượt qua.
Mà người không thể cảm ngộ, cho dù tới lúc chết già cũng không có cách nào cảm ngộ. Thủy chung bồi hồi ở cánh cửa Đế cảnh này mà tạo hóa.
Bàn Long phiệt chủ lúc trước chính là bởi vì kẹt ở cánh cửa này, thủy chung không muốn chết, mãi cho tới khi dương thọ hao hết, thủy chung vẫn không có cách nào đột phá.
Hiện tại Tùng Hạc đan cho hắn dương thọ ngàn năm, ý chí của hắn lần nữa tăng lên gấp trăm lần. Cơ năng thân thể khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, ý chí và tinh khí thần tự nhiên cũng khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Hắn cảm thấy, đây là một cơ hội.
Cho nên, hắn tới Khổng Tước thánh sơn xin giúp đỡ, muốn nhận được một ít chỉ điểm từ Khổng Tước đại đế.
Khổng Tước đại đế than nhẹ một tiếng:
- Nhắc tới đột phá cực hạn võ đạo, huyền diệu khó giải thích. Ta có thể chỉ điểm cho ngươi, nhưng ta chỉ điểm chưa hẳn đã có tác dụng với ngươi. Cuối cùng cửa ải này vẫn phải do chính ngươi vượt qua. Nhưng mà ngươi đã trải qua cửa ải sinh tử, phương diện đạo tâm có lẽ càng thêm cường hãn, có lẽ còn có thể cảm ngộ được thêm. Thời khắc sinh tử vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng có thể khiến cho người ta có thêm đại trí tuệ. Có lẽ ngươi có thể cảm ngộ được nhiều thêm ở phương diện này.
Bàn Long phiệt chủ như có điều suy nghĩ.
Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế nói như vậy, trong lòng cũng bội phục. Đạo tu luyện, sư phụ dẫn vào cửa, học nghệ tại bản thân.
Lão sư võ đạo có thể truyền cho ngươi tâm pháp võ đạo, có thể truyền cho ngươi nhiều loại vũ kỹ, có thể truyền cho ngươi các loại bảo vật truyền thừa, thậm chí còn có thể truyền cho ngươi một ít tâm đắc võ đạo.
Nhưng mà tu luyện võ đạo cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân, mỗi người đều có đạo của chính mình. Đối với đạo của chính mình, không có ai cảm nhận rõ ràng hơn bản thân mình cả.
Cho nên võ đạo có thể truyền thừa, thế nhưng ngộ đạo cũng do bản thân mình.
Chỉ là bây giờ hắn là một kẻ vãn bối, cũng không tiện nói gì.
Nhưng mà Khổng Tước đại đế dường như cố tình muốn để cho hắn nói gì đó, hắn cười nhìn qua Giang Trần:
- Tiểu tử, thiên phú võ đạo ngươi xuất chúng, so với lúc chúng ta còn trẻ còn yêu nghiệt hơn nhiều. Ta thấy ngươi đột phá cổ chai võ đạo như dẫm trên đất bằng. Ngươi có tâm đắc gì không? Có lẽ có thể nói ra để cho mọi người tham khảo một chút a.
Giang Trần cười khổ không thôi, hắn thực sự có tâm đắc, hơn nữa tâm đắc không phải nhiều bình thường.
Thế nhưng mà những tâm đắc này nếu như thực sự nói hết, không khỏi quá mức rợn người.
Hắn chỉ có thể nói giản lược đi:
- Bệ hạ, phiệt chủ, một chút tâm đắc hạn hẹp của tiểu tử cũng không nên khoe khoang a. Năm đó lão sư thần bí của ta từng nói với ta một câu. Người nói mỗi người đều có đạo của chính mình, đạo của mình, đạo ở trong lòng. Thực lực Bàn Long phiệt chủ cường hãn, nội tình thâm hậu, lại có huyết mạch thượng cổ thần thú, tất nhiên là có đạo của riêng mình.
- Hay cho câu đạo của mình, đạo ở trong lòng.
Khổng Tước đại đế cười to.
- Bàn Long, ngươi nói xem, ai cũng không chỉ điểm được. Nhưng mà chúng ta nói những lời này, có lẽ ngươi có thể tìm được linh cảm ở đó cũng không biết chừng.
Sắc mặt Bàn Long phiệt chủ ngưng trọng, như có chút suy nghĩ.
Trong lúc đó trong đầu Bàn Long phiệt chủ hiện lên một đạo linh quang, thật giống như trong bóng tối vô tận có một đạo ánh sáng mặt trời quét qua, lập tức cả tâm linh hắn trở nên sáng rõ.
Bên trong đạo ánh sáng này có vô số linh cảm giống như sao băng ùn ùn kéo tới.
Giờ phút này toàn thân Bàn Long phiệt chủ run rẩy, không ngờ lại rơi lệ lã chã:
- Đúng vậy a, đạo của mình, đạo ở trong lòng. Ta đã sớm nắm trong tay, thế nhưng nực cười lại không nắm chắc được nó. Ta luôn lo lắng tới dương thọ, luôn lo lắng tới chuyện tán công. Thế cho nên không có toàn lực đánh cược một lần. Ta không có giác ngộ sinh tử thì làm sao có thể nắm chắc được đạo của mình?
Bàn Long phiệt chủ thì thào nói, lệ rơi đầy mặt, chỉ là dường như có chút hiểu ra, trong lòng như sáng tỏ.
Giang Trần nói một câu lại khiến cho người trong mộng bừng tỉnh, làm cho tầng chướng ngại mỏng trong lòng Bàn Long phiệt chủ bị xé rách, vô số linh cảm về Đế cảnh thoáng cái dũng mãnh tiến vào thế giới võ đạo của hắn.
Khổng Tước đại đế lại cười nói:
- Tiểu gia hỏa, sư tôn nhà ngươi quả thực khiến cho bổn đế giật mình a. Chỉ tám chữ mà lại tạo nên một cường giả Đế cảnh, Bàn Long, chúc mừng ngươi.
Bàn Long phiệt chủ run rẩy nói:
- Bệ hạ, thiếu chủ... Ta... Thuộc hạ lần thực sự sẽ đột phá, thuộc hạ đã cảm giác được linh cảm ùn ùn kéo tới. Giống như không thể ngăn cản hắn, muốn phá tan tầng chướng ngại kia.
- Ha ha, đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành, cách ngàn năm rốt cuộc cũng xuất hiện.
ngữ khí của Khổng Tước đại đế tràn ngập vui mừng, từ dưới trướng Khổng Tước thánh sơn hắn xuất hiện một đại đế mới, chuyện này đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, không thể nghi ngờ chính là tin tức chấn động nhân tâm.
- Bệ hạ, ta muốn mượn bảo địa của Khổng Tước thánh sơn, thuộc hạ định bế quan vài ngày.
- Đi đi, tìm Vân Trung Minh Hoàng, hắn sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Tự nhiên Khổng Tước đại đế sẽ cho phép. Đột phá đế cảnh, đây là một cánh cửa lớn, loại địa phương thế tục như phủ chủ Bàn Long đại phiệt mà nói, hiển nhiên không quá thỏa đáng. Dù sao đột phá Đế cảnh đối với hoàn cảnh có yêu cầu vô cùng cao.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, đột phá Đế cảnh có dị tượng thiên địa vô cùng kinh người. Nếu như tiến hành ở thế tục, nói không chừng sẽ khiến cho cả phủ chủ Bàn Long đại phiệt gặp chuyện.
Chuyện này chính là chuyện mà Khổng Tước đại đế và Bàn Long phiệt chủ đều không muốn thấy nhất.
← Ch. 1015 | Ch. 1017 → |