← Ch.1030 | Ch.1032 → |
Tên phụ trách trung niên kia cười lạnh một tiếng, nói:
- Theo ý của các hạ, hẳn muốn phân cao thấp với Mộc đại sư nhà ta? Xem ra các hạ tới đả quán sao? Ta có hiểu như vậy hay không?
Giang Trần cười nói:
- Đả quán? Ngươi đã thấy ai đơn thương độc mã tới đả quán chưa?
- Vậy các hạ có ý gì?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Ý ta là, Trích Tinh bang các ngươi rõ ràng có một tuyệt thế thiên tài, rõ ràng có được một kho báu, thế nhưng chỉ đào móc được một góc, còn vì thế mà đắc chí. Dùng hắn làm hàng hóa để tăng giá. Quả thực quá nực cười.
Những lời này của Giang Trần tán dương Mộc Cao Kỳ, lại hạ thấp Trích Tinh bang một chút. Khiến cho người phụ trách kia trong lúc nhất thời không đoán được ý đồ của Giang Trần.
- Bằng hữu, rốt cuộc ngươi có địa vị gì? Cố tình tới Tinh Thần phường chúng ta nháo sự sao?
Lúc nói lời này sắc mặt tên phụ trách kia chuyển thành hung thần sát ác. Ngữ khí bất thiện, hiển nhiên đã coi Giang Trần là người cố ý tới gây sự.
Quả thực Giang Trần tới gây sự.
Nhưng mà mục đích của lần nháo sự này chỉ là vì muốn nhìn thấy Mộc Cao Kỳ mà thôi.
Cho nên đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người này của người phụ trách, Giang Trần không chút né tránh, ngược lại còn nhẹ nhàng cười cười nói:
- Ngươi nói đúng một nửa, ta tới Tinh Thần phường này, mục đích là Mộc đại sư của các ngươi mà tới.
- Ồ? Hẳn ngươi muốn khiêu chiến Mộc đại sư? Muốn mượn danh khí của Mộc đại sư để trở nên nổi bật? Ngươi không biết rằng cách nghĩ của ngươi như vậy là tự cho mình thông minh hay sao?
Thanh âm của người phụ trách kia bỗng nhiên lạnh lẽo.
- Mượn hắn trở nên nổi bật?
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn làm một chút giao dịch với Trích Tinh bang các ngươi mà thôi.
- Giao dịch?
Người phụ trách kia cố gắng áp chế sự không vui trong lòng, nói:
- Giao dịch gì?
- Chuyện Tinh Thần phường ngươi làm chủ được không? Chuyện Mộc đại sư ngươi làm chủ được không?
Giang Trần lại hỏi lại hắn.
Người nọ khẽ giật mình, sau đó dùng ánh mắt đánh giá, tỉ mỉ đánh giá nhìn qua tên tán tu dung mạo bình thường trước mắt này.
Dường như hắn muốn biết, tên tán tu dung mạo bình thường này rốt cuộc đã tính trước, hay là vô tri không biết sợ? Ở Đan Hỏa thành, ở trong địa bàn của Trích Tinh bang, vậy mà không ngờ dám cò kè mặc cả với người phụ trách Tinh Thần phường như hắn.
Chỉ là một tán tu, hắn ta cho mình là ai cơ chứ?
Người phụ trách này nhiều lần muốn nổi giận. Thế nhưng lý trí nói cho hắn biết, nên nhẫn nại, chịu đựng.
- Mặc kệ ta có làm chủ được hay không, các hạ đã muốn làm giao dịch, cũng nên xuất ra thành ý. Ngươi có thứ gì có thể chứng minh ngươi có tư cách giao dịch với Trích Tinh bang chúng ta?
Người phụ trách này lạnh nhạt nói.
- Ta đã dám tới, tự nhiên ta có lực lượng của mình.
Giang Trần lạnh nhạt cười.
- Thứ cho ta ánh mắt vụng về, ta không nhìn ra lực lượng của ngươi ở chỗ nào.
Người phụ trách kia cũng không có khách khí.
Giang Trần tiện tay chộp một cái, lấy ra ba gốc linh dược Thiên cấp.
- Ba gốc linh dược Thiên cấp này, ở Tinh Thần phường các ngươi có nhiều linh dược như vậy, thế nhưng có thứ nào có thể so sánh được với nó cơ chứ?
Linh dược trong Tinh Thần phường tuy rằng nhiều, thế nhưng linh dược Thiên cấp vô cùng quý trọng. Tương đương với cường giả đế cấp, bình thường rất ít khi lưu thông trên thị trường.
Linh dược trong Tinh Thần phường này đại đa số là Chân Thánh cấp, còn có một bộ phận linh dược Địa cấp.
Nếu nói tới linh dược Thiên cấp, quả thực là không có.
Giang Trần tiện tay lấy ra ba gốc linh dược Thiên cấp, tự nhiên khiến cho hai mắt người phụ trách tỏa sáng. Trong mắt hiện lên vẻ tham lam không dễ dàng phát hiệ.
- Linh dược Thiên cấp?
Người phụ trách kia nói một tiếng, vô cùng kín đáo nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Nhãn lực rất tốt.
Giang Trần lạnh nhạt khen một câu.
Người phụ trách kia dường như muốn che dấu sự thất thố của mình cho nên hắng giọng nói:
- Linh dược Thiên cấp quả thực hiếp thấy, bất quá Tinh Thần phường ta cũng không phải là không có. Chỉ là bất quá bình thường chúng ta không bày linh dược Thiên cấp ra mà thôi. Các hạ có ba gốc linh dược Thiên cấp miễn cưỡng có tư cách nói chuyện giao dịch với Tinh Thần phường chúng ta.
- Chỉ là miễn cưỡng có tư cách thì sao?
Giang Trần cười ha ha, bỗng nhiên ung dung nói:
- Vậy nếu như đồ vật so với linh dược Thiên cấp còn quý trọng hơn gấp mười lần thì sao?
- So với linh dược Thiên cấp còn quý trọng hơn gấp mười lần sao?
Người phụ trách kia triệt để sửng sốt.
Giang Trần thừa cơ nói:
- Sinh ý như vậy ngươi có thể làm chủ được không?
Người phụ trách kia đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Nếu như quý trọng hơn gấp mười lần linh dược Thiên cấp. Đồ vật như vậy quả thực không phải bằng vào hắn có thể tưởng tượng nổi.
Loại giao dịch cấp bậc này hắn không dám tự tiện làm chủ.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, nói:
- Bằng hữu, rốt cuộc ngươi định giao dịch với Trích Tinh bang chúng ta thế nào?
- Dùng bảo vật của ta đổi Mộc đại sư của các ngươi.
Giang Trần nói thẳng.
- Đổi Mộc đại sư?
Người phụ trách kia lập tức cự tuyệt:
- Chuyện này tuyệt đối không được. Mộc đại sư là hàng không bán của Trích Tinh bang chúng ta.
Giang Trần cười ha hả, ngữ khí mang theo vài phần trào phúng nói:
- Nếu như Mộc đại sư thực sự là hàng không bán. Vậy các ngươi còn tốn tâm tư vào việc tuyên truyền, giả trang như vậy làm gì? Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Nếu như các ngươi thực sự không có ý định bán ra Mộc đại sư, thì cũng không tạo thanh thế cho hắn ta lớn như vậy. Chỉ cần âm thầm phát tài là được rồi.
Người phụ trách kia bị Giang Trần nói cho á khẩu không thể trả lời được. Trong lúc nhất thời không phản bác được gì.
Một lát sau hắn mới dùng giọng nói cổ quái nói:
- Các hạ không định dùng ba gốc linh dược Thiên cấp này đổi Mộc đại sư của chúng ta đó chứ?
Không đợi Giang Trần trả lời, người phụ trách này lập tức nói:
- Nếu như là như vậy ta khuyên ngươi nên sớm chết tâm tư này đi. Giá trị của Mộc đại sư đừng nói là ba gốc linh dược Thiên cấp, cho dù ba mươi gốc linh dược Thiên cấp cũng tuyệt đối không đổi được.
Giang Trần không phản bác, chỉ nói:
- Giao dịch là giao dịch, nếu như song phương thỏa mãn, đó mới gọi là giao dịch. Nếu như song phương không hài lòng, tự nhiên cũng không thể thành giao được. Mà hiện tại ta vững tin có thể khiến cho Trích Tinh bang các ngươi giao dịch.
- Vậy ngươi dùng gì giao dịch?
- Các hạ không đại biểu nổi cho Trích Tinh bang, bây giờ nói tới đồ vật, ngươi cảm thấy có ý nghĩa sao?
- Không có vật để giao dịch, ngươi cảm thấy ta sẽ báo cáo chuyện này lên trên sao?
Người phụ trách kia cũng cười lạnh. hiển nhiên hắn cũng không phải là người dễ nói chuyện như vậy.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Ngươi không báo cáo là chuyện của ngươi. Nhưng mà tôn chỉ khi bán ra Mộc đại sư của Trích Tinh bang các ngươi có lẽ là lấy được lợi ích lớn nhất đúng không?
*****
- Thì tính sao?
- Nếu như một ngày kia, bang chủ Trích Tinh bang các ngươi biết rõ ngươi bỏ qua một cái giao dịch đặc biệt tốt. Ngươi thử nói xem, hắn sẽ nhìn ngươi với ánh mắt thế nào?
- Giao dịch đặc biệt tốt? Ngươi có tự tin như vậy sao?
- Nếu như không có tự tin ta cũng không tới nơi này.
Ngữ khí Giang Trần thong dong, nói tiếp:
- Nếu như ngươi đã không làm chủ được, vậy ta tự mình đi tổng đà Trích Tinh bang một chuyến. Đến lúc đó phần công lao này cũng không liên quan nhiều lắm tới ngươi.
Bộ dáng của Giang Trần như đã tính trước, quả thực có chút khí độ, rất dễ hù dọa người khác. Người phụ trách kia lúc này đã bắt đầu bị Giang Trần nói cho động tâm.
Hắn trừng mắt đánh giá Giang Trần, hỏi lần nữa:
- Ngươi xác định lần giao dịch này có lực hấp dẫn vô cùng lớn với Trích Tinh bang chúng ta?
- Xác định.
Giang Trần nói ít lời mà ý nhiều.
- Ngươi nên biết hậu quả của việc lừa gạt Trích Tinh bang ta. Biết kết cục của việc trêu đùa Trích Tinh bang chúng ta a?
Người phụ trách kia vẫn có chút không yên lòng.
- Ngươi nói nhiều như vậy là muốn nói cho ta biết quyền hạn của ngươi không đủ, không có tư cách gặp tổng đà chủ Trích Tinh bang sao?
Giang Trần như cười như không nói.
Người phụ trách kia hừ nhẹ một tiếng, nhìn Giang Trần một hồi lâu rồi mới gật gật đầu nói:
- Hy vọng ngươi không nên giở trò gì. Bằng không mà nói, ta đảm bảo hôm nay ngươi không ra khỏi được Tinh Thần phường. Nói đi, ngươi muốn tìm ai nói chuyện?
- Đương nhiên là người có quyền nói chuyện tuyệt đối ở Trích Tinh bang các n gươi. Tốt nhất là người có quyền quyết định Mộc đại sư ở hay đi.
Giang Trần thản nhiên nói.
- Vậy cũng chỉ có bang chủ Trích Tinh bang. Ta nhắc lại cho các hạ biết, trêu đùa, lừa gạt bang chủ nhà ta. Làm kinh động tới người, kết cục sẽ rất thảm.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Ta trêu đùa các ngươi làm gì? Có ba gốc linh dược thiên cấp mà trêu đùa các ngươi sao? Đúng rồi, nhớ kỹ, mặc kệ là ai tới đàm phán, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy Mộc đại sư. TA muốn nhìn thấy Tiên Thiên mộc linh chi thể trong truyền thuyết một chút, nhìn xem rốt cuộc có phải các ngươi tự bịa đặt ra hay không.
Giao dịch tự nhiên phải kiểm hàng. Điểm này vô cùng công bằng.
Người phụ trách kia nói với Khả Khả cô nương:
- Khả Khả, mang vị bằng hữu này tới khu khách quý nghỉ ngơi, dâng trà hầu hạ.
Tới bây giờ cơn giận của Khả Khả còn chưa tan, hờn dỗi nói với Giang Trần:
- Đi theo ta.
Đến khu vực nghỉ ngơi, Khả Khả dâng cho Giang Trần một chén trà, thấy bộ dáng mây trôi nước chảy của Giang Trần, nàng nhịn không được mà nhắc nhở:
- Người như ngươi quả thực giống như không có phổi. Ta cảm thấy khó hiểu, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với Mộc đại sư như vậy, vì sao lại hạ thấp đan dược của hắn?
Giang Trần thấy bộ dáng hoàng đế không vội thái giám vội của Khả Khả cô nương này, hắn nhún nhún vai, dùng vẻ mặt vô tội nói:
- Ta nào có hạ thấp đan dược của hắn, ta chỉ nói thật mà cũng sai sao?
- Hừ, như vậy cũng có thể nói là ăn ngay nói thật sao? Ta thấy ngươi đang cố ý soi mói a.
Giang Trần cười cười:
- Khả Khả cô nương là người trong Tinh Thần phường. Nhưng mà vẫn kiên trì cho rằng đan dược của Mộc đại sư tuy rằng không tệ, thế nhưng bên trong lại có một loại khí chất áp lực. Nếu như ta đoná không sai mà nói. Khi Mộc đại sư luyện những đan dược này, tâm tình bị sự tự do ngăn cản, cho nên những đan dược này mới có loại khí chất đặc biệt như câu nệ, áp lực tích tụ lại a.
Đan dược như vậy cho dù cao tới đâu tuyệt đối không thể coi là hoàn mỹ được.
Giang Trần phân tích có đạo lý rõ ràng, khiến cho Khả Khả cô nương vốn không phục, đột nhiên có cảm giác không thể nào phân biệt được.
Quả thực như người ta nói, Mộc đại sư là nô lệ của Trích Tinh bang, thân phận nô lệ còn chưa được giải trừ. Trong đan dược có tích tụ khí chất đó cũng là chuyện hợp lý.
Người bình thường căn bản nhìn không ra. Coi như là rất nhiều đan đạo đại sư cũng chưa chắc đã nhìn ra được.
Thế nhưng mà người này vì sao lại liếc mắt một cái có thể nhìn ra những chi tiết này? Trong lòng Khả Khả cô nương cũng có chút khiếp sợ:
- Hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ dựa vào suy đoán? Mộc đại sư là nô lệ mua được, rất nhiều người trong Đan Hỏa thành đều biết. Có lẽ bởi vì những tin tức này cho nên mới cố ý nói như vậy hay sao?
- Khả Khả cô nương, ta biết rõ lời ta nói là sự thực. Mà trong lòng ngươi nhất định đang suy nghĩ, là ta ăn nói bừa bãi, là ta đang suy đoán lung tung, đúng hay không?
Giống như Giang Trần có độc tâm thuật, phản phất như có thể nhìn rõ bảy tám phần tâm tư của Khả Khả cô nương vậy.
Tuy rằng Khả Khả cô nương cực lực áp chế vẻ kinh ngạc trên mặt mình, thế nhưng vẫn không nhịn được mà hiếu kỳ hỏi:
- Tiên sinh, rốt cuộc người có địa vị gì? Không phải là người do các thế lực trong Đan Hỏa thành phái tới, muốn tới mua Mộc đại sư nhà chúng ta sao?
Giang Trần cười ha ha:
- Vậy cũng có thể, cô nương cảm thấy ta thuộc thế lực nào?
Khả Khả cô nương nghĩ một lát, phiền muộn lắc đầu nói:
- Không biết, ta phán đoán không được. Ta cảm thấy dường như tiên sinh không phải là người Đan Hỏa thành.
- Chúng mừng ngươi, phán đoán chính xác.
- Vậy tiên sinh tới từ đâu?
Khả Khả cô nương nhịn không được mà hỏi.
- Vạn Uyên đảo.
Giang Trần cũng nói dối, bây giờ nói lai lịch của hắn ra, chỉ sợ không đủ để khiến cho Trích Tinh bang kiêng kỵ.
Vậy thì nói dối một chút, nói thẳng ra mình là người của Vạn Uyên đảo.
Vạn Uyên đảo ở bát vực, trong cương vực nhân loại đều là tiên sơn hải đảo trong truyền thuyết, chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
- Vạn Uyên đảo?
Quả nhiên Khả Khả cô nương nghe thấy ba chữ này, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khiếp sợ và nghi hoặc.
- Trên đời này thực sự có Vạn Uyên đảo hay sao? Ta vẫn còn cho rằng đó là địa phương hư cấu a.
Khả Khả cô nương thoáng cái vô cùng hiếu kỳ nói.
Mặc dù Giang Trần không có tâm đắc khi đối phó với một tiểu cô nương, nhưng hắn cũng biết loại tiểu cô nương tầm tuổi này vô cùng hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ rất lớn.
Ngươi càng ra vẻ thần thần bí bí, đối phương sẽ càng hiếu kỳ.
Hắn càng làm như vậy càng khiến cho Khả Khả cô nương thoạt nhìn càng cảm thấy hắn thâm bất khả trắc.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của Khả Khả cô nương nhìn qua hắn trở nên bất đồng. Cái loại ánh mắt này không phải là nữ hoa si, mà là tràn ngập hiếu kỳ, mơ mộng, hâm mộ, sùng bái, thậm chí là xúc động muốn tìm tòi tới tột cùng.
Một lát sau, người phụ trách kia trở lại khu nghỉ ngơi này, trực tiếp đi tới phía Giang Trần.
- Bằng hữu, bang chủ nhà ta nghe thấy chuyện này đã quyết định sẽ tiếp kiến ngươi.
Giang Trần giống như đã sớm dự liệu từ trước, lạnh nhạt nói:
- Mộc đại sư có mặt ở đó không?
Người phụ trách kia chưa từng thấy ai có can đảm cò kẻ mặc cả thô lỗ với hắn trên địa bản của Tinh Thần phường như vậy.
← Ch. 1030 | Ch. 1032 → |