← Ch.1033 | Ch.1035 → |
Một loại khả năng khác thì tệ hơn. Có lẽ Trích Tinh bang này đã nhìn chằm chằm vào ba gốc linh dược Thiên cấp của hắn. Có lẽ bắt đầu đã có chủ ý ác độc.
Tuy rằng Giang Trần cảm thấy loại khả năng này không lớn. Thế nhưng Giang Trần cũng không dám phát lờ.
Giang hồ hiểm ác, cẩn thận vẫn hơn.
Bởi vì bị theo dõi cho nên Giang Trần cũng không có trở về nơi Lâm Yến Vũ đang ẩn nấp, mà tìm một khách điếm vô cùng xa hoa để ở lại.
Những người theo dõi này Giang Trần muốn thoát khỏi bọn họ, biện pháp tự nhiên là có, thế nhưng hiện tại Giang Trần không muốn đánh rắn động cỏ. Biểu hiện của hắn hiện tại càng thô lỗ, có lẽ đám người Trích Tinh bang sẽ không đề phòng hắn.
Nếu như biểu hiện bề ngoài hắn khôn khéo, có lẽ Trích Tinh bang sẽ càng đề phòng hắn. Đối với việc hắn làm tương lai không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Hiện tại Giang Trần có hai ý định, một là dùng điểm mấu chốt của mình đi giao dịch Mộc Cao Kỳ, một ý khác đó là dùng một ít thủ đoạn không thể lộ ra ngoài sáng.
Nói thật, thái độ của Cái Tông lâm khiến cho lựa chọn của Giang Trần dần dần có khuynh hướng nghiên về ý thứ hai này.
Vài ngày kế tiếp, Giang Trần cũng không có động tĩnh gì lớn.
Hắn biết rõ người Trích Tinh bang hiện tại đang theo dõi hắn, mỗi ngày hắn chỉ đi dạo khắp nơi trong Đan Hỏa thành. Ngẫu nhiên còn giả vờ giả vịt đi tới nơi buôn bán nô lệ. Khiến cho người ta có cảm giác khát khao cầu hiền.
Hắn diễn xuất như vậy khiến cho những ánh mắt theo dõi hắn, hoặc ít hoặc nhiều đều không nắm bắt được trọng điểm.
Bởi vì bị Trích Tinh bang theo dõi, cho nên phương thức liên lạc giữa Giang Trần và Lâm Yến Vũ đổi thành câu thông thần thức. Cũng không có chướng ngại gì.
Lâm Yến Vũ thông qua đủ loại con đường, cũng thu thập được rất nhiều tình báo.
Những tin tình báo này đều có quan hệ tới Trích Tinh bang. NHưng mà tin tức có ý nghĩa lại ít tới đáng thương.
Giang Trần cũng không phải không có nghĩ qua, thông qua Phệ Kim Thử làm chút chuyện. Thế nhưng loại địa phương như tổng đà Trích Tinh bang nhất định sẽ có vô số cấm chế.
Phệ Kim thử có thể xuyên qua lòng đất, nhưng không có cách nào phá vỡ cấm chế trùng trùng điệp điệp của người ta.
Cường đại như Trích Tinh bang, các loại cấm chế nhất định là võ trang từ đầu tới chân. Cho dù dưới mặt đất nhất định cũng có cấm chế bao trùm.
Cho nên Giang Trần cũng bỏ đi cái suy nghĩ này.
Lần trước Giang Trần nhìn thấy bang chủ Cái Tông Lâm, đây là một khởi đầu tốt. Nhưng mà hắn đưa ra yêu cầu nhìn thấy Mộc Cao Kỳ, yêu cầu này còn chưa thực hiện được.
Chuyện này khiến cho Giang Trần cũng rất là phiền muộn. Cũng biết trên phương diện này Trích Tinh bang này cẩn thận tới cỡ nào.
- Xem ra muốn mang Cao Kỳ từ trong tay Trích Tinh bang ra, độ khó không phải lớn bình thường. Đầu tiên phải nhìn thấy Cao Kỳ, biết rõ tình huống của hắn hiện tại.
Vấn đề khó khăn duy nhất của Giang Trần hiện tại không nhhor, đó là nhìn thấy Mộc Cao Kỳ.
Đám người Trích Tinh bang dầu muối không ăn, bất kể như thế nào cũng không cho Mộc Cao Kỳ lộ diện. Loại tình huống này khiến cho Giang Trần có cảm giác chó căn gai nhím, không thể nào khép miệng được.
Ban đầu ở Lưu Ly vương thành, sở dĩ Giang Trần có thể động thủ cướp người ở Vạn Khôi các đó là bởi vì Vạn Khôi các không có đề phòng hắn.
Hơn nữa những nô lệ kia cũng không có giá trị tuyệt đối gì. Vạn Khôi các cũng không nghĩ tới sẽ có người can đảm trực tiếp cướp bóc ở Ngư Long quảng trường.
Nhưng Trích Tinh bang này lại khác, bọn họ đã sớm coi Mộc Cao Kỳ là trân bảo, tự nhiên phòng bị vô cùng sâm nghiêm.
- Sư tôn, đệ tử cảm thấy có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ người bên trong Trích Tinh bang a.
- Ngươi có đề nghị gì?
Đối với trí tuệ của Lâm Yến Vũ, Giang Trần vẫn vô cùng coi trọng. Thực tế Lâm Yến Vũ ở Đan Hỏa thành chính là địa đầu xà a.
- Đệ tử cảm thấy, chúng ta có lẽ nên trọng điểm điều tra mấy người. Mấy người có thể tiếp cận bang chủ Trích Tinh bang. Tốt nhất là người có thể tự do xuất nhập tbt.
Lâm Yến Vũ đề nghị.
- Yến Vũ, bang chủ Cái Tông Lâm của Trích Tinh bang có người nào mà hắn đặc biệt để ý tới hay không? Ví dụ như con cái, đệ tử thần truyền gì gì đ ó?
Giang Trần nói:
- Sư tôn, Cái Tông Lâm đang lúc tráng niên, về phần sinh con mà nói, Trích Tinh bang luôn giữ bí mật rất tốt. Tuy rằng đệ tử cũng điều tra qua, thế nhưng không có một tin tức nào cả.
Không có đệ tử thân truyền, mà con cái thân sinh lại không có tin tức, ngay cả Lâm Yến Vũ cũng không điều tra ra được.
Có thể nhìn ra được công tác giữ bí mật của Trích Tinh bang vô cùng tốt. Nhưng mà Giang Trần cũng có thể hiểu được. Dù sao Trích Tinh bang là một bang phái, bất đồng với tông môn và gia tộc.
Giữa bang phái với nhau, phương thức sinh tồn càng thêm nguyên thủy, tàn khốc, tranh đoạt càng thêm tàn nhẫn. Cho nên người bang phái bình thường sẽ không dễ dàng để cho chuyện tư của mình lộ ra ánh sáng.
Một khi quan hệ của mình lộ ra ánh sáng, có thể trở thành đối tượng mà đối thủ quan tâm tới nhất.
Cho nên loại chủ nhân bang phái như Cái Tông Lâm này, hắn thành gia lập thất hay chưa, có con cái hay chưa, trừ phi là người có quan hệ đặc biệt thân cận, nếu không căn bản không có khả năng biết rõ.
Một bang phái lớn như vậy, tổ chức nghiêm ngặt như vậy. Điều này cũng khiên cho Giang Trần càng xem trọng Trích Tinh bang hơn một tầng. Trích Tinh bang này nếu như đặt ở Lưu Ly vương thành, tuyejt đối là một thế lực có thể so sánh với đại phiệt. Thế lực thế gia tuyệt đối không có tư cách gì đánh đồng với Trích Tinh bang.
Trong lúc Giang Trần đang suy nghĩ, chợt nghe trên hành lang có tiếng bước chân. Hơn nữa là tiếng bước chân vô cùng quen thuộc.
- Sao nàng ta lại tới đây?
Giang Trần không cần nhìn cũng biết được chủ nhân của tiếng bước chân này là Khả Khả cô nương có tính khí khác thường của Tinh Thần phường.
Cạch cạch cạch.
Ngoài cửa phòng Giang Trần truyền tới tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Thanh âm lạnh nhạt của Giang Trần truyền ra.
Cửa bị đẩy ra, Khả Khả cô nương thanh tú động lòng người đứng ở cửa ra vào. Ánh mắt nhìn qua Giang Trần, có chút trốn tránh. Sắc mặt ửng hồng, giống như tình lữ tự định chung thân đang vụng trộm gặp nhau vậy.
- Khả Khả cô nương?
Giang Trần nhướng mày nói:
- Sao cô nương lại tới đây?
Mặc dù Giang Trần biết rõ Trích Tinh bang phái người theo dõi mình, thế nhưng người như Khả Khả cô nương tới nơi này có chuyện gì? Nhưng mà trong lòng Giang Trần cũng không có cự tuyệt. Hắn biết rõ Khả Khả cô nương này tới nơi này nhất định là do Trích Tinh bang bày mưu đặt kế. Mặc kệ ý đồ của đối phương là gì. Giang Trần cũng không quan tâm.
Có lẽ đối phương muốn biết rõ ngọn nguồn của hắn. Thế nhưng mà Giang Trần cũng có thể thông qua Khả Khả cô nương này biết rõ ngọn nguồn của Trích Tinh bang.
Còn có một điều đáng mừng đó là, đối phương một mặt theo dõi, một mặt phái người tới gặp, ít nhất có thể nói rõ Trích Tinh bang cảm thấy hứng thú với hắn.
*****
Có lẽ đối với việc hắn lộ ra ba gốc linh dược Thiên cấp cho nên mới cảm thấy hứng thú.
- Tiên sinh, ta có thể vào không?
Thanh âm nhút nhát, e lệ lại có chút chần chờ của Khả Khả vang lên.
- Ha ha, ngươi cứ tùy ý.
Giang Trần cũng không biểu hiện quá mức nhiệt tình.
Khả Khả cô nương đi tới, lại cẩn thận từng ly từng tí đóng cửa lại. Sau đó tới bên cạnh một chiếc ghế, từ từ ngồi xuống.
- Ta còn tưởng rằng hình tượng của ta trong lòng Khả Khả cô nương rất kém a. Không thể tưởng tượng được Khả Khả cô nương lại tới tận đây tìm. Ta có thể nói đây là vinh hạnh được không?
Giang Trần cười ha hả, hắn cố ý kéo dài câu nói, trong thanh âm lại tràn ngập vẻ châm chọc. Chỉ là hắn cũng muốn quấy động bầu không khí, tránh cho bầu không khí câu thúc quá mức.
Hai tay Khả Khả cô nương nắm lấy nhau đến nỗi bàn tay trở nên trắng bệch.
Dường như suy nghĩ hồi lâu, nàng mới lấy hết dũng khí nói:
- Tiên sinh, ta thăm dò được tiên sinh ở đây cho nên cố tới giải thích với tiên sinh.
Xin lỗi?
Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:
- Khả Khả cô nương tận tụy với công việc, dường như không có chỗ nào để xin lỗi a.
- Không phải.
Khuôn mặt Khả Khả càng thêm ửng hồng. Có chút kích động nói:
- Ta xin lỗi vì thái độ ngày đó với tiên sinh. Kỳ thực... Kỳ thực tiên sinh ngày đó nói những chuyện kia rất nhiều thứ đều có đạo lý. Trong lòng ta rất bội phục. Nhưng mà.... TA là tiểu nhị của Tinh Thần phường. Nếu như ta không nói chuyện vì Tinh Thần phường, bọn họ có thể đuổi ta đi bất kỳ lúc nào.
Giang Trần nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng lại không có chút áy náy nào. Có lẽ đây là đây là một người chính trực, là một thiếu nữ biết phân biệt rõ ràng.
Nhưng mà trong lời nói áy náy của nàng rõ ràng có chút không đúng. Nàng nói mình thăm dò được hắn ở chỗ này, rõ ràng đây là một lời nói dối. Nàng có thể biết được hắn ở nơi này nhất định là do công của những người Trích Tinh bang theo dõi kia.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có vạch trần, mà cười nhạt một tiếng nói:
- Hiện tại nói tới vấn đề đó hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Mặc dù ta đối với đan sư mang Tiên Thiên mộc linh chi thể có chút hứng thú. Thế nhưng cái giá của Trích Tinh bang các ngươi, căn bản ta không thỏa mãn được. Khả Khả cô nương nếu như tới chào hàng mà nói, ta chỉ có thể nói, ngươi không lay chuyển được ta đâu.
Đối phương đã không trung thực, Giang Trần cũng lấy lui làm tiến.
- Tiên sinh, như ngời nói, Trích Tinh bang chúng ta làm nhiều tiếng gió trên người Mộc đại sư như vậy kỳ thực cũng có ý bán hắn ra.
Khả Khả cô nương lúc này vô cùng thẳng thắn, thành khẩn nói:
- Nhưng mà chúng ta có suy nghĩ của mình, không muốn tùy tiện lấy ra bán như vậy được. Trái lại cái giá mà chúng ta muốn rất cao. Nếu như không đạt tới giới hạn này, chúng ta cũng không có khả năng tùy tiện bán ra Mộc đại sư.
- Khả Khả cô nương, dường như những lời này hiện tại không cần phải nói với ta a. Ta đã bỏ đi ý định mua người rồi.
Giang Trần cười nói.
- Tiên sinh định buông tha sao?
Trong mắt Khả Khả cô nương hiện lên vẻ thất vọng:
- Tiếu tổng quản phái ta tới là muốn hỏi thăm xem rốt cuộc tâm ý mua người của tiên sinh rốt cuộc mạnh tới cỡ nào. Nếu như tâm ý mua người của tiên sinh rất mạnh. Nếu như quả thực là như vậy, cái giá tiền kia có thể bàn lại một chút.
- Bàn lại cũng không làm nên chuyện gì. Dùng cái cách ra giá của Trích Tinh bang, coi như là bớt một nửa ta cũng không có khả năng đáp ứng được.
Quả thực Giang Trần không có tâm tư lại đi tới mua, hắn cũng không muốn lâm vào trong tính toán của đối phương. Để cho đối phương không ngừng nhảy múa trước mắt mình.
- Tiên sinh...
Khả Khả khẽ cắn môi son, đổ mặt nói:
- Khả Khả muốn hỏi một câu, tiên sinh thực sự tới từ Vạn Uyên đảo sao? Ta nghe người ta nói, Vạn Uyên đảo là một thành địa trong truyền thuyết. Cường giả đỉnh cấp của Thần Uyên đại lục đều lấy việc tiến vào Vạn Uyên đảo làm vẻ vang. Ta nghe nói ở chỗ đó dù là người bình thương nhất cũng lợi hại hơn cường giả Thánh Cảnh như chúng ta a.
Giang Trần cười một tiếng, nói:
- Đó là tin đồn bậy bạ. Vạn Uyên đảo tuy rằng rất không tầm thường, thế nhưng ở trong đó cũng không thiếu những võ giả bình thường. Trên con đường võ đạo, muốn đạt được thành tựu thì cuối cùng cũng phải bắt đầu từ những bước cơ bản nhất.
- Vậy tiên sinh ở Vạn Uyên đảo thuộc về tầng lớp gì? Tiếu tổng quản chúng ta nói, thủ bút của tiên sinh kinh người, nhất định lai lịch bất phàm. Hắn suy đoná, tiên sinh ở Vạn Uyên đảo cũng có thân phận không kém. Cho nên Tiếu tổng quản suy đoán, nếu như tiên sinh người nhất định muốn mua thì nhất định sẽ trở lại chỗ chúng ta bàn bạc lại.
Đây là những lời vừa thăm dò, vừa vỗ mông ngựa Giang Trần.
- Cho dù khắp nơi trong Vạn Uyên đảo đều là tài phú, nhưng cũng không phải ai cũng là kẻ ngu. Trích Tinh bang ra cái giá này, cho dù ta có hứng thú, cũng không có khả năng ra được.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Vượt qua điểm mấu chốt và nguyên tắc giao dịch của ta. Ta cũng chỉ có thể buông tha, không có lựa chọn nào khác.
- Nếu như Khả Khả cô nương tới làm thuyết khách, để ta đồng ý cái giá mua Mộc đại sư của các ngươi, như vậy có thể trở về phục mệnh được rồi.
Giang Trần đưa tay, làm ra tư thế tiễn khách.
- Tiên sinh, giá cả có thể bàn lại. Trích Tinh bang chúng ta, mục tiêu cuối cùng cũng là muốn có lợi ích lớn nhất. Tin rằng tiên sinh cũng có thể hiểu được. Khả Khả được Tiếu tổng quản ủy thác, đến nói chuyện với tiên sinh nhiều hơn. Nếu như tiên sinh còn có hứng thú, chúng ta có thể tiếp tục đàm luận.
Có thể nhìn ra được Trích Tinh bang này không muốn thả đi bất kỳ khách hàng tiềm năng nào.
Giang Trần không có thái độ cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, Khả Khả cô nương đại biểu cho Trích Tinh bang. Điều này ít nhất cũng nói rõ, Trích Tinh bang này đối với khách hàng tiềm năng là hắn vô cùng coi trọng.
Mặc kệ Trích Tinh bang có ý đồ gì không, chỉ cần bọn hắn có hứng thú với hắn, Giang Trần đã cảm thấy việc lần này có cơ hội.
Sau khi Khả Khả cô nương rời đi. Giang Trần cũng không có nóng nảy. Hắn biết rõ Trích Tinh bang coi trọng Mộc Cao Kỳ như vậy, hắn không nên vội vã, bước tiếp theo nên làm thế nào cần phải tính cho thật kỹ.
Hoặc là không ra mặt, một khi ra mặt phải một kích tất trúng.
Nếu không mà nói, một khi xuất hiện sai lầm sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lại khiến cho Trích Tinh bang đề cao cảnh giác.
Cho nên Giang Trần không có cự tuyệt đàm phán với Khả Khả co nương, thái độ không rõ ràng, nhưng mà cũng không hoàn toàn cự tuyệt, cứ giằng co như vậy.
Còn been kia, Giang Trần định nghe theo ý kiến của Lâm Yến Vũ, đánh từ nội bộ của Trích Tinh bang.
Bang phái như Trích Tinh bang, muốn thẩm thấu vào cũng không dễ dàng. Nhưng mà trên thế giới này còn không có kẽ hở nào kín. Cũng không có bất kỳ bức tường nào không công phá được.
← Ch. 1033 | Ch. 1035 → |