Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1072

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1072: So đấu tốc độ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Những người này chưa chắc đã động thủ tại Đan Hỏa thành, nhưng nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào hán tử thấp bé này. Giống như độc xà vậy, nhìn chằm chằm vào con mồi. Chờ đánh ra một kích trí mạng.

Giang Trần thấy Vô Song đại đế cố ý nói như vậy, ánh mắt quét qua, cũng phát hiện ra mánh khóe, hắn mỉm cười nói:

- Xem ra lửa đã dẫn tới chúng ta rồi a.

Tên hán tử thấp bé kia nghe vậy, sắc mặt đại biến, biết rõ mình bị người ta nhìn chằm chằm vào.

- Đừng lo lắng, có Mạch lão ca ở đây, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám làm ẩu.

Giang Trần căn bản không có chút lo lắng nào.

Thiên Oánh thảo tuy rằng trân quý, thế nhưng cũng không trân quý tới mức mạo hiểm đi đắc tội với một đại đế.

Quả nhiên, nhìn thấy tên hán tử thấp bé này đi cùng với hai người Vô Song đại đế, những người theo dõi kia đều ôm hận, chỉ dám theo sát từ xa, cũng không dám tới gần.

Hiển nhiên uy áp của Vô Song đại đế khiến cho bọn họ cảm nhận được áp lực vô tận, làm cho bọn họ không dám lỗ mãng.

Mỗi ngày tên hán tử thấp bé này đều chờ đợi trong lo lắng, tới giờ phút này hắn mới biết được mình rốt cuộc cũng an toàn, không cần lo lắng tới vấn đề gì nữa.

Không bao lâu sau, ba người bọn họ cũng rời khỏi chủ thành Đan Hỏa thành.

Vô Song đại đế trực tiếp lăng không triệu hoán ra một đầu tọa kỵ. Đây là tọa kỵ của Vô Song đại đế.

- Huynh đệ, ngươi cùng tên hán tử kia ngồi tọa kỵ của ta. Ta lăng không phi hành.

Vô Song đại đế nói.

Giang Trần cười cười:

- Để cho hắn ngồi đi, ta và Mạch lão ca phi hành.

Giang Trần tu luyện Kim Thiền chi dực, lại luyện hóa Phi Vũ thần sí, về sau lại luyện hóa Thiên Côn Vũ dực, hình thái của Vũ dực đã hoàn toàn đạt tới trình độ Đế cấp.

Lại thêm tốc độ của Thiên Côn Lưu Quang độn, Giang Trần tự so sánh, mình có thể so tốc độ với cường giả đế cảnh bình thường.

Cho nên hắn cũng không muốn ngồi tọa kỵ gì đó.

- Lão đệ, lần này tới Tà Nguyệt Thượng vực tuy rằng không tính là xa. Nhưng ít ra cũng có ba mươi vạn dặm mới có thể tới Sương Nguyệt thành.

Vô Song đại đế nhắc nhở.

Giang Trần cười cười:

- Không ngại, ta và Mạch lão ca phi hành.

Vô Song đại đế cười hắc hắc:

- Lão đệ, phần tự tin này của ngươi khiến cho lão ca ta cảm thấy bất ngờ. Chẳng lẽ lão đệ ngươi muốn so tốc độ với lão ca ta?

Giang Trần cũng hăng hái:

- Tại sao lại không chứ?

Tên hán tử thấp bé kia nghe vậy cũng sững sờ.

- Hán tử, ngươi tên là gì?

Giang Trần bỗng nhiên hỏi.

Tên hán tử kia vội vàng đáp:

- Tiểu nhân gọi là Lưu Chấn.

- Lưu Chấn, ngươi ngồi trên tọa kỵ của Mạch lão ca xuất phát trước. Chúng ta bọc hậu cho ngươi. Ngươi đừng lo lắng, không có người Đan Hỏa thành nhìn chằm chằm vào ngươi đâu.

Tên hán tử thấp bé kia vẫn còn có chút sợ hãi, dù sao tọa kỵ của cường giả Đại đế, hắn cũng không dám lỗ mãng đi cưỡi a.

Vô Song đại đế nói thầm với đầu tọa kỵ kia vài câu, đầu tọa kỵ kia khó chịu phì phì mũi, có chút khinh miệt, thế nhưng lại bất đắc dĩ gật đầu.

Dường như đáp ứng với yêu cầu bất bình đẳng của Vô Song đại đế.

- Lên đi.

Vô Song đại đế vung tay áo lên, tên hán tử thấp bé gọi là Lưu Chấn kia bị đẩy lên lưng tọa kỵ. Đầu tọa kỵ kia phì một tiếng, lập tức xé rách mây xanh, giống như một tia chớp phóng về phía Tà Nguyệt Thượng vực. Tốc độ này cực nhanh, quả thực giống như một tia chớp rực rỡ vừa phóng qua vậy.

- Tọa kỵ rất đẹp, tốc độ rất nhanh.

Giang Trần tán thưởng.

Vô Song đại đế cười hắc hắc, bỗng nhiên ánh mắt lẫm liệt nhìn về phía Đan Hỏa thành trừng mắt:

- Người Đan Hỏa thành nghe đây, nếu như một phút đồng hồ sau lão phu còn phát hiện người đuổi theo ở phía sau, các ngươi cũng không cần trở lại Đan Hỏa thành nữa.

Đây là cảnh cáo của cường giả đại đế.

Những người chưa từ bỏ ý định kia vốn còn muốn theo phía sau tìm cơ hội ra tay với Lưu Chấn kia, lúc này nghe thấy Vô Song đại đế cảnh cáo như vậy, toàn thân run rẩy.

Bọn họ sao lại không hiểu, lời này của Vô Song đại đế ẩn chứa tức giận. Nếu như bọn họ không nghe theo mà tiếp tục đi theo. Nói không chừng dưới sự giận dữ, Vô Song đại đế sẽ thực sự đánh bọn họ thành thịt nát.

- Lão đệ, đi thôi, để cho lão ca ta nhìn thấy tốc độ mà ngươi tự tin đi.

Vô Song đại đế như cười như không nhìn qua Giang Trần nói.

Giang Trần cũng không yếu thế, cười nói:

- Ai sợ ai a. Đi.

Trong khi nói chuyện, Giang Trần cũng hóa thành một đạo thiểm điện phá không mà đi. Dung hợp với Thiên Côn vũ dực, hiện tại vũ dực của Giang Trần đã đạt tới hình thái chung cực.

Vốn cái cánh này lấy Phi Vũ thần sí làm chủ thể, thế nhưng sau khi cải tạo, cũng đã hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng Phi Vũ thần sí.

Bởi như vậy Giang Trần cũng không cần lo lắng việc bị người ta nhận ra mình có quan hệ với Phi Vũ đại đế.

Giang Trần cũng định thi triển một chút thủ đoạn trước mặt Vô Song đại đế, thúc dục Thiên Côn Lưu quang độn, trong lúc nhất thời tốc độ đạt tới mức tận cùng.

Dưới loại trạng thái này, Giang Trần tuyệt đối có thể miểu sát cơ hồ tất cả cường giả Hoàng cảnh dưới Đế cảnh. Cho dù là Hoàng cảnh cửu trọng, chỉ cần không phải người dùng tốc độ để thành danh, cũng khó có khả năng phân cao thấp trên phương diện tốc độ với Giang Trần.

Mà cường giả Đế cảnh, nếu như không phải người dùng tốc độ thành danh, cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.

Trên phương diện tốc độ, Vô Song đại đế hiển nhiên cũng không phải là người tầm thường. Thấy Giang Trần tăng tốc, không ngờ lại cường đại như vậy khiến cho hắn vô cùng hào hứng.

Hắn cũng theo chân đẩy nhanh tốc độ, dứt khoát đầu với Giang Trần.

Giang Trần thấy mình chiếm được tiên cơ, lại vẫn bị Vô Song đại đế đuổi theo, cũng kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Hắn liên tục thúc dục lực lượng huyết mạch Côn Bằng, Thiên Côn Lưu Quang độn lần nữa tăng tốc.

Phải biết rằng tốc độ sau khi tới cực hạn, nếu tăng lên, độ khó rất lớn. Trừ phi là có thủ đoạn đặc thù kích thích mới được.

Giang Trần cũng không có sử dụng thủ đoạn đặc thù gì, nhưng mà hắn vẫn có lực lượng huyết mạch.

Thiên Côn Lưu quang độn mượn nhờ lực lượng huyết mạch, không ngờ lại có thể tăng tốc. Hiện tại Giang Trần vẫn chỉ vận dụng lực lượng huyết mạch, nếu như trong lúc trọng yếu, hắn thậm chí còn có thể thiêu đốt lực lượng huyết mạch, làm cho tốc độ lần nữa tăng lên trên phạm vi lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao hắn vô cùng tự tin trên phương diện tốc độ.

Ở cửa thứ nhất của chủ tháp Lưu Ly vương tháp, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là huyết mạch Côn Bằng và Thiên Côn lưu quang độn. Làm cho hắn ở phương diện tốc độ tăng trưởng một cách hoàn mỹ.

Ngay cả cường giả thượng cổ như Thiên Côn thượng nhân cũng khen không dứt miệng vì tốc độ của hắn. Phải biết rằng Giang Trần bất quá chỉ là bán bộ Hoàng cảnh, có thể làm cho loại cường giả Thiên Vị như Thiên Côn thượng nhân cũng than thở như vậy, nếu không phải có thiên phú cường đại là tiềm lực to lớn thì làm sao có thể làm được.

*****

Vô Song đại đế thấy Giang Trần lập tức có thể tăng tốc, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, hắn cũng lần nữa tăng tốc.

Hai người cứ như vậy, ngươi truy ta đuổi, tốc độ đều không ngừng đề thăng. Không ngừng luân chuyển, vượt lên đầu rồi lại bị đuổi theo, bị vượt qua, rồi lại vượt lên.

Hai thời thần sau, hai người không ngờ đã phi hành được mấy vạn dặm.

- Ha ha, thống khoái, thống khoái.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Lão đệ, không thể tưởng tượng được một hậu sinh như lão đệ lại có tốc độ như vậy. Lão ca ta thiếu chút nữa đã bại trong tay ngươi.

Giang Trần cuối cùng cũng không có thiêu đốt lực lượng huyết mạch, nhưng mà hắn cũng biết, Vô Song đại đế cũng không có hoàn toàn thi triển ra toàn bộ thủ đoạn của mình.

Hai người trên danh nghĩa là bất phân thắng bại.

- Lão ca, thua là thua. Ta biết rõ lão ca nhường ta một chút. Ha ha.

Ở trước mặt Vô Song đại đế, Giang Trần cũng không có tự kiêu.

- Đúng vậy, tiểu tử ngươi nhất định cũng không có dùng tuyệt chiêu.

Vô Song đại đế cũng nghiêm túc nói.

Hai người đều cười ha hả, bởi vì hai người hoàn toàn điên cuồng phi hành, bởi vậy Lưu Chấn và đầu tọa kỵ kia lại bị rớt lại ở phía sau.

Cũng may tốc độ của tọa kỵ Vô Song đại đế cũng cực nhanh. Sau đó không lâu liền đuổi tới nơi. Bởi vì tốc độ của đầu tọa kỵ này cũng cực nhanh, hơn nữa trước đó có Vô Song đại đế đe dọa, cho nên tuy rằng trên đường đi Lưu Chấn này sợ hãi, thế nhưng cuối cùng cũng không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Chỉ là tốc độ của tọa kỵ kia khiến cho trên đường đi Lưu Chấn căn bản không dám mở to mắt, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tốc độ này thực sự quá nhanh, nhanh cơ hồ vượt qua cực hạn mà hắn có thể thừa nhận được.

Nhìn thấy vẻ mặt Lưu Chấn trắng bệch, Giang Trần cũng cảm thấy có chút thú vị.

- Nhị vị đại nhân, các người... Sao các ngươi lại chạy tới trước rồi?

Lưu Chấn nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy trợn mắt há hốc mồm.

Hắn còn cảm thấy tốc độ của đầu tọa kỵ này nhanh như vậy, hắn có nên dừng lại ở nơi nào chờ nhị vị đại nhân này hay không? Dù sao ở một mình hắn cũng có chút lo lắng.

Không ngờ hắn chẳng những không đợi người ta, mà ngược lại người ta còn ở nơi này chờ hắn.

Vô Song đại đế và Giang Trần đều nhìn nhau cười lớn. Hiển nhiên biểu lộ của Lưu Chấn khiến cho hai người cực kỳ vui vẻ.

Lưu Chấn dường như cũng biết mình có chút ngây ngốc, hắn cười hắc hắc, tự giễu mình:

- Xem ra tiểu nhân vật thực sự là ếch ngồi đáy giếng. Đánh giá thấp thực lực của nhị vị đại nhân a.

Hai ngày, bọn họ chính thức tiến vào đại bàn của Tà Nguyệt Thượng vực.

Nhưng mà cách Sương Nguyệt thành còn có một hai ngày lộ trình. Tà Nguyệt Thượng vực ở khu vực tây bắc của bát vực, cương vực nhân loại vô cùng bao la, thế nhưng Tà Nguyệt Thượng vực cũng là tồn tại số một số hai trên bát vực.

Ở bát vực, địa phương tây bắc là địa phương khốc liệt nhất. Một năm bốn mùa đều vô cùng nóng bức. Không chia xuân hạ thu đông. Giang Trần lại cảm thấy kỳ quái:

- Mạch lão ca, lão ca nói Tà Nguyệt Thượng vực, còn có Sương Nguyệt thành này, xem ra những tên này hoàn toàn không hợp với phong cảnh a. Nơi này nóng bức như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại lấy một cái tên là Sương Nguyệt thành vậy?

Quả thực Giang Trần có chút khó hiểu, theo lý thuyết mà nói, loại danh tự như Sương Nguyệt thành này khiến cho người ta có cảm giác như băng sương ngàn dặm.

- Ha ha, cái này ngươi đừng hỏi lão ca, ta cũng không biết. Chỉ sợ cả Tà Nguyệt Thượng vực cũng không có ai nói rõ được a. Bất quá ta nghe nói thời đại thượng cổ, Tà Nguyệt Thượng vực này khí hậu không phải như bây giờ.

Vô Song đại đế cười nói.

- Thần Uyên đại lục này quả thực khắp nơi đều hiện lên vẻ thần ký a.

Giang Trần cảm thán.

Đối với SƯơng Nguyệt thành, Giang Trần còn không có ấn tượng gì. Nếu như không phải đạt được một ít tin tức tình báo từ phía Ngưu Ngũ Hoa, hắn căn bản sẽ không chạy tới Tà Nguyệt Thượng vực làm gì.

Mặc kệ phụ thân Giang Thụ Phong có thăm dò được tin tức mẫu thân hay không. Giang Trần đều quyết định tới nhìn xem. Dù là thăm dò được tin tức của mẫu thân cũng tốt.

Tuy rằng Giang Trần đối với thân mẫu hoàn toàn không có ấn tượng gì, nhưng mà vì phụ thân Giang Thụ Phong, Giang Trần cũng không thể không xâm nhập điều tra một phen.

Nhìn vào phần chấp nhất, thương yêu của phụ thân dành cho mẫu thân. Trực giác Giang Trần cảm thấy, mẫu thân ở kiếp này tuyệt đối là một nữ tử đáng để phụ thân yêu thương.

Hai ngày sau, ba người Giang Trần chính thức tới Sương Nguyệt thành. Sau khi tiến vào Sương Nguyệt thành, hán tử thấp bé kia không có nuốt lời, giao nộp một gốc Thiên Oánh thảo cho Giang Trần. Song phương ước định, ba ngày sau gặp lại ở một nơi khác. Đến lúc đó lại nói chi tiết về thỉnh cầu tiếp theo của hắn.

Sương Nguyệt thành là thành thị hạch tâm ở khu vực tây bắc của bát vực, tuy rằng không có cách nào so với Đan Hỏa thành, thế nhưng cũng là một khỏa minh châu trên bát vực.

Nơi này đại biểu cho trung tâm của Tà Nguyệt Thượng vực, đại biểu cho vinh quang của Tà Nguyệt Thượng vực.

Cảm nhận được phong cảnh đặc biệt ở nơi này, thế nhưng Giang Trần cũng không có tâm tư đi thưởng thức. Nghĩ tới phụ thân Giang Thụ Phong, trong lòng Giang Trần lập tức cảm thấy vô cùng áp lực.

- Lão đệ, lão đệ có tâm sự hay sao?

Lực nhận biết của Vô Song đại đế rất mạnh.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

- Lão ca, có một số việc ở trong lòng, liên quan tới an nguy thân nhân. Mỗi khi nghĩ tới, trong lòng có chút hoảng loạn.

Vô Song đại đế vô cùng đồng cảm, nói:

- Chúng ta không sợ trời, không sợ đất. Nhưng mà người chí thân của mình cuối cùng là nơi mà chúng ta mềm lòng nhất. Cuối cùng cũng là nhược điểm của chúng ta. Ngươi biết lão ca ta vì sao không mang theo tẩu tử ngươi vào Đan Hỏa thành hay không? TA sợ có người lợi dụng tẩu tử ngươi để đối phó với ta.

Vô Song đại đế cảm khái như vậy khiến cho Giang Trần cũng cảm động lây.

Ở kiếp này hắn đã không chỉ một lần bị người ta dùng người thân áp chế. Điều này cũng khiến cho những lần sau Giang Trần học khôn hơn.

Ngẫm lại kiếp trước, bản thân mình là vướng víu của phụ thân Thiên Đế. Có lẽ phụ thân Thiên Đế có rất nhiều địch nhân, tất cả những địch nhân đó có lẽ đều từng suy nghĩ muốn dùng hắn áp chế phụ thân Thiên Đế a.

Tinh thần Giang Trần sa sút, hắn cũng lo lắng ở kiếp này có người dùng phụ thân Giang Thụ Phong tới áp chế hắn. Một khi loại chuyện này xảy ra, Giang Trần cho dù có ngàn vạn thần thông cũng bó tay chịu trói.

Dù sao, hai chữ phụ thân này, đối với hắn mà nói quá nặng. Là cánh cửa tâm lý mà hắn không thể nào vượt qua được.

- Trước tiên đừng có nghĩ nhiều như vậy. Ngươi còn trẻ tuổi, trên lưng không nên gánh vác quá nhiều thứ. Học người trẻ tuổi của Tà Nguyệt Thượng vực này, đây là một địa phương rất hiểu phong hoa tuyết nguyệt a. Ngươi nhìn xem, nữ hài ở đây, các nàng đều sáng sủa hoạt bát, đặc biệt nóng bỏng hào phóng. Lão ca khuyên ngươi, nắm lấy cơ hội...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)