← Ch.1081 | Ch.1083 → |
ng ngày càng rắm thí. (1)
Nếu như không phải cân nhắc lấy đại cục làm trọng, Giang Trần há có thể để cho Tỉnh tam gia này sống yên ổn được.
Lại nói, người này co được giãn được, coi như là nhân vật hung ác. Hiện tại thấy tình thế không đúng mới chịu thua. Đợi tới khi thời cơ có lợi với hắn, người này cũng có thể lập tức trở mặt được.
Đối với loại người này, phương tức tốt nhất kỳ thực chính là đuổi tận giết tuyệt. Để tránh hậu hoạn.
Chỉ là lần này tới Sương Nguyệt thành, có chuyện quan trọng trên người, nếu như triệt để vạch mặt với địa đầu xa nơi này cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Còn không bằng mượn chuyện này, nhìn xem có thể thu được tin tức gì trên người kẻ này hay không.
Tiểu tử này không phải là Phó đà chủ của phân đà đệ nhất dưới trướng Nguyệt Thần giáo hay sao?
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng cười nhạt một tiếng:
– Tỉnh Tam gia, có câu nói, không đánh không biết nhau. Nếu như chúng ta náo tới mức này mà có thể tạo thành một đoạn giao tình thì cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Tỉnh Tam gia thấy trong thanh âm của Giang Trần không có quá nhiều ý tứ oán trách, mặc dù hắn cảm thấy kỳ quái, thế nhưng vẫn thuận thế mà leo lên. Cười nói:
– Đúng vậy, đúng vậy. Tỉnh lão ta tuy rằng làm người có chút hỗn dản, thế nhưng mà ngươi cũng biết, ở loại địa phương như Sương Nguyệt thành này, có đôi khi quá mềm yếu cũng không tiện làm việc a. Thiệu bằng hữu có địa vị như vậy, người bằng hữu như ngươi, Tỉnh mỗ nhận a.
Hai người nói xong, không ngờ lại cười cười nói nói, hoàn toàn không giống như khắc trước còn là đối thủ một mất một còn, sống mái với nhau.
Cảnh này khiến cho Long Tiểu Huyền liên tục bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy không có gì để chơi. Long Tiểu Huyền vốn còn muốn náo loạn lớn hơn một hồi. Thế nhưng nhìn điệu bộ này, hiển nhiên tâm nguyện của hắn đã thất bại.
Không bao lâu thủ hạ Tỉnh Tam gia liền đem những linh dược của Giang Trần, từng cái từng cái đưa lại. Còn có hai ức vạn Thánh linh thạch cũng đưa tới.
Tỉnh tam gia tự tay đưa cho Giang Trần:
– Thiệu công tử, không đánh thì không biết nhau. Gốc Tiếu bồ đề kia coi như là lễ vật gặp mặt Tỉnh mỗ tặng. Những vật này Tỉnh mỗ tuyệt đối không dám thu, kính mong công tử thu hồi lại.
Giang Trần cũng không khách khí, thu hai gốc linh dược Thiên cấp lại, nói:
– Tiếu bồ đề quả thực ta cần gấp, hai ức vạn Thánh linh thạch, còn có hai gốc linh dược Địa cấp này có giá trị tương đương với gốc Tiếu bồ đề kia. Tỉnh tam gia giữ lại đi, ai cũng không thiệt thòi. Sau này cũng dễ gặp mặt h ơn.
Tỉnh Tam gia giơ ngón tay cái lên:
– Tốt, thống khoái.
Một hồi xung đột cuối cùng lại dùng loại phương thức này chấm dứt, hơn nữa song phương đều hết sức ăn ý không nói tới chuyện những người mất tích trước đó. Giống như những người kia từ trước tới nay chưa từng tồn tại vậy.
Mãi đến khi mọi người hòa hợp, êm thấm, Tỉnh Tam gia mới dẫn người rời khỏi. Cũng nhiệt tình mời Giang Trần đi đệ nhất phân đà bọn hắn làm khách.
Đưa mắt nhìn Tỉnh Tam gia mang theo người rời khỏi, Long Tiểu Huyền nhếch miệng, châm chọc:
– Dối trá, quá đối trá. Nếu như hắn không đi, ta thấy mình cũng sắp nôn tới nơi rồi.
Long Tiểu Huyền quả thực có chút không nhịn được.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Tiểu tử này co được giãn được, không phải là một nhân vật đơn giản. Đúng rồi, Long huynh, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là Vô Song đại đế, là huynh trưởng của ta.
– Mạch lão ca, hắn là huynh đệ của ta, gọi là Long Tiểu Huyền.
Dù sao trước đó Vô Song đại đế chưa thấy qua Long Tiểu Huyền, bỗng nhiên thấy hắn xuất hiện, ít nhiều cũng có chút kỳ quái. Tự nhiên Giang Trần phải giới thiệu một chút.
Nhưng mà Vô Song đại đế cũng không có hỏi tại sao Long Tiểu Huyền lại ở nơi này, theo suy đoán của hắn. Long Tiểu Huyền này có lẽ đã ở Sương Nguyệt thành từ sớm.
Long Tiểu Huyền lườm Vô Song đại đế, rất rắm thí nói một câu:
– Mạch lão ca, thực lực ngươi rất không tệ, rất uy phong.
Vô Song đại đế cười ha hả:
– Huynh đệ nhà ta quả thực không phải tầm thường, huynh đệ kết giao đều là bất phàm. Long tiểu huynh thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, tu vi một thân không ngờ sâu xa, lại còn không có cảm giác được quá nhiều. Khí huyết Long tiểu huynh tràn đầy, nhất định là võ giả có được lực lượng huyết mạch cường đại. Loại võ giả này bình thường đều có thiên phú võ đạo cường đại.
Long Tiểu Huyền là Chân Long nhất tộc, khí huyết tự nhiên tràn đầy, tuy rằng Long Tiểu Huyền áp chế rất tốt. Không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng mà nhãn lực của cường giả đại đế vẫn cực kỳ tinh tường.
Thấy Vô Song đại đế liếc mắt cái nhìn ra, Long Tiểu Huyền cũng thu vẻ cuồng ngạo của mình. Hắn biết rõ vị Mạch lão ca này có thực lực siêu cường.
Long Tiểu Huyền tuy rằng kiêu ngạo, thế nhưng đối với cường giả thực sự lại bái phục. Hắn biết rõ coi như mình là Chân Long nhất tộc, coi như đã đột phá Hoàng cảnh.
Thế nhưng so với vị Mạch lão ca này, chênh lệch vẫn không nhỏ. Thực sự chính diện đối kháng, hắn tuyệt đối không có phần thắng, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng mà thôi.
– Mạch lão ca, huynh nhanh đi giải độc cho tẩu tử đi. Tiểu đệ và LOng huynh hộ pháp cho huynh.
Vô Song đại đế cũng không khách khí:
– Được, lần này vất vả cho ngươi rồi.
Giang Trần đem một ít yếu điểm chữa thương, giải độc nói tỉ mỉ cho Vô Song đại đế, Vô Song đại đế liên tục gật đầu. Mãi tới khi xác định không còn chỗ nào sơ hở mới đi lên lầu.
Vô Song đại đế sau khi đi lên lầu, Giang Trần lại nói với Long Tiểu Huyền:
– Long huynh, ngươi nhìn qua giúp ta một chút. Ta đi ra bên ngoài nhìn xem, tại sao có động tĩnh lớn như vậy, chưỡng quỹ và tiểu nhị của khách điếm này lại không có tới nhìn qua.
Cũng không phải Giang Trần lo lắng cho chưởng quỹ và tiểu nhị, mà đầu ấu linh thú kia, hắn còn gửi nuôi ở trong khách điếm.
Đi ra ngoài nhìn một vòng, quả thực Giang Trần há hốc mồm. Cả khách điếm vườn không nhà trống, trừ mấy người bọn họ ra, ngay cả chưởng quỹ, tiểu nhị, đến khách nhân khác không ngờ lại không còn một ai.
Quả thực Giang Trần dở khóc dở cười, nhưng mà hắn lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
– Tỉnh lão tam này tiếng xấu đồn xa, xem ra chưởng quỹ và tiểu nhị của khách điếm này đều bị hắn dọa cho sợ hãi mà chạy hết.
Cũng may đầu ấu linh thú kia vẫn còn, nuôi ở trong địa phương mà khách điếm chuyên môn nhận gửi nuôi linh thú. Nhìn thấy Giang Trần tới, đầu ấu linh thú này có chút ủy khuất cọ cọ vào ngực Giang Trần, ô ô nói gì đó, hình như là lên án Giang Trần bỏ rơi nó.
Giang Trần cũng dở khóc dở cười, sờ sờ lông mao toàn thân đầu ấu linh thú này, cười nói:
– Tiểu gia hỏa, ta làm vậy là bảo hộ ngươi a. Nếu như ta mang ngươi theo người, LOng huynh nhìn thấy ngươi nhất định sẽ hù dọa ngươi.
Giang Trần nhìn khách điếm này đã không còn người. Đầu ấu linh thú này để đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn chỉ có thể mang theo đầu linh thú này trở về phòng.
*****
Long Tiểu Huyền nhìn thấy Giang Trần ôm một đầu linh thú trở lại, hai mắt tỏa sáng:
– Đây là hậu duệ Thái Tuế Bạch Hổ mà ngươi nói sao?
– Long huynh, ta biết rõ long tranh hổ đấu, long hổ không thể tương dung, nhưng mà nó mới là một đầu ấu thú, ngươi không cần có địch ý mạnh như vậy nha.
Long Tiểu Huyền cười quá dị:
– Ngươi nhìn thấy địch ý của ta ở chỗ nào thế? Ta chỉ muốn biết, tiểu gia hỏa này thực sự là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ hay không mà thôi. Nếu như là đúng, sẽ vô cùng thú vị.
– Thú vị cái gì?
Vẻ mặt Giang Trần đề phòng.
– Đợi nó lớn lên, ta mới có một đối thủ chính thức để đọ sức a.
Long Tiểu Huyền kiêu ngạo nói:
– Đợi trí nhớ truyền thừa và lực lượng huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh. Trần thiếu ngươi cũng phải đứng sang bên cạnh. Đến lúc đó thực lực của ta siêu quần, chẳng phải sẽ rất là tịch mịch sao?
Giang Trần dở khóc dở cười:
– Long huynh, ta phát hiện ra một đoạn thời gian huynh không đi ra, dường như đã tự kỷ hơn rất nhiều. Chẳng lẽ truyền thống tự kỷ của long tộc các ngươi rốt cuộc cũng khôi phục sao?
Chân Long nhất tộc kiêu ngạo, tự kỷ, đây là tính cách của riêng LOng tộc. Long tộc chẳng những kiêu ngạo, mầ còn đặc biệt rắm thí, các loại....
Giang Trần từ trên người Long Tiểu Huyền đã phát hiện ra manh mối. Trong lòng không khỏi ca thán, nắm đó Long Tiểu Huyền thuần khiết cỡ nào, Long Tiểu Huyền khi sinh ra có chút thẹn thùng, không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy.
Vẻ mặt Long Tiểu Huyền lại không cho là đúng, nói:
– Trần thiếu, ngươi phải chú ý cách dùng từ của ngươi. Chúng ta không gọi nó là tự kỷ, mà là tự tin cường đại của Chân Long nhất tộc. Tuyệt đối không phải là thứ mà nhân tộc các ngươi có thể so sánh được.
Giang Trần cười hắc hắc:
– Ngươi có chút tự tin quá mức a. Chư Thiên đại thế giới, nhân tộc xuất hiện Thiên Đế Chư Thiên, tuyệt đối còn nhiều hơn Long tộc các ngươi.
Long Tiểu Huyền cao ngạo nói:
– Đó là bởi vì huyết mạch Long tộc chúng ta cao quý, tốc độ sinh sôi nảy nở chậm. Nhân tộc các ngươi chính là chủng tộc sinh sôi nảy nở mạnh nhất Chư Thiên thế giới a.
Nhân tộc có hai ưu điểm lớn, năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, năng lực học tập cũng mạnh. Đây cũng là lý do mà nhân tộc có thể kéo dài không dứt, gặp phải các loại hạo kiếp mà vẫn truyền thừa được hương hỏa.
Năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, làm cho quần thể chủng tộc Nhân tộc vô cùng cường đại. Hơn nữa huyết mạch Nhân tộc có tình dung hợp đặc biệt, tính bao dung mạnh, năng lực đồng hóa mạnh. Điều này cũng làm cho NHân tộc ở trong Chư Thiên thế giới trở thành một chủng tộc giống như tre già măng mọc liên miên vậy.
Mà năng lực học tập mạnh, làm cho trong Nhân tộc xuất hiện rất nhiều cường giả. Nhân tộc khi gặp hạo kiếp sẽ có thiên tài ứng vận mà sinh, cứu vãn Nhân tộc đang nguy nan.
Trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều vị diện Nhân tộc đều trải qua tai họa ngập đầu, nhưng mà Nhân tộc giống như cỏ non vậy, chung quy vẫn có thể gian nan sinh tồn trong khe hẹp.
Trải qua gió tanh mưa máu, lại một lần nữa tản mát ra sinh cơ bừng bừng.
Hai điểm ưu thế này, là thứ mà rất nhiều chủng tộc khác đều không có được.
Giang Trần cười hắc hắc:
– Trời sinh vạn tộc, chung quy đều cho mỗi chủng tộc có ưu thế nhất định, cũng cho ưu điểm của riêng bản thân chủng tộc đó. Tạo hóa vẫn luôn công bằng.
Long Tiểu Huyền lần này không có cãi lại mà tha nhẹ một tiếng:
– Trong trí nhớ truyền thừa của ta, kỳ thực thường xuyên cũng có một ít tin ức. Giống như thời thượng cổ, Long tộc chúng ta có quan hệ mật thiết vói Nhân tộc. Hơn nữa Long tộc còn nguyện ý kết giao với Nhân tộc.
Cũng không phải Long Tiểu Huyền đang nói hươu nói vượn.
Ở thời kỳ thượng cổ, Chân Long nhất tộc và Nhân tộc chẳng những quan hệ mật thiết, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện chuyện huyết mạch dung hợp. Bởi vì Chân Long nhất tộc rất muốn học tập đặc điểm sinh sôi nảy nở mạnh của Nhân tộc.
Năng lực sinh sôi nảy nở của Long tộc quả thực so với nhân tộc thì chênh lệch rất lớn.
Nếu như Chân Long nhất tộc có thể sinh sôi nảy nở mạnh như Nhân tộc, như vậy bọn họ đã sớm thống nhất cơ hồ tất cả vị diện Chư Thiên.
– LOng huynh, ta và ngươi tương giao, không liên quan tới chủng tộc. Chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn. Có lẽ ở Thần Uyên đại lục không có đồng loại của ngươi. Thế nhưng mà không sao, chỉ cần tu vi ngươi không ngừng đề thăng. Một ngày nào đó ngươi sẽ đột phá hạn chế của vị diện này. Phi thăng lên Chư Thiên đại thế giới. Đến lúc đó Chư Thiên thế giới to lớn, ngươi nhất định sẽ tìm được nơi thuộc về mình.
Giang Trần nói tới đây, kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Nếu như nói Long Tiểu Huyền là huyết mạch Chân long duy nhất ở thế giới này, như vậy là do ai sinh hạ?
Không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện một đầu Chân Long a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần vẫn cảm thấy Thần Uyên đại lục này khắp nơi đều vô cùng quỷ dị. Tất nhiều thứ căn bản không thể dùng mắt thường để giải thích.
Nói Thần Uyên đại lục này là vị diện thế tục bình thường, thế nhưng nơi này lại thường xuyên xuất hiện nhiều đồ vật mà khiến cho bản thân Giang Trần không thể tưởng tượng nổi. Hoàn toàn là siêu việt trình độ của vị diện thế tục.
– Trần thiếu, nói thực, ngươi nắm chắc bao nhiêu thành nó là huyết mạch Thái Tuế Bạch Hổ?
Long Tiểu Huyền dường như so với Giang Trần còn quan tâm tới đầu ấu thú này hơn.
– Nắm chắc mười thành nhất định là không có. Thế nhưng nắm chắc tới tám chín thành là có. Nhưng mà có vẫn là ấu thú, hiện tại một phần trí nhớ truyền thừa cũng không có thức tỉnh, huyết mạch cũng hoàn toàn chưa tiến hóa. Nhưng mà từ tính tình và khí chất trời sinh của nó xem ra, tuyệt đối không phải là thứ ngu xuẩn như Thôn Vân Hổ kia.
– Đầu ấu thú này quả thực khí chất có chút bất đồng.
Long Tiểu Huyền đứng trước mặt đầu ấu thú này, bỗng nhiên thúc dục một ít long uy.
Đầu ấu thú này vốn có chút lười biếng, đột nhiên biến đổi, chuyển thành vẻ đề phòng và cảnh giác. Sau đó ria hai bên mép dựng đứng lên. Bày ra tư thế hiếu chiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Tiểu Huyền, bộ dáng không hề nhân nhượng một chút nào.
– Tiểu gia hỏa, Long gia gia của ngươi đứng đây, ngươi có phục hay không?
Long Tiểu Huyền cười một tiếng quái dị.
Giang Trần biết rõ Long Tiểu Huyền cố ý kích thích đầu ấu thú này, cho nên hắn cũng không ngăn cản. Hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc đầu ấu thù này khi đối mặt với long uy của Long Tiểu Huyền sẽ có phản ứng như thế nào.
Nếu như là Thôn Vân Hổ, chỉ sợ toàn thân đã sớm phát run vì sợ hãi.
Nhìn đầu ấu thú này, tuy rằng đầu không lớn, thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại hiện lên vẻ hiếu chiến cực kỳ, nhanh nhẹn, dũng mãnh, bất khuất, hiển nhiên là không có ý định thỏa hiệp.
Cũng may Long Tiểu Huyền cũng không phải thực sự muốn dùng Long uy trấn áp nó.
← Ch. 1081 | Ch. 1083 → |