Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1098

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1098: Ngài là Vô Song Đại Đế?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Đừng nói chỉ là hai phân đội, coi như là đến một đường chủ gì đó, bọn hắn cũng không sợ. Dù sao, tuy Nguyệt Thần Giáo là Nhất phẩm tông môn, nhưng mà chân chính đạt tới Đế Cảnh, lại chỉ ba bốn người có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Mà ba bốn người này, trên cơ bản đều là lão quái vật mấy ngàn tuổi thậm chí già hơn, những người này xưa nay căn bản sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà rời núi.

Mà Lãnh Nguyệt Hình đường đệ nhất đường chủ, cũng không quá đáng là nửa bước Đế Cảnh mà thôi. Gặp phải cường giả Đế Cảnh chính thức, chỉ có thể vô kế khả thi.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì rất nhiều Nhất phẩm tông môn không muốn đắc tội cường giả Đế Cảnh tán tu. Cứng đối cứng, bọn hắn căn bản không sợ cường giả Đế Cảnh tán tu.

Sợ là sợ loại cường giả Đế Cảnh này bới móc, thỉnh thoảng đến gây chuyện thị phi, đến làm mưa làm gió.

Chỉ cần những lão quái vật của tông môn không xuất động, chống lại cường giả Đế Cảnh, cho dù là Nhất phẩm tông môn cũng sẽ thiệt thòi lớn.

Mà lão quái vật của tông môn, trừ khi là tình huống ảnh hưởng đến số mệnh tông môn, liên quan đến sinh tử tồn vong của tông môn, bọn hắn mới có thể đem hết toàn lực xuất động.

Dưới tình huống bình thường, bọn hắn căn bản không muốn xuất động. Dù sao, cường giả Đế Cảnh giao thủ, tiêu hao rất lớn, không tới một bước kia, ai cũng không muốn tiêu hao vô vị.

La đội trưởng kia phong trần mệt mỏi, một đường không ngừng chạy tới nơi này, chứng kiến bộ dáng chật vật của Vẫn Thiên Hội, trong nội tâm đã không thích.

Mà lão Tứ của Vẫn Thiên Tứ Nghĩa còn bày ra một bộ chất vấn, tựa hồ hai người bọn họ đến còn chưa đủ, người ta còn ghét bỏ đường chủ của bọn hắn chưa tới.

- Cúc lão tứ, khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ a. Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ một ngày trăm công ngàn việc, ngươi cho rằng loại người như các ngươi, vừa gọi sẽ tới sao?

Ngữ khí của La đội trưởng có chút không thích.

- Các ngươi rốt cuộc là náo ra cái gì? Sao lại chật vật như thế?

Cúc lão tứ kia rất phiền muộn:

- Lần này con mẹ nó thật sự là bại. La đội, ngươi cũng không cần trút giận huynh đệ chúng ta. Tranh thủ thời gian hồi tông môn, trở về nói cho đường chủ, tốt nhất là bẩm báo Đế Cảnh lão tổ...

- Câm miệng.

La đội trưởng giận tím mặt.

- Đế Cảnh lão tổ nào có nhiều thời gian đến quản nhàn sự của các ngươi như vậy?

Có thể hỗn đến đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường, La đội trưởng kia hiển nhiên không phải người bình thường. Chứng kiến tình cảnh như thế, đã biết Vẫn Thiên Hội là bị người tận diệt rồi.

Người có thể tận diệt Vẫn Thiên Hội, sức chiến đấu so với hai phân đội bọn hắn là tuyệt đối cường hãn hơn rất nhiều.

Đừng nhìn hai phân đội của bọn hắn nhiều người, nhưng thật muốn nói lực chiến đấu tuyệt đối, là khẳng định không bằng Vẫn Thiên Hội.

Dù sao Vẫn Thiên Hội Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, bất kỳ một cái nào đều là Hoàng cảnh Cao giai. Nhất là lão Đại Tùng Thái Viêm, càng là Hoàng cảnh cửu trọng.

Người như vậy, đã thành tù nhân, không dám phản kháng, như vậy lần này đối đầu của Vẫn Thiên Hội, tuyệt đối là tồn tại phi thường đáng sợ.

Đừng nói hai người bọn họ, coi như là Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ đích thân đến, cũng chưa chắc giải quyết được chuyện nơi đây.

- Chư vị, La mỗ cả gan hỏi một câu, sự tình của Vẫn Thiên Hội, đều là bút tích của các ngươi sao?

Ngữ khí của La đội trưởng kia ngược lại là không kiêu ngạo không tự ti.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Là bút tích của chúng ta. La đội trưởng là ý định bắt chúng ta quy án sao?

Nghe trong giọng nói của Giang Trần mang theo một tia trào phúng, La đội trưởng cười khổ:

- Lãnh Nguyệt Hình đường chúng ta gần đây công chính, còn muốn hỏi chân tướng sự tình nơi đây một chút.

- Không cần hỏi nữa, những người này chết chưa hết tội, vốn đều đáng chết. Sở dĩ tạm thời không có đuổi tận giết tuyệt, là nể mặt Tỉnh tam gia. Nếu các ngươi là người của Lãnh Nguyệt Hình đường, Thiệu mỗ liền không làm khó các ngươi. Đây là tư oán của chúng ta cùng Vẫn Thiên Hội.

Giang Trần cũng không muốn triệt để trở mặt với Lãnh Nguyệt Hình đường.

La đội trưởng kia quả thực sững sờ. Đây rốt cuộc là ai a? Sao khẩu khí lớn như vậy? Đây chính là địa bàn của Tà Nguyệt Thượng Vực a.

Ở khối địa bàn này, còn không có mấy người dám can đảm nói chuyện với người của Lãnh Nguyệt Hình đường như vậy. Xem người trẻ tuổi kia, tuy khí độ bất phàm, nhưng mà tu vi nhiều lắm là Hoàng cảnh Sơ giai. Người như vậy tuy không nói vừa nắm một bó to, nhưng cấp bậc cường giả này ở Tà Nguyệt Thượng Vực, tuyệt đối có rất nhiều.

Ánh mắt La đội trưởng phức tạp nhìn về phía Vô Song Đại Đế cùng Vận phu nhân.

Đột nhiên, La đội trưởng như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Tỉnh tam gia cũng đi đến, nhàn nhạt khuyên nhủ:

- La đội trưởng, chuyện này đích thật là ân oán cá nhân của bọn hắn.

La đội trưởng đối với Tỉnh tam gia hiển nhiên là không thuận mắt, hừ lạnh một tiếng:

- Tỉnh lão tam, ta không cần ngươi tới dạy ta làm như thế nào.

Nhưng Tỉnh tam gia lại ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Ta không có hứng thú dạy ngươi làm như thế nào. Bất quá, tình huống hiện tại cũng rất rõ rồi. La đội trưởng muốn chấp pháp, vậy thì mời a. Cũng đừng ăn phải lỗ vốn, thì trách Tỉnh mỗ trước đó không có nhắc nhở các ngươi.

Ngữ khí của La đội trưởng cứng lại.

Đội trưởng khác bỗng nhiên đi tới, chắp tay với Giang Trần:

- Vị bằng hữu này, mọi sự giơ lên bất quá là một chữ lý. Ân oán giữa các ngươi cùng Vẫn Thiên Hội, đến cùng tình hình cụ thể và tỉ mỉ như thế nào? Ở địa bàn của Tà Nguyệt Thượng Vực, mặc kệ chuyện gì, Nguyệt Thần Giáo ta đều có quyền hỏi tới.

Giang Trần châm chọc cười cười:

- Đã như vậy, vậy thì dùng quyền lực của các ngươi là tốt rồi. Nhìn xem ai sẽ mất mặt xấu hổ.

- Chúng ta đi.

Giang Trần vung tay lên, hiển nhiên không muốn cùng hai đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường đánh cái quan hệ gì.

Hai đội trưởng kia thấy bọn họ nói đi là đi, sắc mặt cũng tái nhợt.

Ngăn trở? Trong nội tâm bọn hắn hoàn toàn chính xác không có nắm chắc gì. Nhất là vừa rồi Vô Song Đại Đế hữu ý vô ý thả ra chút uy áp.

Mặc dù không có toàn lực ứng phó, nhưng uy áp của Đại Đế phóng thích một chút, cũng đủ để cho người hít một hơi lãnh khí rồi.

- La đội trưởng, ngăn bọn hắn lại a, chúng ta bị bọn hắn hạ độc. Bọn hắn vừa đi, chúng ta đi đâu lấy giải dược a?

Cúc lão tứ kêu lớn.

La đội trưởng phi thường chán ghét liếc nhìn Cúc lão tứ, quát:

- Ngươi câm miệng.

Thân hình nhoáng một cái, kiên trì ngăn ở trước mặt Giang Trần. Những người khác thấy đội trưởng đã xuất thủ, tự nhiên không thể ngồi yên không lý đến.

Nhao nhao tiến lên, bố trí trận hình, chắn bọn người Giang Trần lại.

Giang Trần giận quá mà cười, đánh giá La đội trưởng này:

- La đội trưởng, không phải ta đả kích ngươi. Luận thực lực, hai phân đội của các ngươi so với Vẫn Thiên Hội còn kém một đoạn. Tùng Thái Viêm cũng không được, ngươi cảm thấy dựa vào những người các ngươi, có thể ngăn được chúng ta?

*****

La đội trưởng không phản bác được.

Xuất phát từ chức trách, bọn hắn nên ngăn trở nhóm người này.

Nhưng xuất phát từ suy tính thực lực, bọn hắn là châu chấu đá xe.

Vô Song Đại Đế mỉm cười, đi đến trước một bước, đột nhiên thò tay vỗ vỗ bờ vai của La đội trưởng:

- La đội trưởng đúng không? Trở về thay lão phu mang hộ một câu cho Nguyệt Thần Giáo Đại giáo chủ của các ngươi, nói Mạch Vô Song thăm hỏi.

Mạch Vô Song?

Nghe được ba chữ kia, sắc mặt của La đội trưởng đại biến, đột nhiên khuôn mặt trướng đỏ giống như quả cà, nghẹn ngào hỏi:

- Ngài... Ngài là Vô Song Đại Đế?

Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng:

- Người giang hồ nâng đỡ, cho một danh hào. Ta bất quá là một lục bình không rễ mà thôi.

Tán tu ưa thích dùng lục bình không rễ để hình dung mình. Đây là ngữ điệu khiêm tốn của người ta. La đội trưởng hắn là không thể tưởng thật.

Những người khác nghe nói thật sự là Vô Song Đại Đế, sắc mặt mỗi một cái đều trắng bệch. Nhất là Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, cả đám trợn mắt há hốc mồm.

Làm cả buổi, bọn hắn còn không biết mình đắc tội với ai. Nghe Vô Song Đại Đế tự báo danh hào, mới biết mình chọc một người đáng sợ cỡ nào.

Trong lúc nhất thời, mỗi một cái đều mặt xám như tro, trong nội tâm ai thán không thôi.

- Đã có tiền bối cao nhân ở đây, chuyện nơi này, hoàn toàn chính xác không phải vãn bối có thể giải quyết. Việc này, cũng vượt khỏi phạm vi năng lực của Lãnh Nguyệt Hình đường. La mỗ trở về nhất định sẽ chi tiết hồi bẩm đường chủ, sau đó đường chủ đại nhân sẽ mang câu thăm hỏi của Vô Song tiền bối báo cho giáo chủ.

La đội trưởng ngược lại là rất biết giải quyết, gặp chuyện không thể làm, vội vàng chịu thua, hơn nữa nói rất nhún nhường, lộ ra hào phóng vừa vặn.

Vẫn Thiên Tứ Nghĩa đích thật là có chút bổn sự, ở trong Nguyệt Thần Giáo có chút chỗ dựa. Xưa nay bọn hắn làm mưa làm gió, bên trong Nguyệt Thần Giáo hoàn toàn chính xác là có người cho bọn hắn chỗ dựa.

Thế nhưng mà, một khi những thứ này rước lấy đại phiền toái cho Nguyệt Thần Giáo, như vậy thời điểm Nguyệt Thần Giáo nên buông tha, là tuyệt đối sẽ không do dự.

Hiển nhiên, đắc tội một Đại Đế tán tu, ở người của Nguyệt Thần Giáo xem ra, rõ ràng cho thấy không đáng.

Nghe được khẩu khí của La đội trưởng, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa mặt xám như tro. Bọn hắn ẩn ẩn, giống như có lẽ đã biết vận mệnh của mình.

Tuy Nguyệt Thần Giáo rất cường đại, nhưng muốn Nguyệt Thần Giáo vì Vẫn Thiên Tứ Nghĩa bọn hắn đi đắc tội một Đại Đế tán tu, hơn nữa là Đại Đế thành danh đã lâu, hiển nhiên là không thực tế.

Người của Lãnh Nguyệt Hình đường vừa lui, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa như gà trống bại trận, ánh mắt nhìn bọn người Giang Trần, vậy mà không còn có căm thù, mà chuyển biến thành chính là khuất phục.

Đối mặt cường giả mà bọn họ hoàn toàn không cách nào đối kháng, bọn hắn căm thù lại có thể thế nào?

- Vô Song tiền bối, chúng ta có mắt không tròng, xông tới tiền bối, kính xin không nên chấp nhặt chúng ta a.

Bắc Cung Minh cầu khẩn nói.

Lúc này Tùng Thái Viêm cũng không dám quật cường:

- Vô Song tiền bối, tuy Tùng Thái Viêm ta hỗn đản, nhưng không dám đối nghịch với tiền bối ngài. Sự kiện kia, kỳ thật cũng không trách được chúng ta. Nếu không phải Nguyệt Thần Giáo định ra quy củ cho chúng ta, chúng ta sao lại đưa hắn đến Nguyệt Thần Giáo chứ?

- Đúng vậy, tiền bối, kính xin giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta.

Bắc Cung Minh cũng cầu khẩn nói.

Trước kia Vẫn Thiên Tứ Nghĩa này làm trò hề, bên trong phân liệt. Nhưng mà lúc này, bọn hắn cũng vô tâm cân nhắc vấn đề phân liệt gì, một lòng đều là nghĩ cầu xin tha thứ

Dù sao, Vẫn Thiên Tứ Nghĩa đến một bước này, cũng chỉ là danh nghĩa. Vẫn Thiên Hội không có khả năng Đông Sơn tái khởi.

Đắc tội một Đại Đế, lựa chọn sáng suốt nhất là đóng cửa.

Vô Song Đại Đế thản nhiên nói:

- Nơi đây hết thảy, đều là Thiệu công tử làm chủ. Mạch mỗ chỉ là tay chân của hắn.

Ngữ khí của Vô Song Đại Đế rất thản nhiên, một chút cũng không cảm thấy làm tay chân có cái gì không phải, hoặc là cảm thấy mất thân phận. Làm tay chân cho Giang Trần, hắn cam tâm tình nguyện.

Dù sao, không đơn thuần là Vận phu nhân, tánh mạng của Mạch Vô Song hắn, cũng là Giang Trần từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Đối mặt ân nhân cứu mạng, Vô Song Đại Đế không có gì không thể tiếp nhận.

- Thiệu công tử, nhìn ngài cũng không phải là phàm nhân. Xin ngươi cho một cơ hội. Vẫn Thiên Tứ Nghĩa chúng ta cũng coi như địa đầu xà. Chỉ cần ngươi cho chúng ta một cơ hội, chúng ta nhất định sẽ toàn lực lấy công chuộc tội.

Bắc Cung Minh gần như cầu khẩn kêu lên.

Lấy công chuộc tội?

Giang Trần lạnh lùng cười cười, nếu như phụ thân Giang Phong đã bị hại, dù bọn hắn chết một trăm lần, cũng không cách nào chuộc tội, chớ nói chi là lấy công.

- Các ngươi duy nhất có thể làm, là cầu nguyện người nọ không có việc gì. Hắn không có việc gì, bổn thiếu gia tâm tình tốt, có lẽ sẽ ban thưởng các ngươi một con đường sống. Nếu như hắn có sự tình, kết quả các ngươi cũng tinh tường.

Giang Trần cũng không muốn nói nhảm, nói xong lời này, liền phất tay áo đi ra.

Những người khác cũng nhao nhao đi theo đằng sau Giang Trần ly khai. Về phần những người kia, sống hay chết, ai cũng sẽ không đi quan tâm.

Tỉnh tam gia liếc nhìn Vẫn Thiên Tứ Nghĩa, cưỡng chế cảm giác vui vẻ nhìn có chút hả hê, ra vẻ tiếc nuối than nhẹ một tiếng, cũng theo chân đi ra ngoài.

Đi ra cửa, trên mặt Tỉnh tam gia liền cười như hoa. Chứng kiến Vẫn Thiên Tứ Nghĩa không may, trong lòng của hắn chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái.

Vẫn Thiên Hội bình thường túm muốn chết, một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ. Đối với hắn cái đệ nhất phân đà Phó đà chủ này, căn bản không có nửa phần tôn trọng.

Tuy Tỉnh tam gia cũng là hỗn đản, nhưng mà hắn dù sao cũng đại biểu cho chính thống của Nguyệt Thần Giáo, là đệ nhất phân đà Phó đà chủ của Nguyệt Thần Giáo.

Vẫn Thiên Tứ Nghĩa tính toán cái gì? Mặc dù trong Nguyệt Thần Giáo có chỗ dựa, nhưng mà thế lực dưới mặt đất, ở Nguyệt Thần Giáo là không thể nào nổi danh.

Mấy cái ác bá ngay cả danh hào cũng không có, ở trước mặt Tỉnh tam gia hắn túm bảy túm tám. Một chút mặt mũi cũng không cho, cái này để cho Tỉnh tam gia làm sao có thể cao hứng?

Giờ phút này nhìn thấy bọn hắn không may, Tỉnh tam gia không có đốt pháo ăn mừng cũng đã rất khắc chế rồi, nhìn có chút hả hê hiển nhiên là không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, cùng lúc đó Tỉnh tam gia cũng là lòng còn sợ hãi, may mắn vô cùng.

Thử nghĩ thoáng một phát, lúc trước nếu như hắn một bước đạp sai, tao ngộ vận mệnh rất có thể đồng dạng Vẫn Thiên Tứ Nghĩa hôm nay, thịt nát xương tan cũng có thể.

Cũng may khi đó Tỉnh tam gia hắn co được dãn được, nhìn thấy tình thế không đúng, lập tức chịu thua. Lúc ấy hắn còn cảm thấy có chút mất mặt, trước mặt thủ hạ biểu hiện không chịu nổi.

Sau đó trở lại phân đà, hắn còn cảm thấy có chút xấu hổ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)