Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1103

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1103: Thập Tuyệt khu hung địa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Từng cái hắc lao, đều có một đám gia hỏa thực lực cao cường. Bọn hắn bởi vì các loại nguyên nhân, đã mất đi tự do, bị giam giữ vào hắc lao.

Nhưng mà mặc dù mất đi tự do, ở loại địa phương hắc lao này, loại người kia đồng dạng có bản lĩnh gây sóng gió, hỗn đến đỉnh cao nhất.

Loại người này đều phi thường đáng sợ, ở bất cứ hoàn cảnh nào, đều có thể hỗn đến cuối cùng, đây tuyệt đối là nhân tài.

Nói không dễ nghe, cái kia đều là kiêu hùng.

- Người của Thập Tuyệt khu, tu vi đều là cao nhất sao?

Giang Trần hỏi.

- Tuyệt đối là cao nhất. Hắc lao là một địa phương Nguyên Thủy, trí lực vĩnh viễn không bằng vũ lực. Cảnh giới vũ lực ở chỗ này mới là giấy thông hành tốt nhất. Bất luận người nào ở Thập Tuyệt khu, đều là tồn tại Hoàng cảnh Cao giai. Thậm chí Hoàng cảnh thất trọng cũng không có, ít nhất là Hoàng cảnh bát trọng.

Cố Tâm Đường than nhẹ một tiếng, nói đến Thập Tuyệt khu, cũng là rất kiêng kỵ.

Ở loại địa phương quỷ quái này, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt. Làm cho tiềm lực của mỗi người đều bị đào móc ra.

Cường giả Hoàng cảnh bát trọng, có lẽ sức chiến đấu một chút cũng sẽ không kém hơn Hoàng cảnh cửu trọng ở ngoại giới.

Sinh tồn ở loại địa phương này, ai có thể che giấu? Ai dám xem thường?

Muốn sống sót ở chỗ này, và sống rất tốt, nhất định phải cố gắng, phải đào móc trăm phần trăm tiềm lực của mình, đem thực lực cùng răng nanh của mình bày ra toàn bộ.

Vô Song Đại Đế một mực không nói chuyện, lúc này lại mở miệng:

- Quản hắn là khu gì, đi trước xem một chút. Việc này không nên chậm trễ.

Giang Trần gật đầu:

- Đi.

Cố Tâm Đường cắn răng một cái, cũng gật đầu.

Nhưng sắc mặt của nam tử kia lại đại biến:

- Đợi một chút, các ngươi... Các ngươi xác định muốn đi Thập Tuyệt khu?

Hiển nhiên nam tử kia đối với Thập Tuyệt khu hết sức e ngại. Nghe nói muốn đi Thập Tuyệt khu, mặc dù có Cố Tâm Đường ở đây, hắn cũng nhìn không tốt.

Hắc lao người nào không biết? Loại địa phương Thập Tuyệt khu kia, coi như là những Chấp Pháp đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường, cũng không dám đơn giản xông loạn.

Mặc dù muốn đi, cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Những hung thần ác sát ở Thập Tuyệt khu kia, người nào không là tên côn đồ phát rồ? Chỉ là Chấp Pháp đội trưởng, tới đó căn bản bày không được giá đỡ.

Vạn nhất chọc giận những Tà Thần này, thậm chí khả năng tại chỗ bỏ mệnh cũng không phải là không có.

Hung nhân ở Thập Tuyệt khu, cũng không phải là không có giết qua Chấp Pháp đội trưởng.

Loại sự tình này, ở Thập Tuyệt khu là có không ít tiền lệ. Bằng không thì những Chấp Pháp đội trưởng kia cũng không có khả năng kiêng kị Thập Tuyệt khu như vậy.

Loại địa phương Thập Tuyệt khu này, người có thể giam giữ ở đó, tuyệt đối không phải một đội trưởng nho nhỏ có thể chấn nhiếp.

Lời nói không dễ nghe, có đôi khi Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ đi vào Thập Tuyệt khu, cũng phải khiêm tốn, không thể tự cao tự đại.

Bằng không thì cũng rất có thể ăn thiệt thòi lớn.

Thập Tuyệt khu đáng sợ như vậy, nam tử kia nào dám tới? Đừng nói đi, coi như là tới gần, hắn cũng không có lá gan kia.

Chớ nói chi là hắn còn bại lộ Thập Tuyệt khu. Vạn nhất cường giả của Thập Tuyệt khu biết hắn tiết lộ bí mật, dưới sự giận dữ giết qua, hắn có mười cái mạng cũng không đủ dùng.

- Cố đội, ta không đi.

Nam tử kia nghĩ tới đây, liền nói.

Cố Tâm Đường cau mày:

- Có đi không tùy ngươi, chẳng qua nếu như tình báo của ngươi là sai, vậy liền chuẩn bị ở hắc lao ngốc cả đời a.

Nam tử kia lắc đầu nói:

- Tình báo của ta tuyệt đối sẽ không sai. Hơn nữa cái tình báo này là ta góp nhặt rất nhiều tư liệu phân tích ra. Tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Giang Trần trực tiếp vứt Thánh Anh Đan cho nam tử kia, trầm giọng hỏi:

- Như lời ngươi nói, Thập Tuyệt khu thật sự đáng sợ như vậy, vì cái gì võ giả ở Thập Tuyệt khu, sẽ cảm thấy hứng thú đối với một Địa Nguyên cảnh? Đưa hắn đến Thập Tuyệt khu, đến cùng cần làm chuyện gì? Là chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Nam tử kia cười khổ nói:

- Tại hắc lao, ngươi cảm thấy có thể có chuyện tốt sao? Người nơi này, không nói mỗi một cái đều là tội ác tày trời, nhưng mà có thể hỗn đến Thập Tuyệt khu, tuyệt đối sẽ không có người sinh lòng từ bi gì.

- Đến cùng là cần làm chuyện gì?

Giang Trần nhíu mày hỏi.

- Cụ thể ta không rõ ràng lắm. Bất quá ta nghe nói, cường giả ở Thập Tuyệt khu phát giác được trên người võ giả Nguyên cảnh kia có lực lượng huyết mạch không tầm thường, tựa hồ trong huyết mạch có đồ vật gì để cho bọn hắn cảm thấy hứng thú thứ. Cho nên dẫn tới cường giả của Thập Tuyệt khu nhao nhao ra tay. Hiện tại mọi người cũng là giằng co bất định, còn đang thương lượng quy tắc chia cắt cụ thể. Bất quá ta phỏng đoán, có lẽ là muốn nuôi người đàn ông kia, chờ thôn phệ lực lượng huyết mạch của hắn. Dù sao hiện tại tu vi Nguyên cảnh của hắn còn quá yếu ớt. Có lẽ sẽ chờ hắn trưởng thành đến Thánh cảnh, thậm chí Hoàng cảnh a?

- Cái kia phải đợi tới khi nào? Hắc lao này là một chút tài nguyên tu luyện cũng không có a.

Cố Tâm Đường nhíu mày nói.

- Hắc lao không có tài nguyên tu luyện, nhưng không có nghĩa là những đại nhân vật ở Thập Tuyệt khu kia tìm không thấy tài nguyên. Nói không dễ nghe, địa vị của những cường giả kia, so với đội trưởng như ngươi cũng không biết cao gấp bao nhiêu lần. Ngươi cảm thấy, bọn hắn sẽ tìm không thấy con đường? Nói không chuẩn, cao tầng của Nguyệt Thần Giáo còn có người cùng bọn họ có cấu kết đi.

Nhốt vào tự nhiên là có lý do, nhưng mà sau khi đi vào, cũng không có nghĩa là nhân mạch nguyên lai của bọn hắn liền triệt để đoạn tuyệt.

Có thể hỗn đến Thập Tuyệt khu, có cái nào là đèn đã cạn dầu?

Theo lý thuyết, Giang Trần nghe được tin tức này có lẽ tức giận mới đúng. Thế nhưng mà, hắn lại một điểm tức giận cũng không có, ngược lại thần sắc buông lỏng.

Mặc kệ người của Thập Tuyệt khu có tính toán gì, chỉ cần phụ thân không gặp chuyện không may, tạm thời không có gặp chuyện không may, cái này là đủ rồi. Về phần những thứ kia có tính toán gì, Giang Trần một chút cũng không thèm để ý.

Thập Tuyệt khu lại hung hiểm, có Mạch lão ca ở chỗ này, còn sợ bọn hắn sao?

Nhưng mà Giang Trần cũng hiếu kỳ, trong huyết mạch của phụ thân, là tuyệt đối không có khả năng có đặc thù gì a. Dù sao, hắn là cha ruột của mình, phụ thân Giang Phong có bao nhiêu thiên phú, hắn biết rõ.

Duy nhất có thể giải thích, cái kia chính là phụ thân phục dụng Ngũ Long Khai Thiên Đan, thuộc về huyết mạch Ngũ Hành năm mạch toàn bộ, loại huyết mạch này ở thế giới võ đạo cực kỳ hi hữu, cơ hồ là ức không có một.

Bất quá Ngũ Long Khai Thiên Đan, đây chẳng qua là Trúc Cơ đan dược lúc đột phá Linh cảnh. Là đan dược đặt nền móng. Rơi xuống trong tay cường giả Hoàng cảnh, đó là một điểm dùng cũng không có.

Hiện tại Giang Trần cũng không muốn đi nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần phụ thân Giang Phong còn sống, vậy thì mọi sự đại cát.

- Cố đội, chúng ta đi nhìn xem. Ngươi chỉ cần dẫn đường là được. Đến phụ cận, ngươi có thể không cần đi vào.

*****

Giang Trần cũng không muốn kéo Cố Tâm Đường vào.

Nhưng Cố Tâm Đường lại lắc đầu:

- Muốn đi cùng đi. Để các ngươi đi một mình, lương tâm của ta sẽ băn khoăn.

Người đàn ông kia thấy Cố Tâm Đường cố ý muốn đi, cũng sầu mi khổ kiểm:

- Cố đội, nếu ngươi ở Thập Tuyệt khu xảy ra chuyện, ai đến thực hiện lời hứa a?

Cố Tâm Đường cả giận nói:

- Con mẹ ngươi phóng rắm thí. Ngươi ngồi đợi lão tử đến thực hiện hứa hẹn là tốt rồi. Gấp cái gì? Ngươi không có can đảm đi, cho rằng người trong thiên hạ đều đồng dạng như ngươi sao?

Người đàn ông kia lúng ta lúng túng im lặng, tuy người của Thập Tuyệt khu hung hãn, nhưng mà nói cho cùng, Cố Tâm Đường đại biểu cho Nguyệt Thần Giáo, nếu như không phải biểu hiện quá phận, cũng không nhất định sẽ có họa sát thân.

Bất quá tới Thập Tuyệt khu đòi người, người đàn ông kia ngẫm lại liền thay bọn hắn đổ mồ hôi. Muốn từ Thập Tuyệt khu đoạt thức ăn trước miệng cọp? Trừ khi là những cự đầu đỉnh cấp của Nguyệt Thần Giáo đến.

Nếu không, cho dù là Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ tự mình đến, cũng không nhất định có thể từ Thập Tuyệt khu mang đi một người.

Người đàn ông kia cuối cùng nhất vẫn là quyết định không đi.

Cố Tâm Đường mang theo Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế, đi đến Thập Tuyệt khu.

Nam tử kia nhìn bóng lưng của bọn hắn, cũng âm thầm lắc đầu. Trong nội tâm cũng tràn đầy lo lắng. Hắn lo lắng không phải bọn người Cố Tâm Đường sống chết, mà là lo lắng vạn nhất Cố Tâm Đường gặp chuyện không may, không có người đến thực hiện lời hứa.

Bất quá, cuối cùng lấy được mười khỏa Thánh Anh Đan, cũng không thể nói là không thu hoạch được gì.

Dù tạm thời ra không được, mười khỏa Thánh Anh Đan này, cũng đầy đủ hắn sử dụng một thời gian ngắn, có thể trợ giúp tu vi của hắn đề thăng một cấp rồi.

- Cố Tâm Đường này xưa nay rất cứng nhắc, lần này như thế nào bỗng nhiên liều lĩnh như thế? Hai người kia rốt cuộc là ai? Có địa vị gì?

Nam tử này cũng hết sức tò mò, tay nắm mười khỏa Thánh Anh Đan, cũng tấc tắc kêu kỳ lạ.

- Ra tay hào phóng như thế, sớm biết như vậy, ta liền ra giá lớn một chút. Ai, nhìn bộ dạng hai người kia không có sợ hãi, chẳng lẽ thật là đại nhân vật sao?

Nội tâm hắn vẫn là thập phần bát quái, đầu óc cũng chuyển động rất nhanh. Nhìn phản ứng của Cố Tâm Đường, hắn càng cảm thấy, có lẽ địa vị của hai người kia rất lớn, thực lực rất mạnh, bằng không thì Cố Tâm Đường sẽ không kiên định đi theo tới Thập Tuyệt khu như vậy.

- Hi vọng bọn hắn có thể thành công quay về, lão tử tự do, thành bại liền xem các ngươi rồi.

Nội tâm nam tử này tràn đầy khát vọng.

Thập Tuyệt khu ở địa phương tương đối sâu, cũng là địa phương tương đối ưu việt của hắc lao.

Đến vùng Thập Tuyệt khu, tù phạm liền ít đi. Hoàn cảnh bốn phía, căn bản không phải khu khác có thể so sánh.

Kỳ lạ nhất chính là, thậm chí có nhiều tù phạm ở vùng này quét dọn vệ sinh, đem vùng này quản lý ngay ngắn rõ ràng, nhìn về phía trên mặc dù có chút đơn sơ, nhưng mà ở hắc lao có thể có địa phương như vậy, tuyệt đối là hết sức kinh người.

- Chậc chậc, ngồi tù cũng biết hưởng thụ như vậy, người của Thập Tuyệt khu này, thật đúng là không phải có mặt mũi bình thường a. Người không biết, còn tưởng bọn họ ở chỗ này nghỉ phép.

Giang Trần hơi có chút châm chọc nói.

Cố Tâm Đường cười khổ im lặng, hắn cũng thấy Thập Tuyệt khu này có chút khoa trương. Nơi này là hắc lao, tù phạm dù sao cũng phải có chút bộ dạng của tù phạm a.

Bất quá, hắn lại không tốt mở miệng bình luận.

Thời điểm bọn hắn tới gần, bỗng nhiên bên trong đi ra một nhóm người. Nhóm người này mỗi một cái đều là thần sắc bất thiện, nhìn chằm chằm vào bọn người Cố Tâm Đường.

Một nam tử độc nhãn bên trong lạnh lùng nói:

- Cố đội trưởng? Hôm nay là ngươi trực?

Nam tử độc nhãn này hiển nhiên không phải cường giả của Thập Tuyệt khu, nhìn điệu bộ kia, có lẽ là loại nhân vật chó giữ nhà ở Thập Tuyệt khu.

Nếu như là cường giả của Thập Tuyệt khu, có lẽ Cố Tâm Đường sẽ cho chút mặt mũi, bất quá một con chó giữ nhà cũng dám hô to gọi nhỏ, Cố Tâm Đường tự nhiên là không vui.

Lạnh nhạt nói:

- Triệu hạt tử, có phải ta trực hay không, lúc nào đến phiên ngươi hỏi tới?

Người nọ rõ ràng là Độc Nhãn Long, Cố Tâm Đường lại xưng hô hắn là mù lòa. Cái này để cho một con mắt khác của độc nhãn đại hán hiện lên một tia tàn nhẫn.

Bất quá ánh mắt này đã bị hắn che dấu đi.

- Triệu mỗ không có tâm tư quản chuyện của các ngươi. Bất quá, ngươi lại đi tới, liền đi qua ranh giới rồi. Có nhiều chỗ, cũng không phải là ngươi muốn đến có thể đến.

Trong giọng nói của nam tử độc nhãn này mang theo một tia uy hiếp cùng cảnh cáo.

- Chê cười, đây là hắc lao, ta phụ trách trấn thủ hắc lao, sẽ có địa phương ta không thể đến? Cái này là quyền hạn của ta, Triệu hạt tử ngươi tính toán cái gì đó?

Cố Tâm Đường một chút cũng không khách khí, hắn không phải là loại người ngay cả một con chó giữ nhà cũng có thể uy hiếp.

- Chậc chậc, hôm nay Cố đội trưởng rất uy phong a. Được, Triệu mỗ ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu. Mấy huynh đệ chúng ta, cũng không ngăn trở ngươi. Có gan ngươi tiếp tục đi tới.

Độc nhãn đại hán kia vui cười hớn hở, châm chọc khiêu khích vài câu, vậy mà vẫy tay một cái, tất cả mọi người rút lui trở về. Đối với Cố Tâm Đường bọn hắn đến rất hờ hững.

Cố Tâm Đường đến một bước này, tự nhiên không có đạo lý lùi bước. Hừ lạnh một tiếng:

- Chúng ta tiếp tục đi tới.

Giang Trần gật gật đầu, Cố Tâm Đường biểu hiện, hắn vẫn là nhìn ở trong mắt.

Vô Song Đại Đế cũng cười cười, vỗ vỗ bả vai của Cố Tâm Đường, cho hắn một chút cổ vũ:

- Đừng lo lắng, trời sập xuống, chúng ta gánh cho ngươi.

Lời nói này của cường giả Đế Cảnh, lại có một cổ lực lượng vô hình, làm cho Cố Tâm Đường lập tức có ý chí chiến đấu, như là ăn hết một viên thuốc an thần.

Cố Tâm Đường sải bước tiến lên, mang theo Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế, đi sâu vào Thập Tuyệt khu.

Các cường giả của Thập Tuyệt khu, hiển nhiên đã cảm ứng được có người ngoài xâm nhập. Cái này đối với Thập Tuyệt khu mà nói, là rất ít khi xảy ra.

Coi như là người của Lãnh Nguyệt Hình đường, muốn đi vào Thập Tuyệt khu, đại đa số đều là trước thông báo thoáng một phát, được bọn hắn đồng ý mới được.

Hôm nay, thậm chí có người không báo cáo mà vào? Đây là không đem Thập Tuyệt khu để vào mắt sao?

Đừng nhìn các cường giả của Thập Tuyệt khu nội đấu thập phần kịch liệt, nhưng mà lúc thủ hộ địa bàn của mình, ý niệm trong đầu mỗi người đều thập phần minh xác, cực kỳ đồng lòng.

Thập đại cường giả, lẫn nhau hô ứng, nhao nhao từ trong nơi ở của mình chui ra, bao bọc vây quanh đám người Cố Tâm Đường cùng Giang Trần.

- Cố Tâm Đường, Triệu mỗ đã sớm cảnh cáo ngươi. Ngươi cái này gọi là chấp mê bất ngộ. Chỉ là một đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường, liền dám coi rẻ uy nghiêm của Thập Tuyệt khu? Ngươi cho rằng Thập Tuyệt khu là địa phương khác, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)