← Ch.1104 | Ch.1106 → |
Lúc này độc nhãn đại hán kia cũng là vẻ mặt cầu xin gom góp tới, đi đến trước mặt Cố Tâm Đường:
- Cố đội trưởng, lão Triệu ta quả nhiên như lời ngươi nói, là tên mù lòa. Ngươi muốn đánh muốn mắng, lão Triệu ta đều nhận hết. Chỉ cầu Cố đội đại nhân có đại lượng, tha lão Triệu ta một lần.
Cố Tâm Đường hừ nhẹ một tiếng:
- Triệu độc nhãn, ngươi khách khách khí khí như vậy, ta tự nhiên sẽ không chấp nhặt với ngươi. Ngươi bất quá là dùng chiêu bài của mấy vị cường giả Thập Tuyệt khu, lại đối với ta hô to gọi nhỏ. Cái này gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi có hiểu không?
- Dạ dạ, là ta có chút bành trướng. Cố đội mắng đúng. Ta làm chó giữ nhà, nội tâm lại quá bành trướng, hôm nay ăn một bài học, cũng đúng lúc cảnh tỉnh a.
Độc nhãn đại hán họ Triệu kia cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt.
Hiển nhiên, Cố Tâm Đường mắng hắn, hắn ngược lại rất vui vẻ.
Nếu như Cố Tâm Đường không mắng, cũng không đánh hắn, thậm chí không để ý tới hắn, hắn ngược lại sẽ rất lo lắng. Bởi vì loại tình huống này rất có thể là đại biểu cho... người ta mang thù.
Một khi bị mang thù, Triệu độc nhãn hắn rất có thể ngày nào đó, sẽ vô duyên vô cớ biến mất khỏi hắc lao.
Có lẽ Cố Tâm Đường không cách nào giết chết cường giả Thập Tuyệt khu, nhưng muốn giết Triệu độc nhãn hắn, cái kia vẫn có biện pháp.
Huống chi, Cố Tâm Đường này thâm tàng bất lộ, thậm chí có một bằng hữu là Đế cảnh tiền bối. Cố Tâm Đường này thực không có phúc hậu a, giả heo ăn thịt hổ.
Hạc Phong Hồi nịnh nọt hỏi:
- Tiền bối, ngài đại giá quang lâm Thập Tuyệt khu, là cần làm chuyện gì? Có cần chúng ta giúp sức không?
- Tìm người.
Vô Song Đại Đế thản nhiên nói, chợt nhớ tới Giang Trần, biến sắc.
- Hạc lão nhi, ngươi còn có hai đồng bạn, tốt nhất lập tức triệu tập bọn họ trở lại. Nếu như bằng hữu kia của ta có chút sơ xuất. Lão phu đảm bảo Thập Tuyệt khu của ngươi chó gà không tha.
Hạc Phong Hồi nghe vậy sắc mặt đại biến, hắn khẳng định nhìn ra được, vị tiền bối này tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Vội vàng phân phó mấy người bên cạnh:
- Nhanh, nhanh, đi gọi Tư Đồ Lĩnh cùng Vũ Húc Đào về. Đừng cho bọn hắn gây ra sai lầm lớn.
Mấy người khác đều đại biến, đang lúc bọn hắn muốn động, lại phát hiện hai người kia hổn hển chạy tới bên này.
Vừa chạy vừa la lớn:
- Lại đến hai người, tốc độ của tiểu tử kia rất nhanh, thân pháp quỷ dị, không dễ vây. Ít nhất phải bốn người, mới có nắm chắc vây hắn. Bất quá tiểu tử này tựa hồ đang tìm người...
Tư Đồ Lĩnh một bên hô, một bên mời những người khác đi hỗ trợ.
Thế nhưng mà hào khí hiện trường quỷ dị, làm cho Tư Đồ Lĩnh ẩn ẩn cảm thấy có điểm gì là lạ, vẻ mặt phàn nàn nói:
- Ta nói mấy người các ngươi có ý gì a? Điếc hay là câm?
Vũ Húc Đào cũng kêu lên:
- Nếu không đi ngăn tiểu tử kia, hắn sẽ lật úp Thập Tuyệt khu a.
Lúc hai người này đến gần, cũng phát hiện hào khí rất không đúng.
- Ta nói, cả đám các ngươi...
Tư Đồ Lĩnh kia nói đến một nửa, rốt cục phát hiện biểu lộ của mọi người có chút không đúng.
Tựa hồ, cả đám bọn hắn đối với địch nhân quá cung kính rồi.
Chuyện gì xảy ra?
Hai người này cũng không phải ngu xuẩn, chứng kiến loại hào khí này, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, lập tức cảm thấy có chút không đúng rồi.
Hạc Phong Hồi cười khổ nói:
- Tư Đồ, lão Vũ, nhanh tới bái kiến Đại Đế tiền bối.
Đại Đế tiền bối?
Hai người kia lập tức choáng váng, trong lúc nhất thời kinh ngạc không nói gì, hoàn toàn nói không ra lời. Thật lâu mới trì hoãn qua, nhìn Vô Song Đại Đế.
- Đại Đế tiền bối?
Nhìn vẻ mặt kính cẩn kia của bọn người Hạc Phong Hồi, hai người mới vững tin chuyện này sẽ không sai. Nếu không dùng trình độ hung hãn của những người kia, tuyệt đối không có khả năng khách khí như vậy.
- Bái kiến Đại Đế tiền bối.
Vẻ mặt Tư Đồ Lĩnh cùng Vũ Húc Đào xấu hổ, tiến lên bái kiến.
- Đồng bạn của ta đâu?
Ngữ khí của Vô Song Đại Đế lạnh nhạt hỏi.
- Ai, đừng nói nữa. Căn bản đuổi không được hắn. Đồng bạn của ngài chạy quá nhanh a. Tốc độ nhanh đến thần kỳ.
Tư Đồ Lĩnh kia cười khổ.
- Hai người chúng ta cũng ngăn không được hắn. Tiền bối, người nọ là cao đồ của ngươi sao? Thiên phú trên tốc độ, thật sự là kinh người a.
Vũ Húc Đào nịnh nọt hỏi.
Vẻ mặt của Vô Song Đại Đế vui vẻ:
- Ta nào có tư cách làm thầy của hắn? Các ngươi chớ có nói hươu nói vượn. Mặc dù hắn có lão sư, nhưng là tồn tại viễn siêu bổn đế.
Tồn tại viễn siêu bổn đế?
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ so với Đại Đế còn lợi hại hơn? Đó là cường giả gì? Chẳng lẽ nói...
Nhắc tới những người này ở Thập Tuyệt khu xưng vương xưng bá, đích thật là đã đủ rồi. Thế nhưng mà thời gian dài, cũng khó tránh khỏi có chút giống ếch ngồi đáy giếng.
Trên Đại Đế, lại có lợi hại hơn sao? Đó là cái gì? Thiên Vị cường giả trong truyền thuyết? Thần Uyên Đại Lục này, thật sự có Thiên Vị cường giả tồn tại sao?
Dùng tu vi Hoàng cảnh của bọn hắn, cũng không thể xác định trên thế giới này, đến cùng có Thiên Vị cường giả trong truyền thuyết hay không.
- Tiền bối, ngài nói... Thầy của hắn, so với ngài còn mạnh hơn nữa? Chẳng lẽ là Thiên Vị cường giả?
Hạc Phong Hồi hít một hơi lãnh khí, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Thiên Vị cường giả đó là phải. Có lẽ càng mạnh hơn nữa cũng nói không chừng.
Vô Song Đại Đế than nhẹ một tiếng.
- Tốt rồi, các ngươi cũng đừng hỏi tới hỏi lui nữa. Bổn đế hỏi các ngươi, võ giả Nguyên cảnh kia, các ngươi không có làm gì hắn chứ?
- Võ giả Nguyên cảnh nào?
Mọi người sững sờ.
- Chớ cùng bổn đế giả bộ, chính là cái mà các ngươi tranh đoạt kia.
Sắc mặt của Vô Song Đại Đế trầm xuống.
- Ngài... Ngài nói là võ giả Nguyên cảnh mà Vẫn Thiên Hội đưa tới kia?
Hạc Phong Hồi cả kinh.
- Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi đã làm hắn.
Vô Song Đại Đế nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi, ngữ khí nghiêm nghị, ánh mắt trở nên cực kỳ hung hãn.
- Không không không, người nọ... Chúng ta còn nuôi a. Bất quá hắn tựa hồ không tiếp thu hảo ý của chúng ta, đối với chúng ta cung cấp cho hắn đồ ăn cùng tài nguyên tu luyện, căn bản không cần. Thoạt nhìn muốn cùng chúng ta đối kháng đến cùng.
Hạc Phong Hồi có chút lúng túng nói.
- Nói láo, các ngươi thật có hảo ý như vậy?
Vô Song Đại Đế chửi ầm lên.
- Nuôi cho mập lại làm thịt, các ngươi đánh chính là tính toán này a. Các ngươi tốt nhất cầu hắn không có việc gì, bằng không thì toàn bộ Nguyệt Thần Giáo cộng lại, cũng không thể nào cứu được các ngươi.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Hạc Phong Hồi một bộ lòng còn sợ hãi:
- May mắn hắn vẫn còn sống, nhiều nhất là có chút suy yếu. Người khẳng định không có chuyện gì. Tiền bối, hắn... chẳng lẽ người nọ cũng cùng Thiên Vị cường giả có sâu xa?
- Nói nhảm.
Vô Song Đại Đế tức giận nói.
- Bằng không thì có thể bị các ngươi vừa ý?
← Ch. 1104 | Ch. 1106 → |