Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1120

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1120: Cái hôn này, không quan hệ tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Bỏ qua mấy Thánh nữ tốt như vậy không nịnh nọt, không có khả năng một mình đi nịnh nọt một cái Hứa San a.

Nói cách khác, người ta làm những sự tình này, thuần túy là cân nhắc từ đạo nghĩa. Tuyệt không có ý tứ nịnh nọt Hứa San.

Nói trở lại, dùng địa vị cùng tư sắc của Hứa San, cũng không đủ để nhân tài như Thiệu công tử đi nịnh nọt nàng.

Dù là Hứa San cũng không có khả năng nghĩ như vậy.

Nước trà uống xong, Giang Trần liền đứng dậy cáo từ.

Đại giáo chủ tự mình tiễn đưa ra ngoài cửa. Hứa San đi theo sau lưng Đại giáo chủ, cố ý muốn tiễn đưa một đoạn đường. Đại giáo chủ có chút không yên lòng, bất quá chút đạo lí đối nhân xử thế ấy nàng vẫn hiểu, không có ngăn cản Hứa San tiễn đưa thêm một đoạn đường, mà than nhẹ một tiếng, chính mình mang người về trước.

Để lại Hứa San một mình đưa tiễn Thiệu công tử.

Giang Trần nhìn vẻ mặt kiên định của Hứa San, cười cười:

– Hứa San tỷ tỷ, dừng bước thôi. Nhớ kỹ lời của ta, phải tự tin, nhớ kỹ ngươi có một trong những huyết mạch tốt nhất thiên hạ.

Hứa San đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Giang Trần tùy ý phất phất tay, liền đi ra ngoài. Hứa San ở sau lưng bỗng nhiên chạy chậm vài bước, trực tiếp chạy đến bên cạnh Giang Trần, một làn gió thơm đập vào mặt, môi son của Hứa San trực tiếp hôn lên mặt Giang Trần một cái.

Lập tức, Hứa San giống như con thỏ con bị giật mình, trực tiếp rụt trở về, tu tu chạy ra.

Cả người Giang Trần có chút mất trật tự rồi, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Hứa San sẽ dùng phương thức to gan như vậy để diễn tả lòng biết ơn.

– Thiệu công tử, đại ân hôm nay, Hứa San trọn đời khó quên. Ngày khác chỉ cần Thiệu công tử nói một câu, mặc dù Hứa San thịt nát xương tan, cũng tất báo đáp ân tình hôm nay.

Nghe được ngữ khí của Hứa San kiên định như thế, Giang Trần cũng yên tâm. Cái này ít nhất chứng minh, Hứa San tin tưởng là không có bất cứ vấn đề gì.

Trường kỳ nhận áp lực cùng đả kích, cũng không có làm cho nàng mất đi ý chí chiến đấu. Trái lại kích phát lòng cầu tiến, kích phát quyết tâm nghịch tập của nàng.

Có loại tâm tính này, trong vòng năm ba năm, Hứa San nhất định có thể thành Thánh Nữ của Nguyệt Thần Giáo.

...

Tâm tình của Từ Thanh Tuyền thật không tốt, vốn nàng không có lý do gì tâm tình không tốt. Hôm nay, vấn đề của Nguyệt Thần Bảo Thụ đã giải quyết, theo đạo lý mà nói, tâm tình của nàng nên sung sướng mới đúng.

Thế nhưng mà, nghĩ đến người kia, Từ Thanh Tuyền liền có chút tức giận.

Có lẽ cái này, là nam nhân duy nhất đến Nguyệt Thần Giáo, từ đầu tới đuôi không có hướng nàng hiến bất luận ẩn tình gì a? Từ Thanh Tuyền chán ghét người khác xum xoe, thế nhưng mà loại nhân vật kiệt xuất như Thiệu Uyên Đan Vương, đối với nàng lại không có bất kỳ chú ý đặc thù, cái này để cho Từ Thanh Tuyền hơi có chút thất lạc.

Cũng không phải Từ Thanh Tuyền đối với Giang Trần có cách nghĩ gì đó, chỉ là thiên tính của nữ hài tử, cảm giác mình xuất sắc như thế, tên kia, hoặc nhiều hoặc ít nên khách khí với mình một chút chứ?

Thế nhưng mà, tên kia vậy mà coi mình là nha hoàn sai sử. Cái này còn không nói, sau đó ly khai, cũng không hướng mình nói lời tạm biệt.

– Hừ, cái gia hỏa rắm thí này.

Trong nội tâm Từ Thanh Tuyền không cao hứng.

– Ta xem thằng này, ngay từ đầu liền ôm cách nghĩ tiến vào Nguyệt Thần Giáo a.

Từ Thanh Tuyền nhớ tới Giang Trần bảo nàng chuyển giao Trữ Vật Giới Chỉ cho mẫu thân.

Đột nhiên, lòng hiếu kỳ mãnh liệt xông lên đầu, làm cho nàng có một loại xúc động muốn cởi bỏ đáp án.

Bất quá nàng đến cùng không phải loại nữ hài tử không có giới tuyến, tuy rất hiếu kỳ, nhưng không có một mình xem xét.

Rầu rĩ không vui về đến nhà, nhìn thấy nhà gỗ của mẫu thân như cũ là cổng tre đóng chặt.

– Mẫu thân, Tuyền Nhi trở lại rồi.

Từ Thanh Tuyền hữu khí vô lực nói, lên tiếng chào hỏi, liền đẩy cửa vào.

Từ Mộng Thánh Nữ ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh vật ngoài cửa, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:

– Tuyền Nhi, ngày hôm nay, ta chứng kiến có Hỉ Thước ở đầu cành hót vang, chẳng lẽ nói, có chuyện gì sắp phát sinh sao?

Từ Thanh Tuyền nao nao, lời này của mẫu thân hiển nhiên là ngữ điệu vô tâm. Thế nhưng mà... lần này nàng trở về, thật đúng là mang chút tin tức a.

Nhẹ véo Trữ Vật Giới Chỉ trong tay, Từ Thanh Tuyền do dự có nên giao cho mẫu thân hay không.

– Tuyền Nhi, nhìn sắc mặt của ngươi không tốt a. Có phải Nguyệt Thần Bảo Thụ còn không tìm ra bệnh căn hay không? Đừng lo lắng, những sự tình này, để đám giáo chủ kia quan tâm, ngươi chỉ là tiểu cô nương, cũng làm không được cái gì.

Vừa nói đến Nguyệt Thần Bảo Thụ, Từ Thanh Tuyền liền có chút tức giận:

– Mẫu thân, đừng nói nữa. Nguyên nhân Nguyệt Thần Bảo Thụ kia bệnh bị tìm ra rồi.

– A? Vậy ngươi còn rầu rĩ không vui?

Từ Mộng Thánh Nữ cũng không có hỏi tới sự tình Nguyệt Thần Bảo Thụ, nàng đối với sự tình của Nguyệt Thần Giáo, nửa điểm hứng thú cũng không có.

Nàng chỉ để ý con gái hỉ nộ ái ố.

– Ai, còn không phải...

Từ Thanh Tuyền vốn muốn nói hai chữ Thiệu Uyên, ngẫm lại còn không có nói.

– Là cái gì? Là có người khinh bỉ ngươi sao?

– Đúng vậy. Tên kia đáng giận lắm.

Từ Thanh Tuyền hừ hừ hai tiếng, cũng không phải nàng thực có ý kiến gì với Giang Trần, chỉ là tâm lý thuần túy không thoải mái. Cảm thấy hắn đối với Hứa San cũng tốt như vậy, đối với mình là đệ nhất Thánh Nữ, lại tùy ý như vậy.

Kỳ thật, Từ Thanh Tuyền cũng có thể cảm nhận được Giang Trần chú ý nàng. Chỉ là loại chú ý này, thực không phải ái mộ giữa nam nữ, mà là một loại rất tùy ý, phảng phất lẫn nhau tầm đó rất quen thuộc.

Nói như vậy, chỉ có thân nhân tầm đó, mới có loại cảm giác tùy ý này.

Ngôn hành cử chỉ, không có nhiều dối trá khách sáo, không có nhiều làm bộ như vậy.

– Gia hỏa nào? Là nam hay sao?

Từ Mộng Thánh Nữ mỉm cười.

– Cái này kì quái a. Nguyệt Thần Giáo các ngươi, không phải không để cho nam tử tiến vào khu vực hạch tâm sao?

– Ai, mẫu thân, ngươi như thế nào bát quái như vậy, không phải mời người đến xem Nguyệt Thần Bảo Thụ sao? Tên kia, thật đúng là có chút thối bổn sự.

– Rốt cuộc là gia hỏa nào a...

Từ Mộng giống như cười mà không phải cười, nàng là một chút cũng không phản đối con gái đi thăm dò tình yêu.

Bởi vì, con gái cũng có hơn hai mươi tuổi rồi.

Trái lại, nàng không hy vọng con gái làm Thánh Nữ gì. Ở Từ Mộng xem ra, toàn bộ Nguyệt Thần Giáo, sẽ không có mấy người bình thường. Đều là một đám gia hỏa ý chí sắt đá. Tu luyện tu luyện, đem nhân tính tu luyện đến không còn.

– Nói cho mẫu thân, có phải Đan Vương của Đan Hỏa Thành hay không? Giống như buổi sáng nghe người kia nói một câu.

– Không phải hắn.

Nhắc tới Kê Lang Đan Vương, Từ Thanh Tuyền một chút hảo cảm cũng không có.

– Người kia nói bốc nói phét, tự cho là đúng, chỉ là một ngụy quân tử.

– A? Vậy là ai?

Từ Mộng Thánh Nữ rất có một loại tinh thần đào căn hỏi ngọn nguồn. ​


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)