Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1122

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1122: Miêu tả sinh động
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Từ Thanh Tuyền thấy sư tôn như thế, trong nội tâm cũng có chút tâm thần bất định. Bất quá nàng cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ phải gật gật đầu, đi ra ngoài.

Sau khi trở về, Từ Thanh Tuyền nhắc tới việc này với mẫu thân, Từ Mộng hơi chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì thêm. Hiển nhiên, Từ Mộng không tin lão tổ của Thanh Nguyệt nhất mạch sẽ có lương tâm bộc phát gì.

Có lẽ, chỉ là lo lắng Thanh Tuyền không khống chế được cảm xúc, xuất hiện tâm lý nghịch phản a.

Từ Mộng đối với Nguyệt Thần Giáo có thành kiến rất sâu, đối với lão tổ của Thanh Nguyệt nhất mạch, cũng chính là Nguyệt Thần Giáo Nhị giáo chủ, thành kiến cực kỳ sâu đậm.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Từ Mộng căn bản chờ không được hừng đông, liền vội vã thu thập hành lý.

Từ Thanh Tuyền biết mẫu thân lòng nóng như lửa đốt, cũng không kéo dài, đã dậy từ sớm. Hơi thu thập thoáng một phát, liền dẫn mẫu thân xuống núi.

Chứng kiến Từ Mộng Thánh Nữ bị cấm túc muốn ly khai Sơn môn, những đệ tử thủ sơn kia đều có chút kinh ngạc, bất quá có Thanh Tuyền Thánh Nữ dẫn đường, ai dám ngăn trở?

Trong lúc nhất thời, ly khai sơn môn Nguyệt Thần Giáo, ngược lại là một đường thông suốt.

Trong thánh địa Thanh Nguyệt nhất mạch.

Lão tổ Thanh Nguyệt nhất mạch, chính là Nguyệt Thần Giáo Nhị giáo chủ, giờ phút này đứng ở chỗ cao, nhìn chằm chằm vào phương hướng Từ Thanh Tuyền mang theo Từ Mộng ly khai.

Thần sắc nghiêm túc và trang trọng, cũng không biết nghĩ cái gì. Xem nét mặt của nàng, là thập phần ngưng trọng.

– Lão tổ, nếu như ngài không vui, có thể không cho các nàng xuống núi a. Ta xem chính là Từ Mộng đầu độc Thanh Tuyền Thánh Nữ, dùng ta xem, có lẽ chúng ta nên ngăn cách Thanh Tuyền Thánh Nữ cùng Từ Mộng, làm cho các nàng không thể tương kiến.

Một lão bà đứng ở sau lưng Thanh Nguyệt lão tổ, thanh âm khó nghe như cái phá chiêng.

Thanh Nguyệt lão tổ làm lão tổ, thoạt nhìn vẫn rất trẻ tuổi, phong độ tư thái còn rất yểu điệu.

Nghe thanh âm kia, Thanh Nguyệt lão tổ khe khẽ thở dài:

– Ngăn cách các nàng dễ dàng, muốn ngăn cách tâm của Thanh Tuyền lại khó. Nhiều năm như vậy, chúng ta một mực tẩy não cho nàng, nàng như trước rất thân với mẹ. Đây là huyết mạch tương thừa. Không phải thô bạo ngăn cách có thể đạt tới mục đích.

Bà lão kia lại nói:

– Chỉ sợ yêu nữ Từ Mộng kia, sẽ làm Thanh Tuyền hư mất. Thanh Tuyền đơn thuần như thế, lây dính hồng trần nghiệp lực, đối với nàng tu hành bất lợi.

– Hừ, cái này phải xem vận mệnh của Thanh Tuyền rồi. Nếu như nàng thật sự ngay cả chút tâm tính ấy cũng không có, cuối cùng không phải người được đề cử thích hợp nhất.

Ngữ khí của Thanh Nguyệt lão tổ rét run.

Hiển nhiên, nàng đối với loại tình huống này là phi thường chán ghét. Một khi xuất hiện loại tình huống này, nàng sẽ không chút do dự vứt bỏ Từ Thanh Tuyền.

Thánh Nữ một đời một đời có thể tiếp tục bồi dưỡng, dù sao Thanh Nguyệt lão tổ nàng vẫn còn ở đỉnh phong kỳ, thời gian bồi dưỡng Thánh Nữ nối nghiệp còn nhiều.

– Muốn lão thân xuống dưới nhìn chằm chằm hay không?

Bà lão kia xung phong nhận việc.

– Không cần. Trừ khi bổn tọa tự mình xuống núi, nếu không ai cũng không được theo dõi các nàng.

Thanh Nguyệt lão tổ lắc đầu, hiển nhiên khinh thường làm loại sự tình theo dõi này.

Bà lão kia thở dài:

– Thực hi vọng Thanh Tuyền nha đầu kia có thể khai khiếu, không nên đắm mình.

– Khổ Ma, về sau ở trước mặt Thanh Tuyền, không được nói xấu Từ Mộng nữa. Nha đầu Thanh Tuyền kia, tâm lý nghịch phản càng ngày càng nặng rồi. Sự tình năm đó... Cẩn thận nghĩ lại, mặc dù Từ Mộng có sai, nhưng không phải nàng cố ý. Đây đều là mệnh.

Thanh Nguyệt lão tổ khó được nói một câu công đạo.

Bà lão kia vội nói:

– Lão tổ, ngươi cũng đừng tự trách. Coi như là mệnh, đó cũng là mệnh của Từ Mộng quá khổ, đó là nàng kiếp trước tạo nghiệt. Nói tóm lại, như cũ là lỗi của nàng. Nếu như nàng thành thành thật thật thừa nhận sai lầm, thành thành thật thật nghe lão tổ ngươi an bài, sửa chữa, chặt đứt hết thảy nghiệt duyên. Thành tâm phụ tá Thanh Tuyền, nàng chưa hẳn không thể trở thành trợ thủ đắc lực của Thanh Nguyệt nhất mạch chúng ta. Bất đắc dĩ nàng đắm mình, không biết hối cải, cái này tự nhiên là lỗi của nàng.

Cái bà lão này rất cưỡng từ đoạt lý. Phảng phất Logic của Thanh Nguyệt nhất mạch là chân lý. Mà Từ Mộng tưởng niệm trượng phu, không chịu thỏa hiệp với Nguyệt Thần Giáo, cái kia chính là tội ác tày trời.

Loại Logic này không thể nghi ngờ là rất không biết xấu hổ, cực kỳ bá đạo.

Dù sao, thuở nhỏ Từ Mộng liền lưu lạc bên ngoài, nàng phát triển cùng Nguyệt Thần Giáo không có nửa điểm quan hệ. Tự nhiên không có khả năng đối với Nguyệt Thần Giáo có cảm giác nhận đồng gì.

Trái lại, ngược lại là Nguyệt Thần Giáo xuất hiện, hoàn toàn phá hủy cuộc sống của nàng, triệt để quấy rầy cuộc sống của nàng. Cướp đi tự do của nàng, phá hủy hôn nhân của nàng, làm cho gia đình của nàng phá thành mảnh nhỏ.

Hết thảy, Từ Mộng mới là người bị hại lớn nhất. Mà Nguyệt Thần Giáo, lại còn đem nữ nhi của nàng lập làm Thánh Nữ, hưởng thụ lấy thành quả của Từ Mộng.

Từ Mộng không nhớ rõ đã bao lâu mình không ly khai Thanh Nguyệt Thánh Sơn rồi. Nhìn Sương Nguyệt Thành chân thật xuất hiện ở trước mắt, Từ Mộng thậm chí có một loại cảm giác giống như nằm mơ.

Chăm chú nắm cánh tay của Từ Thanh Tuyền:

– Tuyền Nhi, ngươi nói mẫu thân đây không phải đang nằm mơ chứ?

– Mẹ, ngươi nhìn xem, trên đường này, có người khóc, có người cười, có người rao hàng, có người thét to, dáng vẻ này là nằm mơ sao. Là chắc chắn 100%, chúng ta đã đến Sương Nguyệt Thành rồi.

Tâm tình của Từ Thanh Tuyền cũng có chút khẩn trương. Cha mẹ đoàn tụ, cái này chẳng bao lâu trước cũng là tâm nguyện của nàng, nhưng mà lúc thực đến, nàng cũng hơi khẩn trương.

Nàng cũng muốn biết phụ thân của mình lớn lên hình dáng ra sao.

Thế nhưng mà, nàng lại lo lắng đây hết thảy đều là giả, nàng ngược lại có thể tiếp nhận. Nhưng mẫu thân, nàng có thể chịu được sao?

– Hy vọng là thật, hy vọng là thật... Mẫu thân thiện lương như thế, ông trời sẽ không trêu đùa hí lộng nàng.

Trong lòng Từ Thanh Tuyền không ngừng ám chỉ mình.

Không bao lâu, Từ Thanh Tuyền liền dẫn mẫu thân đi tới cửa ra vào của đệ nhất phân đà.

Thanh Tuyền Thánh Nữ giá lâm Sương Nguyệt Thành, đây không thể nghi ngờ là một tin tức nặng cân. Trong lúc nhất thời, tu sĩ bốn phương tám hướng chen chúc đến, tranh nhau nhìn mặt.

Ai cũng muốn biết, Thanh Tuyền Thánh Nữ bị Nguyệt Thần Giáo tôn sùng là đệ nhất Thánh Nữ, đến cùng bộ dáng ra sao? Đến cùng có khí chất kinh người gì?

Trong lúc nhất thời, đường đi chung quanh đệ nhất phân đà chen chúc.

– Oa, Tiên Tử a, Tiên Tử chính thức.

– Ân? Như thế nào có hai Tiên Tử, hơn nữa giống như vậy?

– Thoạt nhìn tựa như tỷ muội a. Chậc chậc, một cái đã hiếm thấy, thậm chí có hai cái.

– Không hổ là đệ nhất Thánh Nữ, chậc chậc chậc, ta cũng tìm không thấy ngôn ngữ phù hợp hình dung rồi.

Thánh Nữ của Nguyệt Thần Giáo, rất chú ý bồi dưỡng khí chất, sau mới đến dung mạo bản thân. Chỉnh thể phối hợp lại, rất có một loại Thần Tiên xuất trần. ​

*****

Ở trong mắt võ giả phàm tục, Nguyệt Thần Giáo Thánh Nữ, là tồn tại gần như Tiên Tử.

Mà Nguyệt Thần Giáo, cũng cố ý muốn miêu tả ra loại hình tượng này, đến bảo trì cảm giác thần bí trang trọng của Nguyệt Thần Giáo.

Lúc này Từ Thanh Tuyền bỗng nhiên xuất hiện tại Sương Nguyệt Thành, đích thật là làm cho toàn thành điên cuồng. Người đến xem, mỗi một cái đều cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Thánh Nữ là Thánh Nữ, cái khí độ kia, cái dung mạo kia, cái dáng vẻ kia, quả thực là hoàn mỹ không cách nào bắt bẻ.

Trong Đệ nhất phân đà, bỗng nhiên tuôn ra một nhóm người. Người cầm đầu đúng là Tỉnh tam gia, nhìn thấy Từ Thanh Tuyền, cũng sững sờ.

Tuy Tỉnh tam gia là đệ nhất phân đà Phó đà chủ, thế nhưng mà Thanh Tuyền Thánh Nữ, lúc trước hắn cũng chỉ là kinh hồng thoáng bái kiến một lần.

Đây là lần thứ nhất hắn chứng kiến Từ Thanh Tuyền, trong nháy mắt cũng có chút thất thố.

– Thanh Tuyền Thánh Nữ pháp giá quang lâm, Tỉnh lão tam không có từ xa tiếp đón, thất lễ thất lễ.

Tỉnh lão tam liền hô thất lễ, đón Từ Thanh Tuyền cùng Từ Mộng vào.

Từ Thanh Tuyền vừa đi vào trong cửa lớn của đệ nhất phân đà, trên đường cái liền truyền ra âm thanh thất lạc thổn thức, hiển nhiên đều chưa nhìn nghiện.

Từ Thanh Tuyền đối với Tỉnh lão tam cung kính lại không có cảm giác gì, mà nói thẳng:

– Thiệu Uyên Đan Vương có ở đây không?

– Có có.

Tỉnh lão tam vội vàng gật đầu.

Cuối hành lang, vừa vặn đi ra một người, đúng là Giang Trần.

Giang Trần nhìn thấy Từ Thanh Tuyền mang theo một nữ tử tướng mạo cơ hồ đồng dạng nàng, chỉ là thân thể thoáng thành thục một ít, khí chất càng nhu yếu một ít.

Trong lòng đột nhiên chấn động, mẫu thân?

Nhưng mà Giang Trần vẫn bảo trì bình thản, biết rõ lúc này nhiều người mắt tạp, không tiện nhận nhau.

– Thanh Tuyền Thánh Nữ, Thiệu mỗ đợi đã lâu.

Từ Thanh Tuyền vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng mẫu thân, ý bảo mẫu thân không nên kích động. Từ Mộng đến cùng không có thất thố, biết rõ nhiều người như vậy, nàng không tiện thổ lộ thân phận.

Lập tức cưỡng ép áp chế cảm xúc kích động, bị Từ Thanh Tuyền kéo, đi đến bên trong.

Nàng đi tới, chân có chút mềm nhũn, bước bất động rồi. Không phải nàng suy yếu ra sao, mà là cảm xúc kích động, đã vô lực tự chủ.

Giang Trần thấy bộ dáng nàng như vậy, càng thêm xác định người này là mẹ ruột của mình, trong nội tâm đã đau lòng, lại vui mừng.

Nhìn bộ dạng mẫu thân như vậy, hiển nhiên là hết sức kích động, hiển nhiên cũng như phụ thân, tình cảm rất sâu.

Ba mươi năm, quả nhiên không cách nào chia rẽ người yêu chính thức. Loại lực lượng này là cường đại như thế, làm cho bọn hắn ở thời khắc này, một lần nữa đi tới biên giới đoàn tụ.

Tỉnh lão tam rất thông minh, vung tay lên:

– Các ngươi đều đi xuống đi.

Một đám thủ hạ lập tức tản ra.

Tỉnh lão tam mang theo vài phần nịnh nọt nói với Giang Trần:

– Thiệu huynh đệ, ta đi ra ngoài trước. Ngươi có chuyện gì, tùy thời gọi ta.

Giang Trần biết rõ Tỉnh lão tam đây là muốn lảng tránh thoáng một phát, gật gật đầu, cũng không có phản đối.

Loại trường hợp này, hoàn toàn chính xác không cần người ngoài ở bên cạnh.

Người ngoài đều đi hết, ánh mắt của Từ Thanh Tuyền mang theo một tia oán hận trừng mắt nhìn Giang Trần:

– Ngươi là gia hỏa đưa tin, hiện tại nên nói người nào ủy thác ngươi a?

Giang Trần cười khổ một tiếng:

– Đi theo ta.

Từ Mộng rốt cuộc đã đợi không kịp, không ngừng hỏi:

– Thiệu huynh đệ, ngươi... Ngươi có biết phu quân nhà ta hay không, có biết Phong lang của ta hay không?

Giang Trần vội vàng nói:

– Ngài đừng gọi ta Thiệu huynh đệ, ngàn vạn lần đừng xưng hô như vậy.

Từ Thanh Tuyền không vui:

– Như thế nào? Gọi ngươi huynh đệ là để mắt ngươi, còn không vui sao? Vô duyên vô cớ bối phận lớn hơn bổn cô nương, tiện nghi chiếm lớn ngươi biết không?

Giang Trần cười khổ:

– Cái tiện nghi này thực không thể chiếm.

Thiên Vương lão tử cũng không dám để cho mẫu thân xưng huynh gọi đệ với mình a. Cái này còn ra thể thống gì nữa chứ.

Từ Thanh Tuyền nhếch miệng, lại không có nói cái gì nữa.

Dắt lấy mẫu thân, đi đến hoa viên:

– Mẹ, ngươi ngàn vạn lần không nên kích động. Mặc kệ kết quả như thế nào, con gái cũng ở bên cạnh ngươi.

Từ Mộng không ngừng gật đầu, trong miệng nói:

– Ta biết rõ, ta biết rõ.

Trong miệng nói ta biết rõ, nhưng trên thực tế, tâm tình của nàng đã kích động đến không thể lại kích động.

Rất nhanh liền đi đến cửa ra vào hoa viên, đằng sau giàn hoa có một đạo thân ảnh bắn nhanh ra, bỗng nhiên đứng lại ở cửa ra vào, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Mộng.

Bốn mắt tương đối, phảng phất toàn bộ thế giới đột nhiên đình chỉ lại.

Cái nhìn này, là ba mươi năm, là vĩnh hằng.

Từ Mộng rơi nước mắt như mưa, hô nhỏ một tiếng:

– Phong lang.

– Mộng nhi.

Giang Phong cũng nước mắt cuồn cuộn, vọt lên, gắt gao ôm lấy Từ Mộng, phảng phất sợ đây là giả, sợ bỗng nhiên một trận gió tới, sẽ thổi tan một màn trước mắt này.

Ba mươi năm biệt ly, ba mươi năm lại tụ họp.

Loại tình cảm bộc phát này, là bất luận ngôn ngữ gì trên đời cũng không cách nào hình dung. Giờ khắc này, chỉ có chăm chú ôm nhau, chỉ có một mực tương ôm.

Tất cả tình cảm, toàn bộ ở trong cái ôm này, thỏa thích phóng thích ra.

– Phong lang, Mộng nhi không phải nằm mơ. Nhất định không phải đang nằm mơ, đúng hay không?

Từ Mộng nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm run rẩy.

– Mộng nhi, không phải chúng ta nằm mơ. Những năm này, lại khổ ngươi rồi. Trời có mắt rồi, để cho một nhà chúng ta đoàn tụ. Mộng nhi, đây là Thiên Ý, ngươi biết không? Cái này nhất định là Thiên Ý.

Giang Phong cũng bộc phát cảm xúc, thanh âm tràn đầy rung động.

Vành mắt của Từ Thanh Tuyền có chút ướt át, thân thể mềm mại cũng run nhè nhẹ. Nhân tâm là thịt. Chứng kiến cha mẹ đoàn tụ, nàng làm sao có thể không vui?

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp qua mẫu thân có một ngày như giờ phút này, toàn thân lộ ra hạnh phúc, toàn thân đều giống như đang cười.

Đây là một loại hạnh phúc mà nàng chưa bao giờ thấy qua.

Từ Thanh Tuyền nhẹ nhàng xoa xoa con mắt, đột nhiên nhớ tới Giang Trần còn ở bên cạnh. Vội vàng ngăn chặn cảm xúc, có chút oán trách liếc nhìn Giang Trần.

Chỉ thấy vành mắt của Giang Trần cũng hồng:

– Êh, loại sự tình một nhà đoàn tụ này, ngươi ở đây có phải có chút... Không thích hợp hay không? Còn có, ngươi kích động như vậy làm gì?

Từ Thanh Tuyền cảm thấy người này thật sự là không hiểu thấu, cha mẹ của ta đoàn tụ, ngươi một người đưa tin, kích động cái gì chứ. Có ai nhập tâm sâu như ngươi sao?

Giang Trần bị Từ Thanh Tuyền nói làm cho dở khóc dở cười:

– Cha mẹ ngươi đoàn tụ, chẳng lẽ không thể là phụ mẫu của ta sao?

Cái gì?

Từ Thanh Tuyền sững sờ, còn không có trì hoãn qua. Lời này có ý tứ gì? Phụ mẫu ta là cha mẹ ngươi? Tiểu tử, ngươi chiếm tiện nghi của ta sao?

Từ Thanh Tuyền trước tiên cảm thấy thằng này là chiếm tiện nghi của mình, cha mẹ vợ cũng là cha mẹ nha.

Thế nhưng mà, khi nàng chứng kiến bộ dáng nghiêm túc của Giang Trần, không có chút ngả ngớn chiếm tiện nghi của mình. Trong lúc nhất thời, nàng ngây dại. ​


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)