Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1132

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1132: Trở lại Lưu Ly Vương Thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Có khinh miệt, có khinh bỉ, cũng có một tia thương cảm.

– Tiểu Thiến, cái này là nam nhân lúc trước ngươi phản bội ta, tâm tâm niệm niệm muốn đi phụ thuộc sao?

Trong nội tâm Lưu Chấn phát khổ, nhưng ngữ khí lại rất lãnh đạm.

Tiểu Thiến hiển nhiên còn không có làm tinh tường tình huống, kêu lên:

– Lưu Chấn, ngươi còn có mặt mũi trở lại? Làm nam nhân hỗn đến một bước như ngươi, theo lý thuyết đã sớm tự sát a?

– Ha ha ha.

Lưu Chấn bỗng nhiên cười to.

– Cái này cho ngươi thất vọng rồi. Ta chẳng những trở lại, còn để nam nhân của ngươi, quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ.

Tiểu Thiến lớn tiếng lăng nhục nói:

– Cái kia thì sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ hối hận sao? Theo ngươi, ta mới sẽ hối hận. Lấy chút tiền đồ kia của ngươi, tính là cái gì?

Liễu Nhạc quát lớn:

– Tiện nhân, đều là ngươi gây họa. Như thế nào cùng Lưu huynh nói chuyện như vậy?

Tiểu Thiến bị một tiếng quát lớn này triệt để sợ ngây người. Liễu gia Đại Lang, ở trong nội tâm Tiểu Thiến, đây chính là trụ cột Liễu gia a.

Hắn... Hắn như thế nào sẽ khách khí với Lưu Chấn như thế?

Đây là thế đạo thay đổi sao?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiểu Thiến cũng tràn đầy dấu chấm hỏi.

Một đám hàng xóm láng giềng lại nghị luận.

– Cái này là nữ nhân a, tóc dài, kiến thức ngắn. Năm đó Lưu Chấn xuất sắc cỡ nào, nàng lại có mắt không tròng. Muốn kéo quyền quý gì đó. Thật sự là nhặt được hạt vừng, ném đi dưa hấu.

– Cũng không phải sao? Liễu Phong này, có điểm nào có thể so với Lưu Chấn?

– Nghe nói qua chưa, những ngày này, Lưu Chấn ở Túy Tiên lâu đại yến ba bốn ngày, mời đều là quan to trong triều. Ngay cả Liễu Nhạc, cũng không có tư cách tham gia.

– Ai, người trẻ tuổi Lưu Chấn kia, xem như phát đạt. Ta sớm đã nhìn ra, kẻ này không phải vật trong ao.

Những tiếng nghị luận này, nói trắng ra là mã thí tâng bốc.

Vốn trước kia Lưu Chấn ở trong miệng bọn hắn không đáng một xu, hiện tại ngược lại thành điển hình thành công.

Chung quanh, trong một mảnh tiếng nghị luận, Tiểu Thiến mới dần dần phân biệt rõ ra hương vị.

Thì ra, Lưu Chấn này thật là phát đạt? Đây là tới nghịch tập Liễu Phong sao? Nhìn bộ dạng chật vật của Liễu Phong, lại nhìn thần thái của Lưu Chấn trên cao nhìn xuống.

Trong nội tâm Tiểu Thiến lộp bộp thoáng một phát, rốt cục triệt để minh bạch.

Đột nhiên, Tiểu Thiến gào khóc:

– Chấn ca, cái này thật sự không trách ta a. Đây hết thảy, đều là tên hỗn đản Liễu Phong này bức bách. Hắn lấn nam bá nữ, ngươi cũng biết, ta là bị buộc bất đắc dĩ... Chấn ca, đã nhiều năm như vậy, ngươi còn không có quên ta, trở lại tìm ta. Ta... Ta đã thụ đủ rồi, ta muốn đi theo ngươi, Chấn ca, van cầu ngươi, để cho ta đi với ngươi thôi. Chấn ca, ta biết ấm giường, ta cái gì cũng biết...

Tiểu Thiến bỗng nhiên trở mặt, làm cho Giang Trần nhìn cũng có điểm dở khóc dở cười. Nữ nhân này cũng quá thiện thay đổi. Cái này trước sau, sắc mặt cơ hồ là nhanh như lật sách.

Vô Song Đại Đế cùng Vận phu nhân cũng cau mày.

Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, nữ nhân này của Lưu Chấn, nhân phẩm vậy mà kém đến loại trình độ này.

– Mất mặt xấu hổ.

Lưu Chấn cũng giận dữ mắng mỏ.

– Liễu Phong lấn nam bá nữ, ta một chút cũng không thấy kỳ quái, bất quá bán gia nghiệp của ta, lén lút cùng hắn pha trộn, cái này tựa hồ không phải người ta bức ngươi a?

Tiểu Thiến khóc hô:

– Đều là hắn bức. Chấn ca, ngươi phải biết, ta đối với ngươi mới là thật tâm. Trên thế giới này, cũng chỉ có ngươi là chân ái của ta. Lúc đầu ta mang thai cốt nhục của ngươi, cũng bị hắn làm hư mất rồi. Chấn ca, ngươi không thể tha thứ tên súc sinh này, ngươi...

– Đủ rồi.

Lưu Chấn bỗng nhiên cười thảm một tiếng.

– Tốt một câu hoài cốt nhục của ta, tốt một câu bị đánh mất. Rất tốt rất tốt, lần này ta trở về, duy nhất muốn biết, là lúc trước ngươi hoài thai, rốt cuộc là cốt nhục của ai. Xem ra, hiện tại không cần thiết phải biết.

Lưu Chấn nói xong, vành mắt cũng đỏ lên.

Một lát sau, thần sắc của Lưu Chấn bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn Liễu Nhạc:

– Liễu thị lang, thành ý của ngươi ta nhìn thấy rồi. Bất quá, đôi cẩu nam nữ này làm những sự tình kia, tóm lại phải có cái thuyết pháp. Ngươi xem rồi xử lý. Chúng ta nhìn thành ý của ngươi.

Liễu Nhạc khẽ giật mình, có ý tứ gì? Đây là muốn ta quân pháp bất vị thân sao?

Thấy Liễu Nhạc còn thất thần, Lưu Chấn cũng không có thời gian giày vò khốn khổ, trực tiếp đi đến, một cước đạp hạ bộ của Liễu Phong.

Chỉ nghe Liễu Phong kêu thảm một tiếng, hạ bộ truyền đến tiếng vỡ vụn để cho người sởn hết cả gai ốc.

Sau một khắc, Liễu Phong té trên mặt đất, toàn thân run rẩy, kêu thảm không thôi.

Đây là tiết tấu mệnh căn bị phế a.

Tiểu Thiến bị hù đến hoa dung thất sắc, liên tục thét lên:

– Chấn ca, đừng giết ta. Đừng giết ta. Nhất dạ phu thê bách nhật ân, năm đó chúng ta cũng là ân ân ái ái...

– Tiện nhân, câm miệng.

Lưu Chấn cười lạnh.

– Ta giết ngươi, còn sợ ô uế đao của ta. Bất quá, ta vẫn phải cám ơn ngươi thấp hèn, để cho ta hiểu được, những năm này ta thống khổ không đáng đến cỡ nào. Ta không giết ngươi, từ nay về sau, ngươi đi đại đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.

Nói xong, liếc nhìn Liễu Nhạc:

– Cứ như vậy rồi. Ngươi mang người đi a. Hi vọng Liễu gia ngươi nhớ kỹ sự tình lần này, về sau trước khi làm sự tình thương thiên hại lí gì, phải nghĩ đến trên đầu ba thước có thần minh.

Liễu Nhạc thấy xong việc, mặc dù có chút mất mặt, nhưng coi như là kết cục tốt nhất rồi. Ít nhất từ trong khẩu khí của Lưu Chấn, nhìn ra được, hắn sẽ không truy cứu nữa.

Cái này để cho Liễu Nhạc thở dài một hơi. Chứng kiến mấy cường giả thâm bất khả trắc sau lưng Lưu Chấn, Liễu Nhạc cơ hồ có một loại cảm giác từ Quỷ Môn quan đi về.

Ngay khi toàn bộ Xích Đường Thành bởi vì Lưu Chấn xuất hiện mà huyên náo xôn xao, Lưu Chấn lại thần bí biến mất.

Bất quá, tổ trạch Lưu gia, lại mời một người tới hộ lý.

Tựa hồ, Lưu Chấn đã đi rồi.

Trong lúc nhất thời, Lưu Chấn ngược lại thành một truyền thuyết không lớn không nhỏ của Xích Đường Thành. Những hàng xóm láng giềng kia, đem Lưu Chấn miêu tả thành một người báo thù thần kỳ, một điển hình nghịch tập. Diễn biến thành các loại phiên bản câu chuyện, truyền xướng rất rộng.

Giải quyết xong tâm bệnh, cả người Lưu Chấn cũng dễ dàng rất nhiều, tâm tình sáng sủa hẳn lên.

Một đường về Lưu Ly Vương Thành, trên đường không còn có bất luận nhấp nhô trắc trở gì.

Hơn mười ngày sau, đội ngũ thuận lợi trở lại Lưu Ly Vương Thành.

Tiến vào khu vực của Lưu Ly Vương Thành, Vô Song Đại Đế cũng thu liễm vẻ mặt hưng phấn. Thấp điều cùng Giang Trần tiến nhập Lưu Ly Vương Thành.

Trở lại Lưu Ly Vương Thành, chuyện thứ nhất, Giang Trần phải xác nhận bọn người Mộc Cao Kỳ có thuận lợi trở lại hay không.

May mắn, hết thảy còn tính toán thuận lợi, bọn người Mộc Cao Kỳ từ một tháng trước, đã thuận lợi trở lại Lưu Ly Vương Thành. Canh gia huynh đệ vẫn còn ở Lưu Ly Vương Thành. ​

*****

Nhìn thấy Vô Song Đại Đế cùng Vận phu nhân, Canh gia huynh đệ cũng vô cùng hưng phấn.

Giang Trần dàn xếp bọn người Vô Song Đại Đế ở đối diện Thái Uyên các, chỗ đó nguyên lai là sản nghiệp của Thái Uyên lâu, về sau bị Giang Trần thắng qua, đã là địa bàn của Giang Trần.

Dàn xếp bọn người Vô Song Đại Đế, là dư xài.

Mộc Cao Kỳ là huynh đệ của Giang Trần, đã được Lâm Yến Vũ dẫn tới Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ.

Lâm Yến Vũ biết sư tôn rất trọng thị Mộc Cao Kỳ, cho nên đối với Mộc Cao Kỳ cũng thập phần coi trọng. Ngược lại là Vân Niết trưởng lão, lại lưu ở Thái Uyên các.

Thái Uyên các vốn do Thân Tam Hỏa làm chủ, mọi người gặp được Vân Niết trưởng lão, những đệ tử Đan Càn Cung kia đều rất vui vẻ.

Tông môn nghiền nát nhiều năm như vậy, rốt cục gặp được một trưởng lão tông môn rồi. Hơn nữa có địa vị cực cao, Bản Thảo Đường đường chủ Vân Niết trưởng lão.

Dàn xếp tất cả mọi người thỏa đáng, Giang Trần mang theo phụ thân, lúc này mới tiến về Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ.

Biết Giang Trần trở lại, từ trên xuống dưới Thiếu chủ phủ cũng cực kỳ cao hứng. Nhất là Hoàng Nhi, mấy ngày nay, nàng cơ hồ là một người lo liệu toàn bộ Thiếu chủ phủ, tuy cũng không tính cố hết sức, nhưng tưởng niệm Giang Trần, theo thời gian trôi qua, là càng ngày càng tăng.

Người yêu tương kiến, đều có một phen ngọt ngào.

– Hoàng Nhi, đến đến, ta mang ngươi bái kiến cha ta.

Kỳ thật ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, Hoàng Nhi ngẫu nhiên cũng đã gặp Giang Phong.

Chẳng qua lúc ấy Hoàng Nhi không có ấn tượng gì. Dù sao lúc trước, Hoàng Nhi đối với Giang Trần là không có bất kỳ hảo cảm, chớ nói chi là Giang Hãn Hầu Giang Phong, cho tới bây giờ không có gì cùng xuất hiện.

Nhưng hiện nay gặp lại, lại không phải Giang Hãn Hầu gì, mà là phụ thân của ái lang, là trưởng bối của mình rồi. Tương lai, cũng phải theo ái lang kêu một câu "Phụ thân".

– Hoàng Nhi bái kiến bá phụ.

Hoàng Nhi nho nhã lễ độ, khí chất xuất chúng, dung nhan tuyệt mỹ, tư thái hoàn mỹ, hơn nữa tính cách tài trí hào phóng, làm cho xem Hoàng Nhi từ bất luận góc độ này, cũng không thể bắt bẻ.

Nhất là loại khí độ tiểu thư khuê các kia, là bất luận đệ tử đỉnh cấp nào của Thượng Bát Vực, vừa so sánh với Hoàng Nhi, tựa hồ sẽ thiếu một chút hàm súc.

Giang Phong cười ha ha:

– Hảo hảo, Hoàng Nhi, người như tu hoàng, tên rất hay, khí chất tốt. Trần Nhi, ánh mắt tiểu tử ngươi rất tốt a.

Giang Trần cũng nở nụ cười:

– Cái này không phải ánh mắt của hài nhi tốt, mà là hài nhi mệnh tốt. Nếu không phải ông trời tác hợp, đưa Hoàng Nhi đến Đông Phương Vương Quốc, ta sao có thể cùng nàng se duyên?

– Ân.

Giang Phong thập phần vui vẻ, nhi tử trưởng thành, có đạo lữ rồi, cái này đối với làm phụ thân mà nói, tự nhiên là hết sức vui mừng.

Chứng kiến đạo lữ của nhi tử còn xuất sắc như vậy, hắn càng cảm thấy có mặt mũi.

– Trần Nhi, nếu mẫu thân ngươi chứng kiến Hoàng Nhi, trong nội tâm không biết vui mừng cỡ nào a.

Giang Phong cũng thở dài.

Nói đến mẫu thân, Giang Trần cũng không có giấu diếm, đem việc trải qua đơn giản nói thoáng một chút cho Hoàng Nhi. Hoàng Nhi nghe xong, cũng vui vẻ không thôi.

– Trần ca, bá phụ cùng bá mẫu là người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc. Đây là Thượng Thiên an bài, là lực lượng của vận mệnh. Cũng là lòng hiếu thảo của ngươi cảm động Thần linh a?

– Hoàng Nhi, ngươi yên tâm. Một ngày kia, ta nhất định cùng ngươi đi Vạn Uyên đảo, cũng nhất định cứu cha mẹ ngươi ra.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, trong nội tâm vui mừng vô hạn.

Từ khi cùng Giang Trần vạch trần, ý hợp tâm đầu, trái tim cô độc của Hoàng Nhi, liền dần dần bị Giang Trần hòa tan, dần dần bị phần hạnh phúc này chiếm cứ.

Nàng cảm thấy, trước kia mình bị những khổ sở này, cũng đáng được.

Nếu không có những khổ kia, thì sao có thể ở trong biển người mênh mông gặp được người mình yêu nhất?

An bài phụ thân thỏa đáng, phái mấy nô lệ hầu hạ phụ thân, lúc này Giang Trần mới cùng Hoàng Nhi chung một chỗ, lẫn nhau tố biệt ly tình.

Hoàng Nhi nghe kinh nghiệm trên đường đi của Giang Trần, cũng tán thưởng không thôi, vì Giang Trần cảm thấy tự hào.

Nghe nói hắn còn kết giao Vô Song Đại Đế, càng cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng. Nàng cảm thấy, nam nhân của mình mỗi ngày đều phát triển, thời gian dần qua, đã tiếp cận với chúa tể Nhân loại cương vực rồi.

Tuy ngày đó còn chờ một chút, nhưng mà xu thế, đã không thể cản trở.

– Đúng rồi, Hoàng Nhi, tình huống của Cao Kỳ bây giờ như thế nào? Có tâm lý oán hận gì không?

Giang Trần vẫn rất tưởng niệm Mộc Cao Kỳ.

– Lần này hắn gặp kiếp nạn, phát triển rất nhiều. So với trước kia ổn trọng nhiều hơn. Trên tâm lý, ngược lại là nhìn không ra bóng mờ gì. Bất quá hiện tại hắn rất khát khao, dục vọng học tập rất cường. Giống như chậm trễ nhiều năm như vậy, hắn muốn cố gắng bổ trở lại.

Hoàng Nhi nói.

– Ân, trì hoãn trên thời gian, có thể thông qua cố gắng bổ trở lại. Ma luyện trên tâm tính, cái này chưa hẳn không phải một loại tài phú.

Kỳ thật Giang Trần rất coi trọng Mộc Cao Kỳ, hắn trả giá nhiều như vậy, phải nghĩ cách cứu viện Mộc Cao Kỳ, không đơn thuần là bởi vì giao tình, cũng là bởi vì thưởng thức tài hoa của Mộc Cao Kỳ.

Bên cạnh hắn, người có thiên phú đan đạo rất nhiều, kể cả mấy đồ đệ, Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương, ... còn có Lâm Yến Vũ.

Nhưng muốn nói thiên phú đan đạo, thật không có người cao hơn Mộc Cao Kỳ.

– Đúng rồi, Đại Đế bệ hạ, mấy ngày này có trở lại không?

Giang Trần ân cần hỏi thăm.

– Không có. Gần đây Lưu Ly Vương Thành, hào khí có chút quỷ dị. Khổng Tước Đại Đế cũng chưa trở lại qua. Cũng may trong Khổng Tước Thánh Sơn, hào khí coi như tốt. Bất quá ta cảm thấy, hào khí của Lưu Ly Vương Thành có chút áp lực. Giống như có chuyện gì đang âm thầm lên men.

Nữ nhân phán đoán sự tình, có chút thời điểm không dựa vào suy đoán, mà là dựa vào trực giác.

Nhưng mà có chút thời điểm, hết lần này tới lần khác lại rất chuẩn.

– Hoàng Nhi, ngươi chỉ là phương diện nào?

Giang Trần đối với Hoàng Nhi, là sẽ không mặc kệ. Trái lại, hắn đối với Hoàng Nhi, đối đãi rất chân thành.

Nghe Hoàng Nhi nói như vậy, chỉ sợ nhất định có chút căn cứ.

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có thông báo, nói Bàn Long Đại Đế tới chơi.

Bàn Long Đại Đế, chính là Bàn Long phiệt chủ năm đó. Một khỏa Tùng Hạc Đan của Giang Trần, giúp hắn kéo dài một ngàn năm diên thọ, mượn cái này đột phá bình cảnh võ đạo, một lần hành động bước vào Đế cảnh, trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly Vương Thành.

Trước khi Giang Trần ly khai Lưu Ly Vương Thành, cũng đã tham gia nghi thức lên ngôi của Bàn Long Đại Đế.

Lúc này vừa về nhà, Bàn Long Đại Đế liền tới tìm hiểu, nhất định là có việc.

Giang Trần cũng không dây dưa, lập tức khởi hành đi gặp.

Lần này, Bàn Long Đại Đế còn dẫn theo Cơ tam công tử.

Đã lâu không thấy, thực lực của Cơ tam công tử hiển nhiên đột thăng, hơn nữa là tăng lên tính thực chất. Hôm nay, Cơ tam công tử đã là Hoàng cảnh rồi. ​


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)