← Ch.1211 | Ch.1213 → |
Trận pháp nhất đạo, không thể nghi ngờ chính là lĩnh vực Giang Trần cường thế nhất.
Trận pháp nhất đạo này cũng có hai ván, trừ Giang Trần phải xuất chiến ra còn có một người khác xuất chiến nữa, lần này không ngờ Vô Song đại đế lại chủ động ra trận.
Vô Song đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo tuy rằng chưa nối tới có nghiên cứu đặc biệt, nhưng mà tu vi hắn mạnh nhất, kinh nghiệm võ đạo phong phú.
Trận pháp nhất đạo hắn xuất chiến, tuy rằng không nói tất thắng, nhưng ít ra phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Bên Tu La đại đế thì Tu La đại đế mang theo Sách Đan Vương kia xuất chiến.
So đấu trận pháp nhất đạo, Giang Trần cũng không sợ Tu La đại đế.
Không nói tới cái khác, chỉ đơn thuần là trận pháp mà nói, chỉ riêng số lượng trận pháp Giang Trần nắm trong tay nhiều vô số kể, lý giải và lĩnh ngộ của hắn đối với trận pháp tuyệt đối cao hơn Tu La đại đế rất nhiều.
Dù sao, không nói trước đó Giang Trần kế thừa truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, cho dù không có truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, những thứ mà Giang Trần học kiếp trước, cũng vô cùng kinh người. Tuy rằng kiếp trước hắn không nghiêm túc nghiên cứu trận pháp nhất đạo, nhưng mà độ cao kiếp trước vẫn còn đó.
Mà kiếp này, hắn dung hợp với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, lại nhận được Địa Tàng nguyên châu, bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn thượng cổ.
Như vậy hắn ở trên phương diện truyền thừa trận pháp tự nhiên có tạo nghệ kinh người.
Giang Trần cũng không có ý định giúp Vô Song đại đế ăn gian. Hơn nữa thời gian cũng không cho phép. Trận pháp nhất đạo này cũng không phải một sớm một chiều có thể học thành.
Hiện tại cho dù tạm thời nước tới chân mới nhảy, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
- Mạch lão ca, cứ dùng hết toàn lực. Chỉ cần ván võ đạo kế tiếp lão ca thắng, thì lần này chúng ta có cơ hội thắng rất cao.
Giang Trần cũng cố gắng giảm bớt áp lực tâm lý của Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế cười ha hả nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ dùng hết toàn lực.
Giang Trần cũng không nghi ngờ Vô Song đại đế có thể dùng hết toàn lực hay không, hắn chỉ muốn an ủi Vô Song đại đế một chút, tránh cho hắn tới lúc đó hắn thua trận, gây khó dễ trên phương diện mặt mũi.
Cũng không phải Giang Trần xem thường tạo nghệ trận pháp của Vô Song đại đế, hắn cảm giác, cảm thấy hai người của đối phương không rõ lai lịch, tạo nghệ các phương diện lại cao tới mức thần kỳ.
Vô Song đại đế cuối cùng cũng chỉ là đại đế tán tu, trừ phương diện võ đạo có thiên phú kinh người ra, phương diện này quả thực cũng không có điều kiện tinh thông mọi thứ.
Điểm này cũng là nhược điểm lớn nhất của đại đế tán tu. Bọn họ không có nội tình tông môn ủng hộ, cũng không đủ tài nguyen. Chuyện này làm cho bọn họ mặc dù tinh thông mọi thứ cũng không có trụ cột như vậy.
- Ván thứ sáu, Vô Song đại đế của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Trận pháp nhất đạo, phương thức thi đấu cũng có rất nhiều.
Mà phương thức thi đấu mà Vô Song đại đế rút thăm trúng lại vô cùng biến thái. Song phương không ngừng bố trí thi đấu trận pháp, ngươi bố trí một, ta bố trí một. Nếu như song phương đều có thể nhận ra trận pháp của đối phương. Cứ như vậy tiếp tục bố trí trận pháp, mãi đến khi có một bên không nhận ra được thì mới thôi.
Đương nhiên, nếu như trong vòng hai thời thần song phương không phân ra thắng bại mà nói, vậy thì ván này chỉ có thể coi như hòa, bất phân thắng bại.
Loại phương thức thi đấu này không thể không nói là vô cùng hà khắc. Yêu cầu đối với việc rèn luyện trận pháp thường này của song phương cực cao. Nếu như nội tình không đủ, ở phương diện thi đấu như vậy nhiều khả năng sẽ thất bại.
Vô Song đại đế tuyệt đối không nghĩ tới hắn lại rút thăm ra phương thức thi đấu mà hắn không nguyện ý thi đấu nhất. Bởi vì loại phương thức thi đấu này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một loại tra tấn.
Bản thân Vô Song đại đế cũng không có học tập trận pháp một cách nghiêm túc, có hệ thống, mặc dù có học lướt qua trận pháp, thế nhưng mà tuyệt đối không có nội tình sâu.
Vốn hắn định dựa vào vũ lực cường đại của mình tới phá trận. Thế nhưng lại không ngờ rằng mình lại rút được loại phương thức thi đấu như vậy.
Nhưng mà hiện tại đã đâm lao phải theo lao, hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Giang Trần nhìn thấy Vô Song đại đế rút trúng loại phương thức thi đấu này, hắn đã biết rõ Vô Song đại đế có thể gặp phải phiền toái, quả nhiên không ngoài dự liệu.
Sách Đan Vương kia trên phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo hóa. Nội tình vô cùng thâm hậu, Vô Song đại đế tuy rằng toàn lực chèo chống, cuối cùng vẫn bại trận.
- Ài, Chân thiếu chủ, Mạch mỗ đã làm cho Khổng Tước thánh sơn mất mặt rồi.
Vô Song đại đế thẹn thùng nói, dù sao ván này là hắn chủ động xin xuất trận.
Giang Trần cười nói:
- Mạch lão ca, nhụt trí làm gì? Trận pháp nhất đạo cũng không phải là thứ mà bản thân lão ca am hiểu nhất.
Nghe thấy Giang Trần an ủi hắn như vậy, Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng, lại dặn dò:
- Chân thiếu chủ, ngươi phải cẩn thận đối phó. Ài, không thể tưởng tượng được mấy người chúng ta ra trận liên tục thua, đều phải dựa vào ngươi chèo chống.
Mãi cho tới bây giờ phương diện đan đạo cũng là Giang Trần thắng, ngự thú nhất đạo cũng là Giang Trần tiếp tục thu lấy thắng lợi.
Hiện tại trận pháp nhất đạo này cũng cần Giang Trần tranh thủ một ván thắng.
Ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ. Vô Song đại đế và Vân Trung Minh Hoàng đều cảm thấy thẹn đỏ cả mặt.
Giang Trần cười nói:
- Không nên tự trách mình. Tu La đạo tràng có chuẩn bị mà tới. Những ván thi đấu này chỉ sợ bọn họ cũng đã sớm định ra từ trước. Chúng ta bị động nghênh chiến, tự nhiên phải chịu thiệt một chút.
Hiện tại thi đấu sáu ván, bên Khổng Tước thánh sơn thắng hai ván. Hòa một ván, thua ba ván. Cục diện đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, quả thực có chút vi diệu.
- Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ thắng.
Giang Trần nở nụ cười tự tin, nhẹ nhàng xuất trận.
Tu La đại đế liên tục ăn thiệt thòi trong tay Giang Trần, hiện tại cũng học khôn không có mở miệng châm chọc. Bởi vì hắn nghe nói Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này ở phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo nghệ kinh người.
Cho nên ván này Tu La đại đế cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Tu La đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo, tuy rằng cũng có chút tạo nghệ, nhưng mà hắn cũng biết, nếu như Chân thiếu chủ thực sự am hiểu trận pháp nhất đạo mà nói, ván này hắn cũng không có phần thắng nào.
Cơ hồ tất cả hy vọng của Tu La đại đế đều đặt ở phù lật nhất đạo và võ đạo.
Ván này hắn chỉ cần bảo vệ kết quả thắng. Cho dù là hòa bất phân thắng bại hắn cũng cảm thấy mỹ mãn. Nếu như có thể thắng vậy đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đương nhiên, trong đầu Tu La đại đế cũng biết, muốn thắng trên phương diện trận pháp này độ khó thật sự rất lớn.
*****
Nhưng mà ngẫn lại hắn cảm thấy rất nghẹn khuất, đan đạo, ngự thú nhất đạo hắn đã liên tục bại trong tay Chân thiếu chủ hai lần. Trận pháp nhất đạo nếu như lại thua, mặt mũi Tu La đại đế hắn cũng không biết đặt ở đâu.
- Muốn làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Trong lòng Tu La đại đế không ngừng tự nhủ với mình:
- Chỉ cần ta là người thắng cuối cùng, thua mấy lĩnh vực kia thì tính làm sao? Thế giới võ đạo cuối cùng là võ đạo xưng vương.
Tu La đại đế tự an ủi mình.
- Ván thứ bảy, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Tu La đại đế của Tu La đạo tràng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố một tiếng, ván thứ bảy rốt cuộc cũng mở màn.
Nội dung thi đấu ván thứ bảy này vô cùng kỳ lạ. Là so thủ đoạn bày trận.
Mỗi người đều có trận đồ, cung cấp đầy đủ tài nguyên. Yêu cầu hai người đồng thời bày trận, ai hoàn thành trước bố trí ba trận pháp thì sẽ được coi như là người thắng trong ván này.
Ba trận pháp này cấp bậc không tính quá đặc biệt cao. Nhưng mà muốn trong thời gian ngắn bố trí thành công, không thể không nói khảo nghiệm vẫn rất lớn.
Đối với người bày trận mà nói, không thể nghi ngờ là khảo nghiệm rất lớn.
Tu La đại đế đối với phương thức thi đấu này vẫn không hài lòng cho lắm. Ý nghĩ của hắn kỳ thực giống như Vô Song đại đế vậy, hắn cũng hy vọng rút thăm được phương thức phá trận, mà không phải là bày trận.
Hắn cũng muốn bằng vào vũ lực cường đại đầu cơ trục lợi một chút. Chỉ tiếc phương thức thi đấu này cũng không có thỏa tâm nguyện của hắn.
Đương nhiên, đối với Giang Trần mà nói, loại phương thức thi đấu này lại không tính là không xong.
Những năm này hắn ở phương diện trận pháp nhất đạo cũng tốn rất nhiều thời gian, đối với việc bày trận cũng có rất nhiều tâm đắc.
Ngay cả trận pháp cỡ lớn cũng không biết Giang Trần đã bố trí qua bao nhiêu lần. Loại trận pháp cấp bậc không cao này, đối với Giang Trần mà nói, không tồn tại bất kỳ độ khó nào.
Sau khi hắn quan sát trận đồ đã nhìn ra chỗ huyền ảo của ba trận pháp này.
Xem, hiểu trận đồ, kế tiếp chính là so thủ đoạn khắc trận pháp, thủ đoạn bài trận, đủ loại thủ đoạn khác nhau, đây đều là thứ mà Giang Trần cực kỳ am hiểu.
Mà Tu La đại đế chuyen tu võ đạo, trên phương diện trận pháp nhất đạo tuy rằng cũng không tính tốn quá nhiều tâm tư. Thế nhưng cũng không có nội tình trận pháp như Giang Trần.
Như vậy ván thi đấu này đã sớm không cần phải lo lắng cái gì nữa.
Khi thời gian quy định mới trôi qua được hai phần ba, Giang Trần đã hoàn thành bố trí ba trận pháp. Mà Tu La đại đế khi đó mới hoàn thành được một nửa trận pháp, hai còn chưa có hoàn thành.
Kể từ đó, kết quả đã rõ ràng như ban ngày.
- Ván thứ bảy, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn thắng.
Niêm Hoa đại đế nhìn qua trận pháp Giang Trần bố trí, trong đầu tấm tắc kêu kỳ lạ. Trong lòng cũng âm thầm cảm thán, Chân thiếu chủ này quả thực là yêu nghiệt nghịch thiên, tài hoa siêu tuyệt trên phương diện đan đạo cũng không tính. Ngực thú nhất đạo chứng minh số mệnh kinh người. Hiện tại trận pháp nhất đạo này dường như cũng rất có phong cách. Tuy rằng ba trận pháp này không nhìn ra được bất kỳ hàm lượng kỹ thuật gì cao, thế nhưng mà có thể trong thời gian ngắn bố trí thành công như vậy, đây tuyệt đối là người có nội tình trận pháp. Không thấy Tu La đại đế mới chỉ hoàn thành có một nửa thôi sao?
Treong lúc nhất thời Niêm Hoa đại đế cũng không nhịn được mà nhìn Giang Trần vài lần.
Mà chư hầu phía dưới lại hoan hô không ngừng, thanh âm giống như tiếng sấm vô cùng vang dội. Chư hầu khắp nơi lại một lần nữa bị biểu hiện yêu nghiệt của Giang Trần chinh phục.
Thi đấu phát triển tới một bước này, tất cả mọi người dường như đều đang nhìn biểu hiện độc nhất vô nhị của Giang Trần. Về phần bên Tu La đại đế, đại đa số người dường như không quá quan tâm.
Dù sao chống lại Chân thiếu chủ, Tu La đại đế này vẫn luôn thua, thua, thua triệt để.
Nghe thấy tiếng hoan hô như sấm vọng, da mặt Tu La đại đế cũng biến thành màu tím, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa giận vừa hận giống như độc xà bò qua bò lại trong đầu hắn.
- Chân thiếu chủ uy vũ.
- Chân thiếu chủ bách chiến bách thắng.
Không biết từ lúc nào, phía dưới bỗng nhiên vang vọng khẩu hiệu giống như sấm dậy như vậy. Ngay từ đầu chỉ có rải rác vài tiếng, sau đó lại hội tụ thành xu thế giống như biển lớn. Vài trăm người, mấy ngàn người điên cuồng rống to.
Thanh âm này lan truyền đi, sau đó cả Lưu Ly vương thành giống như đều sôi trào lên, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều vang vọng khẩu hiệu bực này.
Cả Lưu Ly vương thành giống như thùng thuốc súng, thoáng cái bị đốt, thoáng cái đã sôi trào.
Người ủng hộ CHân thiếu chủ ở Lưu Ly vương thành vốn đã rất nhiều. Tin tức thi đấu không ngừng truyền đi, khắp phố lớn ngõ nhỏ không ngừng truyền ra chiến tích cường thế của Chân thiếu chủ.
Như vậy cả Lưu Ly vương thành làm sao không thể điên cuồng như vậy? Vốn mọi người đã vô cùng sùng bái Chân thiếu chủ, hiện tại nghe thấy Chân thiếu chủ ba chiến ba thắng, chiến thắng Tu La đại đế liên tục ba trận, khiến cho Tu La đại đế mất mặt.
Nghe thấy tiếng hoan hô vang vọng Lưu Ly vương thành, từng đạo thanh âm không ngừng giống như cơn sóng truyền tới, cho dù là Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế kia cũng phải nhìn nhau, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Hiển nhiên bọn họ cũng bị nhân khí của Chân thiếu chủ làm cho kinh sợ.
Chân thiếu chủ như vậy thực sự là người Tu La đại đế có thể tùy tiện ức hiếp hay sao? Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người nhìn về phía Tu La đại đế, đã có chút khó coi.
Thương Hải đại đế và Trảm Không đại đế luôn phụ thuộc Tu La đại đế lúc này biểu lộ trên mặt vô cùng ngưng trọng. Nhất là Thương Hải đại đế, hắn vẫn là bằng hữu của Tu La đại đế, vì Tu La đại đế đoạt quyền mà làm ra rất nhiều chuyện, nhảy lên nhảy xuống, có thể nói là tận tâm tận lực.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể chấp nhận nổi việc Tu La đại đế bị thua. Vô luận thế nào hắn đều phải chống đỡ, hắn và Tu La đại đế cùng vinh cùng nhục, có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Một khi Khổng Tước thánh sơn ngồi vững ở vị trí chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành. Tu La đại đế sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may. Tu La đại đế không may, Thương Hải đại đế hắn nhất định cũng sẽ không may theo.
Trảm Không đại đế tuy rằng cũng phụ thuộc và Tu La đại đế, thế nhưng mà quan hệ của hắn với Tu La đại đế còn chưa mật thiết tới trình độ này.
- Đạo huynh, những người này đều bị tiểu tử kia mê hoặc, chỉ cần chúng ta cường thế thắng ván này, chuyện Lưu Ly vương thành còn không phải do chúng ta tính toán hay sao? Thế giới này cuối cùng cường giả vi tôn. Chỉ cần ở võ đấu chúng ta thắng bốn trận, cho dù bọn chúng có nhảy nhót thế nào cũng không làm nên được chuyện gì.
Hiện tại mới tiến hành ván thứ bảy, ba thắng ba thua, một hòa, có thể nói là đang ngang nhau.
← Ch. 1211 | Ch. 1213 → |