← Ch.1212 | Ch.1214 → |
Tu La đại đế nghe thấy thanh âm giống như biển gầm thế này, nói trong lòng không giận dữ, có suy nghĩ thì đó là giả.
Thế nhưng mà nếu như nói những thanh âm này có thể làm dao động sĩ khí của hắn thì cũng là giả.
Chiến cuộc phát triển tới bước này, tuy rằng khiến cho Tu La đại đế mất mặt. Nhưng mà hắn càng ngày càng cảm thấy, phần thắng lợi của Tu La đạo tràng hắn càng lúc càng lớn.
Hai ván phù lật, ít nhất bọn hắn có thể thắng được một ván. Ván kế tiếp cho dù thua, cũng không có sao, nếu như hòa thì cũng không tệ.
Mấu chốt nhất chính là bốn ván võ đấu. Tu La đại đế tự tin, ván của hắn, nhất định có thể chiến thắng. Hơn nữa ván của Lý Kiến Thành muốn thắng tiểu nha đầu nũng nịu kia hắn tự thấy cũng không có chút độ khó nào.
Còn lại Sách Đan Vương và Huy Đan Vương, chống lại Vô Song đại đế nhất định phải thua một ván. Như vậy ván kế tiếp đối đầu với Vân Trung Minh Hoàng, cho dù ngang tay cũng không sao.
Bởi vì bọn họ đã có sáu chiến thắng, chỉ cần Huy Đan Vương và Vân Trung Minh Hoàng kia bất phân thắng bại, bọn họ có sáu thắng, hai hòa, Khổng Tước thánh sơn cho dù có nhảy nhót thế nào, nhiều lắm cũng chỉ có thắng năm ván mà thôi.
Như vậy mười ba ván này, Tu La đạo tràng hắn nhất định sẽ thắng.
Đây là vẫn là kết quả bảo thủ, phù lật nhất đạo này Tu La đại đế tự tin có thể nắm chắc toàn bộ.
Phù lật nhất đạo, Tu La đại đế vô cùng có lòng tin.
Bên Khổng Tước thánh sơn, vẫn quyết định do Giang Trần và Hoàng Nhi xuất chiến. Bởi vì phù lật nhất đạo Vô Song đại đế cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
Giang Trần cũng không muốn để cho Vô Song đại đế lần nữa xuất chiến.
- Mạch lão ca, nhiệm vụ của huynh chính là trong tranh đấu võ đạo nắm chắc chiến thắng.
Giang Trần sợ Vô Song đại đế nghĩ nhiều, cho nên cố ý cường điệu nói.
Vô Song đại đế biết rõ Giang Trần cố ý chiếu cố mặt mũi hắn, cho nên gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ván võ đạo này, nếu như ta không thể chiến thắng, ta sẽ lấy đầu tới gặp ngươi.
Trong lòng Vô Song đại đế nảy sinh ác độc, hắn đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn xuất chiến, nếu như ngay cả một ván cũng không thắng được, như vậy cũng quá mất mặt.
Nhưng mà phương diện võ đạo, cho dù Tu La đại đế chống lại hắn cũng chưa chắc có thể thắng. Quy tắc đã quyết định là người đứng đầu song phương đấu với nhau. Tu La đại đế phải chống lại Chân thiếu chủ. Như vậy Mạch Vô Song hăn chống lại Huy Đan Vương hoặc là Sách Đan Vương kia. Nếu không có cách nào thủ thắng, như vậy quá mất mặt.
Hoàng Nhi ở phương diện phù lật nhất đạo cũng không có nghiên cứu đặc thù. Mà theo tình báo của Khổng Tước thánh sơn, phù lật nhất đạo, dường như là lĩnh vực Tu La đạo tràng ủng hộ nhất.
Cho nên so đấu lĩnh vực phù lật nhất đạo này, Giang Trần cũng không tính được ăn cả ngã về không.
- Hoàng Nhi, bây giờ chúng ta có ba thắng ba thua, một hòa. Phù lật nhất đạo, cho dù thua toàn bộ chúng ta cũng còn có cơ hội. Nếu như một thắng một thua, cục diện đối với chúng ta cũng có lợi.
Hoàng Nhi mỉm cười truyền âm nói:
- Trần ca, muội biết rõ ý định của chàng, mặc kệ thế nào chúng ta toàn lực ứng phó. Nếu như phù lật nhất đạo có thể một thắng một thua, vậy đánh cuộc mười ba ván này, thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về Khổng Tước thánh sơn.
Nếu như một thắng một thua ở lĩnh vực phù lật nhất đạo, chiến cuộc này thoáng cái biến thành bốn thắng bốn thua, một hòa. Như vậy cuối cùng sẽ quyết định thắng bại ở phương diện võ đạo.
Phương diện võ đạo, Vô Song đại đế nhất định có thể nắm chắc một ván.
Hoàng Nhi đối với Lý Kiến Thành này, có lẽ bên Tu La đại đế nhận định mình sẽ thắng. Nhưng mà ván này chính là át chủ bài của Giang Trần.
Ván này Giang Trần sẽ cho bên Tu La đạo tràng kia kinh hỉ. Chỉ có Giang Trần biết rõ, tuy rằng Lý Kiến Thành và đệ nhất thiên tài dưới trướng Tu La đại đế.
Thế nhưng mà so với Hoàng Nhi xuất thân từ Vạn Uyên đảo mà nói, nhất là so với Hoàng Nhi sau khi không bị Bách Thế đồng tâm chú tra tấn, Lý Kiến Thành còn kém một đoạn xa.
- Phù lật nhất đạo tranh thủ thắng một ván, dù là không thắng nổi cũng tranh thủ một trận hòa. Nếu như có thể hai trận hòa bất phân thắng bại, vậy là tốt nhất.
Trong tính toán của Giang Trần, hắn biết rõ, phù lật nhất đạo này cho dù tranh thủ được một trận ngang tay, cũng không tính là kết quả chênh lệch.
Nếu như hai ván hòa, bất phân thắng bại, kết quả như vậy tuyệt đối có lợi với Khổng Tước thánh sơn.
Phù lật nhất đạo, phương thức so đấu cũng rất nhiều.
Phương thức trực tiếp, nguyên thủy nhất tự nhiên là so đấu chế tác phù lật tại trận. Hoặc là đấu điều khiển phù lật.
Phù lật nhất đạo, có thể nói là uy hiếp của Giang Trần. Giang Trần thiếu không phải là tri thức lý luận, trên phương diện lý luận phù lật, Giang Trần có trí nhớ kiếp trước, tuyệt đối không kém.
Hiện tại hắn chỉ thiếu năng lực thao tác phù lật, kiếp trước thứ Giang Trần cảm thấy hứng thú nhất chính là phương diện đan đạo.
Phù lật nhất đạo này tuy rằng hắn cũng có nghiên cứu, nhưng không tốn quá nhiều tâm tư. Dù sao kiếp trước mặt dù hắn có dương thọ trăm vạn năm, nhưng tâm lực cũng không phải vô cùng, dùng mãi không hết.
Có thể lấy được thành tựu như vậy ở phương diện đan đạo đã rất không tồi rồi. Phương diện phù lật cho dù có tâm tư, cũng không có khả năng nổi tiếng Chư Thiên như đan đạo.
Ở kiếp này, tuy rằng hắn cũng dùng rất nhiều phù lật, nhưng mà trên phương diện chế tác phù lật, hắn cơ hồ không có dùng qua.
Đương nhiên chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc hắn không có trụ cột phù lật. Trên thực tế, kiến thức lĩnh vực phù lật cơ bản vẫn rất vững chắc.
Chỉ là dựa vào những kiến thức cơ bản này có thể ứng phó được không, hắn cũng không nói được.
Bên Tu La đại đế, lần này không ngờ lại không mang Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra trận. Lại là Tu La đại đế và đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành của hắn xuất chiến.
Đội hình xuất chiến như vậy quả thực khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lý Kiến Thành, đây là thiên tài xếp hạng đầu trên Thiếu chủ bảng của thịnh hội Lưu Ly vương tháp.
Ánh mắt Lý Kiến Thành va chạm với Giang Trần. Trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc. Trong thịnh hội Lưu Ly vương thành, Chân thiếu chủ này còn không bằng Lý Kiến Thành hắn, bài danh còn xa mới đuổi kịp hắn.
Hiện tại mới mấy năm qua đi? Tiểu tử này đã nhảy cao như vậy? Không ngờ trong lúc vô hình lại có thể ngồi ngang hàng với sư tôn nhà mình? Mà ánh mắt khi nhìn mình của tiểu tử này, bộ dáng giống như trưởng bối vậy, khiến cho trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng khó chịu giống như con ruồi vo ve quanh tai, ngẹn khuất vô cùng.
Tu La đại đế đã lĩnh giáo qua năng lực công tâm của Giang Trần, cho nên mới truyền âm cho Lý Kiến Thành:
- Kiến Thành, mặc kệ tiểu tử này khiêu khích con thế nào, con không cần phải chú ý tới hắn. Đạo tâm không được dao động.
Trong lòng Lý Kiến Thành rùng mình, khẽ gật đầu.
*****
Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Nhi, cũng bị khí chất kinh người của Giang Trần chấn nhiếp, trong lúc nhất thời cực kỳ ghen ghét Giang Trần.
- Tiểu tử này rốt cuộc có chỗ tốt gì? Giai nhân như vậy mà cũng can tâm tình nguyện làm bạn với hắn?
Lý Kiến Thành cũng không phải chưa từng nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc.
Thế giới võ đạo này có vô số nữ nhân tuyệt sắc.
Thế nhưng mà khí chất như Hoàng Nhi, thực sự hắn chưa từng thấy qua.
Không thể không nói, Lý Kiến Thành ghen ghét vô cùng, hắn cảm thấy Chân thiếu chủ này thực sự chiếm hết chỗ tốt. Tuổi còn trẻ đã được lập làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn không nói tới, còn trở thành đệ nhất thần tượng trong Lưu Ly vương thành. Điều này cũng bỏ đi, thế nhưng lại có nữ nhân tuyệt sắc giống như nữ thần làm đạo lữ hắn.
Trong lúc nhất thời Lý Kiến Thành hận không thể giết chết Giang Trần, đoạt đạo lữ của hắn.
- Họ Chân này quả nhiên là may mắn. Đợi lát nữa hắn quyết đấu với sư tôn, Hoàng Nhi tiểu tỷ này quyết đấu với ta. Ta nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen, dùng thực lực và tâm ý triệt để chinh phục nữ nhân này.
Lý Kiến Thành nhìn qua thân thể uyển chuyển mềm mại của Hoàng Nhi, thân thể giống như tiên nữ khiến cho trong mắt hắn tràn ngập lửa nóng. Trong đầu tràn ngập tham niệm chiếm đoạt.
- Ván thứ tám, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Lý Kiến Thành của Tu La đạo tràng.
Lý Kiến Thành cố gắng ổn định tâm tình của mình, dường như muốn điều chỉnh tâm tình của mình tới trạng thái tốt nhất. Hắn đi tới khu thi đấu, Lý Kiến Thành nho nhã lễ độ chắp tay nói với Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi tiểu tỷ ở Khổng Tước thánh sơn sao lại ít xuất hiện như vậy? Bổn thiếu chủ ở Lưu Ly vương thành những năm qua cũng không biết trong Lưu Ly vương thành ta có nữ tử tuyệt sắc như vậy. Chẳng lẽ là tiên tử thượng giới hạ phàm?
Lời này không tính là ngả ngớn, nhưng lại hung hăng vuốt mông ngựa.
Hắn cảm thấy nữ tử trên thế gian này cho dù xuất chúng tới đâu cũng luôn thích được khen ngợi.
Chỉ là những lời này hiển nhiên không có một chú tác udjng nào. Ánh mắt Hoàng Nhi lạnh nhạt, nhìn Lý Kiến Thành:
- Xin thỉnh giáo.
Hoàng Nhi căn bản không thèm để ý tới những lời này của Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành như giẫm phải đinh, thế nhưng hắn cũng không vì thế mà nản chí, hắn cười ha hả nói:
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, thế cục Lưu Ly vương thành này rắc rối phức tạp. Tu La đạo tràng ta thay thế Khổng Tước thánh sơn chỉ là chuyện trước mắt. Bổn thiếu chủ thực sự cảm thấy tiếc hận thay cho Hoàng Nhi tiểu tỷ nàng a.
- Tiếc hận cái gì?
Hoàng Nhi lạnh nhạt hỏi lại. Đối với những lời này của Lý Kiến Thành, nàng vốn không định phản ứng, nhưng mà tiểu tử này cắn mãi không bỏ, cũng làm cho Hoàng Nhi có chút không vui.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ có khí chất như vậy, họ Chân kia lại coi nàng như quân cờ sai bảo. Quả nhiên là phá hỏng ý cảnh, không biết thương hoa tiếc ngọc. Bổn thiếu chủ thực sự không đành lòng nhìn Hoàng Nhi tiểu tỷ cùng gặp chuyện không may với Khổng Tước thánh sơn.
Lý Kiến Thành ra vẻ đại nhân đại lượng.
Hoàng Nhi nhíu mày nói:
- Ngươi có lời nào cứ việc nói thẳng ra, không cần phải nói tới nói lui.
Loại người âm trầm như Lý Kiến Thành, nói chuyện thích vòng vo, Hoàng Nhi coi như đã gặp nhiều. Ở Vạn Uyên đảo, người trẻ tuổi ưu tú hơn Lý Kiến Thành có rất nhiều, nàng cũng không biết đã gặp bao nhiêu. Vì vậy đối với loại người này, Hoàng Nhi đã sớm có sức miễn dịch.
Lý Kiến Thành ngược lại có chút kiên nhẫn, ung dung cười nói:
- Hoàng Nhi tiểu tỷ đã nói như vậy, ta sẽ nói thắng. Số mệnh Khổng Tước thánh sơn đã hết, Hoàng Nhi tiểu tỷ ở lại Khổng Tước thánh sơn, thực sự là một lựa chọn không khôn ngoan. Bởi vì cái gọi là chim khôn biết chọn cành mà đậu. Dùng khí chất của Hoàng Nhi tiểu tỷ, thực sự không đáng đứng cùng với Khổng Tước thánh sơn đang xuống dốc. Nhưng mà xin Hoàng Nhi tiểu tỷ yên tâm, một ngày kia dù Khổng Tước thánh sơn xuống dốc. Chỉ cần bổn thiếu chủ còn ở trong Lưu Ly vương thành, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn.
Lúc nói lời này Lý Kiến Thành ưỡn lên, vô cùng tự tin.
Không thể không nói Lý Kiến Thành cảm thấy mình rất tốt, hắn vẫn là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành. Mặc dù là Phiền thiếu chủ năm đó, trong lòng Lý Kiến Thành mà nói, cũng không phải là cao tới mức không thể siêu việt nổi.
Tuy rằng Chân thiếu chủ không ngừng khiến cho hắn cảm thấy thất bại, nhưng mà trong lòng hắn, hắn vẫn cảm thấy không phục. Dù Chân thiếu chủ đan đạo vô song, dù Chân thiếu chủ tìm hiểu được chín tấm Lưu Ly bia.
Thế nhưng mà hteo Lý Kiến Thành thấy, trong thế giới võ đạo cuối cùng là võ đạo xưng tôn. Hắn cảm thấy luận tu vi võ đạo, hắn tuyệt đối có thể nghiền nát Chân thiếu chủ.
Cho nên trong lòng hắn đối với Chân thiếu chủ mà nói, vừa có ghen ghét lại có một phần không phục.
Bây giờ nhìn thấy Hoàng Nhi có khí chất bực này, trong lòng hắn tự nhiên sẽ sinh ra ý nghĩ vung đao đoạt ái thê. Trong mắt hắn, Chân thiếu chủ này cho dù có yêu nghiệt tới đâu, ở Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không có tiền đồ.
Cho nên hắn đào góc tường Chân thiếu chủ cũng không có áp lực tâm lý gì.
Thậm chí hắn cảm thấy, tuyệt sắc nhân gian như vậy, nếu như chôn cùng Chân thiếu chủ, vậy cũng không khỏi quá mức đáng tiếc. Còn không bằng ném về phía Lý Kiến Thành hắn.
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, bổn thiếu chủ tuyệt đối không nói chuyện giật gân. Lời nói này nếu là người bình thường bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không nói. Chỉ là Hoàng Nhi tiểu tỷ là giai nhân vô song như vậy, bổn thiếu chủ cũng không đành lòng để nàng nhảy vào trong hố lửa a.
Trong lòng Hoàng Nhi cười khổ, nàng biết rõ Lý Kiến Thành có cảm giác hài lòng, tự mãn về bản thân mình. Chỉ là cảm giác này không khỏi quá mức tự kỷ.
- Lý Kiến Thành đúng không?
Hoàng Nhi rất có tu dưỡng, mặc dù trong đầu không có thoải mái, cũng không có biểu hiện quá mức thoải mái:
- Ta cũng không biết ngươi cảm thấy mình ưu việt ở điểm nào, cũng hoàn toàn không nhìn ra Tu La đạo tràng ngươi có khí vận gì. Ngươi nói những lời này có lẽ trong lòng ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Chân thiếu chủ rất nhiều, đúng không?
Lý Kiến Thành cười ha hả:
- Chân thiếu củ ở phương diện đan đạo tài hoa ra sao, bổn thiếu chủ vẫn còn có chút bội phục. Nhưng mà thế giới này là võ đạo vi tôn, nói cho cùng...
Hoàng Nhi lạnh nhạt cười cười:
- Ngươi không cần phải nói nhiều. Có mấy lời rất tàn khốc, đau đớn, thế nhưng tới nước này, ta vẫn nên nói một câu. Có lẽ ngươi trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành, coi như đại nhân vật. Chẳng qua nếu như so với Chân thiếu chủ, ta chỉ có bốn chữ tặng cho ngươi.
- Cái gì?
Lý Kiến Thành khẽ giật mình.
- Tự rước lấy nhục.
Khi Lý Kiến Thành nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt lập tức biến đổi, thanh âm trở nên âm trầm:
- Hoàng Nhi tiểu tỷ, ta không biết Chân thiếu chủ kia rót vào trong hồ lô của ngươi thuốc gì. Nhưng bất quá, sau lần thi đấu này, cơ hồ tất cả thần thoại của hắn đều bị xé rách.
← Ch. 1212 | Ch. 1214 → |