Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1218

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1218: Hoàng Nhi, nàng lên giáo huấn hắn biết nên làm người thế nào đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Mới có thể khiến cho hắn nổi bật, đạt được thắng lợi đáng ngưỡng mộ.

Trận chiến áp trục, quyết định thắng bại song phương. Đây không thể nghi ngờ là thứ có thể khiến cho Tu La đại đế hắn nổi bật, đả kích thể diện Khổng Tước thánh sơn rất tốt.

Phương diện võ đạo, Tu La đại đế có được lòng tin tuyệt đối. So với phù lật nhất đạo trước đó còn tự tin hơn. Phù lật nhất đạo còn có biến hóa, thế nhưng võ đạo, Tu La đại đế căn bản không tin tưởng sẽ xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào.

Tiểu tử kia trước kia có tin đồn nghe nói hắn là bán bộ Hoàng cảnh. Cho dù khoảng thời gian này có đột phá tiến vào Hoàng cảnh thì tính sao?

Một người trẻ tuổi mới tiến vào Hoàng cảnh, muốn tranh giành cao thấp với đại đế ba ngàn năm như hắn sao? Đây là sự thực sao? Căn bản là chuyện không thực tế.

Lĩnh vực võ đạo là lĩnh vực tàn khốc nhất.

Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.

Trẻ tuổi nên tranh hùng với người trẻ tuổi. Vượt cấp khiêu chiến không phải là không có. Thế nhưng mà giữa Hoàng cảnh và Đế cảnh, ở giữa hơn kém bao nhiêu cấp cơ chứ?

Đó là khoảng cách căn bản không có cách nào có thể khiêu chiến thành công. Thế giới võ đạo, cơ hồ cũng không có tiền lệ vượt cấp khiêu chiến thành công khi thực lực hơn kém quá xa.

Có lẽ có. Nhưng Tu La đại đế chưa từng nghe qua, hắn cũng không tin chuyện này lại xuất hiện trên người mình.

Tiểu tử họ Chân kia, thiên phú võ đạo quả thực rất xuất chúng. trong tranh đoạt Thiếu chủ bảng, Tu La đại đế cũng từng quan sát qua.

Cũng bởi vì từng quan sát qua, trong lòng Tu La đại đế mới nắm chắc. Hắn cảm thấy dùng thực lực võ đạo của tiểu tử họ Chân kia, nhiều lắm chỉ có thực lực đọ sức với Lý Kiến Thành mà thôi.

Trước mặt Tu La đại đế hắn, không khác con sâu cái kiến là bao.

Tu La đại đế tự tin, mình chỉ cần một phút đồng hồ là có thể bóp chết tiểu tử này.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng đang tính toán như vậy, chỉ cần có cơ hội, hắn tuyệt đối không ngại ra tay nắm bắt cơ hội bóp chết anh tài này.

Tiểu tử này không phải là thiên tài sao? Không phải là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn hay sao?

Thi đấu lôi đài, sẩy tay đánh chết, tuy rằng sẽ trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Thế nhưng thời gian trôi qua, ai sẽ vì một người chết mà cảm thấy thương cảm, cảm thất bất công cơ chứ?

Lại nói, đến lúc đó cả Lưu Ly vương thành đều nằm trong sự khống chế của hắn, ai dám nói nhảm gì nữa? Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn? Đến lúc đó trong Lưu Ly vương thành có địa phương cho bọn chúng đứng hay không cũng không nói trước được.

Bàn Long đại đế? Tịch Diệt đại đế?

Hai gia hỏa này nếu như thức thời, nhiều lắm cũng chỉ là hai bồ tát, cố làm ra vẻ. Tuyệt đối không có khả năng để cho bọn chúng nắm giữ quyền hành gì.

Nếu không thức thời, có thể diệt thì tiêu diệt, không thể diệt thì cũng đuổi đi.

Đến lúc đó cái Lưu Ly vương thành này chính là thiên hạ của hắn.

Trong khi đang suy nghĩ, trận chiến trên lôi đài cũng đã chấm dứt. Hai thời thần đã tới, song phương vẫn bất phân thắng bại, ai cũng không thể làm gì được ai.

Hòa, bất phân thắng bại, lại là kết quả hòa, bất phân thắng bại.

Thế hòa bất phân thắng bại này đối với song phương mà nói, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Bên Khổng Tước thánh sơn, trừ Tam đại hoàng giả ngoài Vân Trung Minh Hoàng ra, nhìn thấy trận chiến đã chấm dứt, đều âm thầm nắm chặt tay mà thở dài.

Bọn họ cũng nhìn ra được, thực lực của Vân Trung Minh Hoàng tuy rằng mạnh hơn đối phương một chút. Thế nhưng ưu thế vẫn không đủ rõ ràng. Không thể để cho ưu thế này chuyển hóa thành một trận thắng.

Trận này có hi vọng lại không thắng lợi, làm cho thế cục bên Khổng Tước thánh sơn vốn đã vi diệu, càng thêm trở nên vi diệu.

Từ biểu hiện bề ngoài xem ra, kết quả hiện tại là bốn thắng, ba hòa, bốn thua. Song phương tới hiện tại vẫn hòa, bất phân thắng bại.

Thế nhưng mà người sáng suốt nhìn vào là có thể nhận ra, thế cục hiện tại hoàn toàn đã rơi vào trong tay bên Tu La đạo tràng. Hai trận kế tiếp đánh thế nào đây?

Bên Khổng Tước thánh sơn, Chân thiếu chủ sắp đối mặt với Tu La đại đế, không thể chiến thắng. Mà Hoàng Nhi tiểu tỷ, mọi người đối với nàng rất là lạ lẫm. Trước kia tuy rằng nàng xuất chiến qua mấy trận, tuy rằng hòa được một ván trong lĩnh vực đan đạo, thế nhưng biểu hiện ở các mặt khác cũng không phải quá chói mắt.

Bởi vậy khiến cho trong lòng mọi người không mấy lạc quan về nàng.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là khí chất của Hoàng Nhi xuất chúng, như khí chất là khí chất, hoàn toàn không có thấy khí phách và sát khí của nàng lộ ra, cho nên khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy nàng không có thực lực cạnh tranh, là nhân vật bên Khổng Tước thánh sơn bất đắc dĩ gom góp cho đủ số lượng.

Trên thực tế đại đa số người đều cho rằng nàng tới gom góp cho đủ số. Bởi vì bản thân Chân thiếu chủ còn trẻ như vậy, muốn hắn lựa chọn một đệ tử thân truyền, cũng rất khó khăn.

Bên Tu La đạo tràng hoàn toàn bất đồng với bên Khổng Tước thánh sơn đang ủ rũ. Cả đám đều vui mừng không thôi. Hiển nhiên bọn họ đã nhìn thấy thắng lợi đang nghiên về phía bọn họ.

Đánh cuộc mười ba ván chỉ còn có hai ván. Hai ván còn lại là hai ván mà bọn họ đều nhất trí cho rằng nhất định có thể nắm chắc thắng lợi.

- Tu La đạo huynh, chúc mừng a.

Thương Hải đại đế cũng vui mừng không thôi, tiến lên chúc mừng Tu La đại đế:

- Tuy rằng thế cục thay đổi bất ngờ, thế nhưng nội tình của Tu La đạo tràng vẫn tốt hơn, để xem lần này bọn chúng còn có gì để nói hay không.

Thương Hải đại đế trước đó cũng kinh hồn táng đảm, sợ bên Tu La đại đế thất bại. Nhất là khi nhìn thấy Giang Trần triệu hồi ra thú chiến khế ước là Chân Long, lúc ấy Thương Hải đại đế thực sự có cảm giác thất bại mãnh liệt. Thậm chí hối hận đối nghịch với Khổng Tước thánh sơn.

Mà bây giờ loại cảm giác này rốt cuộc cũng biến mất. Thắng lợi đã ở trong tầm mắt, tâm tình của hắn tự nhiên cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trảm Không đại đế cũng cười cười, mặc dù không có chúc mừng sớm, thế nhưng cũng vô cùng lạc quan:

- Tu La đạo huynh, hai ván còn lại này, có lẽ không cần phải tiếp tục lo lắng nữa rồi.

Tu La đại đế gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Kiến Thành:

- Kiến Thành, bổn Đế vẫn nói câu nói kia. Không nên khinh địch, phát huy toàn lực.

Trong mắt Lý Kiến Thành lóe lên tinh quang, như có chút suy nghĩ, hắn gật đầu, dùng giọng cam đoan nói:

- Sư tôn yên tâm đi, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.

Thương Hải đại đế cười ha hả nói:

- Nha đầu kia của Khổng Tước thánh sơn, hơn phân nửa là gom góp cho đủ số. Đừng nói là nha đầu kia, coi như Chân thiếu chủ tự thân xuất mã, đường võ đạo nhất định cũng không địch lại Kiến Thành hiền chất. Kiến Thành hiền chất chỉ cần có biểu hiện bình thường, nhất định sẽ nắm chắc thắng lợi ván này, không có bất kỳ vấn đề gì cả

*****

- Kiến Thành thiếu chủ, chúc ngươi mã đáo thành công.

Lý Kiến Thành chắp tay, tay áo phất phơ, bay về phía lôi đài phía trước, miệng kêu lên một tiếng:

- Hoàng Nhi tiểu tỷ, Kiến Thành chờ nàng ở lôi đài.

Lý Kiến Thành cố ý chinh phục Hoàng Nhi, bởi vậy mỗi một hành động, tiếng nói đều cố gắng ra vẻ.

Bên Khổng Tước thánh sơn, biểu lộ trên mặt mọi người vô cùng ngưng trọng. Vân Trung Minh Hoàng càng tự trách mình hơn:

- Thiếu chủ, chư vị đạo hữu, Vân Trung vô năng, không thể nắm được ván kia, làm cho thế cục đối với Khổng Tước thánh sơn chúng ta bất lợi. Vân Trung có tội.

Những người khác cũng biết không trách được Vân Trung Minh Hoàng, trên thực tế ai cũng không lạ gì.

Tất cả mọi người đã cố hết sức, có trách thì chỉ có thể trách Tu La đạo tràng quá mức vô sỉ, mời hai tên trợ thủ không rõ lai lịch, còn đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.

Nếu như không phải Khổng Tước thánh sơn bị động nghênh chiến, chỉ cần có chút chuẩn bị mà nói, thế cục tuyệt đối sẽ không bị động như vậy, bết bát như vậy.

- Vân Trung đạo huynh, chuyện này quả thực không thể trách ngươi, cũng không cần phải nghe lời dèm pha của bất kỳ ai.

Đa Mai Minh hoàng tuy rằng gần đây lạnh nhạt, thế nhưng lúc này lại cực kỳ thông tình đạt lý:

- Ngươi đã cố hết sức, tất cả mọi người đã cố hết sức. Đổi lại là chúng ta đi lên, thế cục có khả năng còn bết bát hơn.

- Đúng vậy, không nên tự trách.

Trấn Tuế Minh Hoàng thở dài:

- Chỉ tiếc bệ hạ không có ở Lưu Ly vương thành, nếu không đám tiểu nhân này căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.

- Đúng vậy, nếu như bệ hạ có mặt, bọn chúng dám càn rỡ như vậy sao?

Dã Hồ Minh Hoàng cũng than thở không thôi.

Khổng Tước đại đế là người tài hoa kinh người, phù lật nhất đạo, tài hoa của Khổng Tước thánh sơn có thể nói là đệ nhất nhân trong Lưu Ly vương thành.

Hắn chế tác Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù cũng là phù lật có trình độ cao nhất Lưu Ly vương thành.

Mà đan đạo, tuy rằng Khổng Tước thánh sơn không tính là có tu vi nổi bật, thế nhưng trong bảy đại đế của Lưu Ly vương thành mà nói, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất.

Trận pháp nhất đạo, Khổng Tước đại đế tuyệt đối cũng là nhân tài kiệt xuất trong bảy đại đế.

Tất cả các mặt, chỉ cần có Khổng Tước đại đế có mặt, mọi thứ đều có thể áp chế Tu La đại đế. Như vậy đánh cuộc mười ba ván này, nói không chừng bên Tu La đại đế nhiều lắm chỉ thắng được ba bốn ván mà thôi. Những ván khác chỉ sợ cũng là bên Khổng Tước thánh sơn bọn họ thắng.

Đầu tiên Khổng Tước đại đế có thể áp chế Tu La đại đế bốn năm trận, mà Chân thiếu chủ ít nhất có thể thắng ba bốn trận. Những người khác cho dù đi lên gom góp đủ số, cũng không có sao.

Tuy rằng Vô Song đại đế cũng mạnh, nhưng mà sự cường đại của hắn chỉ ở phương diện võ đạo mà thôi. Những lĩnh vực khác, Vô Song đại đế là một tán tu, lực lượng không có nhiều như vậy.

Giang Trần thấy Tứ đại minh hoàng sa sút, thanh âm có chút không vui vang lên:

- Chư vị, trận chiến này còn chưa kết thúc, các ngươi đã ở chỗ này khóc lóc kể lể như vậy. Khổng Tước đại đế bệ hạ đề bạt các ngươi, nói các ngươi là người đáng tin cậy. Tại sao bổn thiếu chủ lại thấy, tố chất tâm lý của các ngươi có vấn đề a?

Quả thực hiện tại Giang Trần có chút không vui. Bọn họ hoài niệm Khổng Tước đại đế tự nhiên không có sai, thế nhưng mà trận chiến này còn chưa kết thúc, bọn họ đã nhiều lần nói ra những lời bi quan như vậy.

Giang Trần với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, tự nhiên hắn không vui cũng phải.

Tứ đại hoàng giả cũng biết mình lỡ miệng, nghe Giang Trần quát lớn, cả đám vội vàng nói lời xin lỗi.

- Chân thiếu chủ, chúng ta sai rồi.

- Đúng vậy, xin thiếu chủ trách phạt.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ mình còn trẻ tuổi, Tứ đại hoàng giả này tuy rằng bề ngoài tử trung, thế nhưng mà trên phương diện tâm lý vô thức sẽ vì hắn còn tre tuổi mà không tín nhiệm.

Tuy rằng đây là chuyện thường tình của con người, thế nhưng mà trong lúc quan trọng như vậy, hắn căn bản không hy vọng bên trong Khổng Tước thánh sơn xuất hiện tình cảnh không chiến mà thua trước.

Cho dù thua cũng phải thua thoải mái, nếu như Tứ đại hoàng giả cứ ủ rũ, cứ than thở như vậy. Vậy thì đây tuyệt đối không phải là bầu không khí xứng đáng mà Khổng Tước thánh sơn nên có.

Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng:

- Lý Kiến Thành kia đắc ý quên mình, ta sẽ đi cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Kỳ thực trong lòng Hoàng Nhi có chút giận dữ, Lý Kiến Thành đắc ý quên mình, ăn nói ngả ngớn, khiến cho Hoàng Nhi tức giận.

Mà Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn than thở cũng làm cho Hoàng Nhi cảm thấy mình bị khinh thị, coi thường. Đối với chuyện này nàng cũng không quá để ý.

Thế nhưng mà Tứ đại hoàng giả khinh thị Giang Trần, lại là điều mà Hoàng Nhi không chấp nhận được.

Sợ rằng không phải là bọn họ cố ý, thế nhưng mà Hoàng Nhi cũng muốn tranh giành một hơi này, muốn cho người cả Lưu Ly vương thành đều biết, dù Khổng Tước thánh sơn không có Khổng Tước đại đế, Chân thiếu chủ cũng tọa trấn được.

Giang Trần gật đầu nói:

- Hoàng Nhi, tiểu tử kia ngang ngược càng rỡ. Nàng đi giáo huấn hắn nên làm người thế nào. Nếu như hắn quá kiêu ngạo, phế hắn cũng không sao.

Phế hắn?

Người Khổng Tước thánh sơn bên này đều có chút giật mình. Hoàng Nhi lại lạnh nhạt gật đầu, thân thể nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng rời khỏi trận doanh Khổng Tước thánh sơn.

- Trận thứ mười hai, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Lý Kiến Thành thiếu chủ của Tu La đạo tràng.

Thực lực của Lý Kiến Thành trên thực tế cả Lưu Ly vương thành, người biết rõ ngọn nguồn của hắn cũng không có mấy người.

Trước kia Khổng Tước thánh sơn có Phiền thiếu chủ, luôn được vinh dự gọi là tồn tại thứ nhất trên Thiếu chủ bảng, luôn áp chế Lý Kiến Thành hắn một đầu.

Về sau, sau khi Phiền thiếu chủ vẫn lạc, Lý Kiến Thành thuận thế trở thành đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi.

Chỉ là cho tới nay, Lưu Ly vương thành đều lưu truyền nhận định, nói Lý Kiến Thành Tu La đạo tràng thâm bất khả trắc, hắn tu luyện một môn bí pháp của Tu La sát đạo, vô cùng lợi hại. Một khi luyện thành thực lực đột nhiên tăng mạnh, coi như là Phiền thiếu chủ tái sinh cũng chỉ có thể xách giày cho hắn.

Loại nhận định này không có được chứng minh qua.

Lần trước trong chiến bài danh của Thiếu Chủ bảng, có vài người muốn cướp đoạt vị trí đứng đầu của Lý Kiến Thành, kể cả truyền nhân Chu Diễn của Khổng Tước thánh sơn.

Thế nhưng mà tất cả những người khiêu chiến Lý Kiến Thành, cuối cùng đều chỉ kém một chiêu.

Hơn nữa lúc khiêu chiến Thiếu Chủ bảng, Lý Kiến Thành chỉ dùng phương pháp thông thường, cũng không thấy hắn ta sử dụng bí pháp đặc biệt gì.

Cho nên càng khiến cho Lý Kiến Thành này thần bí.

- Lần này Lý Kiến Thành sẽ sử dụng bí pháp sao? Vị Hoàng Nhi tiểu tỷ này nếu như Lý Kiến Thành thi triển bí pháp, không biết có thể chống đỡ được mấy chiêu?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)