Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1225

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1225: Tu La đại đế gần như phát điên
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


- Chậc chậc, đây là trận pháp gì a? Không ngờ có thể ngăn cản một quyền của Tu La đại đế. Khó trách Chân thiếu chủ tự tin, can đảm xuất chiến như vậy. Hóa ra thự sự có át chủ bài a.

Lực lượng một quyền này thực sự kinh người. Ngay cả những đại đế đang xem trận chiến, tự hỏi mình đối mặt với một quyền của Tu La đại đế cũng không dám chính diện đối kháng.

Vô Song đại đế cau mày:

- Tu La đại đế này nổi danh sau Khổng Tước đại đế, xem ra quả nhiên là nhân vật hung ác, vô cùng khó đối phó.

Canh Thiên Trượng gian nan nuốt nước bọt, nhịn không được mà hỏi:

- Mạch lão ca, Chân thiếu chủ có hy vọng thắng không?

Lời này Tứ đại hoàng giả cũng rất muốn hỏi. Chỉ là vấn đề này quá ngu ngốc, bọn họ ngại không dám hỏi.

Vô Song đại đế lắc đầu:

- Suy nghĩ của thiếu chủ, nhìn qua là biết có lẽ muốn thủ thế. Mục tiêu của hắn không phải là tìm kiếm thắng lợi, mà là muốn thủ hòa a.

- Thủ hòa?

Vân Trung Minh Hoàng bỗng nhiên lên tiếng:

- Chỉ cần hòa, thi đấu mười ba ván này Khổng Tước thánh sơn chúng ta chính là người thắng.

- Đúng vậy.

Dã Hồ Minh Hoàng hai mắt sáng ngời:

- Khó trách thiếu chủ luôn bình tĩnh nhưu vậy. Hóa ra thiếu chủ đã tính từ trước, đã sớm suy tính xong mười ba ván này. Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ thiếu chủ cũng tính tới ván cuối cùng này hay sao?

Mọi người đều bị suy đoán này của Dã Hồ Minh Hoàng mà cảm thấy tò mò.

Đa Mai minh hoàng có chút vui mừng nói:

- Nếu như vậy Chân thiếu chủ quả nhiên tính toán vô song. Khổng Tước đại đế bệ hạ lập người làm thiếu chủ quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.

Bàn Long đại đế vốn là người rất nhiều lời, lúc này hắn lại không có mở miệng, mà hai mắt ngưng trọng nhìn lên lôi đài.

- Tịch Diệt đạo huynh, ngươi nhìn xem ván này Chân thiếu chủ có thể thủ hòa hay không?

Bàn Long đại đế rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Tịch Diệt đại đế ở bên cạnh.

Tịch Diệt đại đế cũng hết sức chăm chú nhìn vào trên lôi đài, nghe Bàn Long đại đế hỏi vậy, hắn trầm ngâm rồi nói:

- Chân thiếu chủ làm việc luôn tính trước sau. Nói thật rốt cuộc người có bao nhiêu át chủ bài, ta cũng không dám phỏng đoán. Thế nhưng mà một quyền này của Tu La đại đế tuyệt đối chỉ là mở đầu. Tuyệt chiêu chính thức của hắn còn chưa có sử dụng.

- Đúng vậy. Tu La đại đế còn chưa sử dụng tuyệt chiêu. Chân thiếu chủ nhất định cũng còn có át chủ bài chưa sử dụng. Hơn nữa trận pháp của người, thoạt nhìn không tầm thường, lực phòng ngự không ngờ lại kinh người như vậy.

Bàn Long đại đế không ngừng nổi giận thay cho bên Khổng Tước thánh sơn.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế tự nhiên không dễ dàng kết luận như vậy. Nhưng mà trận pháp này của Giang Trần, không thể nghi ngờ khiến cho lòng tin của mọi người tăng lên nhiều.

Ít nhất trận chiến này sẽ không xuất hiện tình huống nghiêng về một bên như trong dự đoán ban đầu của mọi người.

Ít nhất Chân thiếu chủ cũng không có giống như trong tưởng tượng của mọi người, không chịu nổi một kích. Mặc dù đối mặt với Tu La đại đế, hiển nhiên hắn cũng không định nhận thua lúc này.

Bên Tu La đạo tràng thì hoàn toàn bất đồng với bên này.

Khi một quyền của Tu La đại đế không phá vỡ được trận pháp kia, biểu hiện của tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ kinh ngạc, cực kỳ phức tạp.

Hiển nhiên, mọi người đối với cảnh này quả thực không có cách nào tiếp nhận nổi.

Cho dù là Đan Cực đại đế đang xem cuộc chiến ở khu khách mời, lông mày cũng nhíu không ngừng. Dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn lên trên lôi đài, trong lòng rung động không thôi.

- Tiểu tử họ Chân này chẳng lẽ thực sự có sâu xa với Vạn Uyên đảo hay sao? bằng không cương vực nhân loại này làm sao có ai có thể dạy dỗ ra yêu nghiệt như vậy được?

Giờ phút này Đan Cực đại đế tuyệt đối đã bị biểu hiện của Giang Trần làm cho khiếp sợ.

Người trẻ tuổi kia tạo ra quá nhiều rung động cho hắn, nhiều lần tạo thành trùng kích trong lòng hắn.

Trước đây ít năm tranh đoạt Vạn Thọ đan, người trẻ tuổi kia đánh một kích phủ đầu cho Đan Hỏa thành hắn, làm cho thần thoại bất bại của Kê Lang Đan Vương tan vỡ.

Lần trước ở Nguyệt Thần giáo lại nổi danh, không ngờ lại tìm ra vấn đề của Nguyệt Thần bảo thụ, trong lúc vô hình lại giẫm lên mặt Kê Lang Đan Vương một lần nữa.

Mấy ngày nay, tin tức Tùng Hạc đan truyền ra, loại đan dược nghịch thiên bực này, hơn nữa tin đồn như vậy không ngờ đã được chứng minh là dúng.

Trừ đan đạo ra, tiểu tử này không ngờ lại thu phục được một đầu Chân Long là thú chiến khế ước.

Trừ ngự thú nhất đạo ra, tiểu tử này tu vi trận pháp lại yêu nghiệt như vậy, phù lật nhất đạo cũng đấu ngang tay với Tu La đại đế.

Hiện tại trên võ đài, tiểu tử này không ngờ lại đối kháng với nhân vật có số má nhất Lưu Ly vương thành hiện tại là Tu La đại đế.

Tuy rằng là không dựa vào thực lực, tu vi võ đạo đối kháng mà dựa vào trận pháp, dựa vào các loại đạo cụ nghịch thiên.

Nhưng mà một thiên tài trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi, không ngờ có thể chiến một trận trên lôi đài với đại đế thành danh ba ngàn năm. Đây đã đủ có thể gọi là truyền kỳ rồi.

Quan trọng nhất chính là một quyền mà Tu La đại đế tụ lực kia thậm chí ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không thể phá vỡ.

Một quyền này có lẽ không phải tinh hoa võ học của Tu La đại đế, có lẽ chỉ là một quyền thăm dò, nhưng tuyệt đối không phải là một quyền tầm thường.

Một quyền này nếu như đánh vào trên người cường giả Hoàng cảnh, nếu như không có bảo vật phòng ngự trên người, tất sẽ khiến cho cường giả Hoàng cảnh kia vẫn lạc tại chỗ.

Thiên tài ở tất cả lĩnh vực như vậy, làm cho nhân vật như Đan Cực đại đế lúc này cũng không nhịn được mà trong lòng có chút kiêng kỵ.

- Kẻ này thiên phú siêu quần như vậy, còn chưa tới ba mươi tuổi. Nếu như cho hắn thời gian ba năm mươi năm. Cương vực nhân loại này chẳng phải sẽ bị hắn quấy cho long trời lở đất hay sao?

- Kẻ này tuyệt đối không thể để cho hắn phát triển như vậy, tuyệt đối không thể để cho hắn khống chế Lưu Ly vương thành. Bằng không đợi một thời gian nữa, Lưu Ly vương thành nhất định sẽ trở thành mối uy hiếp tới số mệnh của Đan Hỏa thành ta. Nhất định sẽ bị kẻ này thôn phệ.

Cũng không phải Đan Cực đại đế lo lắng vô cớ, mà có thể là tiên đoán thực sự. Như vậy Chân thiếu chủ một khi lớn lên, dùng quan hệ ác liệt giữa Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành, Đan Hỏa thành nhất định sẽ trở thành đối tượng mà đối phương chèn ép. Đến lúc đó Đan Hỏa thành ai có thể áp chế được hắn chứ?

Mối uy hiếp như vậy nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước.

Cách Đan Cực đại đế không xa, Hàn Thiên Chiến của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông lại mạnh mẽ vỗ đùi, hảo sảng cười lớn:

- Tốt, tốt, tốt. Bổn tông chủ vẫn cho rằng Chân thiếu chủ là thiên tài đan đạo, hóa ra thiên phú võ đạo của hắn lại không kém thiên phú đan đạo một chút nào. Tài tuấn trẻ tuổi như vậy có thể coi là đệ nhất nhân trên bát vực a.

*****

Hàn Thiên Trượng cũng gật đầu phụ họa:

- Đại huynh, Thiên Kiếm tông ta và Chân thiếu chủ kết giao, quả nhiên là quyết định anh minh. Thế quật khởi của người này thực sự quá mức kinh người. Theo tiểu đệ thấy, số mệnh của hắn, quả thực cái gì cũng không ngăn cản được. Trận chiến này, mặc kệ cuối cùng có gánh vác được hay không, thế nhưng người thua nhất định là Tu La đạo tràng. Chân thiếu chủ như vậy, Khổng Tước thánh sơn như thế, người Lưu Ly vương thành cam lòng vứt bỏ sao?

- Rất đúng.

Hàn Thiên Chiến gật đầu cười to:

- Theo ta thấy, ván này Tu La đại đế muốn thắng chỉ sợ sẽ không nhẹ nhõm như vậy.

Đại viện chủ Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện bỗng nhiên thản nhiên nói:

- Tu La đại đế không thắng được.

- Ồ? Tại sao vậy?

Hàn Thiên Chiến nhẹ nhàng cười cười, tủm tỉm nhìn về phía Tố viện chủ. Bọn họ đều là người đồng bối, tự nhiên biết rõ năm đó Tố Hoàn Chân có một đoạn tình cảm với Khổng Tước đại đế.

Có lẽ Tố Hoàn Chân viện chủ này bởi vậy mới ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.

Ngay cả Đan Cực đại đế cũng phải dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem Tố Hoàn Chân tại sao lại nói nhưu vậy. Tu La đại đế không thắng được một người trẻ tuổi hay sao?

Chuyện này dù nghe thế nào cũng đều cảm thấy có chút buồn cười.

Tố Hoàn Chân thản nhiên nói:

- Chân thiếu chủ bày trận pháp cực kỳ cao minh. Phối hợp vô cùng tinh diệu. Từng bước từng bước, ngay cả người ngoài xem như bổn tọa cũng không nhìn thấu được ảo diệu của nó. Trận này Tu La đại đế trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, muốn phá trận, nói dễ vậy sao?

Thi đấu lôi đài, chỉ có thời gian hai thời thần. Nếu như trong vòng hai thời thần không phá được trận pháp này, vậy thì cũng chỉ có thể tính là hòa, bất phân thắng bại mà thôi.

Bên Tu La đạo tràng, giờ phút này biểu lộ của tất cả mọi người vô cùng ngưng trọng.

Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào lôi đài.

- Tu La đạo huynh, nhất định phải chiến thắng a.

Trong lòng Thương Hải đại đế âm thầm cầu nguyện. Thế cục hiện tại nếu như ván này không thắng. Tất cả ý định của Tu La đạo tràng đều xôi hỏng bỏng không.

Đây là một ván căn bản không thể nào thua, cũng không thể nào thua nổi.

Ván này thua, chẳng khác nào là thua toàn bộ. Tu La đạo tràng sẽ không còn tư cách khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước đại đế không có mặt ngươi còn không thắng nổi, như vậy còn có tư cách gì khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn nữa?

- Sư tôn nhất định có thẻ thắng.

Ánh mắt Lý Kiến Thành hung dữ nhìn chằm chằm vào lôi đài, hai mắt đều tràn ngập hung quang, cơ hồ hận không thể tiến lên hỗ trợ. Ăn tươi nuốt sống Chân thiếu chủ kia.

Nếu như ở hiện trường cần chọn ra một người thống hận Giang Trần nhất, nói không chừng không phải là Tu La đại đế mà là Lý Kiến Thành hắn.

Lý Kiến Thành bị Hoàng Nhi đánh bại, thua chật vật như vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tuy rằng hắn đối với Hoàng Nhi vì yêu thích mà giận, thế nhưng hắn giận lây sang Giang Trần, còn hận hơn chính chủ rất nhiều.

Hắn cảm thấy, nếu như không phải Chân thiếu chủ ghê tởm kia quấy nhiễu. Tu La đạo tràng đã sớm thuận lợi tiếp nhận vị trí của Khổng Tước thánh sơn, đâu còn có phong ba xuất hiện như vậy.

Hắn ghen ghét, phẫn nộ.

Ghen ghét Chân thiếu chủ kia vì sao có thể lọt vào mắt xanh giai nhân tuyệt mỹ như Hoàng Nhi, hơn nữa còn khiến nàng khăng khăng nhất mực như vậy.

Hắn ghen ghét vì sao cũng là thiên tài trẻ tuổi, Chân thiếu chủ ở tất cả lĩnh vực lại tinh thông mọi thứ, giống như không có gì là hắn ta không làm được.

Hắn ghen ghét vì sao tiểu tử này rõ ràng là bán bộ Hoàng cảnh, nhiều lắm chỉ là vừa vào Hoàng cảnh, nhưng lại có thể đấu ngang tay với sư tôn nhà mình.

Tất cả chuyện này trở thành tâm ma của Lý Kiến Thành, làm cho hắn cơ hồ muốn nổi giận.

Tu La đại đế trên đài giờ phút này đã gần như phát điên, cho dù so ra kém Lý Kiến Thành, thế nhưng cũng không chênh lệch là bao. Sau một quyền kia, hắn liên tục thi triển quyền kỹ, không ngừng ra tay, lực phá hoại kinh người, giống như ác ma địa ngục thoát khốn, giống như cuồng phong bạo vũ trút xuống trận pháp kia.

Thế nhưng mà trận pháp kia dưới công kích quyền kỹ của hắn, tuy rằng xuất hiện vết rách, nhưng cũng rất nhanh đã được chữa trị.

Dù Tu La đại đế liên tục dùng quyền kỹ công kích, động tác cực nhanh, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào phá võ được phòng ngự của trận pháp này vậy.

Đáng giận nhất chính là pho tượng bát tôn kia, không ngờ lại giống như tám người phối hợp với trận pháp kia ngày càng ăn ý.

Làm cho Tu La đại đế không ngừng công kích, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào phá tán phòng tuyến bên ngoài này.

Mà quyền cương của hắn điên cuồng nện vào trên pho tượng bát tôn này, tuy rằng lưu lại một chút dấu vết, nhưng giống như đánh vào trên người võ giả, giống như bị thương ngoài da một chút, căn bản không hình thành uy hiếp quá lớn.

Càng thêm phiền muộn chính là, dấu vết mà hắn lưu lại trên pho tượng bát tôn, thời gian trôi qua, không ngờ lại tự động khôi phục lại như cũ. Dấu vết không ngừng nhỏ đi, rồi biến mất hẳn.

- Gặp quỷ rồi, rốt cuộc đây là thứ đồ vật quỷ quái gì vậy?

Tu La đại đế gần như phát điên.

Pho tượng bát tôn này tốc độ cũng không nói là quá nhanh, thế nhưng lôi đài lớn như vậy, bát tôn này phòng ngự tám phưng vị, cơ hồ khóa chặt không gian có góc chết. Cũng đủ để bảo hộ Chân thiếu chủ vào bên trong.

Mà lực phá hoại của Tu La đại đế đương nhiên là rất mạnh, chỉ là công kích của hắn thuy chung không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng đối với pho tượng bát tôn kia.

Công lâu không được, hiển nhiên đả kích sĩ khí không nhỏ.

Giờ phút này Tu La đại đế cơ hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Trần.

Quyền cương liên tục đánh ra, thế nhưng lại không sinh ra uy hiếp mang tính thực chất với đạo phòng ngự này. Khuôn mặt Tu La đại đế đỏ bừng, nộ khí bừng bừng.

- Tiểu tử họ Chân, Khổng Tước đại đế dạy ngươi bổn sự làm rùa đen rút đầu này hay sao?

Tu La đại đế tức giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được mở miệng mỉa mai.

Giang Trần nghe xong những lời này lập tức cười lớn tại chỗ.

- Tu La, không phải ngươi định nói cho ta biết, đường đường là đại đế mà chỉ có chút bổn sự cỏn con như vậy đó chứ.

Tu La đại đế giận dữ:

- Bổn đế vừa rồi bất quá chỉ mới làm nóng người mà thôi. Đừng tưởng rằng ngươi cậy vào một trận pháp mà có thể ngăn cản bước chân thắng lợi của bổn đế. Bổn đế sẽ nói cho ngươi biết, Khổng Tước thánh sơn không có Khổng Tước đại đế thì cái gì cũng không phải. Họ Chân ngươi cũng không phải là cái gì.

Giờ phút này Tu La đại đế thở hổn hển nói.

Cho dù là Khổng Tước đại đế lúc trước cũng không có làm cho Tu La đại đế hắn thất thố như vậy. Bởi vì Khổng Tước đại đế luôn luôn hòa khí, chưa bao giờ khiến cho Tu La đại đế phát hỏa như vậy.

Giang Trần thì trực tiếp xé rách da mặt, mỉa mai cười cười:

- Nếu như Khổng Tước thánh sơn cái gì cũng không phải mà nói, như vậy chiến tích của Tu La đạo tràng còn không bằng chúng ta, vậy các ngươi tính là gì?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)