Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1234

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1234: Bỏ trốn mất dạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Một mặt, đây là bởi vì Đan Hỏa thành ở phương diện đan dược quả thực rất có mị lực. Khiến cho người ta không thể rời khỏi Đan Hỏa thành, đây là một loại lực hấp dẫn tự nhiên.

Nhưng một phương diện khác, chuyện này có sự cố gắng của Đan cực đại đế và Đan Hỏa thành. Đan Hỏa thành luôn cố gắng làm tăng lên lực ảnh hưởng của Đan Hỏa thành.

Mà Khổng Tước đại đế, ở phương diện này dã tâm rõ ràng không quá đặc biệt rõ ràng. Không phải nói Khổng Tước đại đế không có ý chí lớn như Đan cực đại đế.

Mà tính cách hai người cuối cùng lại không giống nhau.

Những năm gần đây, tâm tư của Khổng Tước đại đế kỳ thực đã đặt trên việc nên phòng bị việc Ma tộc phục hưng thế nào. Mà Đan cực đại đế lại không phút giây nào không nghĩ tới việc Đan Hỏa thành khuếch trương.

Đây chính là sự khác nhau về bản chất giữa hai người bọn họ.

Đứng ở góc độ trung lập, có lẽ Khổng Tước đại đế càng khiến cho mọi người kính nể. Nhưng mà đứng trên lập trường của hai thế lực, có lẽ người phía dưới càng hy vọng có một lão đại khí phách như Đan cực đại đế.

Nhìn Đan Hỏa thành mà xem, Tịnh Phần điện kia tổ chức Thưởng Kim lôi đài, hoạt động như vậy khiến cho Đan Hỏa thành vô cùng sôi động.

Mà ở Lưu Ly vương thành, cũng có rất ít những hoạt động như vậy.

Loại hoạt động này là những hoạt động có khả năng hấp dẫn người khác nhất, hấp dẫn tâm lý thích náo nhiệt của mọi người. Loại hoạt động này càng nhiều, cường giả khắp các nơi cũng nghe danh mà tới.

Ngày càng có nhiều cường giả bị hấp dẫn tới, nơi này tự nhiên cũng được coi là nơi hạch tâm, thành tiêu điểm của mọi người.

Giang Trần bởi vì nhìn chuẩn vấn đề hạch tâm này, cho nên bước đầu tiên của hắn là thành lập một học viện đan dược.

Đây chính là quyết định đầu tiên khi hắn chính thức khống chế Lưu Ly vương thành.

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của chư hầu khắp nơi, Giang Trần đã biết rõ, quyết định của mình anh minh thế nào. Tuy rằng sau lưng quyết định này cần vô số tài lực và vật lực chèo chống. Cần vô số người trả giá tâm huyết, thế nhưng từ góc độ lâu dài xem ra, đây là đáng giá.

Trấn Nhạc đại đế vỗ đùi tán thưởng:

- Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ đã có phách lực như vậy, quả thực khó có được. Trấn Nhạc nhất mạch ta tuyệt đối ủng hộ quyết định này của Chân thiếu chủ. Xuất tiền hay cần người, chỉ cần Chân thiếu chủ mở miệng, bổn đế nhất định sẽ không cau mày.

Niêm Hoa đại đế cũng cười nói:

- Đây là việc thiện, Niêm Hoa nhất mạch của ta cũng nghĩa bất dung từ.

Thành lập học viện đan đạo, ai cũng khó mà phản đối được. Ai tới cũng được. HIện tại người đứng đầu đan đạo Lưu Ly vương thành chính là Chân thiếu chủ, chính là Khổng Tước thánh sơn.

Chân thiếu chủ người ta hùng hồn nói vậy, nguyện ý đem tâm đắc đan đạo ra chia sẻ với mọi người, nếu như bọn họ phản đối, như vậy nói cũng không qua.

Bên khu khách mời, huynh đệ Hàn thị của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông cũng cười to:

- Chân thiếu chủ, chúc mừng, chúc mừng, ngăn cơn sóng giữ, càn khôn được định a. Tương lai Lưu Ly vương thành không cần phải nói. Thiên Kiếm tông chúng ta đối với nội tình đan đạo của Chân thiếu chủ cũng thưởng thức từ tận đáy lòng. Chân thiếu chủ lại là Đan Đế khách khanh của Thiên Kiếm tông chúng ta. Vậy học viện đan đạo này Thiên Kiếm tông chúng ta cũng nguyện ý góp tiền.

- Chân thiếu chủ, nếu như Thiên Thiền cổ viện chúng ta nguyện ý xuất tiền, các ngươi có tuyển nhận đệ tử từ Thiên Thiền cổ viện chúng ta hay không?

Tố Hoàn Chân cũng không cam chịu yếu thế.

Giang Trần cười nói:

- Đệ tử đan đạo, muốn chiêu thu đương nhiên là từ khắp nơi trong cương vực nhân loại. Đương nhiên dưới điều kiện ngang nhau, đệ tử Lưu Ly vương thành chúng ta tự nhiên được ưu tiên.

Nghe Giang Trần nói như vậy, Tố Hoàn Chân và huynh đệ Hàn thị nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.

- Tốt, Chân thiếu chủ quả nhiên là người thống khoái. Bằng hữu như Chân thiếu chủ Bổn tông chủ nhận định.

Hàn Thiên Chiến cũng vô cùng hưng phấn.

Tố Hoàn Chân lại cười nhạt nói:

- Thiên Thiền cổ viện chúng ta luôn coi Lưu Ly vương thành là người một nhà. Chỉ tiếc truyền nhân như Chân thiếu chủ so với Khổng Tước đại đế nhà ngươi còn có phách lực hơn a.

Tố Hoàn Chân quả thực năm đó có cảm tình rất sâu với Khổng Tước đại đế. Bởi vì nguyên nhân phía Khổng Tước đại đế, cho nên hai người cuối cùng không thể đi tới tận cùng.

Ở chuyện này, Tố Hoàn Chân hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút ai oán. Chỉ là loại ai oán này cũng không phải là vì yêu mà sinh hận a.

Đan cực đại đế lúc này là người đứng ngồi không yên nhất. Nếu như không phải trong lòng hắn còn có ý nghĩ khác, đoán chừng đã sớm theo Tu La đại đế rời đi.

Lúc này hắn còn có thể ở lại cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.

Đan cực đại đế cười lớn một tiếng:

- Chân thiếu chủ, bổn đế chúc mừng ngươi. Tuổi còn trẻ thành tựu đã bất phàm như vậy. Ta thấy Khổng Tước đại đế năm đó cũng không bằng ngươi.

Đây là nâng lên, cho nên Giang Trần đối với loại kích lệ khẩu xà tâm phật này cũng không cho là đúng.

Hắn cười nhạt một tiếng nhìn qua Đan cực đại đế rồi nói:

- Chân mỗ cũng không ngờ tới, Đan cực đại đế đường đường là chủ nhân Đan Hỏa thành vậy mà lại hạ mình tới Lưu Ly vương thành ta làm khách. Nhưng mà Đan cực đại đế đã là bằng hữu Tu La đại đế mời tới. Hiện tại Tu La không phải là người Lưu Ly vương thành ta. Bổn thiếu chủ cũng không thay hắn giữ khách.

Lời này vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy buồn cười.

Chân thiếu chủ này không ngờ lại ngang nhiên ra lệnh trục khách trước mặt Đan cực đại đế.

Đan cực đại đế này cho dù là người ẩn nhẫn rất sâu thế nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Thầm nghĩ tiểu tử này thật đáng giận, không ngờ lại không biết nể tình.

Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là chủ nhân Đan Hỏa thành, trong lòng tuy rằng giận dữ. Thế nhưng ngoài cười, trong lòng không cười, nói:

- Nghe nói Chân thiếu chủ muốn thành lập học viện đan đạo. Đan Hỏa thành vừa vặn ở phương diện đan đạo có chút nội tình, có lẽ hai nhà chúng ta một nam một bắc, có thể hợp tác một chút nha.

Hợp tác?

Những người khác biến sắc, ngươi hợp tác với Đan Hỏa thành? Đây không phải là bảo hổ lột da hay sao?

Giang Trần cười nhạt nói:

Lưu Ly vương thành từ tước tới nay không lui tới nhiều lắm với Đan Hỏa thành, chuyện hợp tác này ta thấy miễn đi. Lại nói, bổn thiếu chủ cũng không cảm thấy một chút nội tình gì đó của Đan Hỏa thành đáng để cho ta cảm thấy nhớ thương.

Cái gì?

Nếu không phải Đan cực đại đế đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe những lời này chỉ sợ đã sớm phun ra một ngụm máu tươi, tức chết tại chỗ.

Nghe khẩu khí này, tiểu tử này dường như còn không đặt Đan Hỏa thành vào mắt?

Nụ cười giả tạo trên mặt Đan cực đại đế thoáng cái biến mất không thấy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm vô cùng:

- Chân thiếu chủ, ngươi thiếu niên đắc ý. Bổn đế có thể hiểu được. Nhưng mà nghe ý tứ của ngươi, dường như không đặt Đan Hỏa thành ta vào mắt?

*****

Đan cực đại đế dùng ngữ khí bất thiện nói. Cuối cùng hắn cũng là một đời bá chủ, nếu như để cho một người trẻ tuổi vẽ mặt ở trước mặt hắn như vậy, một khi truyền đi, Đan cực đại đế hắn còn mặt mũi nào nữa? Quyền uy Đan Hỏa thành còn đâu nữa?

Vô Song đại đế cau mày nói:

- Đan Cực, đừng tưởng rằng cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ. Vốn ngươi không được hoan nghênh, nói nhảm nhiều như vậy, ngươi đang tự rước lấy nhục đó.

Nếu như hiện trường có ai hận thấu xương Đan cực đại đế nhất, tuyệt đối không phải là Giang Trần mà là Vô Song đại đế.

Đan cực đại đế vốn đã vô cùng tức giận, thấy lão tình địch là Vô Song đại đế đứng ra, càng tức giận không có chỗ phát tiết, hắn cười một tiếng quái dị:

- Ta còn tưởng là ai? Mạch Vô Song ngươi càng sống càng thụt lùi. Lúc trước ta khuyên ngươi gia nhập Đan Hỏa thành, ngươi còn cố làm ra vẻ, còn đoạt nữ nhân với bổn đế. Hiện tại sao lại càng già càng không có tiền đồ như vậy? Lại quay về phía Lưu Ly vương thành quẫy đuôi mừng chủ? Sao rồi, làm chó cho Lưu Ly vương thành tư vị tốt không?

Nếu như là trước đó Vô Song đại đế nhất định sẽ giận tím mặt.

Chẳng qua hiện tại Vô Song đại đế trên phương diện tâm tính đã khác lúc trước, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Đan cực đại đế:

- Đan Cực, nếu như ngươi cảm thấy loại phương thức nói nhảm này có thể chọc giận ta, Mạch mỗ chỉ có thể nói, ngươi vẫn ngây thơ giống như lúc trước. Đều là người sống mấy ngàn tuổi rồi, dã tâm của ngươi, ngươi nghĩ cái gì, muốn cái gì ta rất rõ ràng. Nhưng mà ta nghĩ cái gì, ngươi chưa hẳn đã hiểu được. Đạo bất đồng không thể cùng nói chuyện. Thức thời thì cút nhanh đi, nếu không, nói không chừng qua mấy ngày nữa, trên bát vực sẽ truyền tới tin tức chủ nhân Đan Hỏa thành vẫn lạc ở Lưu Ly vương thành.

Ngữ khí Vô Song đại đế vô cùng lạnh lẽo, trong lúc vô hình có chút uy hiếp.

Hắn và Đan cực đại đế có thù sâu như biển, nếu như có thể, hắn tuyệt đối không ngại diệt Đan cực đại đế.

Nhưng mà hắn cũng biết dùng tu vi trước mắt của hắn, cuối cùng vẫn chênh lệch với Đan cực đại đế này một bậc.

Nhiều đại đế ở đây như vậy, nếu như mọi người liên thủ, nói không chừng có cơ hội tiêu diệt Đan cực đại đế. Thế nhưng loại chuyện như vậy, hiển nhiên không có khả năng xảy ra.

Đan cực đại đế cười ha hả:

- Vẫn lạc?

Ánh mắt nham hiểm của hắn quét qua cơ hồ tất cả đại đế:

- Không phải bổn đế nói quá. Đừng nói là Khổng Tước không có mặt, cho dù hắn có mặt, Lưu Ly vương thành các ngươi cũng chưa chắc lưu lại được cái mạng của bổn đế. Hiện tại, bằng vào các ngươi, cho dù cùng tiến lên, có thể làm gì được bổn đế sao?

Hắn quả thực không sợ, mọi người cùng nhau vây công hắn, cho dù hắn không địch lại, nhưng hắn tự tin, đánh không được thì tiêu sái trở ra tuyệt đối không có vấn đề.

Giang Trần nhíu mày lạnh nhạt nói:

- Đan Cực, nghe khẩu khí của ngươi dường như rất muốn thử một lần đúng không? Nếu không ngại bổn thiếu chủ sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi?

Giang Trần chỉ vào vùng lôi đài trước mắt, nói:

- Bổn thiếu chủ đã sớm nghĩ tới đại hội chư hầu lần này có rất nhiều phong ba, cho nên sớm bố trí một trận pháp Thiên cấp. Nếu như ngươi đã tự tin như vậy chúng ta không ngại thử một lần chứ?

Cái gì?

Lần này sắc mặt Đan cực đại đế thực sự biến hóa.

Trận pháp? Trận pháp Thiên cấp?

Trước đó Đan cực đại đế cũng nhìn thấy trận chiến của Giang Trần và Tu La đại đế. Không thể không nói tiểu tử này ở phương diện nội tình trận pháp thoạt nhìn không kém mặt đan đạo của hắn chút nào.

Nếu như thực sự bố trí một trận pháp Thiên cấp ở đây, hơn nữa còn một đống lớn đại đế như vậy, vậy cục diện khi đó đối với Đan cực đại đế hắn mà nói, quả thực là hung hiểm vạn phần.

Nghĩ tới đây trong lúc nhất thời trong lòng Đan cực đại đế không dám làm càn. Dù sao đây cũng là Lưu Ly vương thành, với Đan Hỏa thành là một nam một bắc, cách quá xa.

Ngươi ở trên địa bàn của hắn, cho dù thực lực có mạnh mẽ hơn nữa cũng phải nhường người ta ba phần. Cường long không áp được địa đầu xà. Những câu này cũng không phải là không có căn cứ.

Hắn lập tức cười một tiếng quá dị, Đan cực đại đế đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang màu đen bỏ đi không một lời, không lưu lại một lời nào.

Trong hư không vang lên một đạo thanh âm:

- Họ Chân, bổn đế nhớ kỹ ngươi. Chuyện hôm nay có cơ hội bổn đế nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần.

Đan cực đại đế đã thực sự kinh sợ.

Giang Trần lạnh nhạt mỉm cười, Thiên Mục Thần đồng tăng thêm Tà Ác kim nhãn bắn về một chỗ trong hư không.

- Đan Cực, nếu như ngươi không sợ cần gì phải chạy trối chết như vậy? Đừng nói cái gì mà mười lần, gấp trăm lần. Đan Hỏa thành các ngươi bổn thiếu chủ đã đi qua. Cũng không phải là đầm rồng hang hổ gì cả. Ngươi cũng không cần tự tâng bốc, nói Đan Hỏa thành ngươi giống như thiên hạ vô địch vậy.

Không phải Giang Trần thích chiến miệng lưỡi. Mà giờ phút này quả thực là lúc cần hắn đấu miệng lưỡi. Đan cực đại đế là đại đế đỉnh cấp cùng nổi danh với Khổng Tước đại đế.

Tu vi và địa vị của hắn, danh vọng và lực chấn nhiếp đều không kém Khổng Tước đại đế, thậm chí trong lúc mơ hồ còn vượt lên trên Khổng Tước đại đế.

Nhân vật như vậy uy hiếp Lưu Ly vương thành, không thể nghi ngờ sẽ lưu lại bóng mờ tâm lý cho người của Lưu Ly vương thành.

Giang Trần hắn hiện tại thân là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, nhất định phải hiếu thắng, mạnh mẽ một chút, phản kích cường hãn một chút, lưu lại cho mọi người một ấn tượng. Đó chính là Chân thiếu chủ hắn không sợ Đan cực đại đế.

Lưu Ly vương thành cũng không cần phải e ngại Đan Hỏa thành.

Dù Khổng Tước đại đế không có mặt, Lưu Ly vương thành cũng hoàn toàn không sợ Đan Hỏa thành.

Không thể không nói, những chi tiết rất nhỏ nhặt, tỉ mỉ này hoàn toàn hữu dụng. Nghe thấy lời nói của Giang Trần, trong lòng các chư hầu khắp nơi cảm thấy hả giận vô cùng.

Vốn bọn họ cảm thấy Đan cực đại đế rất đáng sợ, thoáng cái đã cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.

Nếu như Đan cực đại đế thực sự đáng sợ như vậy, hắn sao phải bỏ trốn mất dạng như thế? Vì sao nghe nói Chân thiếu chủ có trận pháp Thiên cấp đã bỏ trốn mất dạng.

Nói cho cùng Đan cực đại đế hắn cũng không phải là thiên hạ vô địch nha.

Bàn Long đại đế cười hắc hắc, thấp giọng hỏi

- Chân thiếu chủ, người thực sự bố trí trận pháp Thiên cấp ở nơi này sao?

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Sao có thể chứ?

Bố trí một trận pháp Thiên cấp nào có dễ dàng như vậy? Cũng không phải trong một sớm một chiều. Số linh thạch hao phí càng nhiều vô số kể.

Giang Trần còn chưa xa xỉ tới mức tùy tiện đi tới đâu cũng có thể bố trí trận pháp cấp bậc Thiên cấp. Tài lực không đủ, cũng không có tinh lực nhiều như vậy a.

- Nói nhưu vậy đây là không thành kế hay sao?

Trấn Nhạc đại đế cũng vuốt mũi mình, cười khổ nói.

*****

- Cũng không phải là không thành kế. Đan cực đại đế hắn cuối cùng cũng là người, cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng không đột phá Thiên Vị. Chúng ta lại có nhiều đại đế ở đây như vậy, nếu như thực sự chơi với hắn như vậy, hắn cũng sợ. Loại kiêu hùng như hắn, thoạt nhìn tung hoành thiên hạ, trên thực tế so với ai còn sợ chết hơn.

Giang Trần không ngừng chửi bới Đan cực đại đế, mục đích chỉ có một, chính là để cho mọi người tiêu trừ tâm lý oán hận. Làm cho mọi người không còn kiêng kỵ Đan cực đại đế nữa.

Đan cực đại đế cho dù mạnh mẽ tới đâu, hắn cũng chỉ là đại đế mà không có đột phá Thiên vị.

Chỉ là nếu không có đột phá Thiên vị, hắn vẫn còn là đại đế, thực lực của hắn không có khả năng đột phá tới mức mạnh không ai cản nổi.

Cho dù các đại đế đang ngồi còn cách xa hắn, thế nhưng đó cũng là chênh lệch không thể nào lấp đầy được.

Quả thực Đan cực đại đế kia chưa chắc đã tin có trận pháp Thiên cấp thật. Thế nhưng mà hắn cũng chưa chắc đã dám vạch mặt ở hiện trường.

Lưu Ly vương thành cho dù không có Khổng Tước đại đế, không co Tu La đại đế và Thương Hải đại đế, vậy vẫn còn có sáu đại đế ở đây.

Niêm Hoa đại đế, Vô Song đại đế, Trấn Nhạc đại đế, Tịch Diệt đại đế, Trảm Không đại đế và Bàn Long đại đế, còn một Chân thiếu chủ sức chiến đấu gần tới Đế cảnh.

Đây còn chưa tính huynh đệ Hàn thị của Thiên Kiếm tông và Tố Viện chủ Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện và Hạ Viện chủ.

Cộng lại, số đại đế đã vượt qua mười.

Đan cực đại đế hắn có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng thoáng cái giao thủ với mười đại đế. Đây tuyệt đối là hành động ngại mạng mình dài.

Đan cực đại đế vừa mới rút lui, Thiên Đô chi chủ cũng cười một tiếng:

- Chân thiếu chủ, đại hội chư hầu đã chấm dứt, bổn đế cũng không quấy rầy các ngươi. Ta cáo từ trước.

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.

Thiên Đô chi chủ.

Giang Trần lạnh lùng nhìn bóng lưng Thiên Đô chi chủ đang rời đi, trong mắt đột nhiên hiện lên sát cơ nồng đậm. Tuy rằng song phương hiện tại còn chưa xé rách da mặt.

Thế nhưng nhất định Thiên Đô chi chủ đã biết rõ Chân thiếu chủ hắn chính là Giang Trần, biết rõ Giang Trần chính là Chân thiếu chủ.

Mà Giang Trần cũng rất rõ ràng điểm này.

Vừa rồi hắn giao thủ với Tu La đại đế, cuối cùng lại thi triển Băng Hỏa yêu liên, đây chính là sơ hở, thế nhưng không thể nào không bộc lộ được.

Vốn đối với người không nghiên cứu tầng thân phận này của Giang Trần, tự nhiên sẽ không biết tất cả chuyện này.

Thiên Đô chi chủ nhất định lại biết rõ. Giang Trần và Bất Diệt Thiên Đô có thù không đội trời chung. Bên Bất Diệt Thiên Đô nhất định nắm giữ tất cả manh mối về Giang Trần.

Bất Diệt Thiên Đô vốn đã có bảy tám phần hoài nghi Chân thiếu chủ chính là Giang Trần, hiện tại nhìn thấy hắn thi triển ra Băng Hỏa yêu liên, Thiên Đô chi chủ đã xác nhận điểm này.

Tại khắc này, Thiên Đô chi chủ cũng tâm loạn như ma. Lúc ấy hy vọng lớn nhất của hắn là bên Tu La đại đế và Khổng Tước thánh sơn xé rách da mặt. Song phương sống mái với nhau.

Đợi tới khi song phương lưỡng bại câu thương, hắn lại kích động Đan cực đại đế ra tay tiêu diệt Chân thiếu chủ, tiêu diệt tai họa ngầm này.

Đáng tiếc thế cục không có phát triển theo hướng hắn mong muốn.

Giờ phút này Đan cực đại đế đã bỏ trốn mất dạng, Thiên Đô chi chủ tự biết thực lực mình kém hơn Đan cực đại đế một bậc, tự nhiên không có khả năng lưu lại.

hắn cũng sợ Giang Trần vạch mặt tại chỗ, mượn nhờ lực lượng lúc này trực tiếp tiêu diệt hắn.

Đến lúc đó lại đem chuyện Khổng Tước đại đế đổ lên đầu một mình hắn, cho dù hắn bị giết cũng không có cách nào nói rõ lý lẽ.

bát vực vốn là một nơi không phân biệt trắng đen rõ ràng. Thiên Đô chi chủ hắn bị giết, cả Bất Diệt Thiên Đô còn có thể có ai xuất đầu vì hắn được chứ? Vốn thực lực của Bất Diệt Thiên Đô không bằng Lưu Ly vương thành, sau khi hắn chết, như rắn mất đầu, còn nói gì tới báo thù nữa?

Cho nên hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Thiên Đô chi chủ ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Sát ý trong mắt Giang Trần chợt lóe lên, thấy Đan cực đại đế và Thiên Đô chi chủ trước sau đều rời khỏi, đại cục Lưu Ly vương thành đã được định.

Hắn lập tức nói

- Đại hội chư hầu dừng ở đây. Mọi người trước tiên quay về nơi tạm, trú. Ngày mai chúng ta lại tụ họp lại, nghe ý kiến khắp nơi. Hy vọng tới lúc đó mọi người cùng tham gia, nói ra ý kiến của mình một chút.

Đại hội chư hầu chấm dứt, nhưng mà sự náo nhiệt của Lưu Ly vương thành không có vì thế mà giảm.

Các loại tin tức, diễn biến trong đại hội chư hầu nhao nhao truyền ra, truyền khắp tất cả ngõ ngách trong Lưu Ly vương thành.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ vì tin tức Tu La đại đế rời khỏi, khiếp sợ biểu hiện truyền kỳ của Chân thiếu chủ.

Chủ đề ngay từ đầu còn tiếc hận vì Tu La đại đế rời khỏi, nhưng mọi người sau khi nói tới biểu hiện thần kỳ của Chân thiếu chủ, cũng đều cảm thấy, có Chân thiếu chủ thần kỳ như vậy, Tu La đại đế ở lại hay đi dường như cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Tu La đại đế kia ở Lưu Ly vương thành mấy ngàn năm cũng không thấy hắn làm ra cống hiến gì cho Lưu Ly vương thành. Ngược lại Chân thiếu chủ nổi danh không được mấy năm, lại lập nhiều công tích vĩ đại cho Lưu Ly vương thành.

Đại cục Lưu Ly vương thành đã được định, về phần các ảnh hưởng mặt trái do Khổng Tước đại đế mất tích để lại cũng tạm thời được giải trừ.

Chỉ là trong Lưu Ly vương thành cuối cùng vẫn cón một chút tin đồn khác thường, đối với tiền đồ của Lưu Ly vương thành sinh ra luận điệu bi quan.

Khổng Tước đại đế mất tích, Tu La đại đế và Thương Hải đại đế lại rời khỏi. Như vậy thoáng cái Lưu Ly vương thành thiếu đi ba đại đế trong tám đại đế.

Nhưng mà loại cảm xúc này rất nhanh bị nước miếng của mọi người bao phủ.

- Thiếu đi Tu La đại đế và Thương Hải đại đế thì sao chứ? Hai người bọn họ cho dù ở lại Lưu Ly vương thành, những năm gần đây bọn họ đã làm gì cho Lưu Ly vương thành? Nói không dễ nghe một chút, bọn họ chính là kẻ ăn không ngồi rồi, là phân sót lại trên bồn cầu a.

- Đúng vậy, Lưu Ly vương thành có bọn họ hay không đều không quan trọng. Nói không chừng không có bọn họ cản tay, Chân thiếu chủ còn có thể dẫn Lưu Ly vương thành phát triển nhanh chóng a.

- Ủng hộ Chân thiếu chủ, tuổi trẻ tài cao, càng có tinh thần phấn đấu. Nếu như Lưu Ly vương thành rơi vào trong tay loại người tư lợi như Tu La đại đế, đó mới gọi là tai nạn a.

- Quả thực như vậy. Tu La đại đế không đức lại vô năng, căn bản không khống chế được Lưu Ly vương thành. Chọn hắn, quả thực không bằng Chân thiếu chủ.

- Chân thiếu chủ trừ tuổi còn trẻ một chút, thực lực võ đạo còn chưa đủ mạnh, mặt khác không thể nào bắt bẻ được. Ngay cả Khổng Tước đại đế trừ thực lực võ đạo ra, mặt khác cũng không mạnh hơn Chân thiếu chủ a. Có lẽ phù lật nhất đạo cũng mạnh hơn Chân thiếu chủ một chút.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)