Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1237

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1237: Ba cái lợi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Tính cách của tán tu hơn phân nửa là đa nghi, mẫn cảm, hơn nữa lòng tự trọng rất mạnh. Không phải dễ dàng bị người ta gọi là tới, đuổi là đi như vậy.

Điểm này là điểm khác biệt lớn nhất giữa đệ tử tông môn và tán tu.

Cho nên muốn triệu tập tán tu, tuyệt đối không phải dựa vào quyền uy gì, trừ phi thực sự ngươi có mị lực lớn tới mức khiến cho tất cả tán tu bội phục.

Người như vậy từ xưa tới nay cũng không thể nói là không có, mà ít tới mức thương cảm.

Muốn triệu tập tán tu, đầu tiên là phải có lợi ích.

- Thiếu chủ, thiếu chủ muốn triệu tập đại hội tán tu, chẳng lẽ có ý định gì khác?

Vô Song đại đế bỗng nhiên hỏi.

- Không dối gạt mọi người, Lưu Ly vương thành ta hiện tại là lúc cần dùng người, trong tán tu cũng có người tàng long ngọa hổ...

Vô Song đại đế không đợi Giang Trần nói xong, cười khổ nói:

- Chân thiếu chủ, không phải thiếu chủ muốn thu nạp tán tu, sử dụng đó chứ?

Nhìn loại vẻ mặt này của Vô Song đại đế, việc này hiển nhiên không có dễ dàng thực hiện như vậy.

- Mạch lão ca có lời nào muốn nói cứ việc nói thẳng a.

Giang Trần cười tủm tỉm nói.

- Được rồi, ta cứ nói thẳng vậy. Trong giới tán tu cũng không thiếu cường giả. Nhưng mà cường giả giới tán tu, bình thường càng mạnh thì tính cách bọn họ càng thêm cổ quái, càng không phục người. Nếu như là kẻ bình thường, thu nạp cũng không ổn, thời khắc mấu chốt cũng không trông cậy vào được. Cường giả tán tu chính thức rất khó để cho bọn họ quy tâm. Cho nên lôi kéo tán tu đây chưa hẳn đã là biện pháp tốt.

May mà đây là Vô Song đại đế, đổi lại là những người khác quả thực không nói ra rõ ràng được như vậy.

Những người khác cũng có chút khó hiểu nhìn qua Giang Trần, chẳng lẽ Chân thiếu chủ này khi ở trong tuyệt vọng thứ gì cũng muốn thử sao?

Từ xưa tới nay bao nhiêu thế lực cường đại muốn thông qua lôi kéo cường giả tán tu, muốn lợi dụng thế lực tán tu, thế nhưng cơ hồ không có ai thành công qua.

Tán tu thiên hạ đếm không hết, so với cá diếc sang sông còn nhiều hơn. Căn bản không phải là một tông môn, một thế lực có thể chiếm đoạt được.

Hơn nữa tán tu cũng không phải là người dễ sống chung. Hoặc là tính cách kỳ quái, không dễ ở chung, hoặc là tranh cường háo thắng, không dễ quản lý.

Nói không dễ nghe một chút đó là tán tu một mình rất nhiều người đều mạnh hơn đệ tử tông môn. Nhưng mà tụ tập lại một chỗ, tán tu là một đám ô hợp, căn bản không có cách nào so sánh với thế lực tông môn.

Ví dụ như một tán tu đối mặt với một đệ tử tông môn, song phương nếu như không tính tới các loại bảo vật nghịch thiên, như vậy mà nói, ngang hàng đối địch hơn phân nửa tán tu mạnh mẽ hơn.

Bởi vì thế giới tán tu vô cùng tàn khốc, luôn phiêu bạt ở bên ngoiaf, tùy thời có khả năng vẫn lạc, cho nên trực giác sinh tồn của bọn họ mạnh hơn, năng lực sinh tồn cũng ưu tú hơn đệ tử tông môn.

Nhưng mà nếu như một trăm tán tu và một trăm đệ tử tông môn ném vào cùng một chỗ. Cục diện sẽ khác nhau rất lớn. Dưới tình huống thực lực ngang nhau, một trăm tán tu nhất định sẽ bị một trăm đệ tử tông môn được huấn luyện nghiêm chỉnh hành hạ tới chết, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.

Đệ tử tông môn từ nhỏ đã được luật lệ tông môn trói buộc, có kỷ luật tông môn, được huấn luyện chỉnh thể, có ý thức tập thể, biết rõ nên phối hợp thế nào.

Mà tán tu, bọn họ từ trước tới nay chỉ biết làm theo ý mình, chỉ biết phận mình mà thôi.

Chính bởi vì điểm này, lôi kéo tán tu, dựa vào tán tu mở rộng thực lực, trong giới tu luyện mà nói, gần đây đều cho là hành động không thể thực hiện được.

Nhiều tông môn thiếu cường giả đã từng thử qua, hoặc là tự mình mất mặt, đầu voi đuôi chuột, hoặc là mất mạng.

Có một chút còn náo loạn tới mức thân bại danh liệt, khí tiết khó mà giữ được.

Đoàn thể tán tu quá mức phức tạp, không phải dựa vào vũ lực và cường quyền là có thể làm được.

Nụ cười trên mặt không giảm, nhẹ nhàng nhìn mọi người. Từ trong ánh mắt mọi người Giang Trần có thể nhìn ra sự khó hiểu trong lòng mọi người.

Giang Trần lơ đễnh, chỉ nói:

- Mạch lão ca, huynh cứ nói tiếp đi. Có vấn đề gì cứ nói. Tiếp tục hay là bỏ chúng ta cuối cùng vẫn phải thương thị. Huynh cứ nói hết ra một chút đi.

- Vấn đề rất nhiều, tổng kết lại chính là tán tu khó quản lý, tán tu làm theo ý mình, không phục ai. Một khi tụ tập lại hiệu quả sẽ càng ít đi. Tuy rằng Mạch mỗ xuất thân từ tán tu, cũng vô tình bôi đen cho tán tu. Một tán tu nhất định sẽ mạnh hơn đại đa số đệ tử tông môn. Nhưng mà một đám tán tu, nhất định không có cách nào so sánh với đệ tử tông môn.

- Thiếu chủ, từ xưa tới nay có bao nhiêu cường giả từng có ý thu nhận tán tu, hoặc là đạt thành hiệp nghị với giới tán tu. Vô số cường giả tán tu, cũng đã từng ở trong cuộc chiến phong ma thượng cổ lập được công lao to lớn.

Niêm Hoa đại đế ngược lại cũng biết rõ một ít điển cố thượng cổ.

Thời kỳ thượng cổ?

Dù sao cũng quá xa vời, xa xôi tới mức chỉ còn một ít văn tự lưu lại mà thôi.

Giang Trần gật đầu:

- Tán tu ở trong hoàn cảnh xấu, ta cũng biết. Nhưng mà bổn thiếu chủ lại tin chắc rằng tính cách của tán tu không giống nhau, cũng không phải mỗi tán tu đều bất cận nhân tình như vậy. Giống như Mạch lão ca, lão ca cũng là nhân vật đứng đầu giới tán tu, thế nhưng mà trên người lão ca lại có thứ mà rất nhiều cường giả tông môn không có. Các người không câu nệ tiểu tiết, trọng lời hứa, không sĩ diện, không có tâm địa gian xảo. Ân oán rõ ràng...

Mạch Vô Song cười ha hả:

- Những ưu điểm này rất nhiều cường giả tông môn đều có. Không thể vơ đũa cả nắm a.

- Đúng vậy, không thể quơ đũa cả nắm. Cho nên trong tán tu nhất định cũng có vàng, nhất định cũng có vàng bị mai một, nhất định có người buồn bực thất bại. Bổn thiếu chủ muốn tổ chức đại hội tán tu này xuất phát là từ ba điểm, mọi người không ngại khi nghe một chút chứ?

Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, biểu lộ cả đám ngưng trọng, rửa tai lắng nghe.

- Thứ nhất, giới tán tu có Mạch lão ca, huynh đệ Canh gia, mọi người đều là người sảng khoái, đối với ta vừa quen đã thân. Bởi vậy có thể thấy được, giới tán tu cũng là tàng long ngọa hổ. Ta cho dù trong một đống cát lớn, tùy tiện chọn ra mấy hạt vàng cũng là thu hoạch lớn lao. Thứ hai, tin tức tốt, tin tức xấu thứ gì có thể truyền bá nhanh hơn? Tán tu muốn đi vào học viện đan đạo của Lưu Ly vương thành chúng ta, nếu như tán tu thiên hạ đều thảo luận tới vấn đề này, các người thử nghĩ xem, lực ảnh thưởng như thế nào chứ? Thứ ba, hiện tại Lưu Ly vương thành chúng ta bị ảnh hưởng của lời đồn, cho rằng Khổng Tước đại đế bệ hạ đã không còn. Đều cho rằng Lưu Ly vương thành chúng ta không gượng dậy nổi. Cho nên, chúng ta mượn nhờ cơ hội lần này, tuyên bố với bên ngoài rằng, Lưu Ly vương thành chúng ta sẽ không gượng dậy nổi như vậy. Trái lại, chúng ta sẽ ngày càng mạnh mẽ, ngày càng phát triển.

*****

Giang Trần nói vô cùng kỹ càng, sau khi nói xong, tất cả mọi người lâm vào trong trầm mặc.

Cẩn thận cân nhắc, bọn họ cảm thấy lời nói của Chân thiếu chủ cũng rất có đạo lý.

Vô Song đại đế trầm ngâm nói:

- Thiếu chủ, không ngờ thiếu chủ cân nhắc sâu xa như vậy. Nếu như không phải thiếu chủ định thu nạp nhiều tán tu, ta cảm thấy vẫn có thể thực hiện được. Nếu như thu nạp nhiều tán tu, vàng thau lẫn lộn, ngư long hỗn tạp, cũng được mà không đủ mất.

Giang Trần cười nói:

- Từ xưa thà rằng ít chứ không ẩu. Binh quý tinh chứ không quý nhiều. Cần mưu chứ không cần dũng. Lưu Ly vương thành chúng ta còn chưa tới mức cần nhiều tán tu tới duy trì cục diện. Bổn thiếu chủ chỉ ccarm thấy trong tán tu tàng long ngọa hổ, có rất nhiều người rõ ràng có thể có được tương lai rất tốt, thế nhưng lại lưu lạc trong thế tục, lưu lạc trong giới tán tu, uổng phí thời gian cuộc đời minh, lãng phí thiên phú của mình.

Vô Song đại đế như có điều suy nghĩ, nghĩ tới tất cả mọi thứ Giang Trần cho hắn, nhất là huyết mạch Thiên Côn, trong lúc nhất thời trong lòng vô cùng tán thành với cách nói này của Giang Trần.

- Thiếu chủ, thiếu chủ yên tâm đi, bằng vào tấm mặt mo này của ta, nhất định có thể kiếm được một đám người có thể dùng cho thiếu chủ.

Giang Trần cười nói:

- Bán mặt mũi cho lão ca, bọn họ nhất định sẽ tới. Thế nhưng đây không phải là thứ mà bổn thiếu chủ muốn. ta hy vọng, Lưu Ly vương thành chúng ta có thể hấp dẫn bọn họ tới đây bằng thứ gì đó.

Tịch Diệt đại đế bỗng nhiên hỏi:

- Chân thiếu chủ, nghe ý tứ của thiếu chủ, dường như định làm cho đại hội tán tu này long trọng một chút hay sao?

- Đúng vậy, phải long trọng một chút. Tốt nhất là dẫn một ít lão ngoan đồng lánh đời xuất thế, đó là tốt nhất. Nói ngắn lại là động tĩnh càng lớn càng tốt.

- Đúng vậy, động tĩnh càng lớn, lực ảnh hưởng lại càng lớn. Lưu Ly vương thành sẽ không kém Đan Hỏa thành, nhưng mà Đan Hỏa thành lại chú trọng khuếch trương lực ảnh hưởng của bọn họ. Mà phương diện này chúng ta quá yếu kém. Ta đoná Chân thiếu chủ muốn mượn đại hội tán tu này thả con tép, bắt con tôm. Muốn làm khuếch trương lực ảnh hưởng của Lưu Ly vương thành.

Bàn Long đại đế cười nói.

- Đúng là đạo lý đó, Lưu Ly vương thành muốn có sức ảnh hưởng, phải mở rộng lực ảnh hưởng, làm cho mọi người cảm thấy ở đây có lực hấp dẫn. Đan Hỏa thành vì sao lại náo nhiệt như vậy? Vì sao có lực ảnh hưởng lớn như vậy? Bọn họ dựa vào đủ loại hoạt động, không ngừng làm tăng lên lực ảnh hưởng của Đan Hỏa thành. Hiện tại tất cả các vực quanh Đan Hỏa thành, cơ hồ từ tận đáy lòng đã tán thành địa vị hạch tâm của Đan Hỏa thành.

- Nói như vậy đại hội tán tu này dường như thực sự nhất định phải tổ chức sao?

- Chân thiếu chủ, vậy chúng ta làm thế nào mới có thể hấp dẫn được tán tu tới đây? Dùng lợi dụ? Thế nhưng mà muốn nịnh nọt tán tu thiên hạ, phải hao phí bao nhiêu tài lực mới được cơ chứ?

Giang Trần gật đầu nói:

- Là dụng lợi dụ. Lợi này sao? Cũng không phải mỗi người đều có, mỗi người đều có lợi thì cũng không đáng tiền.

Giang Trần ung dung cười nói, như đã tính trước:

- Ta chỉ cần đưa ra ba lợi ích là tán tu thiên hạ lập tức tụ tập.

- Thứ nhất là Tùng Hạc đan.

- Cái gì? Tùng Hạc đan?

Tất cả mọi người chân động, đan dược này quý giá như vậy, Tùng Hạc đan này chẳng lẽ tặng không hay sao?

- Chân thiếu chủ, Tùng Hạc đan này, theo người nói, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, chẳng lẽ lấy ra tặng không hay sao?

Giang Trần lắc đầu:

- Không tặng không. Sao có thể tặng không đượ cơ chứ? Ta chỉ cần nói một câu, đại hội tán tu này, có cơ hội giao dịch được Tùng Hạc đan.

Giao dịch? Hai mắt mọi người sáng ngời, Tùng Hạc đan này là thần đan diệu dược ra sao? Một khi nói có thể giao dịch, những cự đầu lánh đời kia chỉ sợ cũng không thể ngồi yên được.

Diệu dụng của Tùng Hạc đan, chỉ cần một khi truyền đi, tất sẽ khiến cho giới tu luyện điên cuồng. Hiệu quả oanh động của Vạn Thọ đan lúc trước đã rất kinh người, Tùng Hạc đan càng là bản thăng cấp của Vạn Thọ đan. Hiệu ứng oanh động ra sao, không cần nói cũng biết.

Vô Song đại đế vỗ đùi nói:

- Diệu kế, theo ta thấy điều thứ này cũng đã đủ. Chỉ là điều thứ hai kia là gì?

Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu mà cười nói:

- Điều thứ hai này là liên quan tới danh ngạch chiêu sinh học viện đan đạo. Chúng ta chỉ cần xuất ra một bộ phận danh ngạch, cởi mở với tán tu, mọi người cảm thấy có lực hấp dẫn không?

Mọi người sững sờ, hai mắt lại sáng lên.

- Đây quả thực là chuyện rất có lực hấp dẫn a. Chân thiếu chủ hiện tại ở trên phương diện đan đạo của bát vực, uy danh đã vượt qua Kê Lang Đan Vương, đuổi theo Đan Cực đại đế. Thứ tán tu thiếu nhất gần đây chính là con đường đi lên. Nếu như để cho bọn họ có cơ hội tiến thân như vậy...

- Nhất định sẽ điên cuồng, dũng mãnh lao vào a.

- Hiện tại ta lại có chút bận tâm, đến lúc đó Lưu Ly vương thành chúng ta làm sao có thể tiếp đãi được nhiều người như vậy nha.

- Chân thiếu chủ, vậy điều tốt thứ ba kia là cái gì?

- Điều tốt thứ ba chính là trao đổi võ đạo. Đến lúc đó bổn thiếu chủ sẽ mời một vị cao thủ thần bí của Vạn Uyên đảo tới giảng giải võ đạo.

- Cái gì? Cường giả Vạn Uyên đảo?

- Cường giả Vạn Uyên đảo? Chẳng lẽ là cường giả Thiên Vị?

Giang Trần cười cười, thần bí nói:

- Tu vi thế nào không thể tiết lộ ra. Thế nhưng ta đảm bảo kiến thức của vị cao nhân võ đạo này tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ võ giả của cương vực nhân loại khiếp sợ.

Niêm Hoa đại đế lúc này cũng nhịn không được mà nói:

- Chân thiếu chủ, không thể tưởng tượng được thiếu chủ còn quen biết cao nhân Vạn Uyên đảo.

Giang Trần cười nói:

- Thực không dám dấu, năm đó khi ta còn nhỏ từng được một vị cao nhân thần bí chỉ điểm. Nếu không tu vi đan đạo của ta từ nơi nào mà tới chứ?

Giang Trần vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ không thôi. Bọn họ đều nghe loáng thoáng qua về tin đồn thiên phú đan đạo của Chân thiêu chủ, cũng nghe nói qua khi còn nhỏ Chân thiếu chủ từng được cao nhân chỉ điểm.

Nhưng mà chưa từng có ai nghe Chân thiếu chủ chính miệng nói qua. Hiện tại nghe Chân thiếu chủ chính miệng nói qua. Thừa nhận chuyện này, làm sao mọi người không khiếp sợ cho được?

Thế giới võ đạo này, ngươi càng thần bí, người khác sẽ lại tràn ngập hiếu kỳ đối với ngươi, sẽ càng kiêng kị với ngươi hơn. Bởi vì tâm lý của nhân loại vốn đã kỳ quái như vậy, đối với thứ không biết, luôn bảo trì một loại bản năng cẩn thận.

Tựa như Giang Trần vậy, hiện tại hắn có danh khí to lớn trong Lưu Ly vương thành như vậy. Về phần truyền thừa đan đạo của hắn, tự nhiên là một chủ đề mà mọi người vô cùng tò mò.

Dù sao mọi người đều biết, Khổng Tước đại đế tuy rằng rất mạnh, thế nhưng phương diện đan đạo, Khổng Tước đại đế nhất định không thể nào dạy dỗ ra được một thiên tài đan đạo kinh diễm như vậy được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)