← Ch.1283 | Ch.1285 → |
- Kim Quan Vân Hạc? Tốt, Chương Lão Thất ta nhớ kỹ.
- Đặng mỗ ta cũng nhớ kỹ, nhất định thay Chân thiếu chủ lưu tâm thoáng một phát.
Những người này nhận được báo giá của Giang Trần, đều thập phần vui vẻ. Cảm thấy Chân thiếu chủ không giống những thế lực lớn khác.
Chẳng những thân thiết hiền hoà, hơn nữa rất phúc hậu.
Người như vậy, rất dễ dàng thắng được hảo cảm của tán tu bọn hắn.
Vân Trung Minh Hoàng rất nhanh liền từ phủ kho triệu tập ra ba tỷ Linh Thạch. Cái này đối với phủ kho của Khổng Tước Thánh Sơn mà nói, cũng không coi vào đâu.
Bốn mươi kiện bảo vật, tổng cộng hao tốn của Giang Trần khoảng 1. 6 tỷ. Cái giá tiền này, ngược lại không tính khoa trương, nhưng những tán tu kia đều hết sức hài lòng.
Đối với những tán tu này mà nói, mấy ngàn vạn Linh Thạch, tuyệt đối là thiên văn sổ tự. Nhất là tán tu Thánh cảnh, đỉnh đầu có một ngàn vạn Linh Thạch cũng tính toán phi thường xa xỉ.
Mấy ngàn vạn, đây tuyệt đối là khoản tiền lớn.
Đương nhiên, so với Đào Sơn tứ kiệt, chút tài phú ấy, lại không coi là cái gì. Chỉ là, kỳ ngộ như Đào Sơn tứ kiệt, dù sao không phải mỗi người đều có thể gặp gỡ.
Cuối cùng, người của tán tu giới có thể có được thứ tốt, vẫn là quá ít. Tán tu tới chỗ này khoảng chừng trên trăm vạn, nhưng chính thức có được vận khí tốt, mới bao nhiêu người?
Vô Song Đại Đế chứng kiến bộ dạng mỹ mãn của những tán tu kia, cũng thở dài:
- Chân thiếu chủ, thế giới tán tu, đích thật là quá tàn khốc. Mấy ngàn vạn Linh Thạch này, ở trong mắt rất nhiều đệ tử tông môn, có lẽ không đáng kể chút nào a?
Thương Hải Đại Đế bỏ gian tà theo chính nghĩa, mấy ngày nay biểu hiện cực kỳ điệu thấp. Hắn biết rõ, muốn đạt được Đại Đế khác của Lưu Ly Vương Thành khoan dung cùng tán thành, sẽ không dễ dàng như vậy.
Mấy ngày nay, hắn qua vô cùng xoắn xuýt, rất dày vò. Bởi vì các lộ Đại Đế của Lưu Ly Vương Thành, hữu ý vô ý đều bài xích hắn, bất hòa hắn. Phảng phất trên người hắn có cây gai vậy.
Hắn biết, cái này không trách những người khác, đây đều là hắn tự gây nghiệt.
Lúc này, hắn nghe nói Chân thiếu chủ muốn gặp hắn, trong đầu Thương Hải Đại Đế, không khỏi lo được lo mất:
- Chân thiếu chủ muốn gặp ta, là muốn phê bình ta sao? Hay là hắn muốn đổi ý?
Ngay thời điểm hắn tâm thần bất định, Giang Trần cũng đúng lúc đến rồi.
- Thương Hải, để ngươi đợi lâu.
Giang Trần ngược lại vô cùng khách khí.
- Không dám không dám, cũng không có việc gì, Chân thiếu chủ muốn gặp ta, chờ trong chốc lát như vậy, không coi vào đâu.
Thương Hải Đại Đế tư thái rất thấp.
Giang Trần khoát tay chặn lại:
- Thương Hải, không cần giữ lễ tiết. Bổn thiếu chủ đã từng nói qua, ta muốn không phải tư thái của ngươi thấp, mà là muốn xem ngươi hành động thực tế. Ngươi bây giờ tình cảnh xấu hổ, mọi người không có tán thành ngươi nhanh như vậy, đây đều là nhân chi thường tình. Ngươi không nên nghĩ quá nhiều, mà lấy ra hành động thực tế. Chỉ cần ngươi vì Lưu Ly Vương Thành lập công, lấy công chuộc tội, dần dà, ngươi vẫn là Đại Đế được người kính ngưỡng.
- Vâng, vâng.
Lúc trước tâm tư của hắn đều phí ở nịnh nọt Tu La Đại Đế, muốn hắn cống hiến, lập công, hắn trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không có mạch suy nghĩ gì.
- Tốt rồi, chuyện này gấp cũng gấp không được. Ta lại hỏi ngươi, lúc trước Tu La bội phản Lưu Ly Vương Thành, có phải mang tất cả tài phú, đều đưa đến Đan Hỏa Thành hay không?
Giang Trần nói thẳng.
Thương Hải Đại Đế thẹn đỏ mặt:
- Chẳng những hắn, ngay cả ta, cũng đều ở Đan Hỏa Thành. Lần này chúng ta từ Đan Hỏa Thành xuất phát, hắn nói rất dễ nghe, là giúp chúng ta quản lý thoáng một phát. Trên thực tế, hắn đoán chừng đã sớm làm xong chuẩn bị chúng ta có đi không về rồi.
Giang Trần nghe Thương Hải Đại Đế nói như vậy, cũng phiền muộn nói:
- Quả nhiên bị lão hỗn đản kia ngầm chiếm rồi. Buồn cười Tu La Đại Đế kia, cả đời vơ vét của cải, kết quả lại tiện nghi lão hỗn đản Đan Cực kia.
Thương Hải Đại Đế không phản bác được. Ở trên chuyện này, hắn cũng thuộc về nhân vật ám muội. Hắn tự nhiên khó mà nói cái gì.
Tiền này đã đến tay Đan Cực Đại Đế, muốn hắn nhổ ra, lại không dễ dàng.
Thấy bộ dạng của Giang Trần nghiến răng nghiến lợi, Thương Hải Đại Đế lại bỗng nhiên nói:
- Chân thiếu chủ, tuy ở trong tay Đan Cực Đại Đế, nhưng hắn chưa hẳn dùng được.
- Vì sao?
- Lúc ấy, Tu La Đại Đế cũng phát hiện mình ở Đan Hỏa Thành rất khó có địa vị, ở trong nội tâm Đan Cực Đại Đế địa vị không cao, cho nên, hắn cũng lưu lại một tay. Trên Trữ Vật Giới Chỉ kia, hắn làm Tu La Huyết Chú. Nếu như hắn không thể quay về, Tu La Huyết Chú kia chẳng khác nào tử chú, nếu như Đan Cực Đại Đế tùy tiện mở Trữ Vật Giới Chỉ của hắn, sẽ bị Tu La Huyết Chú nguyền rủa.
- A?
Giang Trần nghe được tin tức này, tâm tình hơi thoải mái một chút, bởi như vậy, dù những tài phú kia chưa trở lại trong tay Lưu Ly Vương Thành, cũng không tiện nghi Đan Hỏa Thành.
- Vậy ngươi thì sao?
- Của ta... Ta không biết loại Huyết Chú này, cho nên tài phú của ta, đều đặt ở trong Trữ Vật Giới Chỉ của Tu La. Ai...
Hiện tại Thương Hải Đại Đế sống cũng thập phần túng quẫn.
Hắn không có mang tài phú về, thế lực vốn là dưới trướng, cơ bản cũng cùng hắn lục đục. Cho nên, hiện tại hắn có danh tiếng Đại Đế, nhưng trên thực tế, lại chỉ là lan can tư lệnh.
- Chân thiếu chủ.
Trong mắt Thương Hải Đại Đế đột nhiên bắn ra một đạo hào quang kiên quyết.
- Ta nghĩ thông suốt. Bây giờ ta là mang tội chi thân, ở Lưu Ly Vương Thành, cũng rất khó xuất đầu. Muốn tự mình độc lĩnh nhất mạch, trở lại phong quang trước kia, căn bản không có khả năng. Cho nên, ta muốn nương tựa Chân thiếu chủ, ở dưới trướng Chân thiếu chủ ngài hiệu khuyển mã chi lao. Như Vô Song Đại Đế, Hòe Sơn Nhị Tiêu, vì Chân thiếu chủ làm một tay chân, làm một thuộc hạ hộ viện cũng tốt.
- Ân? Vì sao ngươi có cách nghĩ này?
Giang Trần sững sờ.
- Ta cũng nghĩ qua rồi, ngay cả nhân vật như Vô Song Đại Đế, cũng nguyện ý sẵn sàng góp sức cho ngươi. Hòe Sơn Nhị Tiêu theo ngươi mới vài ngày, lại đối với ngươi khăng khăng một mực. Mà tên Tu La kia, dã tâm bừng bừng, coi như là người có bản lĩnh, nhưng ở trong tay ngươi, lại liên chiến liên bại, một lần một lần không may. Điều này nói rõ, Chân thiếu chủ ngài là Thánh Chủ, đi theo ngươi, nhất định tiền đồ rộng lớn.
Thương Hải Đại Đế nói cực kỳ chăm chú, nhìn ra được, đây là kết quả hắn nghĩ sâu tính kỹ.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi nghĩ thông suốt, ta không có ý kiến. Bất quá nếu như ngươi chần chừ, trong nội tâm có ý xấu gì, thời gian lâu rồi, ta cũng có thể nhìn ra. Đến lúc đó, cũng đừng chắn đường lui cuối cùng của mình. Hơn nữa ngươi nên biết, ta cho ngươi một cơ hội, sẽ không cho ngươi thêm cơ hội thứ hai.
Thương Hải Đại Đế vội nói:
- Chân thiếu chủ, nếu như Thương Hải ta nhị tâm, trời tru đất diệt, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
- Được rồi, ngươi theo ta đi. Hiện tại cũng là lúc dùng người, có chút việc cực, tổng cần phải có người đi làm.
*****
- Tốt, Thương Hải nguyện ý vì Chân thiếu chủ xông pha khói lửa, có việc cực gì, cứ giao cho ta.
Trong mắt Thương Hải Đại Đế toát ra vẻ vui thích.
Hắn biết rõ, Chân thiếu chủ xem như tiếp nhận mình rồi.
Ba ngày giao dịch hoàn tất, Giang Trần cũng về tới Thiếu chủ phủ.
Ba ngày này, Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão cơ hồ là như hình với bóng, theo hắn không ngừng xâm nhập hiểu rõ, làm cho Đan Trì cung chủ đối với Giang Trần lấy được thành tích càng là sợ hãi thán phục không thôi.
Trở lại Thiếu chủ phủ, đột nhiên Giang Trần nghĩ tới một chuyện.
Lại đi tìm Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão.
- Nhị vị, mấy ngày nay bận quá, có chuyện thiếu chút nữa đã quên.
Giang Trần cười cười, từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra năm cái bảo đỉnh.
Năm Đan Đỉnh này, đúng là vật truyền thừa của Đan Càn Cung, ngũ đại bảo đỉnh truyền thừa cường đại nhất của Đan Càn Cung.
Lúc trước Giang Trần ở Xích Đỉnh Trung Vực tham gia một lần đấu giá hội, vừa vặn đụng phải bốn kiện bảo đỉnh. Lúc ấy Giang Trần mượn tay Vệ Hạnh Nhi, chụp đuợc bốn kiện bảo đỉnh này.
Lúc ấy giá tiền là 3500 vạn, Giang Trần cho Vệ Hạnh Nhi 5000 vạn Thánh Linh Thạch.
Nhìn thấy ngũ đại bảo đỉnh, Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão đều giật mình không thôi. Con mắt hai người trừng thật lớn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem ngũ đại bảo đỉnh.
Thiên Toa Đỉnh trong ngũ đại bảo đỉnh, năm đó Đan Trì cung chủ truyền thừa cho Giang Trần.
Bốn đỉnh khác, sau khi Xích Đỉnh Trung Vực xâm lấn, Đan Càn Cung bị diệt, đều rơi vào tay Xích Đỉnh Trung Vực, bị bán đấu giá.
Ở Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão xem ra, ngũ đại bảo đỉnh của Đan Càn Cung tất nhiên là thất lạc, không biết rơi xuống địa phương nào.
Không nghĩ tới, hôm nay Giang Trần lại lấy ngũ đại bảo đỉnh ra.
- Cái này... Chân thiếu chủ, ngươi đây là từ đâu được đến?
Vân Niết trưởng lão vạn phần giật mình.
- Có lần ta đi ngang qua Xích Đỉnh Trung Vực, vừa vặn đụng phải một đấu giá hội, bọn hắn đấu giá bốn đỉnh trong đó. Ta bỏ ra 5000 vạn Thánh Linh Thạch, mua bốn đỉnh này tới tay. Tăng thêm Thiên Toa Đỉnh nguyên lai trong tay ta, năm đỉnh tề tụ, coi như là viên mãn rồi. Đan Càn Cung truyền thừa chi bảo, không thể mất đi.
Đan Trì cung chủ không ngừng thở dài:
- Giang Trần, Giang Trần... Đan Càn Cung thiếu nợ ngươi nhiều lắm.
- Cung chủ lời ấy sai rồi, ta đã là đệ tử của Đan Càn Cung, những sự tình này, là việc nằm trong phận sự của ta. Hôm nay ngũ đại bảo đỉnh tề tụ, chứng minh thời cơ Đan Càn Cung ta Đông Sơn tái khởi cũng không sai biệt lắm đã đến. Chờ sự tình nơi đây xong rồi, chúng ta lại thương nghị kỹ càng, như thế nào khôi phục Vạn Tượng Cương Vực.
Đan Trì cung chủ vỗ đùi:
- Tốt, ta hàng đêm, dù nằm mơ, cũng một mực nghĩ tới chuyện này. Lại tuyệt đối không thể tưởng được, ngày hôm nay đến nhanh như thế.
- Đúng vậy, Đan Càn Cung ta Đông Sơn tái khởi, có Chân thiếu chủ ở sau lưng chống đỡ, nhất định số mệnh lâu dài, phúc trạch vạn vạn năm.
Vân Niết trưởng lão cũng hưng phấn không thôi.
...
Trải qua lên men, đấu giá đại hội được vạn chúng chú mục, rốt cục đúng hạn cử hành.
Giang Trần ở trong khu vực bố trí đấu giá sảnh. Phàm là khách quý muốn tham dự đấu giá hội lần này, đều phải giao một số tiền đặt cọc xa xỉ.
Mà không giao tiền đặt cọc, chỉ có quyền quan sát, không có quyền báo giá.
Mọi người đều biết, lần đấu giá này cấp độ rất cao, nghe nói Thiên cấp bảo vật bị loại bỏ hơn mấy chục. Ngay cả Thiên cấp bảo vật cũng không có tư cách tiến vào đấu giá, làm cho mọi người đối với lần đấu giá này càng chờ mong không thôi.
Cho nên, những khách quý có uy tín danh dự kia, cơ hồ đều giao nộp tiền đặt cọc, tham dự lần đấu giá này.
Ngay cả Thiên Âm Tự Đông Diệp Đại Sư, còn có Thiên Hà Cung trưởng lão, cũng không chút hổ thẹn tham gia đấu giá hội.
Giang Trần cũng không ngăn trở bọn hắn.
Đã để cho bọn họ tới, Giang Trần điểm ấy phong độ vẫn phải có.
- Chư vị, tuyên bố một tin tức, vì bảo đảm lần đấu giá này công chính. Bổn thiếu chủ quyết định tự mình nắm chùy đấu giá, tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư.
Giang Trần hướng mọi người tuyên bố.
- Chậm đã.
Có người bỗng nhiên mở miệng, là Thiên Long Phái Long Bá Tương, người này cười quái dị nói.
- Chân thiếu chủ, ngươi tự mình cầm chùy, như thế là chuyện tốt. Bất quá, vạn nhất người của Khổng Tước Thánh Sơn ngươi muốn tham gia đấu giá. Nếu ngươi gõ chùy nhanh, ai cũng nhìn không ra a.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ai nói cho ngươi biết Khổng Tước Thánh Sơn ta muốn tham gia đấu giá?
- A? Ngươi không tham gia?
Con mắt của Long Bá Tương có chút nhíu lại.
Giang Trần không hề phản ứng đến hắn, tuyên bố:
- Chư vị, lần đấu giá hội này, Bổn thiếu chủ từ trong đội ngũ tán tu tuyển ra 16 kiện bảo vật. Còn có một kiện, là Tùng Hạc Đan do Khổng Tước Thánh Sơn ta nghiên cứu chế tạo, tổng cộng 17 vật đấu giá. Tùng Hạc Đan sẽ thả đến cuối cùng, nếu chư vị cảm thấy hứng thú, có thể lưu đủ tài chính.
- Ngoài ra, tất cả dòng chính của Khổng Tước Thánh Sơn, sẽ không tham dự báo giá. Mọi người cứ yên tâm đi.
Giang Trần nhìn chung quanh một vòng.
Những đồ vật tán tu cung cấp kia, mặc dù có không ít vật tốt, nhưng muốn nói để cho Giang Trần động tâm, lại không có.
- Vật đấu giá thứ nhất, là một bao tay. Cái bao tay này lai lịch không rõ ràng lắm. Bất quá nó lại là Thiên cấp bảo vật, mang trên tay, có thể làm cho thực lực công thủ của võ giả tăng lên ba thành, thích hợp cường giả Hoàng cảnh sử dụng, cường giả Đế cảnh sử dụng, cũng có thể có một thành gia trì. Khởi giá, 6000 vạn Thánh Linh Thạch.
Vật đấu giá thứ nhất, liền làm cho rất nhiều người ở hiện trường đều điên cuồng. Còn có đồ vật tốt như vậy?
Tán tu kia đầu bị cửa kẹp sao? Đồ vật tốt như vậy không giữ lại cho mình dùng?
Ý nghĩ thế này cũng chỉ là thoáng một cái rồi biến mất, rất nhanh, không ít người liền gia nhập vào trong tranh đoạt.
Thứ tốt, ở đâu đều nổi tiếng. Cho dù là đại biểu của những Nhất phẩm tông môn kia, cũng nhao nhao gia nhập vào trong chiến đoàn tranh đoạt.
Rất hiển nhiên, bản thân những cường giả này bọn hắn chưa hẳn để ý, nhưng mà Nhất phẩm tông môn, ai không có môn hạ đệ tử? Thế hệ con cháu hậu bối?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hống lên, muốn nhổ được thứ nhất, cướp thứ tốt đến tay.
Cự đầu của đại tông môn, cả đám tài lực đều kinh người. Cũng làm cho Giang Trần kiến thức đến uy lực của thổ hào. 6000 vạn khởi giá, cơ hồ là trong nháy mắt, đã bị đẩy lên đến một trăm triệu.
Cơ hồ không cần Giang Trần châm ngòi thổi gió, giá tiền liền thẳng tắp bão tố lên trên.
Cuối cùng, vẫn là Thượng Quan Viêm Khanh tài đại khí thô, dùng giá cả 12000 vạn, cướp đoạt được bao tay.
- Chúc mừng Thượng Quan bằng hữu. Cái bao tay này, về sau liền của họ Thượng Quan rồi.
Vật đấu giá thứ nhất, trước trước sau sau chỉ xài một phút đồng hồ, tốc độ cực nhanh, xu thế tranh mua mãnh liệt, cơ hồ không cần Giang Trần điều tiết.
← Ch. 1283 | Ch. 1285 → |