Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1289

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1289: Đan nhi xuất quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hiện tại mới biết được, bọn hắn do dự, ý nghĩa mất đi.

Giang Trần đối mặt mọi người nhiệt tình, trong lúc nhất thời cũng có chút chống đỡ không được, cười nói:

- Chư vị, Tùng Hạc Đan không thường có, hết thảy đều phải xem Tạo Hóa. Nếu Tạo Hóa đến, dùng giao tình giữa chư vị cùng Chân mỗ, giao dịch Tùng Hạc Đan này, tự nhiên sẽ ưu tiên các ngươi. Điểm này, Chân mỗ có thể hướng mọi người cam đoan.

- Tốt, Chân thiếu chủ, chỉ chờ những lời này ngươi rồi.

- Chân thiếu chủ sảng khoái, bằng hữu như ngươi, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta giao định rồi.

Ở trong khẩu khí của Thượng Quan Viêm Khanh, cũng mang theo ý nịnh nọt.

- Chân thiếu chủ, đủ sảng khoái.

...

Thật lâu sau, đám người mới dần dần tản đi. Bên người Giang Trần, chỉ còn lại có Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu.

Vô Song Đại Đế thấp giọng nói:

- Chân thiếu chủ, lần đấu giá này, mức độ rất lớn. Không thu trích phần trăm, ngược lại có chút đáng tiếc a.

- Đúng vậy, dù trích phần trăm hai thành, những người kia cũng hấp tấp, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ không vui. Thật sự là tiện nghi bọn hắn rồi.

Tiêu Vân cũng thở dài

- Chân thiếu chủ, ngươi đối với tán tu giới liên tục phóng thích thiện ý, hẳn là, ngươi thật muốn lôi kéo tán tu giới?

Tiêu Phong cũng hiếu kỳ hỏi.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Ta còn không có hiệu quả và lợi ích như vậy. Bất quá, các ngươi không thấy, thế giới tán tu, thật sự tràn ngập tiềm năng sao?

- A? Lời này giảng như thế nào?

Vô Song Đại Đế cười khổ nói.

- Chân thiếu chủ ngươi cũng thấy đấy, giao dịch hội cùng đấu giá hội lần này, cự đầu tán tu giới cùng cự đầu tông môn tài lực chênh lệch rất lớn a. Muốn nói tiềm lực, tiềm lực của thế giới tán tu, thật đúng là xa xa không bằng thế lực tông môn a.

Đứng ở góc độ của Vô Song Đại Đế, hôm nay hắn chứng kiến hết thảy, vẫn là cảm thấy bi ai thay tán tu giới.

- Mạch lão ca, ngươi cân nhắc chỉ là phương diện tài lực. Nói thật, ta coi trọng thế giới tán tu, căn bản không phải tài lực, mà là nhân lực của tán tu giới. Chuyện hôm nay, thoạt nhìn ta là thiếu đi một tí tài lực. Bất quá mấy ngày nay tạo thành oanh động, trong tương lai mấy tháng, tất sẽ trải qua miệng của những tán tu này, đưa đến cả Nhân loại cương vực. Ta thiếu không phải tài lực, mà là danh tiếng. Thử nghĩ thoáng một phát, chờ tán tu giới có càng ngày càng nhiều người tuyên truyền, có càng ngày càng nhiều tán tu đến thay ngươi dương danh. Đến lúc đó, Đan Hỏa Thành còn có thể lật bàn sao?

Muốn nói nhượng bộ tiền tài, Giang Trần hoàn toàn chính xác nhượng bộ rất lớn. Thu mua những bảo vật kia, Giang Trần đều cho đủ giá cả.

Mà tiền thuê đấu giá, hắn không lấy một xu.

Cái này nếu tính toán ra, hắn tổn thất Linh Thạch, tối thiểu vượt qua 1. 5 tỷ.

Thế nhưng mà trong tay Giang Trần, căn bản không thiếu 1. 5 tỷ này. Hắn muốn nghĩ biện pháp kiếm tiền, chí ít có mấy chục loại biện pháp có thể nhẹ nhõm kiếm được 1. 5 tỷ

Đấu giá đại hội hoàn tất, Giang Trần lấy được bút Linh Thạch của Đông Diệp Đại Sư, Linh Thạch trong tay của hắn lại một lần nữa phong phú.

Trở lại Thiếu chủ phủ, Giang Trần cũng không có nghỉ ngơi, bắt đầu chuẩn bị sự tình giảng bài đan đạo.

Một đêm vất vả, cuối cùng Giang Trần chỉnh lý các loại manh mối rõ ràng. Lần này giảng bài đan đạo, đối mặt chủ yếu là tán tu.

Cho nên nội dung giảng bài, Giang Trần cũng thiết trí rất có tính nhắm vào, đem một vài vấn đề mà đám tán tu đặc biệt chú ý, đều tổng kết thoáng một phát.

Trên cơ bản, chẳng khác nào biên soạn một quyển sách nhỏ, nội dung tương đương với tán tu.

Tán tu thiếu thốn ở phương diện đan dược, Giang Trần thông qua đủ loại con đường cũng có thể hiểu được một ít.

- Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương, Lâm Yến Vũ, Mộc Cao Kỳ, mấy người các ngươi, ba ngày này giảng bài, các ngươi đều ở bên cạnh ta.

Bốn người nghe nói Giang Trần muốn dẫn bọn hắn đi, đều mừng rỡ. Bọn họ đều biết, đi theo bên người Giang Trần nghe giảng bài, tương đương nhiều thêm một cơ hội học tập.

Một ngày mới lại đến, Giang Trần vừa xuất hiện, lập tức dẫn phát hiện trường hoan hô, bốn phương tám hướng vô số tán tu, nhao nhao vỗ tay.

- Chân thiếu chủ. Chân thiếu chủ...

- Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ...

Thanh âm rung trời, ba chữ Chân thiếu chủ kia, bởi vậy có thể thấy được mọi người chờ mong, đối với nội dung giảng bài hôm nay chờ mong.

Thanh âm kia, như từng đạo sóng nhiệt, quét ngang Lưu Ly Vương Thành, lan tràn hơn mười dặm chung quanh, trong vài trăm dặm, phảng phất đều có thể nghe được thanh âm cuồng nhiệt, cảm nhận được hào khí cuồng nhiệt ở nơi này.

Cùng lúc đó, một mảnh trúc lâm phía sau núi Khổng Tước Thánh Sơn, một đạo trúc môn "Két.." một tiếng bị đẩy ra, tia nắng ban mai bắn vào nhà tranh, hết sức nhu hòa.

Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trước cửa, tướng mạo nàng tú lệ, thanh lệ khả nhân, duyên dáng yêu kiều, giống như một đóa thâm cốc U Lan đột nhiên nở ra.

- Tiểu thư, ngươi xuất quan rồi?

Bên cạnh trúc lâm, một thiếu nữ ăn mặc kiểu nha hoàn, đang ở bên dòng suối nhỏ giặt quần áo, nghe động tĩnh, liền vội vàng chạy tới.

- Thúy nhi, bên ngoài là thanh âm gì, sao ồn ào náo động như thế?

Bóng hình xinh đẹp này, khuôn mặt thanh lệ, tựa hồ bởi vì lâu dài không thấy mặt trời, mà màu da có chút trắng.

- Tiểu thư...

Nha hoàn Thúy nhi kia vành mắt đỏ hồng, nước mắt liền từ trong hốc mắt lăn ra, nha đầu kia khóc sướt mướt, phảng phất có thiên đại ủy khuất vậy.

- Tiểu thư, ngươi bế quan một lần là năm năm, nói cái gì cũng không chịu đi ra. Thúy nhi thật sự lo lắng cho... thật lo lắng cho tiểu thư a.

Vị tiểu thư này, là Đan nhi tiểu thư mà năm đó Khổng Tước Đại Đế từ Vạn Tượng Cương Vực nhặt về, lần trước bởi vì không chịu nổi hoàn khố của Lưu Ly Vương Thành quấy rối, bởi vậy tuyên bố bế tử quan ba năm.

Thế nhưng mà, lần bế quan này, năm năm cũng đã qua. Lúc này nàng mới từ trong bế quan tỉnh lại.

Nha hoàn Thúy nhi, là thiếp thân nha hoàn của nàng, trung thành và tận tâm, mấy năm qua, một mực bất ly bất khí thủ ở chỗ này.

Hôm nay nhìn thấy tiểu thư xuất quan, Thúy nhi rốt cuộc là tâm tính tiểu nha đầu, ở đâu còn nhịn được? Cảm xúc thoáng cái bạo phát đi ra.

Khóc một hồi, Thúy nhi mới lau hốc mắt:

- Tiểu thư, ngươi xuất quan thuận tiện, để cho Thúy nhi nhìn xem tiểu thư, tiểu thư ngươi thật giống như lại gầy gò đi rất nhiều a.

Tiểu nha đầu rất là đau lòng.

Đan nhi tiểu thư nhẹ nhàng sờ lên đầu của Thúy nhi:

- Thúy nhi, ngươi cũng lớn lên, thành đại cô nương rồi. Là ta không tốt, những năm này một mực không có dàn xếp ngươi, có chút chậm trễ ngươi rồi.

Thúy nhi vội nói:

- Tiểu thư, ngươi nói gì vậy chứ? Thúy nhi cả đời này, chỉ hầu hạ tiểu thư. Đừng nói chờ tiểu thư năm năm, dù năm mươi năm, một mực đợi đến lúc già, đó cũng là chức trách của Thúy nhi.

Đan nhi thấy tiểu nha đầu này nhu thuận như thế, cũng than nhẹ một tiếng, lập tức lông mày nhẹ chau, lại hỏi:

- Thúy nhi, ngươi còn không có nói cho ta biết, vì sao bên ngoài ồn ào náo động như thế?

*****

Thúy nhi nhếch miệng:

- Ta nghe nói, những ngày này Lưu Ly Vương Thành tổ chức Long Hổ Phong Vân Hội gì đó, hình như là thiên hạ tán tu đều tới tham gia. Còn có... hình như những đại tông môn của Nhân loại cương vực kia, Nhất phẩm tông môn, ... đều đến làm khách, rất là cổ động.

- A? Là bệ hạ tổ chức sao?

Đan nhi tiểu thư nao nao.

- Bệ hạ gần đây ưa thích thanh tĩnh, như thế nào lại tổ chức tán tu đại hội bực này?

Thúy nhi nghe được hai chữ "Bệ hạ", vành mắt lại đỏ hồng, miệng co quắt, cơ hồ lại muốn khóc rồi.

- Thúy nhi, như thế nào?

Trong nội tâm Đan nhi tiểu thư hiện lên một tia dự cảm bất hảo.

- Tiểu thư, ta nghe người ở phía ngoài nói, bệ hạ hắn đã không còn...

Thúy nhi khiếp vía thốt.

- Cái gì?

Đan nhi hoa dung thất sắc.

- Thúy nhi, ngươi chớ có nói hươu nói vượn.

- Thúy nhi không phải nói hưu nói vượn, sau khi tiểu thư ngươi bế quan không bao lâu, bệ hạ liền ly khai Khổng Tước Thánh Sơn. Về sau thì có những tin đồn này rồi. Những ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bệ hạ vẫn không xuất hiện. Hiện tại rất nhiều người của Lưu Ly Vương Thành, cũng đã tiếp nhận sự thật này.

- Không có khả năng.

Đan nhi tiểu thư nhíu mày.

- Thúy nhi, ngươi là ở đâu nghe đến mấy tà thuyết mê hoặc người khác này? Bệ hạ thần thông quảng đại như vậy, sao có thể vẫn lạc?

- Tiểu thư, Thúy nhi cũng biết, bệ hạ là vô địch, chắc chắn sẽ không vẫn lạc. Chân thiếu chủ... Chân thiếu chủ cũng nói, dù tạm thời bệ hạ không ra, cũng nhất định sẽ không vẫn lạc.

- Chân thiếu chủ?

Đan nhi tiểu thư đối với ba chữ kia, vẫn có ấn tượng. Lúc trước Chân thiếu chủ khuất nhục Đan Hỏa Thành khiêu khích, ở trên Lưu Ly Vương Tháp Hội đại xuất danh tiếng...

Những sự tình này, đều phát sinh ở trước khi Đan nhi tiểu thư bế tử quan.

- Đúng vậy, lần Long Hổ Phong Vân Hội này, cũng là Chân thiếu chủ xử lý. Tiểu thư, ngươi không biết a, từ khi lời đồn bệ hạ vẫn lạc truyền tới, thế cục của Lưu Ly Vương Thành rất nguy hiểm. Lúc ấy Chân thiếu chủ cũng không ở nhà, Khổng Tước Thánh Sơn Tứ đại Hoàng giả chúng ta, đều vô kế khả thi, cơ hồ không dám ly khai Khổng Tước Thánh Sơn nửa bước. Về sau... Về sau là Chân thiếu chủ trở về, mới đứng vững cục diện. Khi đó... Thúy nhi nghe bọn hắn nói, Tu La Đại Đế muốn tạo phản, phát động chư hầu đại hội, muốn đoạt quyền, muốn khống chế Lưu Ly Vương Thành. Là Chân thiếu chủ kịp thời gấp trở về, ở trên chư hầu đại hội khuất nhục Tu La Đại Đế, phá tan âm mưu đoạt quyền của Tu La Đại Đế, lúc này mới... Lúc này mới bảo trụ địa vị của Khổng Tước Thánh Sơn chúng ta, cũng bảo trụ Lưu Ly Vương Thành không có phân liệt...

Thanh âm của Thúy nhi thanh thúy, tự thuật những sự tình này, ngược lại là nói tinh tường, trật tự rõ ràng.

Nhưng Đan nhi lại đầu óc trống rỗng, Chân thiếu chủ làm chuyện gì, nàng một chút cũng không quan tâm, hiện tại, nàng hoàn toàn bị chuyện Khổng Tước Đại Đế mất tích vây quanh.

- Bệ hạ... Bệ hạ...

Đan nhi tâm loạn như ma, nàng được Khổng Tước Đại Đế cứu trở về, giữa hai người, tình như phụ tử, ở sâu trong nội tâm Đan nhi, cũng sớm coi Khổng Tước Đại Đế là phụ thân ỷ lại cùng tôn trọng.

Chỉ là, nàng tuyệt đối không thể tưởng được, ngày đầu tiên nàng xuất quan, liền nghe được tin dữ bực này.

- Thúy nhi, còn có thuyết pháp gì, bệ hạ là ở địa phương nào mất tích không?

- Tiểu thư, lời đồn chỉ nói bệ hạ đã mất tích, lại không nói ở địa phương nào. Tiểu thư, ngươi đừng lo lắng. Chân thiếu chủ đã nói, bệ hạ sẽ không vẫn lạc. Chân thiếu chủ nói, luôn có thể tin.

Thúy nhi đối với Chân thiếu chủ, ngược lại rất sùng bái.

- Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ...

Đan nhi nhẹ nhàng nhắc tới cái tên này.

- Thúy nhi, Chân thiếu chủ này, hắn tuổi còn nhỏ, có thể làm cho mọi người phục hắn như vậy sao? Sao có thể khiến người khác đều ủng hộ hắn?

- Tiểu thư, Chân thiếu chủ rất lợi hại a. Ta nghe người ta nói, hắn ở trên chư hầu đại hội, cùng Tu La Đại Đế huyết chiến một hồi, đơn giản gánh Tu La Đại Đế điên cuồng tiến công. Một hồi huyết chiến song phương bất phân thắng bại, bảo trụ địa vị của Khổng Tước Thánh Sơn chúng ta, không để cho Tu La Đạo tràng cướp đi địa vị.

- Hắn và Tu La Đại Đế bất phân thắng bại?

Đan nhi nghe nói như thế, đầu óc quả thực có chút theo không kịp, Tu La Đại Đế, đây chính là nhân vật gần với Khổng Tước Đại Đế bệ hạ a.

Chân thiếu chủ này, không phải một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi sao? Hắn sao có thể cùng Tu La Đại Đế đấu ngang tay?

- Tiểu thư, Thúy nhi cũng không hiểu những chém chém giết giết này, ta là nghe mọi người nói như vậy. Đúng rồi, hôm nay giống như Chân thiếu chủ muốn khai đàn giảng đan đạo gì đó. Vừa rồi thanh âm tiểu thư nghe được, là mọi người ủng hộ Chân thiếu chủ. Tất cả mọi người hô tên của hắn đấy.

Đan nhi đờ đẫn nhẹ gật đầu, nàng cùng Chân thiếu chủ không có quan hệ gì. Chân thiếu chủ mạnh như thế nào, nàng cũng không quá quan tâm.

Nàng chỉ biết là, Khổng Tước Thánh Sơn là của Khổng Tước Đại Đế. Nếu như Khổng Tước Đại Đế bệ hạ đã mất, cái này còn có thể gọi Khổng Tước Thánh Sơn sao?

- Thúy nhi, hiện tại Niệm nhi như thế nào?

- Niệm nhi vẫn ở chỗ Đa Mai Minh Hoàng tu luyện, Thúy nhi nghe bọn hắn nói, Chân thiếu chủ rất chiếu cố Niệm nhi, để cho Đa Mai Minh Hoàng phải hảo hảo bồi dưỡng Niệm nhi.

Đan nhi tiểu thư than nhẹ:

- Ngươi cái gì cũng là nghe nói nghe nói, ta cũng không biết nên tin ngươi không. Mà thôi, đã như vậy, ta tự mình đi nhìn một cái a.

- Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?

- Đi tìm Niệm nhi.

- Tiểu thư, không phải ngươi nói, trước khi Niệm nhi không có thành tài, ngươi sẽ không đi gặp nàng sao?

Thúy nhi vội vàng bước nhanh đuổi kịp.

Đan nhi dừng lại bước chân, thân thể mềm mại có chút nhoáng một cái, nội tâm hung hăng run lên. Thật sự nàng đã từng nói qua lời như vậy, chỉ là, đây chẳng qua là nàng muốn nữ nhi thành Phượng mới nói mà thôi.

Trên thực tế, những ngày này, người nàng nhớ nhất, ngoại trừ thân ảnh không cách nào xóa đi trong nội tâm kia, thì chỉ có cốt nhục của mình rồi.

- Thúy nhi, ta chỉ ở xa xa nhìn một cái, liền ly khai.

Đan nhi than nhẹ một tiếng.

- Nhìn thoáng qua, tiểu thư liền trở lại sao?

- Không, ta còn đến xem Chân thiếu chủ kia, xem hắn có phải thế hệ lừa đời lấy tiếng hay không. Nếu như hắn có thể truyền thừa y bát của bệ hạ, ta sẽ thay bệ hạ cảm thấy vui vẻ. Nếu như là thế hệ lừa đời lấy tiếng, ta nhất định sẽ không để cho hắn thực hiện được.

Đan nhi nói xong, thân thể mềm mại có chút nhoáng một cái, liền biến mất ở trước trúc lâm.

- Tiểu thư, tiểu thư...

Thúy nhi vội vàng đuổi theo, nhưng ngay cả bóng dáng của Đan nhi tiểu thư cũng không thấy. Thúy nhi rất uể oải, bất quá nàng lại nghĩ tới điều gì, tự nhủ.

- Tiểu thư bế quan vài năm, giống như thực lực tăng lên rất nhiều a.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)