Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1303

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1303: Cửu Dương Thiên Tông
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Tiết Đồng, ngươi là đệ đệ ta, không cần gọi là Thiếu chủ. Lần này ta tới Cửu Dương Thiên Tông, có bốn vị đại đế đi cùng, ngươi lo lắng cái gì? Đúng rồi, lần này ta rời khỏi, rất nhiều chuyện của Thiếu chủ phủ ngươi và các vị trưởng bối thương lượng xử lý. Nhất là Vận phu nhân và Tứ đại hoàng giả, biết chưa?

Tiết Đồng khom người nói:

- Trần ca yên tâm, ta nhất định sẽ trông coi nơi này thật tốt.

- Trần nhi, con lại muốn đi sao?

Trong biệt viện sau núi, Giang Thụ Phong nghe thấy nhi tử muốn đi xa, cũng ân cần hỏi thăm.

- Phụ thân, những ngày hài nhi không có ở đây, phụ thân yên tâm ở trong Thiếu chủ phủ tu luyện, rảnh rỗi tới nói chuyện với những bằng hữu Đan Kiền Cung, còn có đám người Lưu Chấn. Hài nhi đi ít ngày sẽ trở về.

- Ha ha, con đã quá quan tâm tới ta rồi. Con yên tâm đi, lần này phụ thân con tuyệt đối sẽ không chào mà đi đâu. Cũng tuyệt đối không rời khỏi Thiếu phủ chủ. Ta biết rõ, hiện tại vô số ánh mắt thiên hạ đều nhìn chằm chằm vào Khổng Tước thánh sơn. Nhìn chằm chằm vào thiếu chủ như con. Người làm cha như ta, không giúp được con cái gì, cũng không thể gây thêm phiền phức cho con, kéo chân sau con a.

Giang Thụ Phong là một người sảng khoái, hơn nữa hắn biết rõ tin tức của thê tử và nhi nữ, trong lòng tuy rằng lo lắng, thế nhưng đã không phải là loại lo lắng sinh tử chưa rõ như trước.

Hiện tại loại lo lắng của hắn đã hóa thành cảm giác chờ đợi.

Nhưng mà Giang Thụ Phong rất rõ ràng, chuyện này cho dù có gấp gáp cũng không gấp gáp được.

- Trần nhi, những chuyện con đã làm, vi phụ luôn cảm thấy kiêu ngạo vì con. Người làm cha như ta, theo lý thuyết không thể yêu cầu gì ở con nữa. Chỉ là... Ài, về huynh đệ thất lạc của con, con nên lưu ý nhiều hơn, nghe ngóng nhiều hơn một chút. Hiện tại người ta lo lắng nhất chính là nó.

Người làm phụ mẫu, có bao nhiêu con sẽ tốn bấy nhiêu phần tâm tư. Năm đó Giang Thụ Phong và Giang Trần ở Giang Hãn lãnh địa sống nương tựa vào nhau, sủng ái quá mức với Giang Trần.

Hiện tại hắn đối với nhi tử chưa từng gặp mặt của mình cũng vô cùng ân cần, quan tâm.

Giang Trần nhìn thấy ánh mắt có chút sầu não của phụ thân, biết rõ đây là tình thương của một người phụ thân đối với hài tử nhà mình. Trong lúc nhất thời thời gian năm đó ở Đông Phương vương quốc hiện lên trước mắt hắn, còn có những chuyện xưa, khiến cho trong lòng Giang Trần ấm áp không htooi.

- Phụ thân, chuyện này người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, tìm được đệ đệ.

Đây là hứa hẹn của Giang Trần với phụ thân mình.

Giang Thụ Phong cười cười nói:

- Chỉ hy vọng trời xanh có mắt, nó còn khỏe mạnh, còn tồn tại trên thế gian này.

- Phụ thân yên tâm, đệ tử Giang gia chúng ta phúc duyên thâm hậu, tất sẽ được trời giúp.

Giang Trần an ủi phụ thân.

Giang Thụ Phong than nhẹ một tiếng, nhìn qua khuôn mặt góc cạnh của nhi tử, giống như một ngọn núi to lớn mà cao ngạo, cứng cỏi, khiến cho tình thương của một người làm phụ thân như hắn lại lan tràn ra.

- Trần nhi, Hoàng Nhi là cô nương tốt. Chuyện của nó, vi phụ cũng biết, con không thể sa sút tinh thần được. Nam tử hán đại trượng phụ, mặc kệ khó khăn tới cỡ nào, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân mình chịu ủy khuất. Năm đó ta vô dụng, làm cho mẫu thân của con rời khỏi ta, vô lực cứu vãn. Vi phụ hy vọng loại bi kịch này không nên xuất hiện ở trên người con.

Giang Trần gật đầu, tuy rằng hắn không nói gì, thế nhưng ánh mắt kiên định của hắn đã nói rõ tất cả.

Hai ngày sau Giang Trần mang theo Vô Song đại đế, Hòe Sơn nhị tiêu cùng với Thương Hải đại đế lặng lẽ rời khỏi Khổng Tước thánh sơn, tiến về Cửu Dương Thiên Tông.

Cửu Dương Thiên Tông ở giữa bát vực, chính là địa phương chính giữa bát vực, tuy rằng cách Khổng Tước thánh sơn xa, thế nhưng so với khoảng cách với Đan Hỏa thành lại coi như gần.

Trên đường đi Giang Trần rất ít xuất hiện, cũng không gây chuyện thị phi, chưa hết một ngày đã tới sơn môn Cửu Dương Thiên Tông.

Cửu Dương Thiên Tông thân là tông môn nhất cho nên ở một nơi có linh lực vô cùng nồng đậm.

- Thiếu chủ, đây là lần đầu tiên người tới Cửu Dương Thiên Tông sao?

Vô Song đại đế cười hỏi.

- Đúng vậy, chẳng lẽ trước kia ngươi đã tới.

Giang Trần hiếu kỳ hỏi.

- Đã tới một lần.

Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng:

- Năm đó khi ta tới Cửu Dương Thiên Tông là vì cầu một kiện thần binh lợi khí, chỉ tiếc chưa từng toại nguyện.

Tiêu Vân nói:

- Cửu Dương Thiên Tông là tông môn nhất phẩm, đối với tán tu như chúng ta cũng không quá coi trọng. Luận ngạo mạn, Thiên Long phái trong những tông môn nhất phẩm xếp thứ nhất. Cửu Dương Thiên Tông này ít nhất cũng có thể xếp thứ hai.

Có thể nhìn ra được, Tiêu Vân này đối với Cửu Dương Thiên Tông này chê trách ra sao.

Mấy ngời đứng trước sơn môn Cửu Dương Thiên Tông chỉ chỉ trỏ trỏ, đã sớm kinh động đệ tử tuần sơn của Cửu Dương Thiên Tông. Đã sớm có vài tên đệ tử tuần tra hóa thành lưu quang bay vụt tới.

- Người nào? Dám ở cấm địa Cửu Dương Thiên Tông chúng ta lén lén lút lút như vậy?

Một tu sĩ trung niên mặc y phục màu vàng đỏ lên tiếng.

Sau lưng tu sĩ trung niên này là sáu đệ tử nhỏ tuổi, hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Giang Trần.

- Đi nói cho tông chủ Cửu Dương Thiên Tông các ngươi biết, nói có khách quý từ Lưu Ly vương thành tới chơi.

Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng, uy áp cường đại tràn ra, lập tức đẩy mấy người kia ra xa hơn mười trượng.

Bảy người kia bị uy áp của Vô Song đại đế đẩy lui, thân thể không còn nằm trong sự khống chế mà bay ngược ra phía sau. Trong lòng kinh ngạc, hồn phi phách tán, đang muốn gọi đồng bọn, sau khi nghe thấy những lời này của Vô Song đại đế, cả đám giật mình.

- Khách quý Lưu Ly vương thành?

- Xin hỏi chư vị tiền bối là?

Người cầm đầu kia không dám giương oai, ngữ khí trở nên vô cùng cung kính, khiêm nhường.

- Không cần hỏi nhiều như vậy, đi báo cho tông chủ nhà các ngươi ra tiếp đón người.

Tiêu Vân không chút khách khí, rất nôn nóng:

- Nếu như ngươi không chịu đi, vậy chúng ta tự mình vào vậy.

Giang Trần quát:

- Tiêu Vân, không được vô lễ.

Tiêu Vân cười hắc hắc, gãi gãi đầu, chỉ là cũng không để ý lắm.

Trong sơn môn Cửu Dương Thiên Tông, dưới tông chủ, bốn đại Thái thượng trưởng lão, tuần sát sử cấp mười hai, chư vị trưởng lão của trưởng lão hội giờ phút này đang tụ họp lại.

Lần này chính là một lần hội nghị mỗi nửa năm của Cửu Dương Thiên Tông, trên cơ bản, chỉ cần không ở bên ngoài, hoặc là đang bế quan, đều phải tham dự loại hội nghị như vậy.

Tông chủ Cửu Dương Thiên Tông tên là Tả Khâu Hạo, phong hào và Vi Hạo Thiên, bình thường đều được gọi là Hạo Thiên đại đế.

- Chư vị, hội nghị nửa năm một lần, trừ bổn đế khảo hạch công trạng của mọi người những ngày qua, cũng muốn nói với chư vị về thế cục cương vực nhân loại hiện tại. Chư vị, nói thoải mái đi.

Hạo Thiên đại đế phất tay, ý bảo mọi người lên tiếng.

*****

Dứt lời, có một người đứng lên. Người này tuổi tác có chút lớn, mái tóc trắng lộn xộn, phối hợp với dáng người vạm vỡ kia khiến cho người ta nhìn qua vô cùng uy mãnh.

- Tông chủ, lão phu thỉnh cầu tông chủ mở rộng Hình đường, xin chém Thượng Quan Viêm Khanh.

Lão giả này vừa mới mở miệng ngữ khí đã kinh người.

Cơ hồ tất cả cao tầng đều hoảng sợ biến sắc, nhao nhao nhìn qua lão giả này, trong lúc nhất thời không rõ ràng cho lắm. Tông chủ nửa năm mới triệu tập một lần hội nghị, muốn nghe ý kiến của mọi người một chút, tại sao vừa mới mở miệng đã đòi giết người? Hơn nữa còn là giết người nhà?

Thượng Quan Viêm Khanh là tuần sát sử thập nhị cấp lúc trước tham dự Long Hổ Phong Vân hội của Lưu Ly vương thành, địa vị trong tông môn, gần với tông chủ, cùng với bốn đại Thái thượng trưởng lão cũng là tồn tại tương xứng.

Lão giả này vừa mới mở miệng đã muốn giết Thượng Quan Viêm Khanh, đây chính là đại sự khiến cho cả tông môn khiếp sợ.

- Thần Lôi Thái Thượng trưởng lão, tại sao lại nóng tính như vậy?

Hạo Thiên đại đế cười ha hả nói:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói, bổn tông chủ sẽ xử lý theo lẽ công bằng.

Thân là tông chủ một tông, cũng không thể nói chém ai là chém người đó. Nhất là loại trụ cột của tông môn như Thượng Quan Viêm Khanh, tuần sát sử thập nhị cấp, muốn giết loại nhân vật này tuyệt đối sẽ tạo thành chấn động trong tông môn.

Chỉ là lão giả vừa mới lên tiếng chính là Thái thượng trưởng lão của Cửu Dương Thiên Tông, địa vị không kém hơn Thượng Quan Viêm Khanh.

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão vẻ mặt đầy giận dữ, hừ lạnh, nói:

- Thượng Quan Viêm Khanh này khúm núm, nâng chí khí người khác, diệt uy phong nhà mình không nói, còn ném thể diện của Cửu Dương Thiên Tông chúng ta, nịnh nọt cừu nhân của Cửu Dương Thiên Tông. Người ăn cây táo rào cây sung như vậy, không giết không thể bình ổn phẫn nộ trong lòng chúng nhân.

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người xấu hổ tới cực điểm. Nhao nhao nhìn về phía Thượng Quan Viêm Khanh kia.

Thượng Quan Viêm Khanh lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thần Lôi thái thượng trưởng lão, khí thế không thua một chút nào, cũng đứng dậy nói:

- Tông chủ, Thần Lôi thái thượng trưởng lão một đống lớn tuổi, nói chuyện làm việc lại càn rỡ thô lỗ như vậy. Thuộc hạ khổ cực vì Thiên Tông làm việc, cũng không cầu ban thưởng. Nhưng nếu vì tông môn làm việc mà lại bị người ta hô đánh hô giết, quả thực thuộc hạ cũng khó có thể yên tâm. Cho dù địa vị của Thần Lôi thái thượng trưởng lão cao tới đâu, thuộc hạ cũng vạn lần không phục.

Lúc này một Thái thượng trưởng lão gọi là Vu Cống cũng đứng lên chắp tay nói với Hạo Thiên đại đế:

- Tông chủ, thuộc hạ Vu Cống cũng tán thành với lời nói của Thần Lôi Thái thượng trưởng lão. Thượng Quan Viêm Khanh này thân là tuần sát sử cấp bậc cao nhất của tông môn, lại làm mất thể diện lớn tới như vậy, nịnh nọt Lưu Ly vương thành. Hoàn toàn không nhìn thù cũ của bản tông và thiếu chủ Lưu Ly vương thành, có thể nhẫn chứ không thể nhịn nhục được.

Một Thần Lôi thái thượng trưởng lão có lẽ sức nặng còn không đủ.

Hai Thái thượng trưởng lão đồng thời lên tiếng, ánh mắt mọi người nhìn qua Thượng Quan Viêm Khanh không khỏi có chút lo lắng.

Đồng thời bị hai đại Thái thượng trưởng lão nhằm vào, tình cảnh tuyệt đối nguy hiểm, coi như là tuần sát sử thập nhị cấp cũng vô cùng nguy hiểm.

Thượng Quan Viêm Khanh cười ha hả nói:

- Nhị vị Thái thượng trưởng lão, các ngươi có sát khí thật lớn nha. Động một chút là hô đánh hô giết đồng môn, đây chính là bổn sự của ngươi sao? Các ngươi nói ta muốn nịnh nọt Lưu Ly vương thành? Đúng vậy, Thượng Quan mỗ ta lần này đi Lưu Ly vương thành quả thực có một lần gặp gỡ với Chân thiếu chủ kia. Nhưng lại nói chuyện rất tốt. Ta chỉ muốn nói, các ngươi sống ở trong tông môn, khi đối mặt với thời cuộc bên ngoài các ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? Ngồi ở trong sơn môn nói suông, ai cũng làm được. Thượng Quan Viêm Khanh ta biết rõ các ngươi một là vì môn hạ đệ tử Tào Tấn bị người ta giết chết, một lại là cháu ruột Vu Hành Vân bị người ta chém chết lô đỉnh luyện công. Nói cho cùng các ngươi đơn giản là xuất phát từ tư tâm, mà không phải là đạo nghĩa tông môn. Ta nói như vậy nhị vị không có ý kiến gì chứ?

Thượng Quan Viêm Khanh có thể làm tới chức vị tuần sát sử thập nhị cấp cũng không phải là đèn cạn dầu. Sao há có thể tùy ý để cho hai Thái thượng trưởng lão chèn ép hắn như vậy.

- Hừ, ngươi quên đám đồng môn trong Anh Khấp cốc sao?

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

- Trận Anh Khấp cốc kia Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chết một đám cường giả, ngay cả Hác trưởng lão cũng bị vẫn lạc. Chuyện này các ngươi đã quên rồi hay sao?

Vu Cống Thái thượng trưởng lão lạnh lùng chất vấn.

Ánh mắt Thượng Quan Viêm Khanh không chút sợ hãi:

- Như vậy theo cách nhìn của chư vị, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta nên đối phó thế nào? Đao thật thương thật giao chiến với Lưu Ly vương thành hay sao?

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão lãnh đạm nói:

- Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chưa từng bao giờ nếm thiệt thòi lớn tới như vậy. Nếu như nhục nhã bực này cũng có thể vứt bỏ, Cửu Dương Thiên Tông ta còn gì là tông môn nhất phẩm nữa? Còn tư cách nào đi ra ngoài nữa?

- Đúng vậy, Thượng Quan Viêm Khanh, ngươi thông đồng với địch, tội không thể tha, đừng có nói xằng nói bậy.

Vu Cống Thái thượng trưởng lão thì trực tiếp chụp mũ thông đồng với địch lên đầu Thượng Quan Viêm Khanh.

Thượng Quan Viêm Khanh cười ha hả, nói:

- Nhị vị, chụp mũ ai mà không biết cơ chứ? Giết Thượng Quan Viêm Khanh ta, chỉ cần tông chủ mở miệng, Thượng Quan Viêm Khanh ta nhíu mày cũng không thèm nhíu, trực tiếp giơ cổ chịu chết, tùy ý để cho các người chém giết thế nào cũng được. Nhưng mà các ngươi cho rằng giết Thượng Quan Viêm Khanh ta thì có thể khiến cho tiền đồ của Cửu Dương Thiên Tông rạng rỡ, như vậy đã sai mười phần rồi.

- Chư vị, thân phận chân thật của Chân thiếu chủ Lưu Ly vương thành này, tin rằng mọi người cũng đã biết. Kẻ này ban đầu ở liên minh thập lục quốc đã phát nát bố cục trong liên minh thập lục quốc của chúng ta. Chẳng qua khi đó là tiểu tiết, tất cả mọi người đều không có chú ý tới việc nhỏ như vậy a. Về sau Bất Diệt Thiên Đô âm mưu xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông chậm nửa nhịp, bị quản chế khắp nơi. Tất cả mọi người cảm thấy lần đó Cửu Dương Thiên Tông chúng ta lỗ lớn. Trên thực tế ta lại thấy, lần kia may mắn là Bất Diệt Thiên Đô phát động xâm lấn trước, chúng ta may mắn chậm nửa bước. Nếu không...

- Nếu không thì thế nào?

Thần Lôi thái thượng trưởng lão lạnh lùng bật cười.

Thượng Quan Viêm Khanh thản nhiên nói:

- Thần Lôi Thái thượng trưởng lão, ngươi không nên dùng giọng nói thẩm tra và phán quyết Thượng Quan Viêm Khanh ta. Nói chuyện này, kết cục của Bất Diệt Thiên Đô tương lai, chúng ta đều có thể thấy được.

Hạo Thiên Đại đế khoát tay nói:

- Không cần tiếp tục cãi lộn như vậy, Thượng Quan, ngươi nói kỹ một chút.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)